Chương 2: Sống lại
Cung Tâm Văn
04/04/2023
Nền văn minh nhân loại đã bị hủy diệt mười năm, ban đêm trong doanh trại thường rất hoang sơ yên tĩnh.
Sở Thiên Tầm đã nhiều năm chưa từng nghe qua tạp âm như vậy.
Tiếng còi xe ô tô nơi xa, tiếng đánh bàn phím vang lạch cạch lạch cạch, tiếng cười khanh khách của các bạn nữ, tiếng nhạc nền trong bộ phim lập đi lập lại, tiếng học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh..
Vụn vặt, loáng thoáng, tiếng vang hỗn tạp bên nhau lúc xa lúc gần, làm cô ngủ không yên giấc.
Sở Thiên Tầm lập tức mở bừng mắt.
Cô nhanh chóng đứng dậy, bàn tay khẽ chống mép giường, một cú lộn mèo xinh đẹp, từ trên giường rơi xuống, vững vàng chạm đất.
Một tay chống mặt đất, mũi chân vận sức chờ phát động, Sở Thiên Tầm cảnh giác mà quan sát bốn phía.
Trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, chỉ là một động tác đơn giản vừa rồi lại khiến cô cảm nhận được thân thể chậm chạp lại không có sức lực.
Chỉ là nhảy xuống từ giường cao hai tầng, vậy mà gót chân và lòng bàn tay cô đã ẩn ẩn đau.
Sở Thiên Tầm ý thức được bản thân không chết, nhưng cô đã mất đi lực lượng, hơn nữa bản thân còn ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm.
Nơi đây hình như là một phòng ký túc xá nữ, trong phòng để bốn cái giường, tầng dưới là bàn học, tầng trên là nệm ngủ có rèm che.
Đối với Sở Thiên Tầm mà nói, phòng này có chút quen mắt.
Bỗng một cái đầu rối xù từ trong giường có màn che họa tiết phim hoạt hình chui ra, đối mắt với Sở Thiên Tầm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát.
Cái đầu kia dùng âm thanh mà Sở Thiên Tầm cực kỳ quen thuộc nói một câu: "Sở Thiên Tầm cậu muốn chết à, đột nhiên nhảy xuống từ trên cao như vậy, muốn hù chết mình sao?"
Sở Thiên Tầm nhớ ra, đây là xá trưởng (*) thời đại học của cô, Hàn Huyên.
(*) xá trưởng: Người phụ trách phòng kí túc xá.
Nhưng mà Hàn Huyên đã chết mười năm trước rồi, đã chết trước mắt cô.
Sở Thiên Tầm ngây ngốc quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại.
Đối diện cửa sổ kí túc xá là cổng chính trường học.
Ngoài đường là cảnh ngựa xe như nước, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn tích tích.
Mấy nam sinh cưỡi xe đạp lao vút qua cây liễu ngoài cổng trường.
Dưới gốc cây, một đôi tình nhân không biết thuộc khoa nào, tay nắm tay nói lời âu yếm.
Trên bàn học trước cửa sổ, màn hình máy tính chưa tắt, phát ra ánh sáng xanh lập lòe.
Thời gian được hiển thị rõ ràng trên trình bảo vệ màn hình:
Ngày 17 tháng 3 năm 20XX
Sở Thiên Tầm phát hiện mình về tới trước khi tận thế phát sinh, cách thời gian ma chủng rơi xuống còn năm ngày.
Sở Thiên Tầm đã nhiều năm chưa từng nghe qua tạp âm như vậy.
Tiếng còi xe ô tô nơi xa, tiếng đánh bàn phím vang lạch cạch lạch cạch, tiếng cười khanh khách của các bạn nữ, tiếng nhạc nền trong bộ phim lập đi lập lại, tiếng học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh..
Vụn vặt, loáng thoáng, tiếng vang hỗn tạp bên nhau lúc xa lúc gần, làm cô ngủ không yên giấc.
Sở Thiên Tầm lập tức mở bừng mắt.
Cô nhanh chóng đứng dậy, bàn tay khẽ chống mép giường, một cú lộn mèo xinh đẹp, từ trên giường rơi xuống, vững vàng chạm đất.
Một tay chống mặt đất, mũi chân vận sức chờ phát động, Sở Thiên Tầm cảnh giác mà quan sát bốn phía.
Trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, chỉ là một động tác đơn giản vừa rồi lại khiến cô cảm nhận được thân thể chậm chạp lại không có sức lực.
Chỉ là nhảy xuống từ giường cao hai tầng, vậy mà gót chân và lòng bàn tay cô đã ẩn ẩn đau.
Sở Thiên Tầm ý thức được bản thân không chết, nhưng cô đã mất đi lực lượng, hơn nữa bản thân còn ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm.
Nơi đây hình như là một phòng ký túc xá nữ, trong phòng để bốn cái giường, tầng dưới là bàn học, tầng trên là nệm ngủ có rèm che.
Đối với Sở Thiên Tầm mà nói, phòng này có chút quen mắt.
Bỗng một cái đầu rối xù từ trong giường có màn che họa tiết phim hoạt hình chui ra, đối mắt với Sở Thiên Tầm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát.
Cái đầu kia dùng âm thanh mà Sở Thiên Tầm cực kỳ quen thuộc nói một câu: "Sở Thiên Tầm cậu muốn chết à, đột nhiên nhảy xuống từ trên cao như vậy, muốn hù chết mình sao?"
Sở Thiên Tầm nhớ ra, đây là xá trưởng (*) thời đại học của cô, Hàn Huyên.
(*) xá trưởng: Người phụ trách phòng kí túc xá.
Nhưng mà Hàn Huyên đã chết mười năm trước rồi, đã chết trước mắt cô.
Sở Thiên Tầm ngây ngốc quay đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại.
Đối diện cửa sổ kí túc xá là cổng chính trường học.
Ngoài đường là cảnh ngựa xe như nước, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kèn tích tích.
Mấy nam sinh cưỡi xe đạp lao vút qua cây liễu ngoài cổng trường.
Dưới gốc cây, một đôi tình nhân không biết thuộc khoa nào, tay nắm tay nói lời âu yếm.
Trên bàn học trước cửa sổ, màn hình máy tính chưa tắt, phát ra ánh sáng xanh lập lòe.
Thời gian được hiển thị rõ ràng trên trình bảo vệ màn hình:
Ngày 17 tháng 3 năm 20XX
Sở Thiên Tầm phát hiện mình về tới trước khi tận thế phát sinh, cách thời gian ma chủng rơi xuống còn năm ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.