Chương 97: Quá độ
Khinh Giác
13/07/2024
Edit by Náppu
*
Có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời xấu hổ như vậy, cũng chỉ có Dịch Dữ Kiệt.
Cho nên đêm đó vẫn như ý nguyện của Dịch Dữ Kiệt.
Nếu không phải Cù Tầm Dương đối với song long có bóng ma, Dịch Dữ Kiệt đại khái còn rất muốn nếm thử một chút tư vị của song long.
Mà người lúc trước làm cậu sinh ra bóng ma cũng lạnh mặt cự tuyệt đề nghị của Dịch Dữ Kiệt.
Đêm đó cậu bị hai người bọn họ lăn lộn đến nửa đêm, đành phải lưu lại khách sạn ngủ cùng bọn họ.
Giường của bốn người bọn họ đều là giường lớn, một người ngủ dư dả, nhưng mà ba nam nhân thành niên ngủ chung thì có vẻ có chút chen chúc.
Dịch Dữ Kiệt nằm nghiêng đem cả người cậu ôm vào trong ngực, Cù Tầm Dương thật sự đã mệt đến không muốn động, cũng liền tùy ý hắn.
Sở Tri Nam nằm ở một bên khác của cậu, ban đầu là nằm thẳng trên giường, lúc Cù Tầm Dương mơ mơ màng màng sắp ngủ, cậu cảm giác Sở Tri Nam nghiêng thân thể về phía cậu, sau đó tay trái của cậu được một bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy.
Sáng sớm Cù Tầm Dương bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh lại.
Mở mắt ra phát hiện vị trí bên trái trống không, cậu duỗi tay sờ soạng nệm một chút, xúc cảm hơi lạnh, nói rõ Sở Tri Nam hẳn là đã rời đi một lúc.
Sắc trời bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng, bọn họ có khả năng mới ngủ cỡ hai tiếng, cho nên Sở Tri Nam dậy từ khi nào?
Cù Tầm Dương mới từ trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt tránh thoát ra, Dịch Dữ Kiệt liền tỉnh, nửa mở mắt, giọng nói mang theo khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ, hỏi cậu làm sao vậy.
"Tôi đi WC."
"Nga... Anh đi cùng em."
"Không cần."
Nhưng Dịch Dữ Kiệt vẫn ngồi dậy.
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải trẻ con, không cần anh cùng đi WC."
Dịch Dữ Kiệt cười một tiếng: "Đã biết, anh chờ em trở về."
Lúc Cù Tầm Dương từ trong WC đi ra, mơ hồ nghe thấy bên ngoài phòng khách giống như có chút động tĩnh.
Bước chân của cậu dừng một chút, nói với Dịch Dữ Kiệt: "Tôi đi uống nước."
Dịch Dữ Kiệt ân một tiếng, một lần nữa nằm trở về.
Cù Tầm Dương đi ra phòng ngủ, thấy Sở Tri Nam thật sự đang đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách.
Ban đầu là nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, nghe thấy tiếng cậu đi ra liền xoay người nhìn về phía cậu.
"Sao không ngủ?" Cù Tầm Dương trước mở miệng dò hỏi.
Sở Tri Nam không lập tức trả lời, mà đi đến bàn trà giúp cậu rót ly nước.
Cù Tầm Dương đi qua ngồi xuống trên sô pha, Sở Tri Nam liền đem nước đưa tới trong tay cậu.
Kỳ thật cậu không phải thật sự muốn uống nước, nhưng vẫn bị sự tri kỷ của Sở Tri Nam làm cho có chút cảm động.
Cậu đã từng ở trong ảo giác thể nghiệm qua Sở Tri Nam ôn nhu, sau đó cũng nghĩ tới Sở Tri Nam đối với người yêu đại khái sẽ rất ôn nhu.
Mà hiện tại, cậu rõ ràng tự thân cảm nhận được ôn nhu của Sở Tri Nam.
Sở Tri Nam nhìn Cù Tầm Dương uống một ngụm nước, mới trả lời: "Anh ngủ không được."
Cù Tầm Dương nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Sở Tri Nam lẳng lặng nhìn cậu một lát, sau đó rũ xuống hàng mi dài rậm, trầm thấp nói: "Nghĩ đến trước kia làm ra những hành vi quá mức đó với em, có chút giận chính mình."
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Sở Tri Nam bởi vì nguyên nhân này mà mất ngủ.
Tuy nói khi đó người bị hại là cậu, nhưng nhìn bộ dáng áy náy hiện tại của Sở Tri Nam, cậu vẫn đau lòng trấn an: "Đều đã qua a..."
Sở Tri Nam nói: "Nhưng thân thể của em còn nhớ rõ."
Buổi tối lúc Dịch Dữ Kiệt đưa ra yêu cầu song long, phản ứng của cậu theo bản năng có chút run rẩy.
Cù Tầm Dương nói: "Ngạch, bởi vì tôi rất sợ đau."
Sở Tri Nam đi đến ngồi xuống bên cạnh Cù Tầm Dương, duỗi tay nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào trong lòng ngực, "Thực xin lỗi, anh trước kia rất quá đáng."
Cù Tầm Dương cười một tiếng, "Anh trước kia thật sự rất ác liệt."
Sở Tri Nam cũng cười khẽ một chút, vuốt ve đuôi tóc của cậu ôn nhu nói: "Về sau sẽ không như thế."
......
Ngày hôm sau Liên Hạc cũng xuất viện, chỉ là hắn trở nên có chút kỳ quái.
Cù Tầm Dương phát giác từ sau khi Liên Hạc xuất viện, giống như vẫn luôn cùng cậu bảo trì khoảng cách.
Bởi vì bọn họ sắp phải trở về, cho nên mấy ngày nay Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cơ hồ cả ngày đều ở bên cạnh cậu.
Kỳ thật Liên Hạc cũng vậy, sẽ cùng đi theo bọn họ tới.
Chỉ là Liên Hạc chỉ ngồi ở nơi cách cậu không xa không gần, sẽ không tới quá gần bên cạnh cậu.
Mấy ngày nay Cù Tầm Dương cùng Liên Hạc cơ hồ không có nói chuyện, cậu không tìm Liên Hạc hỏi chuyện, Liên Hạc cũng không cố ý tìm cậu nói chuyện.
Chỉ là ngẫu nhiên trong lúc vô tình đối diện ánh mắt, làm cậu phát giác Liên Hạc giống như vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Đáy mắt Liên Hạc có cảm xúc mà cậu không thể nhìn thấu, cậu cũng không rõ Liên Hạc rốt cuộc có ý gì.
Kỳ thật không chỉ không nói chuyện với cậu, Liên Hạc cùng với Dịch Dữ Kiệt còn có Sở Tri Nam đều nói chuyện rất ít.
Tuy rằng nghiêm túc mà nói, Liên Hạc cũng không phải người thích nói chuyện, bất quá cùng Sở Tri Nam bất đồng, không phải tính cách lạnh nhạt, mà là hắn thuộc về loại người lười nói lời vô nghĩa.
Chỉ là thân là đội trưởng của 'Nộ Hải', trước kia Liên Hạc cùng đội viên vẫn giao lưu rất nhiều, mấy ngày nay đột nhiên lãnh đạm.
Sở Tri Nam nói Liên Hạc là bởi vì cậu cự tuyệt mới không cùng bọn họ nói chuyện, đại khái trong lòng đang oán trách bọn họ.
Cù Tầm Dương không biết có phải bởi vì mấy ngày hôm trước cậu nói câu nói kia đả kích đến Liên Hạc, mới làm hắn biến thành như vậy hay không.
Nhưng cậu đã nói ra lời tàn nhẫn kia, đương nhiên không có khả năng chủ động tìm Liên Hạc làm hòa.
Tuy rằng Liên Hạc khác thường làm cậu có chút để ý, nhưng... Cứ như vậy đi, cậu cũng chỉ có thể làm lơ.
Hai ngày trước bởi vì các loại nguyên nhân, cậu đều không tới tòa nhà dẫn đường.
Hôm nay mới tới, lại phát hiện lính gác xin tìm cậu khai thông đã gần một trăm người.
Lúc Khải Tây nói cho cậu số lượng người trong danh sách, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng ở bên cạnh, Liên Hạc tuy rằng đứng cuối hành lang, nhưng lấy thính lực của hắn hẳn là cũng nghe được rõ ràng.
Sở Tri Nam nghe xong, sắc mặt vẫn có chút cứng nhắc, bất quá cũng không nói gì, chỉ nói với Cù Tầm Dương hắn sẽ ở dưới lầu chờ cậu kết thúc.
Mà Dịch Dữ Kiệt lại là vẻ mặt đưa đám, phi thường ăn dấm nói: "Bảo bối em có thể chỉ cho bọn họ nắm tay hay không a?"
Lúc này Cù Tầm Dương mới phản ứng lại, cậu hình như chưa có giải thích với bọn họ, trừ bỏ lần trước cố ý cùng Eric làm tình, cậu cùng những lính gác đó kỳ thật đều là nắm tay khai thông.
Thôi vậy, trễ một chút lại cùng bọn họ nói.
"Ân." Cậu chỉ ứng phó gật đầu, kết quả Dịch Dữ Kiệt lại vui đến muốn mệnh, thiếu chút nữa muốn ôm cậu lên xoay vòng.
Bất quá bị Cù Tầm Dương kịp thời ngăn lại.
Sở Tri Nam đi xuống lầu đầu tiên, sau đó Dịch Dữ Kiệt cùng Liên Hạc cùng nhau rời đi.
Cù Tầm Dương nhìn theo bọn họ xuống lầu, lúc đến bậc nghỉ ở cầu thang, Liên Hạc đột nhiên quay đầu lại cùng cậu bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ nhìn nhau vài giây, Liên Hạc liền thu hồi tầm mắt quẹo vào thang lầu.
Cù Tầm Dương một mình đứng ở cửa một lát, sau đó tâm tình phức tạp đi vào phòng khai thông.
Eric là người thứ ba tới khai thông, vừa tiến đến đã nhanh chân ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Cù Tầm Dương, nói bản thân nhớ cậu muốn chết.
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ mặc kệ Eric ôm mình một lát, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy ra đối phương.
Kỳ thật hai ngày sau lần đó cậu đã tìm Eric nói thẳng, thừa nhận bản thân lợi dụng hắn, cũng nói cho Eric mình cùng hắn làm tình kỳ thật là muốn kích thích bốn người kia.
Cậu cho rằng Eric sẽ tức giận, không nghĩ tới Eric lại nói chính mình đại khái cũng đoán được Cù Tầm Dương cùng bốn lính gác kia có quan hệ.
Cù Tầm Dương chỉ có thể không ngừng xin lỗi hắn.
Nhưng Eric lại nói ít nhiều nhờ bốn người bọn họ, hắn mới có thể cùng Cù Tầm Dương làm tình, hắn còn phải cảm kích bọn họ.
"Có thể cùng người mình thích làm tình là một chuyện cực kỳ may mắn, Aiden, dù sao anh sẽ không từ bỏ em."
Cho dù Cù Tầm Dương đã nói rõ cậu sẽ không cùng hắn ở bên nhau, cậu thậm chí thừa nhận người mình thích là bốn người Sở Tri Nam bọn họ, Eric cũng không lùi bước, ngược lại theo đuổi so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
Đại khái là do đã cùng cậu làm tình, hiện tại Eric thường thường sẽ đối cậu làm ra một ít hành động ôm ấp hôn hít thân mật, bất quá mỗi lần đều đúng mức ngừng lại, cũng sẽ không quá phận.
Bởi vì Cù Tầm Dương đối với hắn có cảm giác hổ thẹn, cho nên dưới rất nhiều tình huống cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Hôm nay trong quá trình khai thông Eric mạc danh phi thường nhiệt tình, thổ lộ với cậu rất nhiều lần, trước khi rời đi còn nhân lúc cậu không phòng bị, lập tức ở trên cổ cậu hút ra một dấu hôn nhợt nhạt, sau đó liền chạy.
Giữa trưa lúc Cù Tầm Dương cùng ba người kia ăn cơm, Dịch Dữ Kiệt thấy trên cổ cậu có dấu hôn, mặt đều tức đến đỏ.
Sở Tri Nam tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lạnh đi rất nhiều.
Thần sắc Liên Hạc vẫn bình tĩnh.
Buổi chiều lúc giúp Kent khai thông, Kent hỏi cậu: "Aiden, em phải về khu an toàn ZG sao?"
Cù Tầm Dương lắc đầu: "Tôi không quay về."
Kent như là nhẹ nhàng thở ra, nói thật tốt quá.
"Kỳ thật trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn rất lo lắng em sẽ cùng bọn họ trở về."
Cù Tầm Dương nói giỡn nói: "Là luyến tiếc năng lực khai thông của tôi sao?"
Kent cười một chút, sau đó nhìn cậu nghiêm túc nói: "Không phải, vì anh thích em, không muốn em rời khỏi nơi này."
Bất thình lình thổ lộ làm Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Không biết vì sao, Cù Tầm Dương cảm thấy hành vi của Eric cùng Kent hôm nay giống như đang cố ý khiêu khích ba vị dưới lầu kia.
Hơn nữa bọn họ khiêu khích rất thành công, buổi tối hôm đó Dịch Dữ Kiệt liền trộm đi đánh bọn họ.
Tuy rằng không thật sự ra tay tàn nhẫn, nhưng bởi vì chênh lệch về mặt thực lực, cho nên Eric cùng Kent vẫn bị không ít thương tích.
Sau khi Cù Tầm Dương biết, cùng Dịch Dữ Kiệt chiến tranh lạnh một ngày.
Vẫn là Dịch Dữ Kiệt ôm đùi cậu nói chính mình sai rồi lần sau không bao giờ làm như vậy, Cù Tầm Dương mới kết thúc lãnh đạm với hắn.
Khoảng thời gian đó có thể nói là lần Dịch Dữ Kiệt nghĩa khí nhất, bởi vì về sau Cù Tầm Dương mới biết được, Sở Tri Nam cũng tham dự lần đánh lén này!
Đêm trước khi bọn họ rời khỏi nơi này, Liên Hạc tới tìm cậu.
Cậu không quá ngoài ý muốn, chỉ là còn chưa có phản ứng lại đã bị Liên Hạc bế lên, sau đó Liên Hạc lắc mình mấy cái mang theo cậu đi tới một đỉnh núi.
Đêm đó ánh trăng rất sáng, ánh sao đầy trời.
Gió đêm thổi quét quá mái tóc ngân bạch của Liên Hạc, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, làm đường cong sườn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa.
Cù Tầm Dương nhìn Liên Hạc trước mắt mà ngây người vài giây, lúc lấy lại tinh thần phát hiện Liên Hạc cũng đang mỉm cười nhìn cậu.
Sau đó giây tiếp theo, Liên Hạc đột nhiên cúi người khẽ hôn một cái lên bờ môi cậu, bất quá chỉ là chạm vào một chút, liền lập tức rời đi.
Cậu bị làm cho tâm hoảng ý loạn, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Liên Hạc nói xin lỗi.
Cù Tầm Dương cũng không biết phải nói cái gì, đành phải nói: "Anh không phải chỉ muốn mang tôi tới xem cảnh đêm đi?"
Liên Hạc mỉm cười lắc đầu: "Không phải."
"Em đã nói không thích anh, anh cũng không dám lại quấy rầy em, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải đi, về sau chỉ sợ cũng không có lý do gì để đến tìm em, cho nên muốn cùng em nói lời tạm biệt."
Lồng ngực Cù Tầm Dương như bị một cây châm đâm vào, sau đó chậm rãi đau nhói.
Cậu còn tưởng rằng Liên Hạc sẽ tranh thủ một chút, hiện tại xem ra vẫn là hắn không coi trọng cậu.
Cù Tầm Dương hạ khóe miệng, lãnh đạm nói: "Được, tạm biệt."
Lông mi nhạt màu của Liên Hạc run rẩy một chút, hơi hơi rũ xuống mắt, chậm rãi nói: "Dương Dương, kỳ thật câu vừa nãy là gạt em, anh không muốn cùng em tạm biệt, anh muốn lưu lại bên cạnh em, nhưng sợ em không vui."
"Các anh không phải cần phải đi sao?"
"Anh có thể giống như bọn họ, cũng lại đến tìm em không?"
Cù Tầm Dương không trả lời.
Liên Hạc đi tới trước mặt cậu, "Dương Dương, mấy ngày nay anh nhìn em cùng bọn họ ở chung rất vui vẻ, anh rất hâm mộ."
"Trước kia anh không biết yêu một người là như thế nào, cho nên thương tổn em, có thể lại cho anh một lần cơ hội không, anh sẽ học tập cách yêu một người thật tốt."
*
Có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời xấu hổ như vậy, cũng chỉ có Dịch Dữ Kiệt.
Cho nên đêm đó vẫn như ý nguyện của Dịch Dữ Kiệt.
Nếu không phải Cù Tầm Dương đối với song long có bóng ma, Dịch Dữ Kiệt đại khái còn rất muốn nếm thử một chút tư vị của song long.
Mà người lúc trước làm cậu sinh ra bóng ma cũng lạnh mặt cự tuyệt đề nghị của Dịch Dữ Kiệt.
Đêm đó cậu bị hai người bọn họ lăn lộn đến nửa đêm, đành phải lưu lại khách sạn ngủ cùng bọn họ.
Giường của bốn người bọn họ đều là giường lớn, một người ngủ dư dả, nhưng mà ba nam nhân thành niên ngủ chung thì có vẻ có chút chen chúc.
Dịch Dữ Kiệt nằm nghiêng đem cả người cậu ôm vào trong ngực, Cù Tầm Dương thật sự đã mệt đến không muốn động, cũng liền tùy ý hắn.
Sở Tri Nam nằm ở một bên khác của cậu, ban đầu là nằm thẳng trên giường, lúc Cù Tầm Dương mơ mơ màng màng sắp ngủ, cậu cảm giác Sở Tri Nam nghiêng thân thể về phía cậu, sau đó tay trái của cậu được một bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy.
Sáng sớm Cù Tầm Dương bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh lại.
Mở mắt ra phát hiện vị trí bên trái trống không, cậu duỗi tay sờ soạng nệm một chút, xúc cảm hơi lạnh, nói rõ Sở Tri Nam hẳn là đã rời đi một lúc.
Sắc trời bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng, bọn họ có khả năng mới ngủ cỡ hai tiếng, cho nên Sở Tri Nam dậy từ khi nào?
Cù Tầm Dương mới từ trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt tránh thoát ra, Dịch Dữ Kiệt liền tỉnh, nửa mở mắt, giọng nói mang theo khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ, hỏi cậu làm sao vậy.
"Tôi đi WC."
"Nga... Anh đi cùng em."
"Không cần."
Nhưng Dịch Dữ Kiệt vẫn ngồi dậy.
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải trẻ con, không cần anh cùng đi WC."
Dịch Dữ Kiệt cười một tiếng: "Đã biết, anh chờ em trở về."
Lúc Cù Tầm Dương từ trong WC đi ra, mơ hồ nghe thấy bên ngoài phòng khách giống như có chút động tĩnh.
Bước chân của cậu dừng một chút, nói với Dịch Dữ Kiệt: "Tôi đi uống nước."
Dịch Dữ Kiệt ân một tiếng, một lần nữa nằm trở về.
Cù Tầm Dương đi ra phòng ngủ, thấy Sở Tri Nam thật sự đang đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách.
Ban đầu là nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, nghe thấy tiếng cậu đi ra liền xoay người nhìn về phía cậu.
"Sao không ngủ?" Cù Tầm Dương trước mở miệng dò hỏi.
Sở Tri Nam không lập tức trả lời, mà đi đến bàn trà giúp cậu rót ly nước.
Cù Tầm Dương đi qua ngồi xuống trên sô pha, Sở Tri Nam liền đem nước đưa tới trong tay cậu.
Kỳ thật cậu không phải thật sự muốn uống nước, nhưng vẫn bị sự tri kỷ của Sở Tri Nam làm cho có chút cảm động.
Cậu đã từng ở trong ảo giác thể nghiệm qua Sở Tri Nam ôn nhu, sau đó cũng nghĩ tới Sở Tri Nam đối với người yêu đại khái sẽ rất ôn nhu.
Mà hiện tại, cậu rõ ràng tự thân cảm nhận được ôn nhu của Sở Tri Nam.
Sở Tri Nam nhìn Cù Tầm Dương uống một ngụm nước, mới trả lời: "Anh ngủ không được."
Cù Tầm Dương nghiêng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Sở Tri Nam lẳng lặng nhìn cậu một lát, sau đó rũ xuống hàng mi dài rậm, trầm thấp nói: "Nghĩ đến trước kia làm ra những hành vi quá mức đó với em, có chút giận chính mình."
Cù Tầm Dương ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Sở Tri Nam bởi vì nguyên nhân này mà mất ngủ.
Tuy nói khi đó người bị hại là cậu, nhưng nhìn bộ dáng áy náy hiện tại của Sở Tri Nam, cậu vẫn đau lòng trấn an: "Đều đã qua a..."
Sở Tri Nam nói: "Nhưng thân thể của em còn nhớ rõ."
Buổi tối lúc Dịch Dữ Kiệt đưa ra yêu cầu song long, phản ứng của cậu theo bản năng có chút run rẩy.
Cù Tầm Dương nói: "Ngạch, bởi vì tôi rất sợ đau."
Sở Tri Nam đi đến ngồi xuống bên cạnh Cù Tầm Dương, duỗi tay nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào trong lòng ngực, "Thực xin lỗi, anh trước kia rất quá đáng."
Cù Tầm Dương cười một tiếng, "Anh trước kia thật sự rất ác liệt."
Sở Tri Nam cũng cười khẽ một chút, vuốt ve đuôi tóc của cậu ôn nhu nói: "Về sau sẽ không như thế."
......
Ngày hôm sau Liên Hạc cũng xuất viện, chỉ là hắn trở nên có chút kỳ quái.
Cù Tầm Dương phát giác từ sau khi Liên Hạc xuất viện, giống như vẫn luôn cùng cậu bảo trì khoảng cách.
Bởi vì bọn họ sắp phải trở về, cho nên mấy ngày nay Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cơ hồ cả ngày đều ở bên cạnh cậu.
Kỳ thật Liên Hạc cũng vậy, sẽ cùng đi theo bọn họ tới.
Chỉ là Liên Hạc chỉ ngồi ở nơi cách cậu không xa không gần, sẽ không tới quá gần bên cạnh cậu.
Mấy ngày nay Cù Tầm Dương cùng Liên Hạc cơ hồ không có nói chuyện, cậu không tìm Liên Hạc hỏi chuyện, Liên Hạc cũng không cố ý tìm cậu nói chuyện.
Chỉ là ngẫu nhiên trong lúc vô tình đối diện ánh mắt, làm cậu phát giác Liên Hạc giống như vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Đáy mắt Liên Hạc có cảm xúc mà cậu không thể nhìn thấu, cậu cũng không rõ Liên Hạc rốt cuộc có ý gì.
Kỳ thật không chỉ không nói chuyện với cậu, Liên Hạc cùng với Dịch Dữ Kiệt còn có Sở Tri Nam đều nói chuyện rất ít.
Tuy rằng nghiêm túc mà nói, Liên Hạc cũng không phải người thích nói chuyện, bất quá cùng Sở Tri Nam bất đồng, không phải tính cách lạnh nhạt, mà là hắn thuộc về loại người lười nói lời vô nghĩa.
Chỉ là thân là đội trưởng của 'Nộ Hải', trước kia Liên Hạc cùng đội viên vẫn giao lưu rất nhiều, mấy ngày nay đột nhiên lãnh đạm.
Sở Tri Nam nói Liên Hạc là bởi vì cậu cự tuyệt mới không cùng bọn họ nói chuyện, đại khái trong lòng đang oán trách bọn họ.
Cù Tầm Dương không biết có phải bởi vì mấy ngày hôm trước cậu nói câu nói kia đả kích đến Liên Hạc, mới làm hắn biến thành như vậy hay không.
Nhưng cậu đã nói ra lời tàn nhẫn kia, đương nhiên không có khả năng chủ động tìm Liên Hạc làm hòa.
Tuy rằng Liên Hạc khác thường làm cậu có chút để ý, nhưng... Cứ như vậy đi, cậu cũng chỉ có thể làm lơ.
Hai ngày trước bởi vì các loại nguyên nhân, cậu đều không tới tòa nhà dẫn đường.
Hôm nay mới tới, lại phát hiện lính gác xin tìm cậu khai thông đã gần một trăm người.
Lúc Khải Tây nói cho cậu số lượng người trong danh sách, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng ở bên cạnh, Liên Hạc tuy rằng đứng cuối hành lang, nhưng lấy thính lực của hắn hẳn là cũng nghe được rõ ràng.
Sở Tri Nam nghe xong, sắc mặt vẫn có chút cứng nhắc, bất quá cũng không nói gì, chỉ nói với Cù Tầm Dương hắn sẽ ở dưới lầu chờ cậu kết thúc.
Mà Dịch Dữ Kiệt lại là vẻ mặt đưa đám, phi thường ăn dấm nói: "Bảo bối em có thể chỉ cho bọn họ nắm tay hay không a?"
Lúc này Cù Tầm Dương mới phản ứng lại, cậu hình như chưa có giải thích với bọn họ, trừ bỏ lần trước cố ý cùng Eric làm tình, cậu cùng những lính gác đó kỳ thật đều là nắm tay khai thông.
Thôi vậy, trễ một chút lại cùng bọn họ nói.
"Ân." Cậu chỉ ứng phó gật đầu, kết quả Dịch Dữ Kiệt lại vui đến muốn mệnh, thiếu chút nữa muốn ôm cậu lên xoay vòng.
Bất quá bị Cù Tầm Dương kịp thời ngăn lại.
Sở Tri Nam đi xuống lầu đầu tiên, sau đó Dịch Dữ Kiệt cùng Liên Hạc cùng nhau rời đi.
Cù Tầm Dương nhìn theo bọn họ xuống lầu, lúc đến bậc nghỉ ở cầu thang, Liên Hạc đột nhiên quay đầu lại cùng cậu bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ nhìn nhau vài giây, Liên Hạc liền thu hồi tầm mắt quẹo vào thang lầu.
Cù Tầm Dương một mình đứng ở cửa một lát, sau đó tâm tình phức tạp đi vào phòng khai thông.
Eric là người thứ ba tới khai thông, vừa tiến đến đã nhanh chân ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Cù Tầm Dương, nói bản thân nhớ cậu muốn chết.
Cù Tầm Dương bất đắc dĩ mặc kệ Eric ôm mình một lát, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy ra đối phương.
Kỳ thật hai ngày sau lần đó cậu đã tìm Eric nói thẳng, thừa nhận bản thân lợi dụng hắn, cũng nói cho Eric mình cùng hắn làm tình kỳ thật là muốn kích thích bốn người kia.
Cậu cho rằng Eric sẽ tức giận, không nghĩ tới Eric lại nói chính mình đại khái cũng đoán được Cù Tầm Dương cùng bốn lính gác kia có quan hệ.
Cù Tầm Dương chỉ có thể không ngừng xin lỗi hắn.
Nhưng Eric lại nói ít nhiều nhờ bốn người bọn họ, hắn mới có thể cùng Cù Tầm Dương làm tình, hắn còn phải cảm kích bọn họ.
"Có thể cùng người mình thích làm tình là một chuyện cực kỳ may mắn, Aiden, dù sao anh sẽ không từ bỏ em."
Cho dù Cù Tầm Dương đã nói rõ cậu sẽ không cùng hắn ở bên nhau, cậu thậm chí thừa nhận người mình thích là bốn người Sở Tri Nam bọn họ, Eric cũng không lùi bước, ngược lại theo đuổi so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
Đại khái là do đã cùng cậu làm tình, hiện tại Eric thường thường sẽ đối cậu làm ra một ít hành động ôm ấp hôn hít thân mật, bất quá mỗi lần đều đúng mức ngừng lại, cũng sẽ không quá phận.
Bởi vì Cù Tầm Dương đối với hắn có cảm giác hổ thẹn, cho nên dưới rất nhiều tình huống cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Hôm nay trong quá trình khai thông Eric mạc danh phi thường nhiệt tình, thổ lộ với cậu rất nhiều lần, trước khi rời đi còn nhân lúc cậu không phòng bị, lập tức ở trên cổ cậu hút ra một dấu hôn nhợt nhạt, sau đó liền chạy.
Giữa trưa lúc Cù Tầm Dương cùng ba người kia ăn cơm, Dịch Dữ Kiệt thấy trên cổ cậu có dấu hôn, mặt đều tức đến đỏ.
Sở Tri Nam tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lạnh đi rất nhiều.
Thần sắc Liên Hạc vẫn bình tĩnh.
Buổi chiều lúc giúp Kent khai thông, Kent hỏi cậu: "Aiden, em phải về khu an toàn ZG sao?"
Cù Tầm Dương lắc đầu: "Tôi không quay về."
Kent như là nhẹ nhàng thở ra, nói thật tốt quá.
"Kỳ thật trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn rất lo lắng em sẽ cùng bọn họ trở về."
Cù Tầm Dương nói giỡn nói: "Là luyến tiếc năng lực khai thông của tôi sao?"
Kent cười một chút, sau đó nhìn cậu nghiêm túc nói: "Không phải, vì anh thích em, không muốn em rời khỏi nơi này."
Bất thình lình thổ lộ làm Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Không biết vì sao, Cù Tầm Dương cảm thấy hành vi của Eric cùng Kent hôm nay giống như đang cố ý khiêu khích ba vị dưới lầu kia.
Hơn nữa bọn họ khiêu khích rất thành công, buổi tối hôm đó Dịch Dữ Kiệt liền trộm đi đánh bọn họ.
Tuy rằng không thật sự ra tay tàn nhẫn, nhưng bởi vì chênh lệch về mặt thực lực, cho nên Eric cùng Kent vẫn bị không ít thương tích.
Sau khi Cù Tầm Dương biết, cùng Dịch Dữ Kiệt chiến tranh lạnh một ngày.
Vẫn là Dịch Dữ Kiệt ôm đùi cậu nói chính mình sai rồi lần sau không bao giờ làm như vậy, Cù Tầm Dương mới kết thúc lãnh đạm với hắn.
Khoảng thời gian đó có thể nói là lần Dịch Dữ Kiệt nghĩa khí nhất, bởi vì về sau Cù Tầm Dương mới biết được, Sở Tri Nam cũng tham dự lần đánh lén này!
Đêm trước khi bọn họ rời khỏi nơi này, Liên Hạc tới tìm cậu.
Cậu không quá ngoài ý muốn, chỉ là còn chưa có phản ứng lại đã bị Liên Hạc bế lên, sau đó Liên Hạc lắc mình mấy cái mang theo cậu đi tới một đỉnh núi.
Đêm đó ánh trăng rất sáng, ánh sao đầy trời.
Gió đêm thổi quét quá mái tóc ngân bạch của Liên Hạc, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, làm đường cong sườn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa.
Cù Tầm Dương nhìn Liên Hạc trước mắt mà ngây người vài giây, lúc lấy lại tinh thần phát hiện Liên Hạc cũng đang mỉm cười nhìn cậu.
Sau đó giây tiếp theo, Liên Hạc đột nhiên cúi người khẽ hôn một cái lên bờ môi cậu, bất quá chỉ là chạm vào một chút, liền lập tức rời đi.
Cậu bị làm cho tâm hoảng ý loạn, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Liên Hạc nói xin lỗi.
Cù Tầm Dương cũng không biết phải nói cái gì, đành phải nói: "Anh không phải chỉ muốn mang tôi tới xem cảnh đêm đi?"
Liên Hạc mỉm cười lắc đầu: "Không phải."
"Em đã nói không thích anh, anh cũng không dám lại quấy rầy em, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải đi, về sau chỉ sợ cũng không có lý do gì để đến tìm em, cho nên muốn cùng em nói lời tạm biệt."
Lồng ngực Cù Tầm Dương như bị một cây châm đâm vào, sau đó chậm rãi đau nhói.
Cậu còn tưởng rằng Liên Hạc sẽ tranh thủ một chút, hiện tại xem ra vẫn là hắn không coi trọng cậu.
Cù Tầm Dương hạ khóe miệng, lãnh đạm nói: "Được, tạm biệt."
Lông mi nhạt màu của Liên Hạc run rẩy một chút, hơi hơi rũ xuống mắt, chậm rãi nói: "Dương Dương, kỳ thật câu vừa nãy là gạt em, anh không muốn cùng em tạm biệt, anh muốn lưu lại bên cạnh em, nhưng sợ em không vui."
"Các anh không phải cần phải đi sao?"
"Anh có thể giống như bọn họ, cũng lại đến tìm em không?"
Cù Tầm Dương không trả lời.
Liên Hạc đi tới trước mặt cậu, "Dương Dương, mấy ngày nay anh nhìn em cùng bọn họ ở chung rất vui vẻ, anh rất hâm mộ."
"Trước kia anh không biết yêu một người là như thế nào, cho nên thương tổn em, có thể lại cho anh một lần cơ hội không, anh sẽ học tập cách yêu một người thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.