Chương 76
Cung Tâm Văn
07/12/2023
Trở lại căn cứ Nam Khê, Sở Thiên Tầm nhận lấy phiếu đỏ được phát, đến thị trường giao dịch của căn cứ đi dạo.
Căn cứ Nam Khê không lớn, thị trường giao dịch được bố trí tại tầng dưới cùng của một tòa nhà giảng dạy, trong này ngoài việc lấy vật đổi vật, còn có thể dùng phiếu do căn cứ thống nhất phát hành để mua sắm đồ vật.
Nhiều người ngồi rải rác lập các quầy hàng để bán vật phẩm của mình, một số chủ quầy là thánh đồ, phần lớn những thứ họ bán là vật tư mà bọn họ tìm được khi một mình ra ngoài săn ma vật, hoặc các phần cứng trên người ma vật có thể sử dụng được.
Có quầy là người bình thường sống trong căn cứ, những thứ bọn họ bán đều vô cùng kỳ quái.
Có vài lá cải xanh tự mình trồng, hoặc bày đồng hồ, đèn pin, bật lửa, các loại vũ khí và những vật phẩm thực dụng khác của mình với hy vọng có được một hoặc một nửa phiếu cơm.
Cũng có những mặt hàng xa xỉ như châu báu, đồ trang sức vô cùng quý giá trước tận thế, tất nhiên, phần lớn những thứ này đều không ai hỏi thăm.
Quầy hàng lớn nhất do các dãy bàn học ghép lại, dùng để bán các loại vật tư thu được trong mỗi đợt hành động quy mô lớn do căn cứ tổ chức, có thể coi như "quầy hàng chính phủ".
Vì trong căn cứ thường xuyên tổ chức các hành động tìm kiếm nên "quầy hàng chính phủ" đã tích lũy một số lượng lớn các loại vật tư, giúp ổn định giá cả trong căn cứ.
Cho dù là người bình thường sinh hoạt trong căn cứ, chỉ cần có sức lực, làm việc chăm chỉ để kiếm điểm công, cũng có thể tích lũy được một số phiếu, tới đây đổi lấy các loại chăn bông, chén đĩa, thùng nước hay đồ dùng hàng ngày khác không quá đắt.
Thành phố còn lập nên đội trị an tuần tra bất cứ lúc nào để bảo đảm an ninh trật tự, quy định rõ ràng không được để xảy ra hiện tượng cướp đoạt, ép mua ép bán thương phẩm.
Toàn thành phố mặc dù không lớn nhưng lại sôi động và ổn định hơn nhiều so với căn cứ Nga thành.
Sở Thiên Tầm đứng cạnh một quầy hàng bán vũ khí tìm kiếm, lưỡi dao của cô đã bị mài mòn, cô muốn tìm xem có thứ thích hợp để thay thế không.
Giang Tiểu Kiệt ngồi xổm bên cạnh cô, tiện tay lật xem những vũ khí đơn giản được gia công từ tay chân ma vật trên sạp hàng.
"Chị Thiên Tầm, không có đồ gì tốt cả." Cậu nói: "Vật liệu làm vũ khí tốt đã bị những người đứng đầu lấy rồi, chị cần vũ khí thì trở về em giúp chị đến hỏi nhóm người thầy Giang, trên tay ông ấy có rất nhiều đồ tốt."
"Tham dự cuộc săn ma vật do căn cứ thống nhất tổ chức, mặc dù ma chủng có thể thuộc về chúng ta, nhưng cơ thể của ma vật và vật tư tìm thấy được đều phải giao nộp lên." Diệp Bùi Thiên đứng cạnh Sở Thiên Tầm, mở miệng nói chuyện: "Trở về chúng ta tự mình ra ngoài, giết một ma vật cấp cao để làm vũ khí cho cô."
"Có được ma chủng còn không biết đủ, đúng là không biết tốt xấu. Nếu không phải căn cứ tổ chức săn ma, cung cấp tình báo, phương tiện cùng đồng đội hùng mạnh cho các người. Thì các người cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi có thể giết được nhiều ma vật như vậy sao?"
Giọng nói mỉa mai của một người đàn ông vang lên.
Đám người Sở Thiên Tầm quay người lại,
Đường Quyện mang theo một đám người đứng phía sau cách bọn họ không xa.
Người vừa nói chuyện là một người đàn ông nhuộm tóc vàng sau lưng Đường Quyện, tên là Nhạc Hòa An.
Thi Đức Minh mập mạp từ sau chen lấn đi lên, vội vàng hòa giải: "A Nhạc, đừng nói như vậy, đều là anh em chung một căn cứ tị nạn. Em gái Thiên Tầm và người anh em Bùi Thiên vừa mới đến căn cứ chúng ta đã tham gia hành động tập thể, cũng đã rất tốt rồi. Căn cứ chúng ta cũng không nói hạn chế các tiểu đội tự hoạt động độc lập, ha ha, chúng ta phải hiểu cho nhau chứ, đúng không Quyện ca."
Nhạc Hòa An xì một tiếng khinh thường: "Lão Thi anh đúng là một tên khốn tốt bụng, tên đàn ông này ngày hôm qua vừa ra tay đã cướp mất nổi bật của anh, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Đường Quyện khoác một cái áo ngoài, dáng vẻ cà lơ phất phơ, giơ tay lên, ngăn cản người bên cạnh nói chuyện.
Hắn sờ cằm, nhìn Sở Thiên Tầm một lúc lâu: "Lần này có một con ma vật cấp 2, là cô giết?"
Sở Thiên Tầm không nói lời nào, gật đầu, chờ Đường Quyện tiếp tục nói.
Cô muốn nhìn thử xem người lãnh đạo căn cứ này, có tính cách thế nào.
"Nhường nó cho tôi, điều kiện tùy cô đưa." Đường Quyện giơ tay: "Cô muốn cái gì, chỗ tôi có các loại vũ khí và áo giáp được chế tạo từ cơ thể ma vật cấp 2. Hay là cô cần thứ gì khác, đạn, dược phẩm? Đều được."
Sở Thiên Tầm cười: "Quyện ca anh sao lại không nói sớm một chút, thật là không may, ma chủng đã bị tôi ăn rồi."
Đường Quyện sắc mặt thả lỏng, lông mày của hắn rất ngắn, ngược lại lúc nhăn mày, gương mặt trầm xuống lại lộ vẻ lưu manh hung ác.
Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt theo bản năng tiến về phía trước nửa bước, đứng trước người Sở Thiên Tầm.
"Này, các người có biết ai là lão đại của căn cứ này không, có còn muốn lăn lộn trong căn cứ này nữa không hả?" Nhạc Hòa An xắn tay áo đi về phía trước.
Đường Quyện đưa tay ngăn cản hắn: "Coi như cô cho tôi mượn, trong vòng một tuần tôi sẽ trả cô gấp đôi."
Sở Thiên Tầm dầu muối không ăn: "Quyện ca xem anh nói này, tôi thật sự đã ăn rồi, nếu không Quyện ca ngài đã mở miệng, tôi cũng không thể không nể mặt anh được."
Đường Quyện hừ lạnh một tiếng, vung tay xoay lưng mang người rời đi.
Giang Tiểu Kiệt khinh thường nhỏ giọng thì thầm với Sở Thiên Tầm: "Cái quái gì vậy, tưởng mình quyền lực lắm sao, bản thân không lấy được ma chủng còn muốn của người khác, ngày đầu tiên lúc nhìn thấy hắn em đã không vừa mắt rồi."
Sở Thiên Tầm cười nói: "Chỉ cần anh ta không ra tay đoạt đồ, thì thái độ của anh ta cũng không sao cả."
Căn cứ Nam Khê không lớn, thị trường giao dịch được bố trí tại tầng dưới cùng của một tòa nhà giảng dạy, trong này ngoài việc lấy vật đổi vật, còn có thể dùng phiếu do căn cứ thống nhất phát hành để mua sắm đồ vật.
Nhiều người ngồi rải rác lập các quầy hàng để bán vật phẩm của mình, một số chủ quầy là thánh đồ, phần lớn những thứ họ bán là vật tư mà bọn họ tìm được khi một mình ra ngoài săn ma vật, hoặc các phần cứng trên người ma vật có thể sử dụng được.
Có quầy là người bình thường sống trong căn cứ, những thứ bọn họ bán đều vô cùng kỳ quái.
Có vài lá cải xanh tự mình trồng, hoặc bày đồng hồ, đèn pin, bật lửa, các loại vũ khí và những vật phẩm thực dụng khác của mình với hy vọng có được một hoặc một nửa phiếu cơm.
Cũng có những mặt hàng xa xỉ như châu báu, đồ trang sức vô cùng quý giá trước tận thế, tất nhiên, phần lớn những thứ này đều không ai hỏi thăm.
Quầy hàng lớn nhất do các dãy bàn học ghép lại, dùng để bán các loại vật tư thu được trong mỗi đợt hành động quy mô lớn do căn cứ tổ chức, có thể coi như "quầy hàng chính phủ".
Vì trong căn cứ thường xuyên tổ chức các hành động tìm kiếm nên "quầy hàng chính phủ" đã tích lũy một số lượng lớn các loại vật tư, giúp ổn định giá cả trong căn cứ.
Cho dù là người bình thường sinh hoạt trong căn cứ, chỉ cần có sức lực, làm việc chăm chỉ để kiếm điểm công, cũng có thể tích lũy được một số phiếu, tới đây đổi lấy các loại chăn bông, chén đĩa, thùng nước hay đồ dùng hàng ngày khác không quá đắt.
Thành phố còn lập nên đội trị an tuần tra bất cứ lúc nào để bảo đảm an ninh trật tự, quy định rõ ràng không được để xảy ra hiện tượng cướp đoạt, ép mua ép bán thương phẩm.
Toàn thành phố mặc dù không lớn nhưng lại sôi động và ổn định hơn nhiều so với căn cứ Nga thành.
Sở Thiên Tầm đứng cạnh một quầy hàng bán vũ khí tìm kiếm, lưỡi dao của cô đã bị mài mòn, cô muốn tìm xem có thứ thích hợp để thay thế không.
Giang Tiểu Kiệt ngồi xổm bên cạnh cô, tiện tay lật xem những vũ khí đơn giản được gia công từ tay chân ma vật trên sạp hàng.
"Chị Thiên Tầm, không có đồ gì tốt cả." Cậu nói: "Vật liệu làm vũ khí tốt đã bị những người đứng đầu lấy rồi, chị cần vũ khí thì trở về em giúp chị đến hỏi nhóm người thầy Giang, trên tay ông ấy có rất nhiều đồ tốt."
"Tham dự cuộc săn ma vật do căn cứ thống nhất tổ chức, mặc dù ma chủng có thể thuộc về chúng ta, nhưng cơ thể của ma vật và vật tư tìm thấy được đều phải giao nộp lên." Diệp Bùi Thiên đứng cạnh Sở Thiên Tầm, mở miệng nói chuyện: "Trở về chúng ta tự mình ra ngoài, giết một ma vật cấp cao để làm vũ khí cho cô."
"Có được ma chủng còn không biết đủ, đúng là không biết tốt xấu. Nếu không phải căn cứ tổ chức săn ma, cung cấp tình báo, phương tiện cùng đồng đội hùng mạnh cho các người. Thì các người cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi có thể giết được nhiều ma vật như vậy sao?"
Giọng nói mỉa mai của một người đàn ông vang lên.
Đám người Sở Thiên Tầm quay người lại,
Đường Quyện mang theo một đám người đứng phía sau cách bọn họ không xa.
Người vừa nói chuyện là một người đàn ông nhuộm tóc vàng sau lưng Đường Quyện, tên là Nhạc Hòa An.
Thi Đức Minh mập mạp từ sau chen lấn đi lên, vội vàng hòa giải: "A Nhạc, đừng nói như vậy, đều là anh em chung một căn cứ tị nạn. Em gái Thiên Tầm và người anh em Bùi Thiên vừa mới đến căn cứ chúng ta đã tham gia hành động tập thể, cũng đã rất tốt rồi. Căn cứ chúng ta cũng không nói hạn chế các tiểu đội tự hoạt động độc lập, ha ha, chúng ta phải hiểu cho nhau chứ, đúng không Quyện ca."
Nhạc Hòa An xì một tiếng khinh thường: "Lão Thi anh đúng là một tên khốn tốt bụng, tên đàn ông này ngày hôm qua vừa ra tay đã cướp mất nổi bật của anh, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Đường Quyện khoác một cái áo ngoài, dáng vẻ cà lơ phất phơ, giơ tay lên, ngăn cản người bên cạnh nói chuyện.
Hắn sờ cằm, nhìn Sở Thiên Tầm một lúc lâu: "Lần này có một con ma vật cấp 2, là cô giết?"
Sở Thiên Tầm không nói lời nào, gật đầu, chờ Đường Quyện tiếp tục nói.
Cô muốn nhìn thử xem người lãnh đạo căn cứ này, có tính cách thế nào.
"Nhường nó cho tôi, điều kiện tùy cô đưa." Đường Quyện giơ tay: "Cô muốn cái gì, chỗ tôi có các loại vũ khí và áo giáp được chế tạo từ cơ thể ma vật cấp 2. Hay là cô cần thứ gì khác, đạn, dược phẩm? Đều được."
Sở Thiên Tầm cười: "Quyện ca anh sao lại không nói sớm một chút, thật là không may, ma chủng đã bị tôi ăn rồi."
Đường Quyện sắc mặt thả lỏng, lông mày của hắn rất ngắn, ngược lại lúc nhăn mày, gương mặt trầm xuống lại lộ vẻ lưu manh hung ác.
Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt theo bản năng tiến về phía trước nửa bước, đứng trước người Sở Thiên Tầm.
"Này, các người có biết ai là lão đại của căn cứ này không, có còn muốn lăn lộn trong căn cứ này nữa không hả?" Nhạc Hòa An xắn tay áo đi về phía trước.
Đường Quyện đưa tay ngăn cản hắn: "Coi như cô cho tôi mượn, trong vòng một tuần tôi sẽ trả cô gấp đôi."
Sở Thiên Tầm dầu muối không ăn: "Quyện ca xem anh nói này, tôi thật sự đã ăn rồi, nếu không Quyện ca ngài đã mở miệng, tôi cũng không thể không nể mặt anh được."
Đường Quyện hừ lạnh một tiếng, vung tay xoay lưng mang người rời đi.
Giang Tiểu Kiệt khinh thường nhỏ giọng thì thầm với Sở Thiên Tầm: "Cái quái gì vậy, tưởng mình quyền lực lắm sao, bản thân không lấy được ma chủng còn muốn của người khác, ngày đầu tiên lúc nhìn thấy hắn em đã không vừa mắt rồi."
Sở Thiên Tầm cười nói: "Chỉ cần anh ta không ra tay đoạt đồ, thì thái độ của anh ta cũng không sao cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.