Chương 56: Đau đớn
Khinh Giác
13/07/2024
Edit by Náppu
*
Giữa không trung mười mấy đạo quang ảnh đan xen, sóng năng lượng dày đặc tập trung công kích thân ảnh màu đỏ ở trung tâm.
Sóng năng lượng va chạm dẫn ra nổ mạnh cùng chấn động, cơ hồ muốn đem phạm vi mấy kilomet gần đó tất cả đều san thành bình địa.
Công kích của sóng năng lượng tia chớp màu đỏ hỗn loạn là thường xuyên nhất, tuy rằng lấy một địch mười làm cho vết thương của Dịch Dữ Kiệt trở nên chồng chất, nhưng quân địch nhiều người như vậy cùng nhau xông lên cũng không có biện pháp hoàn toàn áp chế đánh bại hắn.
Cù Tầm Dương không biết vì sao chỉ có một mình Dịch Dữ Kiệt, mấy người Liên Hạc lại ở nơi nào.
Nhìn Dịch Dữ Kiệt cả người toàn là máu, lấy sức lực một người đối kháng công kích của mười mấy lính gác, trái tim Cù Tầm Dương đều xoắn lại với nhau.
Nhưng cậu cái gì cũng làm không được, chỉ có thể tránh ở trong vòng hộ thuẫn.
Đau đớn trên thân thể đang chậm rãi giảm bớt, Cù Tầm Dương đem hắc báo ôm chặt lấy, chỉ cần trạng thái của hắc báo có thể duy trì, vậy nói rõ Dịch Dữ Kiệt còn có thể chống đỡ được, cậu chỉ có thể dựa vào phương thức như vậy nắm lấy nơi ký thác.
Nhưng cậu cũng biết, dưới công kích dày đặc mãnh liệt của nhiều người như vậy, Dịch Dữ Kiệt đại khái chống đỡ không được bao lâu.
Cậu không biết bọn họ rốt cuộc đã đánh bao lâu, hiện tại tránh ở trong vòng hộ thuẫn mỗi một phút mỗi một giây cậu đều cảm thấy phi thường kéo dài.
Mắt thấy miệng vết thương trên người Dịch Dữ Kiệt càng ngày càng nhiều, máu cũng càng chảy càng nhiều, ban đầu bằng mắt thường của cậu thấy không rõ tốc độ, đến bây giờ dần dần có thể thấy rõ tần suất công kích của Dịch Dữ Kiệt, Cù Tầm Dương biết Dịch Dữ Kiệt sắp chịu đựng không nổi.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho hoàn toàn mơ hồ, Cù Tầm Dương ôm hắc báo run rẩy không tiếng động khóc rống.
Cậu thật sự không đành lòng nhìn Dịch Dữ Kiệt liều chết chiến đấu hăng hái như vậy, nếu chỉ còn lại Dịch Dữ Kiệt, nếu Dịch Dữ Kiệt cũng chết trận, vậy cậu sẽ cùng Dịch Dữ Kiệt chết chung là được.
Ngay lúc lính gác ngoại quốc niệm lực cùng mấy lính gác khác liên hợp vài lần dũng mãnh đánh xuống, Dịch Dữ Kiệt rốt cuộc chống cự không được từ giữa không trung hung hăng rơi xuống mặt đất, thân thể ở trên mặt đất trượt mấy chục mét cuối cùng ngừng ở nơi cách vòng hộ thuẫn của cậu không xa.
"Dịch Dữ Kiệt!!"
Cù Tầm Dương lảo đảo đứng dậy muốn lao ra khỏi vòng hộ thuẫn, nhưng hắc báo dùng sức cắn quần áo của cậu ngăn lại.
Lính gác niệm lực tốc biến mấy cái liền xuất hiện trước mặt Dịch Dữ Kiệt, sau đó một chân hung hăng dẫm lên trên người hắn.
Dịch Dữ Kiệt trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
"Đừng mà!!"
Cù Tầm Dương phát ra tiếng kêu đứt quãng, muốn tránh thoát khỏi báo đen, lần này báo đen trực tiếp cắn vào cánh tay của cậu, hàm răng đâm thật sâu vào da thịt, mạnh mẽ túm chặt cậu.
Đau đớn làm cho Cù Tầm Dương trong nháy mắt thanh tỉnh, sau đó cậu phát hiện Dịch Dữ Kiệt cũng đang hướng cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Trạng thái hiện tại của Dịch Dữ Kiệt rõ ràng không có khả năng duy trì được cường độ của vòng hộ thuẫn, nhưng báo đen vẫn còn ở đây, vòng hộ thuẫn cũng còn tồn tại.
Cậu liền nhận ra Dịch Dữ Kiệt hiện tại là đang dùng hết toàn lực bảo hộ cậu, cho nên Cù Tầm Dương bất động, ngoan ngoãn ở trong vòng hộ thuẫn.
Lính gác ngoại quốc kia cười lạnh: Thật là thâm tình, đến chết cũng muốn bảo hộ dẫn đường của mình sao.
Dịch Dữ Kiệt chỉ khinh thường hừ lạnh, một bộ thái độ tùy tiện ngươi tra tấn.
'Không cần kiêu ngạo, một khi ngươi chết, hắn chính là của chúng ta, đến lúc đó ta nhất định đối đãi thật tốt với dẫn đường của ngươi.'
'Được a, có năng lực thì giết ta đi.'
'Ha hả, giết ngươi không thú vị, lính gác cấp S, khó được đối tượng nghiên cứu như thế này, liền dùng ngươi tới thử xem dược tề tiến hóa viện nghiên cứu mới phát minh đi.'
Cù Tầm Dương căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cậu chỉ nhìn thấy sắc mặt Dịch Dữ Kiệt ngày càng âm trầm, sau đó một lính gác không biết từ nơi nào xuất hiện, đem một hòm thuốc đưa tới tay lính gác ngoại quốc cầm đầu kia.
Sau khi biết gia hỏa kia muốn làm cái gì, Cù Tầm Dương trực tiếp chạy ra khỏi vòng hộ thuẫn.
Mà trạng thái của báo đen theo tình huống dần biến xấu của Dịch Dữ Kiệt cũng trở nên suy yếu, cho nên không thể ngăn cản.
Giây tiếp theo lúc cậu vừa lao ra khỏi vòng hộ thuẫn, thân ảnh báo đen dần dần biến thành trong suốt sau đó hoàn toàn biến mất.
Nhưng tốc độ chạy của Cù Tầm Dương sao có thể so với lính gác, cậu căn bản không thể nào ngăn cản đối phương hành động.
Cậu trơ mắt nhìn lính gác ngoại quốc kia lấy ra ống dược tiêm vào vị trí trái tim của ở Dịch Dữ Kiệt, chất lỏng màu đỏ tươi nhanh chóng tiêm vào vào trong cơ thể hắn.
Cù Tầm Dương hô to không được, cảm xúc quá mức kích động dẫn tới hai chân cậu mềm nhũn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Khuỷu tay cùng đầu gối cọ xát rách một tảng da lớn cậu cũng không phát giác, lập tức bò dậy hướng chỗ Dịch Dữ Kiệt chạy tới.
Nhưng mà ngay lúc cậu sắp tiếp cận được Dịch Dữ Kiệt, lính gác ngoại quốc lại nâng tay qua hướng của cậu bên này, một cỗ uy áp vô hình đánh úp lại nháy mắt đem cậu xốc bay ra ngoài, nháy mắt lúc ngã trên mặt đất, Cù Tầm Dương cảm giác xương cốt ở tay phải chính mình giống như đã gãy nát, đau nhức làm trước mắt cậu từng đợt biến thành màu đen.
Dịch Dữ Kiệt lập tức nhìn qua hướng Cù Tầm Dương, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền đầy mặt thống khổ, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thô nặng, cơ bắp toàn thân căng chặt, gân xanh ở cổ nổi lên, mạch máu xanh nhạt dưới da bắt đầu nhanh chóng lan tràn ra.
"A!"
Dịch Dữ Kiệt phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ, thúc giục siêu năng lực muốn tránh thoát trói buộc.
Nhưng đối phương dùng toàn bộ niệm lực áp chế, cho dù Dịch Dữ Kiệt ra sức tránh thoát, cuối cùng vẫn bị chặt chẽ đè trên mặt đất.
Cù Tầm Dương dùng tay trái gian nan chống bò lên, máu tươi từ trên đầu của cậu một đường chảy vào trong mắt, cậu dùng tay thô lỗ xoa xoa máu trên hai mắt, sau đó lắc lắc đầu ý đồ muốn làm ý thức sắp hôn mê trở nên thanh tỉnh một ít, rồi lập tức thất tha thất thiểu chạy qua chỗ Dịch Dữ Kiệt.
Cả người đều rất đau, xương cốt phảng phất muốn rời ra từng mảnh.
Nhưng so sánh với đau đớn lúc trước, cơn đau hiện tại đối với Cù Tầm Dương mà nói đều không tính là cái gì.
Nhưng mà còn chưa chạy được vài bước, cậu lại bị xốc bay.
Có lẽ là bị Dịch Dữ Kiệt vẫn luôn giãy giụa chọc giận, lúc này đây lính gác kia dùng uy áp đặc biệt mạnh mẽ, trực tiếp đem Cù Tầm Dương xốc bay lên cao mấy chục mét.
Cù Tầm Dương nhìn bản thân cách mặt đất càng ngày càng xa, sau đó tới một độ cao nhất định lại bắt đầu cực nhanh rơi xuống.
Nếu rơi từ loại độ cao này xuống mặt đất, cậu đại khái sẽ mất mạng.
"Cù Tầm Dương!"
Bên tai là thanh âm rống to của Dịch Dữ Kiệt.
Cù Tầm Dương nhắm chặt hai mắt, bi thảm cười một cái.
Còn tưởng rằng có thể chết bên cạnh Dịch Dữ Kiệt, nhưng cậu vẫn là quá vô dụng, ngay cả tới gần Dịch Dữ Kiệt cũng làm không được.
Nhưng ít ra cuối cùng Dịch Dữ Kiệt vẫn là tới cứu cậu, cậu không có bị vứt bỏ.
Tiếc nuối duy nhất chính là cậu chưa thổ lộ tâm ý với bọn họ thì đã chết rồi...
Nhưng mà tử vong trong dự đoán cũng không ập đến, một trận gió mạnh đánh úp lại, cậu rơi vào một cái ôm ấp rắn chắc.
Hết thảy phát sinh đều chấm dứt trong khoảnh khắc này.
"Liên Hạc!" Cù Tầm Dương vừa mở mắt ra nháy mắt liền lệ nóng doanh tròng: "Anh còn sống."
"Đương nhiên." Liên Hạc khẽ mỉm cười, động tác mềm nhẹ đem cậu buông xuống: "Đừng sợ, chúng tôi đã tới."
Lúc này Cù Tầm Dương mới phát hiện, không chỉ Liên Hạc, còn có Hứa Uyên, Sở Tri Nam, còn có Địch Tư cùng Lai Đức, cùng với những lính gác khác, bọn họ đều còn sống, bọn họ đều bình an không có việc gì.
Liên Hạc từ vị trí hàm dưới đến xương quai xanh có vài đạo vết thương nhìn thấy mà ghê người, hơn nữa cả người toàn là vết máu khô thoạt nhìn phi thường chật vật, chính là lúc hắn kéo lên khóe miệng lộ ra mỉm cười, Cù Tầm Dương lại cảm thấy nụ cười này là tác phẩm lộng lẫy kỳ diệu nhất.
Cậu đã nói không rõ bản thân hiện tại là loại tâm tình gì, so với kích động còn muốn lớn hơn, nguyên bản lúc bị hết thảy tuyệt vọng bao phủ, cậu đã ôm quyết tâm phải chết, hiện tại phảng phất thấy được hy vọng, cậu liền không muốn chết nữa.
Liên Hạc triệu hồi ra sư tử vàng, đem cậu đưa vào trong vòng hộ thuẫn, "Đợi ở bên trong, một bước cũng đừng rời khỏi biết không?"
Cậu dùng sức gật đầu, cũng cơ hồ là trong nháy mắt đó, Liên Hạc cùng Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam cho trao đổi ánh mắt, giây tiếp theo ba đạo quang ảnh màu lam, vàng, tím xông thẳng đến chỗ Dịch Dữ Kiệt, sau đó một ngọn lửa màu lam năng lượng cường đại đem lính gác ngoại quốc đang áp chế Dịch Dữ Kiệt nổ văng ra xa mấy chục mét.
Quang ảnh màu vàng lại lần nữa tốc biến trở lại trước vòng hộ thuẫn, Sở Tri Nam đem Dịch Dữ Kiệt vừa cứu được bỏ vào bên trong.
Cù Tầm Dương lập tức vươn tay trái tiếp được hắn, sau đó đem Dịch Dữ Kiệt đã lâm vào nửa hôn mê kéo vào trong lòng ngực ôm lại.
Sở Tri Nam trước khi rời đi thật sâu nhìn thoáng qua Cù Tầm Dương, sau đó lại lần nữa lắc mình gia nhập chiến đấu.
Sau khi Liên Hạc bọn họ tới, địch nhân vây quanh đây cũng trở nên càng ngày càng nhiều, ban đầu là mấy chục người, biến thành hiện tại hơn trăm người.
Tất cả mọi người bên này của bọn họ đều gia nhập trận ác chiến này.
Cù Tầm Dương chỉ nhìn thấy bên ngoài quang ảnh văng ra khắp nơi, ánh lửa tận trời, các loại sóng năng lượng va chạm nổ mạnh, dư chấn của năng lượng mãnh liệt biến chung quanh thành từng mảnh phế tích, kịch liệt chấn động làm mặt đất xuất hiện từng đạo vết nứt, mà sóng năng lượng cũng đem mặt đất nổ ra một đám hố sâu.
Chỉ có nơi vòng hộ thuẫn của Cù Tầm Dương là còn nguyên vẹn.
Cậu chỉ có thể thấy bên ngoài là một hồi hỗn chiến kịch liệt, nhưng cậu cái gì cũng nghe không thấy, Liên Hạc dùng vòng hộ thuẫn đem cậu cùng ngoại giới ngăn cách.
Đúng lúc này, Dịch Dữ Kiệt trong lòng cậu cử động một chút, phát ra rên rỉ khó chịu.
Cù Tầm Dương nhanh chóng vuốt ve thân thể hắn trấn an: "Dữ Kiệt, anh chịu đựng một chút, Liên Hạc bọn họ tới rồi, tôi tin tưởng bọn họ nhất định sẽ thắng, anh nhịn một chút, lập tức có thể giúp anh trị liệu."
Dịch Dữ Kiệt ngay lúc cậu nói xong từ trị liệu liền mở mắt.
Cù Tầm Dương cùng hắn đối diện tầm mắt, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Tròng mắt Dịch Dữ Kiệt đã biến thành màu đỏ đậm như máu, hoa văn màu xanh lơ trên da thịt lỏa lồ trở nên càng thêm rõ ràng, từ chân lan đến gương mặt, trên người hắn xuất hiện cảm giác lạnh buốt giống như lính gác ngoại quốc kia.
Hơn nữa hiện tại ánh mắt Dịch Dữ Kiệt nhìn cậu cùng biểu tình của hắn đều làm cậu cảm thấy rất xa lạ, như là muốn đem cậu phá hủy rồi nuốt vào bụng, làm cậu có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
"Dữ... Dữ Kiệt?" Cù Tầm Dương mười phần bất an: "Anh, anh làm sao vậy?"
Khóe miệng Dịch Dữ Kiệt kéo ra một nụ cười tà khí.
Sau đó giây tiếp theo Cù Tầm Dương đã bị Dịch Dữ Kiệt dùng sức ấn trên mặt đất.
"Dịch Dữ Kiệt?! Anh làm sao vậy?"
Cù Tầm Dương vẻ mặt hoảng sợ, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Dịch Dữ Kiệt đè nặng bả vai, dễ như trở bàn tay lần nữa ấn trở lại trên mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ trong tay Dịch Dữ Kiệt hiện lên, áo trên người cậu bị thô lỗ xé rách, quần cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Cậu lập tức trở nên trần truồng, cũng mơ hồ nhận ra ý đồ của Dịch Dữ Kiệt, nhưng cậu không rõ Dịch Dữ Kiệt sao đột nhiên lại làm như vậy.
Mấy người Liên Hạc còn ở bên ngoài huyết chiến, Dịch Dữ Kiệt lại đột nhiên cưỡng bách cậu làm tình?
"Dịch Dữ Kiệt!! Anh làm gì! Anh rốt cuộc làm sao vậy?!!"
Nhưng Dịch Dữ Kiệt như là hoàn toàn không nghe thấy cậu chất vấn, kéo xuống quần chính mình, bẻ ra một chân Cù Tầm Dương, đem dương v*t để ở giữa đùi cậu, hoàn toàn không có chuẩn bị tốt cho tiểu huyệt đang co chặt, dương v*t thô to động thân một cái đem huyệt thịt căng ra nguyên cây cắm vào.
"A!"
Đau đớn nóng rát từ phía dưới truyền đến, Cù Tầm Dương nháy mắt bị đau đến chảy nước mắt, cậu dùng tay trái không ngừng đánh vào trên thân thể Dịch Dữ Kiệt, cả người run rẩy giãy giụa.
Nhưng tốn công vô ích, Dịch Dữ Kiệt đem hai tay của cậu áp lên đỉnh đầu.
Tay phải lúc trước bị quăng gãy bởi vì lôi kéo như vậy lập tức truyền đến đau nhức, các loại đau đớn đan chéo lại với nhau làm cho Cù Tầm Dương cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu.
"Đau quá! Dịch Dữ Kiệt, anh mau thả tôi ra đi, anh rốt cuộc làm sao vậy? Anh đừng đối xử như vậy với tôi, tôi thật sự đau quá, ô..."
Cù Tầm Dương khóc lóc xin tha, nhưng Dịch Dữ Kiệt phảng phất đã mất đi lý trí, không quan tâm đè nặng cậu bắt đầu đỉnh hông thọc vào rút ra.
Nơi dương v*t ra vào phát ra từng trận tiếng nước, phía dưới một mảnh ướt át, Cù Tầm Dương cảm giác có khả năng đều là máu của cậu...
Cậu đã đau đến chết lặng, phân không rõ rốt cuộc là cánh tay đau hơn, hay là mông đau hơn...
*
Giữa không trung mười mấy đạo quang ảnh đan xen, sóng năng lượng dày đặc tập trung công kích thân ảnh màu đỏ ở trung tâm.
Sóng năng lượng va chạm dẫn ra nổ mạnh cùng chấn động, cơ hồ muốn đem phạm vi mấy kilomet gần đó tất cả đều san thành bình địa.
Công kích của sóng năng lượng tia chớp màu đỏ hỗn loạn là thường xuyên nhất, tuy rằng lấy một địch mười làm cho vết thương của Dịch Dữ Kiệt trở nên chồng chất, nhưng quân địch nhiều người như vậy cùng nhau xông lên cũng không có biện pháp hoàn toàn áp chế đánh bại hắn.
Cù Tầm Dương không biết vì sao chỉ có một mình Dịch Dữ Kiệt, mấy người Liên Hạc lại ở nơi nào.
Nhìn Dịch Dữ Kiệt cả người toàn là máu, lấy sức lực một người đối kháng công kích của mười mấy lính gác, trái tim Cù Tầm Dương đều xoắn lại với nhau.
Nhưng cậu cái gì cũng làm không được, chỉ có thể tránh ở trong vòng hộ thuẫn.
Đau đớn trên thân thể đang chậm rãi giảm bớt, Cù Tầm Dương đem hắc báo ôm chặt lấy, chỉ cần trạng thái của hắc báo có thể duy trì, vậy nói rõ Dịch Dữ Kiệt còn có thể chống đỡ được, cậu chỉ có thể dựa vào phương thức như vậy nắm lấy nơi ký thác.
Nhưng cậu cũng biết, dưới công kích dày đặc mãnh liệt của nhiều người như vậy, Dịch Dữ Kiệt đại khái chống đỡ không được bao lâu.
Cậu không biết bọn họ rốt cuộc đã đánh bao lâu, hiện tại tránh ở trong vòng hộ thuẫn mỗi một phút mỗi một giây cậu đều cảm thấy phi thường kéo dài.
Mắt thấy miệng vết thương trên người Dịch Dữ Kiệt càng ngày càng nhiều, máu cũng càng chảy càng nhiều, ban đầu bằng mắt thường của cậu thấy không rõ tốc độ, đến bây giờ dần dần có thể thấy rõ tần suất công kích của Dịch Dữ Kiệt, Cù Tầm Dương biết Dịch Dữ Kiệt sắp chịu đựng không nổi.
Tầm nhìn bị nước mắt làm cho hoàn toàn mơ hồ, Cù Tầm Dương ôm hắc báo run rẩy không tiếng động khóc rống.
Cậu thật sự không đành lòng nhìn Dịch Dữ Kiệt liều chết chiến đấu hăng hái như vậy, nếu chỉ còn lại Dịch Dữ Kiệt, nếu Dịch Dữ Kiệt cũng chết trận, vậy cậu sẽ cùng Dịch Dữ Kiệt chết chung là được.
Ngay lúc lính gác ngoại quốc niệm lực cùng mấy lính gác khác liên hợp vài lần dũng mãnh đánh xuống, Dịch Dữ Kiệt rốt cuộc chống cự không được từ giữa không trung hung hăng rơi xuống mặt đất, thân thể ở trên mặt đất trượt mấy chục mét cuối cùng ngừng ở nơi cách vòng hộ thuẫn của cậu không xa.
"Dịch Dữ Kiệt!!"
Cù Tầm Dương lảo đảo đứng dậy muốn lao ra khỏi vòng hộ thuẫn, nhưng hắc báo dùng sức cắn quần áo của cậu ngăn lại.
Lính gác niệm lực tốc biến mấy cái liền xuất hiện trước mặt Dịch Dữ Kiệt, sau đó một chân hung hăng dẫm lên trên người hắn.
Dịch Dữ Kiệt trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
"Đừng mà!!"
Cù Tầm Dương phát ra tiếng kêu đứt quãng, muốn tránh thoát khỏi báo đen, lần này báo đen trực tiếp cắn vào cánh tay của cậu, hàm răng đâm thật sâu vào da thịt, mạnh mẽ túm chặt cậu.
Đau đớn làm cho Cù Tầm Dương trong nháy mắt thanh tỉnh, sau đó cậu phát hiện Dịch Dữ Kiệt cũng đang hướng cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Trạng thái hiện tại của Dịch Dữ Kiệt rõ ràng không có khả năng duy trì được cường độ của vòng hộ thuẫn, nhưng báo đen vẫn còn ở đây, vòng hộ thuẫn cũng còn tồn tại.
Cậu liền nhận ra Dịch Dữ Kiệt hiện tại là đang dùng hết toàn lực bảo hộ cậu, cho nên Cù Tầm Dương bất động, ngoan ngoãn ở trong vòng hộ thuẫn.
Lính gác ngoại quốc kia cười lạnh: Thật là thâm tình, đến chết cũng muốn bảo hộ dẫn đường của mình sao.
Dịch Dữ Kiệt chỉ khinh thường hừ lạnh, một bộ thái độ tùy tiện ngươi tra tấn.
'Không cần kiêu ngạo, một khi ngươi chết, hắn chính là của chúng ta, đến lúc đó ta nhất định đối đãi thật tốt với dẫn đường của ngươi.'
'Được a, có năng lực thì giết ta đi.'
'Ha hả, giết ngươi không thú vị, lính gác cấp S, khó được đối tượng nghiên cứu như thế này, liền dùng ngươi tới thử xem dược tề tiến hóa viện nghiên cứu mới phát minh đi.'
Cù Tầm Dương căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cậu chỉ nhìn thấy sắc mặt Dịch Dữ Kiệt ngày càng âm trầm, sau đó một lính gác không biết từ nơi nào xuất hiện, đem một hòm thuốc đưa tới tay lính gác ngoại quốc cầm đầu kia.
Sau khi biết gia hỏa kia muốn làm cái gì, Cù Tầm Dương trực tiếp chạy ra khỏi vòng hộ thuẫn.
Mà trạng thái của báo đen theo tình huống dần biến xấu của Dịch Dữ Kiệt cũng trở nên suy yếu, cho nên không thể ngăn cản.
Giây tiếp theo lúc cậu vừa lao ra khỏi vòng hộ thuẫn, thân ảnh báo đen dần dần biến thành trong suốt sau đó hoàn toàn biến mất.
Nhưng tốc độ chạy của Cù Tầm Dương sao có thể so với lính gác, cậu căn bản không thể nào ngăn cản đối phương hành động.
Cậu trơ mắt nhìn lính gác ngoại quốc kia lấy ra ống dược tiêm vào vị trí trái tim của ở Dịch Dữ Kiệt, chất lỏng màu đỏ tươi nhanh chóng tiêm vào vào trong cơ thể hắn.
Cù Tầm Dương hô to không được, cảm xúc quá mức kích động dẫn tới hai chân cậu mềm nhũn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Khuỷu tay cùng đầu gối cọ xát rách một tảng da lớn cậu cũng không phát giác, lập tức bò dậy hướng chỗ Dịch Dữ Kiệt chạy tới.
Nhưng mà ngay lúc cậu sắp tiếp cận được Dịch Dữ Kiệt, lính gác ngoại quốc lại nâng tay qua hướng của cậu bên này, một cỗ uy áp vô hình đánh úp lại nháy mắt đem cậu xốc bay ra ngoài, nháy mắt lúc ngã trên mặt đất, Cù Tầm Dương cảm giác xương cốt ở tay phải chính mình giống như đã gãy nát, đau nhức làm trước mắt cậu từng đợt biến thành màu đen.
Dịch Dữ Kiệt lập tức nhìn qua hướng Cù Tầm Dương, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền đầy mặt thống khổ, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thô nặng, cơ bắp toàn thân căng chặt, gân xanh ở cổ nổi lên, mạch máu xanh nhạt dưới da bắt đầu nhanh chóng lan tràn ra.
"A!"
Dịch Dữ Kiệt phát ra tiếng gầm nhẹ thống khổ, thúc giục siêu năng lực muốn tránh thoát trói buộc.
Nhưng đối phương dùng toàn bộ niệm lực áp chế, cho dù Dịch Dữ Kiệt ra sức tránh thoát, cuối cùng vẫn bị chặt chẽ đè trên mặt đất.
Cù Tầm Dương dùng tay trái gian nan chống bò lên, máu tươi từ trên đầu của cậu một đường chảy vào trong mắt, cậu dùng tay thô lỗ xoa xoa máu trên hai mắt, sau đó lắc lắc đầu ý đồ muốn làm ý thức sắp hôn mê trở nên thanh tỉnh một ít, rồi lập tức thất tha thất thiểu chạy qua chỗ Dịch Dữ Kiệt.
Cả người đều rất đau, xương cốt phảng phất muốn rời ra từng mảnh.
Nhưng so sánh với đau đớn lúc trước, cơn đau hiện tại đối với Cù Tầm Dương mà nói đều không tính là cái gì.
Nhưng mà còn chưa chạy được vài bước, cậu lại bị xốc bay.
Có lẽ là bị Dịch Dữ Kiệt vẫn luôn giãy giụa chọc giận, lúc này đây lính gác kia dùng uy áp đặc biệt mạnh mẽ, trực tiếp đem Cù Tầm Dương xốc bay lên cao mấy chục mét.
Cù Tầm Dương nhìn bản thân cách mặt đất càng ngày càng xa, sau đó tới một độ cao nhất định lại bắt đầu cực nhanh rơi xuống.
Nếu rơi từ loại độ cao này xuống mặt đất, cậu đại khái sẽ mất mạng.
"Cù Tầm Dương!"
Bên tai là thanh âm rống to của Dịch Dữ Kiệt.
Cù Tầm Dương nhắm chặt hai mắt, bi thảm cười một cái.
Còn tưởng rằng có thể chết bên cạnh Dịch Dữ Kiệt, nhưng cậu vẫn là quá vô dụng, ngay cả tới gần Dịch Dữ Kiệt cũng làm không được.
Nhưng ít ra cuối cùng Dịch Dữ Kiệt vẫn là tới cứu cậu, cậu không có bị vứt bỏ.
Tiếc nuối duy nhất chính là cậu chưa thổ lộ tâm ý với bọn họ thì đã chết rồi...
Nhưng mà tử vong trong dự đoán cũng không ập đến, một trận gió mạnh đánh úp lại, cậu rơi vào một cái ôm ấp rắn chắc.
Hết thảy phát sinh đều chấm dứt trong khoảnh khắc này.
"Liên Hạc!" Cù Tầm Dương vừa mở mắt ra nháy mắt liền lệ nóng doanh tròng: "Anh còn sống."
"Đương nhiên." Liên Hạc khẽ mỉm cười, động tác mềm nhẹ đem cậu buông xuống: "Đừng sợ, chúng tôi đã tới."
Lúc này Cù Tầm Dương mới phát hiện, không chỉ Liên Hạc, còn có Hứa Uyên, Sở Tri Nam, còn có Địch Tư cùng Lai Đức, cùng với những lính gác khác, bọn họ đều còn sống, bọn họ đều bình an không có việc gì.
Liên Hạc từ vị trí hàm dưới đến xương quai xanh có vài đạo vết thương nhìn thấy mà ghê người, hơn nữa cả người toàn là vết máu khô thoạt nhìn phi thường chật vật, chính là lúc hắn kéo lên khóe miệng lộ ra mỉm cười, Cù Tầm Dương lại cảm thấy nụ cười này là tác phẩm lộng lẫy kỳ diệu nhất.
Cậu đã nói không rõ bản thân hiện tại là loại tâm tình gì, so với kích động còn muốn lớn hơn, nguyên bản lúc bị hết thảy tuyệt vọng bao phủ, cậu đã ôm quyết tâm phải chết, hiện tại phảng phất thấy được hy vọng, cậu liền không muốn chết nữa.
Liên Hạc triệu hồi ra sư tử vàng, đem cậu đưa vào trong vòng hộ thuẫn, "Đợi ở bên trong, một bước cũng đừng rời khỏi biết không?"
Cậu dùng sức gật đầu, cũng cơ hồ là trong nháy mắt đó, Liên Hạc cùng Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam cho trao đổi ánh mắt, giây tiếp theo ba đạo quang ảnh màu lam, vàng, tím xông thẳng đến chỗ Dịch Dữ Kiệt, sau đó một ngọn lửa màu lam năng lượng cường đại đem lính gác ngoại quốc đang áp chế Dịch Dữ Kiệt nổ văng ra xa mấy chục mét.
Quang ảnh màu vàng lại lần nữa tốc biến trở lại trước vòng hộ thuẫn, Sở Tri Nam đem Dịch Dữ Kiệt vừa cứu được bỏ vào bên trong.
Cù Tầm Dương lập tức vươn tay trái tiếp được hắn, sau đó đem Dịch Dữ Kiệt đã lâm vào nửa hôn mê kéo vào trong lòng ngực ôm lại.
Sở Tri Nam trước khi rời đi thật sâu nhìn thoáng qua Cù Tầm Dương, sau đó lại lần nữa lắc mình gia nhập chiến đấu.
Sau khi Liên Hạc bọn họ tới, địch nhân vây quanh đây cũng trở nên càng ngày càng nhiều, ban đầu là mấy chục người, biến thành hiện tại hơn trăm người.
Tất cả mọi người bên này của bọn họ đều gia nhập trận ác chiến này.
Cù Tầm Dương chỉ nhìn thấy bên ngoài quang ảnh văng ra khắp nơi, ánh lửa tận trời, các loại sóng năng lượng va chạm nổ mạnh, dư chấn của năng lượng mãnh liệt biến chung quanh thành từng mảnh phế tích, kịch liệt chấn động làm mặt đất xuất hiện từng đạo vết nứt, mà sóng năng lượng cũng đem mặt đất nổ ra một đám hố sâu.
Chỉ có nơi vòng hộ thuẫn của Cù Tầm Dương là còn nguyên vẹn.
Cậu chỉ có thể thấy bên ngoài là một hồi hỗn chiến kịch liệt, nhưng cậu cái gì cũng nghe không thấy, Liên Hạc dùng vòng hộ thuẫn đem cậu cùng ngoại giới ngăn cách.
Đúng lúc này, Dịch Dữ Kiệt trong lòng cậu cử động một chút, phát ra rên rỉ khó chịu.
Cù Tầm Dương nhanh chóng vuốt ve thân thể hắn trấn an: "Dữ Kiệt, anh chịu đựng một chút, Liên Hạc bọn họ tới rồi, tôi tin tưởng bọn họ nhất định sẽ thắng, anh nhịn một chút, lập tức có thể giúp anh trị liệu."
Dịch Dữ Kiệt ngay lúc cậu nói xong từ trị liệu liền mở mắt.
Cù Tầm Dương cùng hắn đối diện tầm mắt, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Tròng mắt Dịch Dữ Kiệt đã biến thành màu đỏ đậm như máu, hoa văn màu xanh lơ trên da thịt lỏa lồ trở nên càng thêm rõ ràng, từ chân lan đến gương mặt, trên người hắn xuất hiện cảm giác lạnh buốt giống như lính gác ngoại quốc kia.
Hơn nữa hiện tại ánh mắt Dịch Dữ Kiệt nhìn cậu cùng biểu tình của hắn đều làm cậu cảm thấy rất xa lạ, như là muốn đem cậu phá hủy rồi nuốt vào bụng, làm cậu có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
"Dữ... Dữ Kiệt?" Cù Tầm Dương mười phần bất an: "Anh, anh làm sao vậy?"
Khóe miệng Dịch Dữ Kiệt kéo ra một nụ cười tà khí.
Sau đó giây tiếp theo Cù Tầm Dương đã bị Dịch Dữ Kiệt dùng sức ấn trên mặt đất.
"Dịch Dữ Kiệt?! Anh làm sao vậy?"
Cù Tầm Dương vẻ mặt hoảng sợ, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Dịch Dữ Kiệt đè nặng bả vai, dễ như trở bàn tay lần nữa ấn trở lại trên mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ trong tay Dịch Dữ Kiệt hiện lên, áo trên người cậu bị thô lỗ xé rách, quần cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Cậu lập tức trở nên trần truồng, cũng mơ hồ nhận ra ý đồ của Dịch Dữ Kiệt, nhưng cậu không rõ Dịch Dữ Kiệt sao đột nhiên lại làm như vậy.
Mấy người Liên Hạc còn ở bên ngoài huyết chiến, Dịch Dữ Kiệt lại đột nhiên cưỡng bách cậu làm tình?
"Dịch Dữ Kiệt!! Anh làm gì! Anh rốt cuộc làm sao vậy?!!"
Nhưng Dịch Dữ Kiệt như là hoàn toàn không nghe thấy cậu chất vấn, kéo xuống quần chính mình, bẻ ra một chân Cù Tầm Dương, đem dương v*t để ở giữa đùi cậu, hoàn toàn không có chuẩn bị tốt cho tiểu huyệt đang co chặt, dương v*t thô to động thân một cái đem huyệt thịt căng ra nguyên cây cắm vào.
"A!"
Đau đớn nóng rát từ phía dưới truyền đến, Cù Tầm Dương nháy mắt bị đau đến chảy nước mắt, cậu dùng tay trái không ngừng đánh vào trên thân thể Dịch Dữ Kiệt, cả người run rẩy giãy giụa.
Nhưng tốn công vô ích, Dịch Dữ Kiệt đem hai tay của cậu áp lên đỉnh đầu.
Tay phải lúc trước bị quăng gãy bởi vì lôi kéo như vậy lập tức truyền đến đau nhức, các loại đau đớn đan chéo lại với nhau làm cho Cù Tầm Dương cơ hồ đau đến muốn ngất xỉu.
"Đau quá! Dịch Dữ Kiệt, anh mau thả tôi ra đi, anh rốt cuộc làm sao vậy? Anh đừng đối xử như vậy với tôi, tôi thật sự đau quá, ô..."
Cù Tầm Dương khóc lóc xin tha, nhưng Dịch Dữ Kiệt phảng phất đã mất đi lý trí, không quan tâm đè nặng cậu bắt đầu đỉnh hông thọc vào rút ra.
Nơi dương v*t ra vào phát ra từng trận tiếng nước, phía dưới một mảnh ướt át, Cù Tầm Dương cảm giác có khả năng đều là máu của cậu...
Cậu đã đau đến chết lặng, phân không rõ rốt cuộc là cánh tay đau hơn, hay là mông đau hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.