Chương 75: Hai chọn một
Khinh Giác
13/07/2024
Edit by Náppu
*
Mấy người Liên Hạc là đuổi tới nhanh nhất.
Giữa lúc hỗn chiến Dịch Dữ Kiệt đem Cù Tầm Dương giao cho Hứa Uyên, sau đó cùng Liên Hạc còn có Sở Tri Nam cùng nhau vọt vào trong đàn quái vật.
Hứa Uyên phóng xuất ra Tiểu khả ái triển khai một vòng hộ thuẫn loại nhỏ, sau khi để Cù Tầm Dương tiến vào, biểu tình phi thường nghiêm túc nói với cậu: “Tầm Dương, vô luận phát sinh chuyện gì, cậu đều phải đợi bên trong tuyệt đối không được đi ra, mặc kệ nhìn thấy cái gì nghe thấy cái gì cũng không được đi ra, tình huống hiện tại của chúng tôi không có biện pháp chiếu cố cậu, cậu nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở bên trong biết không? Tuyệt đối tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi vòng hộ thuẫn.”
Cù Tầm Dương nhanh chóng nói bản thân đã biết.
Thời điểm Hứa Uyên đi ra khỏi vòng hộ thuẫn còn quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó mới xoay người gia nhập chiến đấu.
Ban đầu cậu cũng không hiểu tại sao Hứa Uyên phải nhiều lần dặn dò cậu đừng rời khỏi vòng hộ thuẫn như vậy, nhưng sau đó cậu liền biết.
Hàng ngàn hàng vạn quái vật không ngừng từ trong hố đen trào ra, cái loại quái vật siêu khổng lồ làm cho người ta sợ hãi kia cũng đã đi ra tới mười con...
Nếu là ở bên ngoài khu an toàn, mấy người Liên Hạc chỉ cần một kích đã có thể nháy mắt diệt hơn một ngàn một vạn con quái vật, nhưng hiện tại bọn họ không có biện pháp làm như vậy, bởi vì phạm vi thương tổn trong khi công kích của lính gác quá lớn, bọn họ không có biện pháp lựa chọn công kích, nếu không sóng năng lượng phóng thích quá mạnh sẽ làm bị thương đến quần chúng vô tội, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng siêu năng lực phạm vi nhỏ sau đó đánh chết từng quái vật.
Trừ bỏ Tiểu khả ái, báo đen, sư tử vàng còn có sói xám đều được thả ra, đây là lần đầu tiên Cù Tầm Dương nhìn thấy trạng thái chiến đấu của tinh thần thể, nguyên lai chúng nó cũng sẽ sử dụng siêu năng lực để công kích.
Tuy rằng không bằng con người, nhưng thân là tinh thần thể của lính gác cấp S, thực lực cũng không thể khinh thường.
Ngẫu nhiên chúng nó còn sẽ kịp thời phóng thích vòng hộ thuẫn bảo hộ một chút nhân loại gần đó, sau đó lại một lần nữa gia nhập chiến đấu.
Chỉ có thể trách quái vật thật sự quá nhiều, bay lượn, độn thổ, bò tường, đủ loại kiểu dáng toàn bộ đều có.
Cho dù mấy người Liên Hạc tốc độ cực kỳ nhanh, thực lực cường đại, thì nhân số tử thương vẫn không ngừng gia tăng.
Toàn bộ lính gác của khu an toàn đều xuất động, lính gác ý niệm ở xa hơn một chút phía sau căng ra vòng hộ thuẫn phòng hộ, thành lập một khu vực an toàn.
Lính gác từ cấp A trở lên đều chống cự cùng đánh chết quái vật, lính gác từ cấp B trở xuống sẽ tiến hành công tác cứu viện.
Nơi nơi đều là xúc tua, móng vuốt, nọc độc của quái vật, còn có sóng năng lượng của lính gác.
Âm thanh oanh tạc bạo phá không ngừng, kiến trúc bị năng lượng lan đến sôi nổi vỡ vụn sập xuống.
Những người chưa được cứu viện điên cuồng chạy vội tới khu vực an toàn, nhưng rất nhiều người vẫn bởi vì quái vật đuổi theo mà khắp nơi chạy trốn.
Bên tai hết đợt này đến đợt khác đều là tiếng kêu khóc thảm thiết, trước mắt là hình ảnh máu tanh quái vật giết người cùng bị giết.
Không ngừng có người vỗ bên ngoài vòng hộ thuẫn khóc rống cầu xin Cù Tầm Dương cho bọn họ tiến vào tránh né, lúc này Cù Tầm Dương mới biết được bọn họ không có biện pháp chủ động tiến vào vòng hộ thuẫn này.
Ban đầu Cù Tầm Dương muốn kéo những người bên ngoài đó tiến vào, nhưng tay mới vừa nâng lên đã bị Tiểu khả ái cắn cánh tay, sau đó Tiểu khả ái trực tiếp nhào lên đem cậu đè trên mặt đất.
Mặc kệ cậu giãy giụa như thế nào cũng không có biện pháp đem Tiểu khả ái từ trên người đẩy xuống, Tiểu khả ái giống như đang dùng loại phương thức cường ngạnh này nhắc nhở cậu, cậu không thể làm như vậy.
Bên ngoài là luyện ngục nhân gian, đồng bào của cậu đang ở trước mắt khàn giọng cầu cứu, quái vật ở phía sau bọn họ đang hướng bên này vọt tới.
Chẳng lẽ muốn cậu phải trơ mắt nhìn đồng bào chết thảm, mà chính cậu tránh ở trong vòng hộ thuẫn lại thấy chết không cứu sao?
Chuyện này đối với Cù Tầm Dương mà nói là một loại tra tấn tâm lý.
Lính gác đang liều mạng cứu người, mà thân là dẫn đường cậu chỉ có thể là nhân vật được bảo hộ, nhưng nơi này còn có rất nhiều người bình thường đến cơ hội được bảo hộ cũng không có đã chết trong miệng quái vật.
Trong số đó thậm chí còn có rất nhiều hài tử chưa trưởng thành.
Nếu không có lính gác, như vậy bọn họ chính là nai con mặc quái vật xâu xé, Cù Tầm Dương rốt cuộc khắc sâu cảm nhận dẫn đường cùng lính gác khác biệt.
Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn muốn tận khả năng đi cứu một ít người a.
Cù Tầm Dương che lại mặt thống khổ khụt khịt.
Hổ trắng vươn đầu lưỡi liếm mu bàn tay Cù Tầm Dương, Cù Tầm Dương mang theo khóc nức nở nói: “Tiểu khả ái, có thể để bọn họ tiến vào không?”
Tiểu khả ái đương nhiên không biết nói, nhưng từ trên người cậu đi xuống, sau đó mở rộng diện tích vòng hộ thuẫn.
Cù Tầm Dương cảm kích sờ sờ đầu nó, sau đó nhanh chóng duỗi tay kéo mấy người bên ngoài kia vào trong, những người đó vừa tiến vào liền cảm động đến rơi nước mắt cùng Cù Tầm Dương nói lời cảm tạ.
Sau đó càng ngày càng nhiều người ở bên ngoài vòng hộ thuẫn cầu xin Cù Tầm Dương cho bọn họ đi vào.
Cơ hồ không bao lâu, trong vòng hộ thuẫn đã chứa mấy chục ngưòi.
Vòng hộ thuẫn của Tiểu khả ái đã khuếch đại tới cực hạn, vòng hộ thuẫn cũng đã ở trạng thái chật kín người, những người đứng gần rìa vòng hộ thuẫn tràn ngập nguy cơ, tùy thời đều có khả năng bị đẩy ra, cho nên bắt đầu có người yêu cầu Cù Tầm Dương đem vòng hộ thuẫn mở rộng lớn hơn một chút.
Bản thân Cù Tầm Dương đều đã sắp bị đẩy tới rìa vòng hộ thuẫn rồi, bất quá Tiểu khả ái vẫn luôn gắt gao đi theo bên cạnh cậu.
Bên ngoài có quái vật không ngừng va chạm lại đây muốn đột phá vòng hộ thuẫn, mỗi một lần va chạm đều làm người bên trong loạn thành một đoàn, dẫn tới mấy người vận khí không tốt bị đẩy ra bên ngoài.
Có người thét chói tai, có người đang khóc, có người tức giận mắng chửi...
Sau đó giây tiếp theo, Cù Tầm Dương không biết bị ai dùng sức đẩy, trực tiếp bị đẩy ra khỏi vòng hộ thuẫn.
Ngay lúc cậu bị đẩy ra, hai ba con quái vật vừa lúc bay đến bên này.
Tiểu khả ái lập tức bay vọt qua tấn công một con trong đó, sau đó há mồm phun ra pháo năng lượng màu tím đánh bay một con khác, nhưng vẫn còn một con hướng chỗ Cù Tầm Dương thẳng tắp đánh tới.
Ngay lúc cái miệng lớn như bồn máu kia sắp đem Cù Tầm Dương nuốt vào, Hứa Uyên thoáng hiện ra đem con quái vật đá bay.
Vòng hộ thuẫn đột nhiên biến mất làm cho những người ở bên trong kinh hoảng thất thố la to.
Nhưng Hứa Uyên không quản bọn họ, một phen bế lên Cù Tầm Dương lắc mình mấy cái nhảy xuống địa phương tương đối trống trải, sau đó triệu hoán ra Tiểu khả ái một lần nữa triển khai vòng hộ thuẫn, nhanh chóng nói: “Nhớ kỹ, đừng rời khỏi hộ thuẫn cũng không được lại để bất luận kẻ nào đi vào, với tôi mà nói mạng của cậu mới là quan trọng nhất, tiếp theo tôi không nhất định có thể kịp thời đến cứu cậu như vậy.”
Cù Tầm Dương ngơ ngác gật đầu.
Hứa Uyên như là thở dài, nhưng không nói gì nữa lập tức chuyển thân trở lại chiến trường.
Cù Tầm Dương ngồi xổm xuống ở trong vòng hộ thuẫn, ôm lấy Tiểu khả ái nhắm chặt hai mắt yên lặng rơi lệ, cậu rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa chân chính lúc trước Hứa Uyên dặn dò cậu.
Nhân tính là không thể khống chế, mà là con người thì đều sợ chết.
Có vài người gặp phải thời khác sinh tử sẽ trở nên phi thường ích kỷ, cũng sẽ làm ra hành vi hy sinh người khác để bảo toàn bản thân.
Trận chiến đấu này giằng co một ngày một đêm cũng chưa kết thúc.
Đại bộ phận người đều đã được cứu tới khu vực an toàn, lính gác cũng rốt cuộc có thể bày ra thực lực chân chính của mình.
Tuy rằng làm như vậy sẽ hủy diệt hơn phân nửa khu an toàn, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác.
Huống chi quái vật sẽ không vì nhân loại suy xét, quái vật siêu khổng lồ mỗi lần phóng xuất sóng năng lượng đều có tính chất huỷ diệt, cũng bởi vì phải bảo vệ khu vực an toàn của đám người phía sau, mấy người Liên Hạc phải vừa đánh chết quái vật, còn cần phải tại lúc quái vật phóng thích sóng năng lượng hủy diệt triển khai vòng hộ thuẫn ngăn cản những công kích này.
Chỉ có đóng lại hố đen mới có thể hoàn toàn kết thúc lần tai nạn này.
Nhưng nhiều lính gác như vậy dùng hết toàn lực mới đánh chết bốn con quái vật siêu khổng lồ, bọn họ hiện tại đến rìa hố đen cũng không có biện pháp tới gần.
Những quái vật đó rõ ràng đang ngăn cản bọn họ tiến vào hố đen.
Mấy người Liên Hạc đã vết thương chồng chất, nhưng trong quá trình đánh bọn họ đã phân biệt tới cùng cậu hôn môi khai thông qua hai lần, cho nên tinh thần lực còn miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì ở trạng thái chưa có bạo tẩu.
Chỉ là từ trạng thái của bọn họ cũng có thể nhìn ra hố đen lần này có thể là tình huống khó giải quyết nhất mà bọn họ từng gặp qua.
Đã chết rất nhiều rất nhiều người, chung quanh tất cả đều là màu đỏ sậm chói mắt, trên mặt đất, trên tường, tất cả đều là máu, phảng phất đang thẩm thấu xuống mặt đất, trong không khí tất cả đều là mùi máu tươi nồng đậm.
Cù Tầm Dương vẫn luôn đợi ở trong vòng hộ thuẫn, đứng đến toàn thân chết lặng cũng không nhúc nhích, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh lửa nổi lên bốn phía.
Thẳng đến khi thời gian qua một ngày, bọn họ rốt cuộc dưới công kích của hàng ngàn hàng vạn quái vật lần nữa đánh chết sáu con quái vật siêu khổng lồ còn lại, cả người Liên Hạc đầy vết máu dơ bẩn dừng trước mặt cậu, “Dương Dương, lần này thật sự không nhất định có mạng để trở lại, cùng tôi đi vào không?”
Cù Tầm Dương không nói gì, chỉ hướng Liên Hạc vươn tay.
Liên Hạc cười một cái, nắm lấy tay cậu đem cậu một phen bế lên, sau đó mũi chân chỉa xuống đất mượn lực mấy cái bay vọt lên, một bên thả ra ngọn lửa màu màu lam thiêu hủy quái vật đang bay tới hướng bọn họ, một bên nhanh chóng tới gần hố đen.
Cù Tầm Dương biết, vô luận phải làm cái gì, bọn họ đều sẽ lựa chọn đi đóng lại hố đen.
Cậu cũng không phải muốn bản thân chết cùng bọn họ vì yêu, chỉ cảm thấy nếu có thể cùng bọn họ chết như thế này cũng không tính là tiếc nuối.
Tuy rằng bọn họ làm cậu thương tâm, nhưng nếu hiện tại là một khắc cuối cùng, vậy cậu liền rộng lượng một chút tha thứ cho bọn họ đi.
Sau khi cậu cùng Liên Hạc tiến vào hố đen, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng cùng nhau đi vào, còn có rất nhiều lính gác cùng dẫn đường khác, thậm chí còn có Viên Hoa Quốc.
Khi đó Thẩm Sơ Trạch là được Viên Hoa Quốc mang vào hố đen.
Bởi vì Viên Hoa Quốc không có dẫn đường, cho nên để Thẩm Sơ Trạch tạm thời làm dẫn đường của ông.
Nguyên bản bọn họ cho rằng trong hố đen cũng là não tinh giống như quái vật siêu khổng lồ kia, nhưng bên trong cư nhiên là quái vật não tinh bạch tuộc giống với trong ảo giác của Cù Tầm Dương lúc trước.
Cái đầu hình tròn bay lơ lửng ở tít trên cao, khác với trong ảo giác chính là lần này trên cái đầu kia có hai tròng mắt cực lớn, mà phía dưới cái đầu vẫn là vô số căn xúc tua ghê tởm dài ngắn không đồng nhất, đang phân tán khắp nơi trong hố đen.
Cù Tầm Dương kinh sợ: “Này không phải...”
Lời cậu nói còn chưa nói xong, Dịch Dữ Kiệt đã ném tới hướng tới quái vật kia một tia chớp.
Nhưng mà cùng với quái vật không nhúc nhích bị giết chết trong ảo giác bất đồng, phản ứng của quái bạch tuộc to lớn này phi thường nhanh nhẹn, trong nháy mắt lúc Dịch Dữ Kiệt công kích đã dùng mấy chục căn xúc tua tạo thành vách tường thật dày ngăn cản công kích của hắn.
Tuy rằng đại bộ phận xúc tua đều bị đánh xuyên, nhưng lập tức liền có cái mới nhào đến.
Sau đó một cái xúc tua lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy thân thể Dịch Dữ Kiệt, ngay sau đó một cái khác cũng vọt tới.
Cù Tầm Dương thấy Dịch Dữ Kiệt giãy giụa hai cái, sau đó liền... Mất đi ý thức?!
Hứa Uyên lập tức chặt đứt xúc tua cuốn lấy thân thể Dịch Dữ Kiệt, nhưng lập tức lại có xúc tua vươn tới muốn cuốn lấy hai người bọn họ.
Sau khi xúc tua bị chặt đứt Dịch Dữ Kiệt liền khôi phục ý thức, nhưng Hứa Uyên bị xúc tua cuốn lấy lại lập tức mất đi ý thức.
......
Cho nên chỉ cần bị xúc tua cuốn lấy thì sẽ mất đi ý thức?
Tựa như bên trong ảo giác?
Con quái vật này thoạt nhìn giống như lực sát thương không mạnh, nhưng kỳ thật so với những não tinh trước đây đều phải cường đại hơn, bởi vì nó có được những xúc tua không thể đếm được, hơn nữa xúc tua này còn có năng lực tái sinh.
Mấu chốt là tốc độ nó bắt người nhanh đến thái quá, bằng không Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên sẽ không nhanh như vậy đều trúng một chiêu.
Mà bọn họ chỉ cần bị xúc tua đụng tới liền sẽ lập tức mất đi ý thức.
Nếu toàn bộ bọn họ đều bị xúc tua cuốn lấy mất đi ý thức thì sao?
Vậy... Hố đen không phải sẽ không có khả năng được đóng lại...
Dịch Dữ Kiệt chặt đứt xúc tua cuốn lấy Hứa Uyên, sau đó nhanh chóng lôi kéo Hứa Uyên về phía sau, nhưng lập tức lại có rất nhiều xúc tua nhanh chóng duỗi tới chỗ bọn họ.
Hơn nữa vô số căn xúc tua cũng bắt đầu hướng tới chỗ mấy người Cù Tầm Dương bên này.
Tất cả mọi người tấn công xúc tua, nhưng bọn họ không những không thể tới gần não tinh, thậm chí còn bị những xúc tua này bức lui về phía sau rất nhiều khoảng cách.
Rõ ràng Liên Hạc một lần có thể thiêu hủy mấy trăm căn xúc tua, Sở Tri Nam cũng có thể một đao đem mấy trăm căn xúc tua chặt đứt hai phần ba, nhưng cho dù là loại trình độ này, những xúc tua đó giống như đều không có xu thế giảm bớt.
Chém rớt mấy trăm căn, lập tức lại tới mấy trăm căn khác.
Cái não tinh này phảng phất một giây là có thể một lần nữa mọc ra hơn ngàn xúc tua, căn bản đánh không xong.
Có mấy lính gác bị xúc tua cuốn lấy không kịp thời được cứu viện, còn chưa vượt qua năm phút đã biến thành một khối da người bao lấy khung xương.
Cho nên xúc tua này không đơn giản chỉ làm người ta nháy mắt mất đi ý thức, còn sẽ trong khoảng thời gian ngắn hấp thu dinh dưỡng của thân thể con người...
Đúng lúc này Cù Tầm Dương đột nhiên phát hiện Thẩm Sơ Trạch không biết từ khi nào đã không còn đi theo Viên Hoa Quốc, mà được Hứa Uyên ôm vào trong lòng ngực.
Tuy rằng loại chú ý này trong lúc nguy cấp là cậu không đúng, nhưng khi cậu thấy Hứa Uyên ôm Thẩm Sơ Trạch, trái tim liền bắt đầu không ngừng co rút đau đớn.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Liên Hạc cùng cậu đồng thời bị vài căn xúc tua cuốn lấy.
Liên Hạc mất đi ý thức liền buông lỏng tay ra, ngay lúc Sở Tri Nam chặt đứt mấy xúc tua cuốn lấy Liên Hạc, Cù Tầm Dương liền rơi vào bóng tối.
Sở Tri Nam bởi vì muốn cứu Cù Tầm Dương nên bị phân tâm, cũng bị xúc tua cuốn lấy.
Cù Tầm Dương rất nhiều lần ở giữa những xúc tua trơn trượt lại mềm như bông này giãy ra, sau khi biết dưới chân chính mình là thứ gì, cậu nháy mắt nổi lên một thân da gà.
Lúc cậu không nhúc nhích nữa, xúc tua này giống như sẽ không phát hiện ra cậu, nhưng cậu vừa định chạy, lập tức bị mười mấy căn xúc tua bọc đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt sau đó đột nhiên bị kéo về phía cái đầu của bạch tuộc.
Cù Tầm Dương phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, sau đó cậu càng hoảng sợ hơn khi phát hiện bản thân hình như không có lập tức mất đi ý thức.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết khác đồng thời cùng vang lên.
Ngay lúc cậu bị kéo lên cao, cậu rõ ràng nhìn thấy, Thẩm Sơ Trạch cũng bị vài căn xúc tua bên kia bắt lên cao, sau đó mất đi ý thức.
Não tinh bạch tuộc đột nhiên nứt ra rồi xuất hiện một cái miệng khổng lồ chứa rất nhiều răng nhọn, xúc tua cuốn lấy Thẩm Sơ Trạch nhanh chóng nâng lên, mắt thường có thể thấy được Thẩm Sơ Trạch sắp bị ném vào trong cái miệng to như bồn máu kia.
Giây tiếp theo cậu thấy bốn hình bóng quen thuộc cơ hồ là đồng thời nhảy lên, lửa lam, tia chớp, quang đao, ánh sáng tím, các loại sóng năng lượng liên tiếp đánh ra, đột phá mấy chục vạn căn xúc tua rậm rạp, toàn bộ bay vọt tới chỗ Thẩm Sơ Trạch.
Ban đầu khoảng cách của cậu cùng Thẩm Sơ Trạch cũng không có quá xa, nhưng tại sao không có ai tới cứu cậu?
Đó là nhóm lính gác của cậu, nhưng tại sao bốn người bọn họ toàn bộ đều đi cứu Thẩm Sơ Trạch?
Vì sao không có người nào tới cứu cậu?
Rõ ràng cậu cũng rơi vào nguy hiểm tương đồng, nhưng bọn họ lại giống như đều không chú ý đến cậu bên này.
Là bởi vì Thẩm Sơ Trạch gặp nạn, mà trong mắt bọn họ cũng chỉ còn dư lại Thẩm Sơ Trạch?
Cho nên đây mới là sự thật.
Bọn họ vẫn luôn lừa gạt cậu, bọn họ thật sự có cảm tình với Thẩm Sơ Trạch, nếu không sao lại dùng hết toàn lực như vậy đi cứu hắn.
Cùng Thẩm Sơ Trạch so sánh, sống chết của cậu đối với bọn họ mà nói căn bản là không quan trọng.
Chỉ bởi vì cậu là cấp A trời sinh, chỉ bởi vì bọn họ cần năng lực khai thông của cậu.
Từ đầu tới đuôi đều là cậu tự mình đa tình, bọn họ trước nay đều không có cảm tình với cậu.
Cho nên cậu không thể so với Thẩm Sơ Trạch, bọn họ cũng sẽ không thích cậu.
Nguyên lai lúc trước khi Lý Lâm nhảy vực chính là loại tâm tình này, nguyên lai trái tim thật sự sẽ đau đến làm người ta có cảm giác muốn chết.
Đây là cảm giác đau thấu tâm can sao?
Quá đau!
Thật sự quá đau.
Cù Tầm Dương nhìn dưới thân là cái miệng như bồn máu của não tinh đang mở ra với cậu, nản lòng thoái chí nhắm mắt lại.
Chết thì sẽ không còn đau khổ.
Lý Lâm lúc trước cũng là nghĩ như vậy đi.
Chết sẽ không đau nữa...
......
Sau khi mấy người Liên Hạc đột phá muôn vàn khó khăn cứu người về liền lập tức lui lại phía sau, bởi vì vô số căn xúc tua lại hướng chỗ bọn họ đánh tới.
Thẳng đến lúc này bọn họ mới thấy phía trên giống như còn có một người bị xúc tua cuốn lấy kín mít, nhưng giây tiếp theo người kia đã bị não tinh một ngụm nuốt vào...
......
Mà thế giới của Cù Tầm Dương, lâm vào hắc ám vô biên vô hạn.
*
Mấy người Liên Hạc là đuổi tới nhanh nhất.
Giữa lúc hỗn chiến Dịch Dữ Kiệt đem Cù Tầm Dương giao cho Hứa Uyên, sau đó cùng Liên Hạc còn có Sở Tri Nam cùng nhau vọt vào trong đàn quái vật.
Hứa Uyên phóng xuất ra Tiểu khả ái triển khai một vòng hộ thuẫn loại nhỏ, sau khi để Cù Tầm Dương tiến vào, biểu tình phi thường nghiêm túc nói với cậu: “Tầm Dương, vô luận phát sinh chuyện gì, cậu đều phải đợi bên trong tuyệt đối không được đi ra, mặc kệ nhìn thấy cái gì nghe thấy cái gì cũng không được đi ra, tình huống hiện tại của chúng tôi không có biện pháp chiếu cố cậu, cậu nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở bên trong biết không? Tuyệt đối tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi vòng hộ thuẫn.”
Cù Tầm Dương nhanh chóng nói bản thân đã biết.
Thời điểm Hứa Uyên đi ra khỏi vòng hộ thuẫn còn quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó mới xoay người gia nhập chiến đấu.
Ban đầu cậu cũng không hiểu tại sao Hứa Uyên phải nhiều lần dặn dò cậu đừng rời khỏi vòng hộ thuẫn như vậy, nhưng sau đó cậu liền biết.
Hàng ngàn hàng vạn quái vật không ngừng từ trong hố đen trào ra, cái loại quái vật siêu khổng lồ làm cho người ta sợ hãi kia cũng đã đi ra tới mười con...
Nếu là ở bên ngoài khu an toàn, mấy người Liên Hạc chỉ cần một kích đã có thể nháy mắt diệt hơn một ngàn một vạn con quái vật, nhưng hiện tại bọn họ không có biện pháp làm như vậy, bởi vì phạm vi thương tổn trong khi công kích của lính gác quá lớn, bọn họ không có biện pháp lựa chọn công kích, nếu không sóng năng lượng phóng thích quá mạnh sẽ làm bị thương đến quần chúng vô tội, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng siêu năng lực phạm vi nhỏ sau đó đánh chết từng quái vật.
Trừ bỏ Tiểu khả ái, báo đen, sư tử vàng còn có sói xám đều được thả ra, đây là lần đầu tiên Cù Tầm Dương nhìn thấy trạng thái chiến đấu của tinh thần thể, nguyên lai chúng nó cũng sẽ sử dụng siêu năng lực để công kích.
Tuy rằng không bằng con người, nhưng thân là tinh thần thể của lính gác cấp S, thực lực cũng không thể khinh thường.
Ngẫu nhiên chúng nó còn sẽ kịp thời phóng thích vòng hộ thuẫn bảo hộ một chút nhân loại gần đó, sau đó lại một lần nữa gia nhập chiến đấu.
Chỉ có thể trách quái vật thật sự quá nhiều, bay lượn, độn thổ, bò tường, đủ loại kiểu dáng toàn bộ đều có.
Cho dù mấy người Liên Hạc tốc độ cực kỳ nhanh, thực lực cường đại, thì nhân số tử thương vẫn không ngừng gia tăng.
Toàn bộ lính gác của khu an toàn đều xuất động, lính gác ý niệm ở xa hơn một chút phía sau căng ra vòng hộ thuẫn phòng hộ, thành lập một khu vực an toàn.
Lính gác từ cấp A trở lên đều chống cự cùng đánh chết quái vật, lính gác từ cấp B trở xuống sẽ tiến hành công tác cứu viện.
Nơi nơi đều là xúc tua, móng vuốt, nọc độc của quái vật, còn có sóng năng lượng của lính gác.
Âm thanh oanh tạc bạo phá không ngừng, kiến trúc bị năng lượng lan đến sôi nổi vỡ vụn sập xuống.
Những người chưa được cứu viện điên cuồng chạy vội tới khu vực an toàn, nhưng rất nhiều người vẫn bởi vì quái vật đuổi theo mà khắp nơi chạy trốn.
Bên tai hết đợt này đến đợt khác đều là tiếng kêu khóc thảm thiết, trước mắt là hình ảnh máu tanh quái vật giết người cùng bị giết.
Không ngừng có người vỗ bên ngoài vòng hộ thuẫn khóc rống cầu xin Cù Tầm Dương cho bọn họ tiến vào tránh né, lúc này Cù Tầm Dương mới biết được bọn họ không có biện pháp chủ động tiến vào vòng hộ thuẫn này.
Ban đầu Cù Tầm Dương muốn kéo những người bên ngoài đó tiến vào, nhưng tay mới vừa nâng lên đã bị Tiểu khả ái cắn cánh tay, sau đó Tiểu khả ái trực tiếp nhào lên đem cậu đè trên mặt đất.
Mặc kệ cậu giãy giụa như thế nào cũng không có biện pháp đem Tiểu khả ái từ trên người đẩy xuống, Tiểu khả ái giống như đang dùng loại phương thức cường ngạnh này nhắc nhở cậu, cậu không thể làm như vậy.
Bên ngoài là luyện ngục nhân gian, đồng bào của cậu đang ở trước mắt khàn giọng cầu cứu, quái vật ở phía sau bọn họ đang hướng bên này vọt tới.
Chẳng lẽ muốn cậu phải trơ mắt nhìn đồng bào chết thảm, mà chính cậu tránh ở trong vòng hộ thuẫn lại thấy chết không cứu sao?
Chuyện này đối với Cù Tầm Dương mà nói là một loại tra tấn tâm lý.
Lính gác đang liều mạng cứu người, mà thân là dẫn đường cậu chỉ có thể là nhân vật được bảo hộ, nhưng nơi này còn có rất nhiều người bình thường đến cơ hội được bảo hộ cũng không có đã chết trong miệng quái vật.
Trong số đó thậm chí còn có rất nhiều hài tử chưa trưởng thành.
Nếu không có lính gác, như vậy bọn họ chính là nai con mặc quái vật xâu xé, Cù Tầm Dương rốt cuộc khắc sâu cảm nhận dẫn đường cùng lính gác khác biệt.
Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn muốn tận khả năng đi cứu một ít người a.
Cù Tầm Dương che lại mặt thống khổ khụt khịt.
Hổ trắng vươn đầu lưỡi liếm mu bàn tay Cù Tầm Dương, Cù Tầm Dương mang theo khóc nức nở nói: “Tiểu khả ái, có thể để bọn họ tiến vào không?”
Tiểu khả ái đương nhiên không biết nói, nhưng từ trên người cậu đi xuống, sau đó mở rộng diện tích vòng hộ thuẫn.
Cù Tầm Dương cảm kích sờ sờ đầu nó, sau đó nhanh chóng duỗi tay kéo mấy người bên ngoài kia vào trong, những người đó vừa tiến vào liền cảm động đến rơi nước mắt cùng Cù Tầm Dương nói lời cảm tạ.
Sau đó càng ngày càng nhiều người ở bên ngoài vòng hộ thuẫn cầu xin Cù Tầm Dương cho bọn họ đi vào.
Cơ hồ không bao lâu, trong vòng hộ thuẫn đã chứa mấy chục ngưòi.
Vòng hộ thuẫn của Tiểu khả ái đã khuếch đại tới cực hạn, vòng hộ thuẫn cũng đã ở trạng thái chật kín người, những người đứng gần rìa vòng hộ thuẫn tràn ngập nguy cơ, tùy thời đều có khả năng bị đẩy ra, cho nên bắt đầu có người yêu cầu Cù Tầm Dương đem vòng hộ thuẫn mở rộng lớn hơn một chút.
Bản thân Cù Tầm Dương đều đã sắp bị đẩy tới rìa vòng hộ thuẫn rồi, bất quá Tiểu khả ái vẫn luôn gắt gao đi theo bên cạnh cậu.
Bên ngoài có quái vật không ngừng va chạm lại đây muốn đột phá vòng hộ thuẫn, mỗi một lần va chạm đều làm người bên trong loạn thành một đoàn, dẫn tới mấy người vận khí không tốt bị đẩy ra bên ngoài.
Có người thét chói tai, có người đang khóc, có người tức giận mắng chửi...
Sau đó giây tiếp theo, Cù Tầm Dương không biết bị ai dùng sức đẩy, trực tiếp bị đẩy ra khỏi vòng hộ thuẫn.
Ngay lúc cậu bị đẩy ra, hai ba con quái vật vừa lúc bay đến bên này.
Tiểu khả ái lập tức bay vọt qua tấn công một con trong đó, sau đó há mồm phun ra pháo năng lượng màu tím đánh bay một con khác, nhưng vẫn còn một con hướng chỗ Cù Tầm Dương thẳng tắp đánh tới.
Ngay lúc cái miệng lớn như bồn máu kia sắp đem Cù Tầm Dương nuốt vào, Hứa Uyên thoáng hiện ra đem con quái vật đá bay.
Vòng hộ thuẫn đột nhiên biến mất làm cho những người ở bên trong kinh hoảng thất thố la to.
Nhưng Hứa Uyên không quản bọn họ, một phen bế lên Cù Tầm Dương lắc mình mấy cái nhảy xuống địa phương tương đối trống trải, sau đó triệu hoán ra Tiểu khả ái một lần nữa triển khai vòng hộ thuẫn, nhanh chóng nói: “Nhớ kỹ, đừng rời khỏi hộ thuẫn cũng không được lại để bất luận kẻ nào đi vào, với tôi mà nói mạng của cậu mới là quan trọng nhất, tiếp theo tôi không nhất định có thể kịp thời đến cứu cậu như vậy.”
Cù Tầm Dương ngơ ngác gật đầu.
Hứa Uyên như là thở dài, nhưng không nói gì nữa lập tức chuyển thân trở lại chiến trường.
Cù Tầm Dương ngồi xổm xuống ở trong vòng hộ thuẫn, ôm lấy Tiểu khả ái nhắm chặt hai mắt yên lặng rơi lệ, cậu rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa chân chính lúc trước Hứa Uyên dặn dò cậu.
Nhân tính là không thể khống chế, mà là con người thì đều sợ chết.
Có vài người gặp phải thời khác sinh tử sẽ trở nên phi thường ích kỷ, cũng sẽ làm ra hành vi hy sinh người khác để bảo toàn bản thân.
Trận chiến đấu này giằng co một ngày một đêm cũng chưa kết thúc.
Đại bộ phận người đều đã được cứu tới khu vực an toàn, lính gác cũng rốt cuộc có thể bày ra thực lực chân chính của mình.
Tuy rằng làm như vậy sẽ hủy diệt hơn phân nửa khu an toàn, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác.
Huống chi quái vật sẽ không vì nhân loại suy xét, quái vật siêu khổng lồ mỗi lần phóng xuất sóng năng lượng đều có tính chất huỷ diệt, cũng bởi vì phải bảo vệ khu vực an toàn của đám người phía sau, mấy người Liên Hạc phải vừa đánh chết quái vật, còn cần phải tại lúc quái vật phóng thích sóng năng lượng hủy diệt triển khai vòng hộ thuẫn ngăn cản những công kích này.
Chỉ có đóng lại hố đen mới có thể hoàn toàn kết thúc lần tai nạn này.
Nhưng nhiều lính gác như vậy dùng hết toàn lực mới đánh chết bốn con quái vật siêu khổng lồ, bọn họ hiện tại đến rìa hố đen cũng không có biện pháp tới gần.
Những quái vật đó rõ ràng đang ngăn cản bọn họ tiến vào hố đen.
Mấy người Liên Hạc đã vết thương chồng chất, nhưng trong quá trình đánh bọn họ đã phân biệt tới cùng cậu hôn môi khai thông qua hai lần, cho nên tinh thần lực còn miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì ở trạng thái chưa có bạo tẩu.
Chỉ là từ trạng thái của bọn họ cũng có thể nhìn ra hố đen lần này có thể là tình huống khó giải quyết nhất mà bọn họ từng gặp qua.
Đã chết rất nhiều rất nhiều người, chung quanh tất cả đều là màu đỏ sậm chói mắt, trên mặt đất, trên tường, tất cả đều là máu, phảng phất đang thẩm thấu xuống mặt đất, trong không khí tất cả đều là mùi máu tươi nồng đậm.
Cù Tầm Dương vẫn luôn đợi ở trong vòng hộ thuẫn, đứng đến toàn thân chết lặng cũng không nhúc nhích, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh lửa nổi lên bốn phía.
Thẳng đến khi thời gian qua một ngày, bọn họ rốt cuộc dưới công kích của hàng ngàn hàng vạn quái vật lần nữa đánh chết sáu con quái vật siêu khổng lồ còn lại, cả người Liên Hạc đầy vết máu dơ bẩn dừng trước mặt cậu, “Dương Dương, lần này thật sự không nhất định có mạng để trở lại, cùng tôi đi vào không?”
Cù Tầm Dương không nói gì, chỉ hướng Liên Hạc vươn tay.
Liên Hạc cười một cái, nắm lấy tay cậu đem cậu một phen bế lên, sau đó mũi chân chỉa xuống đất mượn lực mấy cái bay vọt lên, một bên thả ra ngọn lửa màu màu lam thiêu hủy quái vật đang bay tới hướng bọn họ, một bên nhanh chóng tới gần hố đen.
Cù Tầm Dương biết, vô luận phải làm cái gì, bọn họ đều sẽ lựa chọn đi đóng lại hố đen.
Cậu cũng không phải muốn bản thân chết cùng bọn họ vì yêu, chỉ cảm thấy nếu có thể cùng bọn họ chết như thế này cũng không tính là tiếc nuối.
Tuy rằng bọn họ làm cậu thương tâm, nhưng nếu hiện tại là một khắc cuối cùng, vậy cậu liền rộng lượng một chút tha thứ cho bọn họ đi.
Sau khi cậu cùng Liên Hạc tiến vào hố đen, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng cùng nhau đi vào, còn có rất nhiều lính gác cùng dẫn đường khác, thậm chí còn có Viên Hoa Quốc.
Khi đó Thẩm Sơ Trạch là được Viên Hoa Quốc mang vào hố đen.
Bởi vì Viên Hoa Quốc không có dẫn đường, cho nên để Thẩm Sơ Trạch tạm thời làm dẫn đường của ông.
Nguyên bản bọn họ cho rằng trong hố đen cũng là não tinh giống như quái vật siêu khổng lồ kia, nhưng bên trong cư nhiên là quái vật não tinh bạch tuộc giống với trong ảo giác của Cù Tầm Dương lúc trước.
Cái đầu hình tròn bay lơ lửng ở tít trên cao, khác với trong ảo giác chính là lần này trên cái đầu kia có hai tròng mắt cực lớn, mà phía dưới cái đầu vẫn là vô số căn xúc tua ghê tởm dài ngắn không đồng nhất, đang phân tán khắp nơi trong hố đen.
Cù Tầm Dương kinh sợ: “Này không phải...”
Lời cậu nói còn chưa nói xong, Dịch Dữ Kiệt đã ném tới hướng tới quái vật kia một tia chớp.
Nhưng mà cùng với quái vật không nhúc nhích bị giết chết trong ảo giác bất đồng, phản ứng của quái bạch tuộc to lớn này phi thường nhanh nhẹn, trong nháy mắt lúc Dịch Dữ Kiệt công kích đã dùng mấy chục căn xúc tua tạo thành vách tường thật dày ngăn cản công kích của hắn.
Tuy rằng đại bộ phận xúc tua đều bị đánh xuyên, nhưng lập tức liền có cái mới nhào đến.
Sau đó một cái xúc tua lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy thân thể Dịch Dữ Kiệt, ngay sau đó một cái khác cũng vọt tới.
Cù Tầm Dương thấy Dịch Dữ Kiệt giãy giụa hai cái, sau đó liền... Mất đi ý thức?!
Hứa Uyên lập tức chặt đứt xúc tua cuốn lấy thân thể Dịch Dữ Kiệt, nhưng lập tức lại có xúc tua vươn tới muốn cuốn lấy hai người bọn họ.
Sau khi xúc tua bị chặt đứt Dịch Dữ Kiệt liền khôi phục ý thức, nhưng Hứa Uyên bị xúc tua cuốn lấy lại lập tức mất đi ý thức.
......
Cho nên chỉ cần bị xúc tua cuốn lấy thì sẽ mất đi ý thức?
Tựa như bên trong ảo giác?
Con quái vật này thoạt nhìn giống như lực sát thương không mạnh, nhưng kỳ thật so với những não tinh trước đây đều phải cường đại hơn, bởi vì nó có được những xúc tua không thể đếm được, hơn nữa xúc tua này còn có năng lực tái sinh.
Mấu chốt là tốc độ nó bắt người nhanh đến thái quá, bằng không Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên sẽ không nhanh như vậy đều trúng một chiêu.
Mà bọn họ chỉ cần bị xúc tua đụng tới liền sẽ lập tức mất đi ý thức.
Nếu toàn bộ bọn họ đều bị xúc tua cuốn lấy mất đi ý thức thì sao?
Vậy... Hố đen không phải sẽ không có khả năng được đóng lại...
Dịch Dữ Kiệt chặt đứt xúc tua cuốn lấy Hứa Uyên, sau đó nhanh chóng lôi kéo Hứa Uyên về phía sau, nhưng lập tức lại có rất nhiều xúc tua nhanh chóng duỗi tới chỗ bọn họ.
Hơn nữa vô số căn xúc tua cũng bắt đầu hướng tới chỗ mấy người Cù Tầm Dương bên này.
Tất cả mọi người tấn công xúc tua, nhưng bọn họ không những không thể tới gần não tinh, thậm chí còn bị những xúc tua này bức lui về phía sau rất nhiều khoảng cách.
Rõ ràng Liên Hạc một lần có thể thiêu hủy mấy trăm căn xúc tua, Sở Tri Nam cũng có thể một đao đem mấy trăm căn xúc tua chặt đứt hai phần ba, nhưng cho dù là loại trình độ này, những xúc tua đó giống như đều không có xu thế giảm bớt.
Chém rớt mấy trăm căn, lập tức lại tới mấy trăm căn khác.
Cái não tinh này phảng phất một giây là có thể một lần nữa mọc ra hơn ngàn xúc tua, căn bản đánh không xong.
Có mấy lính gác bị xúc tua cuốn lấy không kịp thời được cứu viện, còn chưa vượt qua năm phút đã biến thành một khối da người bao lấy khung xương.
Cho nên xúc tua này không đơn giản chỉ làm người ta nháy mắt mất đi ý thức, còn sẽ trong khoảng thời gian ngắn hấp thu dinh dưỡng của thân thể con người...
Đúng lúc này Cù Tầm Dương đột nhiên phát hiện Thẩm Sơ Trạch không biết từ khi nào đã không còn đi theo Viên Hoa Quốc, mà được Hứa Uyên ôm vào trong lòng ngực.
Tuy rằng loại chú ý này trong lúc nguy cấp là cậu không đúng, nhưng khi cậu thấy Hứa Uyên ôm Thẩm Sơ Trạch, trái tim liền bắt đầu không ngừng co rút đau đớn.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Liên Hạc cùng cậu đồng thời bị vài căn xúc tua cuốn lấy.
Liên Hạc mất đi ý thức liền buông lỏng tay ra, ngay lúc Sở Tri Nam chặt đứt mấy xúc tua cuốn lấy Liên Hạc, Cù Tầm Dương liền rơi vào bóng tối.
Sở Tri Nam bởi vì muốn cứu Cù Tầm Dương nên bị phân tâm, cũng bị xúc tua cuốn lấy.
Cù Tầm Dương rất nhiều lần ở giữa những xúc tua trơn trượt lại mềm như bông này giãy ra, sau khi biết dưới chân chính mình là thứ gì, cậu nháy mắt nổi lên một thân da gà.
Lúc cậu không nhúc nhích nữa, xúc tua này giống như sẽ không phát hiện ra cậu, nhưng cậu vừa định chạy, lập tức bị mười mấy căn xúc tua bọc đến kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt sau đó đột nhiên bị kéo về phía cái đầu của bạch tuộc.
Cù Tầm Dương phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, sau đó cậu càng hoảng sợ hơn khi phát hiện bản thân hình như không có lập tức mất đi ý thức.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết khác đồng thời cùng vang lên.
Ngay lúc cậu bị kéo lên cao, cậu rõ ràng nhìn thấy, Thẩm Sơ Trạch cũng bị vài căn xúc tua bên kia bắt lên cao, sau đó mất đi ý thức.
Não tinh bạch tuộc đột nhiên nứt ra rồi xuất hiện một cái miệng khổng lồ chứa rất nhiều răng nhọn, xúc tua cuốn lấy Thẩm Sơ Trạch nhanh chóng nâng lên, mắt thường có thể thấy được Thẩm Sơ Trạch sắp bị ném vào trong cái miệng to như bồn máu kia.
Giây tiếp theo cậu thấy bốn hình bóng quen thuộc cơ hồ là đồng thời nhảy lên, lửa lam, tia chớp, quang đao, ánh sáng tím, các loại sóng năng lượng liên tiếp đánh ra, đột phá mấy chục vạn căn xúc tua rậm rạp, toàn bộ bay vọt tới chỗ Thẩm Sơ Trạch.
Ban đầu khoảng cách của cậu cùng Thẩm Sơ Trạch cũng không có quá xa, nhưng tại sao không có ai tới cứu cậu?
Đó là nhóm lính gác của cậu, nhưng tại sao bốn người bọn họ toàn bộ đều đi cứu Thẩm Sơ Trạch?
Vì sao không có người nào tới cứu cậu?
Rõ ràng cậu cũng rơi vào nguy hiểm tương đồng, nhưng bọn họ lại giống như đều không chú ý đến cậu bên này.
Là bởi vì Thẩm Sơ Trạch gặp nạn, mà trong mắt bọn họ cũng chỉ còn dư lại Thẩm Sơ Trạch?
Cho nên đây mới là sự thật.
Bọn họ vẫn luôn lừa gạt cậu, bọn họ thật sự có cảm tình với Thẩm Sơ Trạch, nếu không sao lại dùng hết toàn lực như vậy đi cứu hắn.
Cùng Thẩm Sơ Trạch so sánh, sống chết của cậu đối với bọn họ mà nói căn bản là không quan trọng.
Chỉ bởi vì cậu là cấp A trời sinh, chỉ bởi vì bọn họ cần năng lực khai thông của cậu.
Từ đầu tới đuôi đều là cậu tự mình đa tình, bọn họ trước nay đều không có cảm tình với cậu.
Cho nên cậu không thể so với Thẩm Sơ Trạch, bọn họ cũng sẽ không thích cậu.
Nguyên lai lúc trước khi Lý Lâm nhảy vực chính là loại tâm tình này, nguyên lai trái tim thật sự sẽ đau đến làm người ta có cảm giác muốn chết.
Đây là cảm giác đau thấu tâm can sao?
Quá đau!
Thật sự quá đau.
Cù Tầm Dương nhìn dưới thân là cái miệng như bồn máu của não tinh đang mở ra với cậu, nản lòng thoái chí nhắm mắt lại.
Chết thì sẽ không còn đau khổ.
Lý Lâm lúc trước cũng là nghĩ như vậy đi.
Chết sẽ không đau nữa...
......
Sau khi mấy người Liên Hạc đột phá muôn vàn khó khăn cứu người về liền lập tức lui lại phía sau, bởi vì vô số căn xúc tua lại hướng chỗ bọn họ đánh tới.
Thẳng đến lúc này bọn họ mới thấy phía trên giống như còn có một người bị xúc tua cuốn lấy kín mít, nhưng giây tiếp theo người kia đã bị não tinh một ngụm nuốt vào...
......
Mà thế giới của Cù Tầm Dương, lâm vào hắc ám vô biên vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.