Chương 19: [H]
Phong Tuỳ Nhứ Phiêu
07/01/2022
Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Gắp thức ăn, uống rượu, Lạc Trọng vui cười hớn hở nhìn hai cô gái: "Cha mẹ của hai con vẫn khỏe chứ? Đứa bé từ khi sinh lão chưa từng gặp, chắc giờ cũng đã tám, chín tuổi nhỉ."
Nghe sư phụ hỏi đến người thân ở quê nhà, Tần Tấn vội vã trả lời: "Cha mẹ của con vẫn rất tốt, Khang nhi cũng đã chín tuổi, còn khá lanh lợi." Nhắc đến em trai từ nhỏ đã bướng bỉnh, trên mặt Tần Tấn liền lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Lão xem hai người các con cũng rất tốt đấy." Không thuận theo câu trả lời của Tần Tấn, Lạc Trọng bất ngờ nói ra câu này, dường như có ý nghĩa khác.
Nghe lời này, nét mặt Tần Tấn cứng đờ, biểu hiện rõ ràng rất căng thẳng. Ân Huệ thì cười khanh khách, rót thêm rượu cho Lạc Trọng, dáng vẻ gặp nguy không sợ. Nàng cũng không bất ngờ lắm. Nhìn lão sư phụ như một lão già hồ đồ, kì thực ông rất thông minh, đã nhìn ra từ lâu.
Nhìn hai người có phản ứng không giống nhau, Lạc Trọng nghĩ thầm, ba năm điều trị nhìn ra cũng thực không tồi. Không đành lòng nhìn đứa đồ đệ ngốc sợ hãi, Lạc Trọng nhìn Tần Tần khà khà nở nụ cười: "Con bé ngốc, cõi đời này không phải chỉ có hai con như vậy. Lẽ nào con nghĩ ông lão như ta là người cổ hủ?"
Tần Tấn nghe vậy, vội vàng lắc đầu phủ nhận, sự căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng. Cô không ngờ sư phụ chẳng để tâm, gương mặt trắng nõn ửng hồng, bất giác nhìn sang Ân Huệ. Nếu thế gian có nhiều người có suy nghĩ như sư phụ về tình cảm của hai người thì thật là tốt biết bao.
"Sư phụ, ngài nếm thử món này đi." Ân Huệ gắp thức ăn cho Lạc Trọng. Bề ngoài của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm kích.
Ông lão tham ăn lúc này lại không gấp gáp dùng bữa, lấy ra một cuốn sổ ghi chép cũ từ trong lồng ngực. Nét mặt Lạc Trọng trở nên nghiêm túc: "Đây là những gì mà những năm lão đây hành y đã ghi chép lại. Năm đó con còn nhỏ, lão cũng chưa dạy con được cái gì. Con còn lo lắng quá nhiều đến cô bé này nên không thể cùng lão đi chu du khắp nơi học tập. Bây giờ lão đưa cái này cho con, từ từ mà đọc." Thế gian này không phải người nào cũng có thể nhìn thấu mọi việc. Hai cô gái muốn ở bên nhau cả đời là chuyện không dễ dàng gì. Lạc Trọng làm vậy cũng coi như góp chút sức, giúp đỡ cho hai đứa trẻ hiền lành này.
Đã hiểu dụng ý sư phụ, trong lòng Tần Tấn nóng lên, viền mắt ửng đỏ, nhất lời không biết nên nói gì.
Ân Huệ đặt ly rượu vào trong tay Tần Tấn, chính nàng cũng cầm lên một ly: "Sư phụ, chúng con kính ngài."
"Hai nha đầu này thật thông minh." Lạc Trọng uống cạn ly rượu, không nói gì thêm.
Cơm no rượu say, Lạc Trọng cũng nên trở về nơi bạn già đã sắp xếp cho ông ở. Tần Tấn khăng khăng muốn tiễn sư phụ, đến khi trở lại thì đã qua giờ Tý (từ 23h - 1h sáng).
Tần Tấn rón rén đi vào phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại không để hơi lạnh len vào. Quay đầu, cô nhìn thấy Ân Huệ đang ngồi ngay ngắn nhìn mình, dịu dàng mỉm cười. Cô vội vàng bước đến gần Ân Huệ: "Đã nói em đừng đợi, cứ ngủ trước đi mà."
Ân Huệ chỉ chỉ bên cạnh, trên bàn có một chậu nước nóng lớn: "Người nhanh đi lau người đi, đã mệt lắm rồi." Mùa đông rất khó nấu nước nóng, nàng tạm thời không có cách nào đun nhiều nước nóng để cho Tần Tấn tắm rửa nên đành chấp nhận chỉ có một chút.
Tần Tấn không vội làm sạch người, còn mở miệng hỏi ngược lại nương tử: "Em có cần lau người không?"
Biết Tần Tấn quan tâm mình, Ân Huệ nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: "Em đã làm rồi. Người nhanh lên, để lâu nước sẽ nguội."
"Trước tiên em phải lên giường nằm, đừng để bị lạnh." Bệnh tình Ân Huệ chỉ vừa chuyển biến tốt, bây giờ chỉ mặc trung y, Tần Tấn sợ Ân Huệ bị lạnh. Tần Tấn vừa thoát xiêm y, vừa thúc giục Ân Huệ lên giường.
"Biết rồi mà." Trả lời Tần Tấn nhưng Ân Huệ hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Tần Tấn đang đưa lưng về phía Ân Huệ nên không phát hiện nàng ấy vẫn còn ngồi đó. Cô cởi bỏ lớp áo ngoài, trong phòng lò than đang cháy rực nên côkhông cảm thấy lạnh. Lấy khăn mặt trong chậu nước, vắt khô một chút, cô bắt đầu lau người.
Ân Huệ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Tần Tấn. Đến lúc người ấy muốn lau sau lưng, nàng đến gần: "Để em giúp người ." Lời vừa thốt ra, tay Ân Huệ đã cầm lấy khăn mặt.
Tần Tấn quay đầu lại, thấy Ân Huệ vẫn còn đứng đó cũng không có gì ngạc nhiên: "Lại không nghe lời." Lời nói tuy trách móc, nhưng ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Tần Tấn chủ động ngồi xuống cái ghế tròn bên cạnh bàn để thuận tiện cho Ân Huệ lau chùi giúp mình.
Lại lần nữa làm ướt và vắt khô chiếc khăn, Ân Huệ đứng sau lưng Tần Tấn, trải chiếc khăn nhỏ trên tay, nhẹ nhàng lau người giúp Tần Tấn. Thân thể dưới bàn tay nàng hết sức gầy, dưới da thịt trắng nõn, từng góc cạnh của xương hiện lên rất rõ ràng. Từ nhỏ Tần Tấn vừa cao vừa gầy, bây giờ đôi vai này đã chọn lựa gánh tất cả gánh nặng, càng trở nên gầy yếu. Ân Huệ vuốt sống lưng của Tần Tấn, thở dài: "Làm sao để người có thêm một chút thịt đây?"
Tần Tấn nghe thấy liền nở nụ cười: "Sư phụ đã nói thân thể ta rất khỏe mạnh. Không có nhiều da thịt bởi vì do trời sinh, có ăn nhiều hơn cũng như vậy thôi." Nghĩ đến trước đây Ân Huệ kéo lấy Lạc Trọng để sư phụ bắt mạch cho cô, nụ cười trong ánh mắt Tần Tấn càng sâu hơn.
Tay vẫn liên tục lau chùi, Ân Huệ bĩu môi, mặc dù biết Tần Tấn rất khỏe nhưng mỗi khi nhìn thấy cái dáng gầy trơ xương của người ấy, trong lòng nàng liền nổi lên thương tiếc: "Nhưng có thêm chút da thịt mới tốt."
Tần Tấn cười hì hì, không muốn dây dưa vấn đề này nhiều quá, chờ Ân Huệ lau xong sau lưng, Tần Tấn cầm lấy khăn mặt: "Ta tự mình lau, em mau đi ngủ đi. Ta xong nhanh thôi." Hai mắt nhìn thẳng vào Ân Huệ, lần này cô phải tận mắt nhìn thấy người này lên giường mới được.
Ân Huệ biết rõ tính tình Tần Tấn, người ấy sợ nàng lạnh, nên cũng không hề cứng đầu, ngoan ngoãn đi tới giường.
Tần Tấn thấy Ân Huệ đã vào trong màn thì mới tiếp tục lau người, nhanh chóng làm sạch cơ thể, mặc lại xiêm y, dự định làm công việc cuối cùng.
"Nước này người cứ để đó đi, mai rồi hẳn đổ." Ân Huệ vén màn, nhìn Tần Tấn đã lau chùi xong liền lên tiếng nhắc nhở. Tần Tấn muốn đi ra ngoài đổ nước, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị cảm lạnh.
Hiểu được nương tử đang lo lắng cho mình, Tần Tấn suy nghĩ một chút. Bây giờ đi ra ngoài đổ nước sẽ để cho gió lạnh lùa vào phòng, thôi thì sáng sớm đi đổ cũng được. Đặt chậu nước xuống bàn, Tần Tấn nghe lời Ân Huệ đi đến giường, cởi giày đặt ngay ngắn bên cạnh giày của Ân Huệ, leo lên giường, trước khi nằm xuống vẫn không quên kéo màn cẩn thận.
Ân Huệ thấy Tần Tấn chui vào chăn, theo thói quen liền dựa sát, lựa chọn vị trí thoải mái nhất rồi vùi trong lòng Tần Tấn.
Tần Tấn hơi nghiêng cơ thể để Ân Huệ có thể nằm thoải mái, đưa tay kéo chăn, kín đáo bao bọc hai người.
Để Tần Tấn tùy ý đắp chăn không để gió chui lọt, Ân Huệ nghiêng người ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé đặt vào hõm cổ Tần Tấn, chóp mũi nhẹ nhàng sượt qua da thịt của người ấy. Tần Tấn mới vừa lau chùi xong, trên người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Ân Huệ vuốt tay Tần Tấn, đầu ngón tay từ từ vẽ lên lòng bàn tay có chút thô ráp, hiện đầy vết chai. Bàn tay to nhưng gầy guộc lại hết sức ấm áp khiến người ta an tâm.
Lòng bàn tay Tần Tấn bị Ân Huệ vẽ lên, có chút ngứa, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé không chịu an phận, khóe miệng cong lên cười khúc khích, ngăn cản Ân Huệ nghịch ngợm.
Ân Huệ cố ý giật giật tay ra nhưng không phải trốn chạy, đây chỉ là trò chơi nhỏ của hai người. Nàng cười rất hài lòng, nàng thích cái cảm giác được Tần Tấn nắm chặt trong tay, hoàn toàn được người ấy nắm giữ.
Hai người chơi đùa thì Ân Huệ đột nhiên nhớ tới một vấn đề nhưng không có cơ hội hỏi: "Hôm nay, tại sao người lại đi ra tiệm thuốc? Dược liệu trong nhà lại không đủ sao?" Nàng nhớ tới mấy ngày trước đã kiểm tra dược liệu trong nhà còn khá nhiều, có thể dùng đến hết năm.
Nghe Ân Huệ nói đến chuyện này, Tần Tấn bây giờ mới nhớ ra, vẫn chưa nói tin tốt cho nương tử biết. Tần Tấn muốn chia sẻ sự vui vẻ này với Ân Huệ, vội vàng đem việc chưởng quỹ tương trợ nói ra hết: "Bởi vậy, chúng ta có thể tiết kiệm được cả mớ tiền." Nói đến đây trong lòng A Tấn liền vui mừng, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng thu lại, ôm chặt Ân Huệ vào lòng hơn: "Vài ngày trước ta nhìn thấy ở tiệm vải có một cái áo mới, em mặc vào nhất định rất đẹp. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật em, em đừng tự mình xuống bếp nữa. Hôm đó, chúng ta đến Đức Phong Lâu nhé. Ta nghe bọn họ nói Mai Tử Cao ở đó rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé." Tần Tấn nói ra kế hoạch mình đã vắt óc suy nghĩ rất lâu nhưng không dám nói.
Cái người ít lời này bây giờ thở phì phò lải nhải nói liên tục, Ân Huệ nhìn Tần Tấn, ý cười trong mắt dần sâu, cũng không chen ngang. Chờ người ấy nói xong, lúc này, nàng mới mở miệng: "Người không tự mua cho mình thứ gì sao?"
Tần Tấn sững sờ, suy nghĩ một chút: "Ta không thiếu cái gì cả, không có gì cần mua."
Ân Huệ nhìn cái người chẳng bao giờ quan tâm bản thân, nhưng hận không thể đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đưa đến trước mặt nàng. Trong mắt nàng đã ươn ướt. Sợ bị cái người tỉ mỉ kia nhận ra sẽ phá hủy bầu không khí tốt đẹp này, Ân Huệ chôn đầu sâu hơn, cố tình hỏi ngược lại: "Làm sao mà không có?"
Cái đầu gỗ đang chìm đắm trong sự tượng tưởng về một tương lai tốt đẹp, không chú ý tới sự thay đổi của cô gái trong lòng ngực mình: "Thứ ta muốn ăn, em đều làm cho ta ăn. Ta muốn quần áo, em đều may cho ta. Ta đâu còn cần gì." Tần Tấn nói đó là chuyện đương nhiên.
Nghe như thế, Ân Huệ đã không còn kiềm nén được, đã cảm động mất rồi: "Đồ ngốc."
"Có chỗ nào ngốc..." Tâm tình vui vẻ, Tần Tấn hiếm thấy mở miệng phản bác. Miệng vừa mở ra, lập tức bị người kia chặn lại.
Bị tập kích bất ngờ, Tần Tấn thoáng ngẩn ra. Thất thần trong nháy mắt, cô rất nhanh đáp trả, răng môi khắng khít. Hai người đồng thời hưởng thụ cảm giác ấm áp ướt át lúc này, hôn từ cạn dần sâu hơn. Lúc đầu Tần Tấn ôm lấy vai Ân Huệ, nhưng không biết từ lúc nào, cô đã luồng tay vào những sợi tóc, khóa chặt đầu Ân Huệ.
Nụ hôn sâu, dây dưa lượn lờ, lướt qua thời gian dài, không khí bị hút cạn bức bách đôi bờ môi tạm thời chia lìa, gương mặt cả hai đỏ ửng lên. Tần Tấn thở khẽ ra, chẳng biết từ lúc nào, cô gái mỹ lệ đã bị cô đè dưới thân. Ngày thường tuy cô ngớ ngẩn, nhưng bây giờ sự ngớ ngẩn ấy đã bị quét sạch sành sanh. Nhẹ nhàng kéo ra những sợi tóc rải rác, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn hoàn toàn hiện ra trước mắt. Tần Tấn chăm chú nhìn người cô yêu nhất cả đời này, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến và si mê.
Ân Huệ chớp chớp đôi mắt, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn cô gái có sự khát khao giống mình, hai tay đưa ra, quấn lấy cổ người yêu, kéo Tần Tấn chầm rãi về phía mình. Nhận được sự đồng ý âm thầm, Tần Tấn không chần chừ, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống, từ trên trán xuống chóp mũi, môi, cổ, dần dần đi xuống. Tùy ý đem những thứ cản trở loại trừ, nhiệt độ bên trong dần tăng cao, thân thể ma sát là cách sưởi ấm tốt nhất khi đông về. Ân Huệ từ từ nhắm chặt mắt lại, dùng trái tim toàn tâm toàn ý cảm nhận sự yêu thương của Tần Tấn đối với mình.
Chuyện gì tới sẽ tới, không cần phải nói nhiều.
***
Các bạn đã bị tiêu đề lừa tình chưa
= ̄ω ̄=
Beta: Bánh Bao.
Gắp thức ăn, uống rượu, Lạc Trọng vui cười hớn hở nhìn hai cô gái: "Cha mẹ của hai con vẫn khỏe chứ? Đứa bé từ khi sinh lão chưa từng gặp, chắc giờ cũng đã tám, chín tuổi nhỉ."
Nghe sư phụ hỏi đến người thân ở quê nhà, Tần Tấn vội vã trả lời: "Cha mẹ của con vẫn rất tốt, Khang nhi cũng đã chín tuổi, còn khá lanh lợi." Nhắc đến em trai từ nhỏ đã bướng bỉnh, trên mặt Tần Tấn liền lộ ra nụ cười cưng chiều.
"Lão xem hai người các con cũng rất tốt đấy." Không thuận theo câu trả lời của Tần Tấn, Lạc Trọng bất ngờ nói ra câu này, dường như có ý nghĩa khác.
Nghe lời này, nét mặt Tần Tấn cứng đờ, biểu hiện rõ ràng rất căng thẳng. Ân Huệ thì cười khanh khách, rót thêm rượu cho Lạc Trọng, dáng vẻ gặp nguy không sợ. Nàng cũng không bất ngờ lắm. Nhìn lão sư phụ như một lão già hồ đồ, kì thực ông rất thông minh, đã nhìn ra từ lâu.
Nhìn hai người có phản ứng không giống nhau, Lạc Trọng nghĩ thầm, ba năm điều trị nhìn ra cũng thực không tồi. Không đành lòng nhìn đứa đồ đệ ngốc sợ hãi, Lạc Trọng nhìn Tần Tần khà khà nở nụ cười: "Con bé ngốc, cõi đời này không phải chỉ có hai con như vậy. Lẽ nào con nghĩ ông lão như ta là người cổ hủ?"
Tần Tấn nghe vậy, vội vàng lắc đầu phủ nhận, sự căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng. Cô không ngờ sư phụ chẳng để tâm, gương mặt trắng nõn ửng hồng, bất giác nhìn sang Ân Huệ. Nếu thế gian có nhiều người có suy nghĩ như sư phụ về tình cảm của hai người thì thật là tốt biết bao.
"Sư phụ, ngài nếm thử món này đi." Ân Huệ gắp thức ăn cho Lạc Trọng. Bề ngoài của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm kích.
Ông lão tham ăn lúc này lại không gấp gáp dùng bữa, lấy ra một cuốn sổ ghi chép cũ từ trong lồng ngực. Nét mặt Lạc Trọng trở nên nghiêm túc: "Đây là những gì mà những năm lão đây hành y đã ghi chép lại. Năm đó con còn nhỏ, lão cũng chưa dạy con được cái gì. Con còn lo lắng quá nhiều đến cô bé này nên không thể cùng lão đi chu du khắp nơi học tập. Bây giờ lão đưa cái này cho con, từ từ mà đọc." Thế gian này không phải người nào cũng có thể nhìn thấu mọi việc. Hai cô gái muốn ở bên nhau cả đời là chuyện không dễ dàng gì. Lạc Trọng làm vậy cũng coi như góp chút sức, giúp đỡ cho hai đứa trẻ hiền lành này.
Đã hiểu dụng ý sư phụ, trong lòng Tần Tấn nóng lên, viền mắt ửng đỏ, nhất lời không biết nên nói gì.
Ân Huệ đặt ly rượu vào trong tay Tần Tấn, chính nàng cũng cầm lên một ly: "Sư phụ, chúng con kính ngài."
"Hai nha đầu này thật thông minh." Lạc Trọng uống cạn ly rượu, không nói gì thêm.
Cơm no rượu say, Lạc Trọng cũng nên trở về nơi bạn già đã sắp xếp cho ông ở. Tần Tấn khăng khăng muốn tiễn sư phụ, đến khi trở lại thì đã qua giờ Tý (từ 23h - 1h sáng).
Tần Tấn rón rén đi vào phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại không để hơi lạnh len vào. Quay đầu, cô nhìn thấy Ân Huệ đang ngồi ngay ngắn nhìn mình, dịu dàng mỉm cười. Cô vội vàng bước đến gần Ân Huệ: "Đã nói em đừng đợi, cứ ngủ trước đi mà."
Ân Huệ chỉ chỉ bên cạnh, trên bàn có một chậu nước nóng lớn: "Người nhanh đi lau người đi, đã mệt lắm rồi." Mùa đông rất khó nấu nước nóng, nàng tạm thời không có cách nào đun nhiều nước nóng để cho Tần Tấn tắm rửa nên đành chấp nhận chỉ có một chút.
Tần Tấn không vội làm sạch người, còn mở miệng hỏi ngược lại nương tử: "Em có cần lau người không?"
Biết Tần Tấn quan tâm mình, Ân Huệ nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: "Em đã làm rồi. Người nhanh lên, để lâu nước sẽ nguội."
"Trước tiên em phải lên giường nằm, đừng để bị lạnh." Bệnh tình Ân Huệ chỉ vừa chuyển biến tốt, bây giờ chỉ mặc trung y, Tần Tấn sợ Ân Huệ bị lạnh. Tần Tấn vừa thoát xiêm y, vừa thúc giục Ân Huệ lên giường.
"Biết rồi mà." Trả lời Tần Tấn nhưng Ân Huệ hoàn toàn không có ý định đứng lên.
Tần Tấn đang đưa lưng về phía Ân Huệ nên không phát hiện nàng ấy vẫn còn ngồi đó. Cô cởi bỏ lớp áo ngoài, trong phòng lò than đang cháy rực nên côkhông cảm thấy lạnh. Lấy khăn mặt trong chậu nước, vắt khô một chút, cô bắt đầu lau người.
Ân Huệ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Tần Tấn. Đến lúc người ấy muốn lau sau lưng, nàng đến gần: "Để em giúp người ." Lời vừa thốt ra, tay Ân Huệ đã cầm lấy khăn mặt.
Tần Tấn quay đầu lại, thấy Ân Huệ vẫn còn đứng đó cũng không có gì ngạc nhiên: "Lại không nghe lời." Lời nói tuy trách móc, nhưng ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Tần Tấn chủ động ngồi xuống cái ghế tròn bên cạnh bàn để thuận tiện cho Ân Huệ lau chùi giúp mình.
Lại lần nữa làm ướt và vắt khô chiếc khăn, Ân Huệ đứng sau lưng Tần Tấn, trải chiếc khăn nhỏ trên tay, nhẹ nhàng lau người giúp Tần Tấn. Thân thể dưới bàn tay nàng hết sức gầy, dưới da thịt trắng nõn, từng góc cạnh của xương hiện lên rất rõ ràng. Từ nhỏ Tần Tấn vừa cao vừa gầy, bây giờ đôi vai này đã chọn lựa gánh tất cả gánh nặng, càng trở nên gầy yếu. Ân Huệ vuốt sống lưng của Tần Tấn, thở dài: "Làm sao để người có thêm một chút thịt đây?"
Tần Tấn nghe thấy liền nở nụ cười: "Sư phụ đã nói thân thể ta rất khỏe mạnh. Không có nhiều da thịt bởi vì do trời sinh, có ăn nhiều hơn cũng như vậy thôi." Nghĩ đến trước đây Ân Huệ kéo lấy Lạc Trọng để sư phụ bắt mạch cho cô, nụ cười trong ánh mắt Tần Tấn càng sâu hơn.
Tay vẫn liên tục lau chùi, Ân Huệ bĩu môi, mặc dù biết Tần Tấn rất khỏe nhưng mỗi khi nhìn thấy cái dáng gầy trơ xương của người ấy, trong lòng nàng liền nổi lên thương tiếc: "Nhưng có thêm chút da thịt mới tốt."
Tần Tấn cười hì hì, không muốn dây dưa vấn đề này nhiều quá, chờ Ân Huệ lau xong sau lưng, Tần Tấn cầm lấy khăn mặt: "Ta tự mình lau, em mau đi ngủ đi. Ta xong nhanh thôi." Hai mắt nhìn thẳng vào Ân Huệ, lần này cô phải tận mắt nhìn thấy người này lên giường mới được.
Ân Huệ biết rõ tính tình Tần Tấn, người ấy sợ nàng lạnh, nên cũng không hề cứng đầu, ngoan ngoãn đi tới giường.
Tần Tấn thấy Ân Huệ đã vào trong màn thì mới tiếp tục lau người, nhanh chóng làm sạch cơ thể, mặc lại xiêm y, dự định làm công việc cuối cùng.
"Nước này người cứ để đó đi, mai rồi hẳn đổ." Ân Huệ vén màn, nhìn Tần Tấn đã lau chùi xong liền lên tiếng nhắc nhở. Tần Tấn muốn đi ra ngoài đổ nước, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị cảm lạnh.
Hiểu được nương tử đang lo lắng cho mình, Tần Tấn suy nghĩ một chút. Bây giờ đi ra ngoài đổ nước sẽ để cho gió lạnh lùa vào phòng, thôi thì sáng sớm đi đổ cũng được. Đặt chậu nước xuống bàn, Tần Tấn nghe lời Ân Huệ đi đến giường, cởi giày đặt ngay ngắn bên cạnh giày của Ân Huệ, leo lên giường, trước khi nằm xuống vẫn không quên kéo màn cẩn thận.
Ân Huệ thấy Tần Tấn chui vào chăn, theo thói quen liền dựa sát, lựa chọn vị trí thoải mái nhất rồi vùi trong lòng Tần Tấn.
Tần Tấn hơi nghiêng cơ thể để Ân Huệ có thể nằm thoải mái, đưa tay kéo chăn, kín đáo bao bọc hai người.
Để Tần Tấn tùy ý đắp chăn không để gió chui lọt, Ân Huệ nghiêng người ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé đặt vào hõm cổ Tần Tấn, chóp mũi nhẹ nhàng sượt qua da thịt của người ấy. Tần Tấn mới vừa lau chùi xong, trên người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Ân Huệ vuốt tay Tần Tấn, đầu ngón tay từ từ vẽ lên lòng bàn tay có chút thô ráp, hiện đầy vết chai. Bàn tay to nhưng gầy guộc lại hết sức ấm áp khiến người ta an tâm.
Lòng bàn tay Tần Tấn bị Ân Huệ vẽ lên, có chút ngứa, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé không chịu an phận, khóe miệng cong lên cười khúc khích, ngăn cản Ân Huệ nghịch ngợm.
Ân Huệ cố ý giật giật tay ra nhưng không phải trốn chạy, đây chỉ là trò chơi nhỏ của hai người. Nàng cười rất hài lòng, nàng thích cái cảm giác được Tần Tấn nắm chặt trong tay, hoàn toàn được người ấy nắm giữ.
Hai người chơi đùa thì Ân Huệ đột nhiên nhớ tới một vấn đề nhưng không có cơ hội hỏi: "Hôm nay, tại sao người lại đi ra tiệm thuốc? Dược liệu trong nhà lại không đủ sao?" Nàng nhớ tới mấy ngày trước đã kiểm tra dược liệu trong nhà còn khá nhiều, có thể dùng đến hết năm.
Nghe Ân Huệ nói đến chuyện này, Tần Tấn bây giờ mới nhớ ra, vẫn chưa nói tin tốt cho nương tử biết. Tần Tấn muốn chia sẻ sự vui vẻ này với Ân Huệ, vội vàng đem việc chưởng quỹ tương trợ nói ra hết: "Bởi vậy, chúng ta có thể tiết kiệm được cả mớ tiền." Nói đến đây trong lòng A Tấn liền vui mừng, cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng thu lại, ôm chặt Ân Huệ vào lòng hơn: "Vài ngày trước ta nhìn thấy ở tiệm vải có một cái áo mới, em mặc vào nhất định rất đẹp. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật em, em đừng tự mình xuống bếp nữa. Hôm đó, chúng ta đến Đức Phong Lâu nhé. Ta nghe bọn họ nói Mai Tử Cao ở đó rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé." Tần Tấn nói ra kế hoạch mình đã vắt óc suy nghĩ rất lâu nhưng không dám nói.
Cái người ít lời này bây giờ thở phì phò lải nhải nói liên tục, Ân Huệ nhìn Tần Tấn, ý cười trong mắt dần sâu, cũng không chen ngang. Chờ người ấy nói xong, lúc này, nàng mới mở miệng: "Người không tự mua cho mình thứ gì sao?"
Tần Tấn sững sờ, suy nghĩ một chút: "Ta không thiếu cái gì cả, không có gì cần mua."
Ân Huệ nhìn cái người chẳng bao giờ quan tâm bản thân, nhưng hận không thể đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đưa đến trước mặt nàng. Trong mắt nàng đã ươn ướt. Sợ bị cái người tỉ mỉ kia nhận ra sẽ phá hủy bầu không khí tốt đẹp này, Ân Huệ chôn đầu sâu hơn, cố tình hỏi ngược lại: "Làm sao mà không có?"
Cái đầu gỗ đang chìm đắm trong sự tượng tưởng về một tương lai tốt đẹp, không chú ý tới sự thay đổi của cô gái trong lòng ngực mình: "Thứ ta muốn ăn, em đều làm cho ta ăn. Ta muốn quần áo, em đều may cho ta. Ta đâu còn cần gì." Tần Tấn nói đó là chuyện đương nhiên.
Nghe như thế, Ân Huệ đã không còn kiềm nén được, đã cảm động mất rồi: "Đồ ngốc."
"Có chỗ nào ngốc..." Tâm tình vui vẻ, Tần Tấn hiếm thấy mở miệng phản bác. Miệng vừa mở ra, lập tức bị người kia chặn lại.
Bị tập kích bất ngờ, Tần Tấn thoáng ngẩn ra. Thất thần trong nháy mắt, cô rất nhanh đáp trả, răng môi khắng khít. Hai người đồng thời hưởng thụ cảm giác ấm áp ướt át lúc này, hôn từ cạn dần sâu hơn. Lúc đầu Tần Tấn ôm lấy vai Ân Huệ, nhưng không biết từ lúc nào, cô đã luồng tay vào những sợi tóc, khóa chặt đầu Ân Huệ.
Nụ hôn sâu, dây dưa lượn lờ, lướt qua thời gian dài, không khí bị hút cạn bức bách đôi bờ môi tạm thời chia lìa, gương mặt cả hai đỏ ửng lên. Tần Tấn thở khẽ ra, chẳng biết từ lúc nào, cô gái mỹ lệ đã bị cô đè dưới thân. Ngày thường tuy cô ngớ ngẩn, nhưng bây giờ sự ngớ ngẩn ấy đã bị quét sạch sành sanh. Nhẹ nhàng kéo ra những sợi tóc rải rác, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn hoàn toàn hiện ra trước mắt. Tần Tấn chăm chú nhìn người cô yêu nhất cả đời này, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến và si mê.
Ân Huệ chớp chớp đôi mắt, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn cô gái có sự khát khao giống mình, hai tay đưa ra, quấn lấy cổ người yêu, kéo Tần Tấn chầm rãi về phía mình. Nhận được sự đồng ý âm thầm, Tần Tấn không chần chừ, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống, từ trên trán xuống chóp mũi, môi, cổ, dần dần đi xuống. Tùy ý đem những thứ cản trở loại trừ, nhiệt độ bên trong dần tăng cao, thân thể ma sát là cách sưởi ấm tốt nhất khi đông về. Ân Huệ từ từ nhắm chặt mắt lại, dùng trái tim toàn tâm toàn ý cảm nhận sự yêu thương của Tần Tấn đối với mình.
Chuyện gì tới sẽ tới, không cần phải nói nhiều.
***
Các bạn đã bị tiêu đề lừa tình chưa
= ̄ω ̄=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.