Chương 25
Uyển Tư Không
13/10/2014
Ngân Hổ nhíu chặt mày rậm, miệng mím thành một đường thẳng, cực kỳ khổ sở, vạch vẽ từng nét chữ ở trên giấy các-tông.
Lâm Gia ở một bên yên lặng nhìn, cũng không có giục anh. Mặc dù Ngân Hổ có thể biến thành nửa người nửa thú nhưng bản chất anh vẫn là dã thú, anh có thể giao tiếp với người khác là tốt rồi, không thể quá ép buộc anh được.
Không lâu sau, Tatu đã viết xong những chữ mà Lâm Gia yêu cầu. Anh đem bản chữ đến trước mặt Lâm Gia, cái đuôi không ngừng đong đưa, rất là mong đợi nhìn cô chằm chằm.
Lâm Gia cũng không hề qua loa mà nghiêm túc kiểm tra lại một lần, sau đó cô sờ sờ lỗ tai nhọn của Tatu, cười khen: "Tatu viết chữ rất đẹp, rất ngay ngắn. Hơn nữa, còn không có một lỗi chính tả nào. Thật giỏi quá!"
Ánh mắt Tatu sáng lên, nhếch miệng cười ha ha, cái đuôi to dùng sức lắc lư.
Anh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, giương tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ bờ vai cô, nhỏ giọng “ừng ực” nói: "Tu giỏi………Gia………Thưởng………Cho………Tu đi."
Lâm Gia cảm thấy buồn cười. Trước đây, khi Tatu làm xong việc mà cô yêu cầu, thì lúc nào cũng vui vẻ mà cọ cọ bên người cô đòi vuốt ve, bình thường cô cũng hôn Tatu một cái coi như là phần thưởng. Nhưng lúc đó, Tatu là bộ dạng chó sói, hôn một cái đương nhiên là không có một chút áp lực nào.
Lỗ tai Lâm Gia nóng lên, ngẩng đầu, chột dạ liếc nhìn Tatu một cái, vóc người hình tam giác hoàn mĩ, vai rộng eo thon, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, hơn nữa trên đầu còn có một đôi lỗ tai nhọn nhích tới nhích lui, đáng yêu chết người. Bây giờ, Tatu không những siêu cấp đẹp trai mà còn siêu cấp đáng yêu nữa. Nếu còn ở thế kỉ 21, chắc chắn anh sẽ làm cho đông đảo các quý cô, thiếu nữ mê mẩn.
Lâm Gia thừa nhận, ban đầu khi đối mặt với Tatu trong khoảng cách gần như vậy, cô cũng khó tránh khỏi chuyện mặt đỏ tim đập. Khuôn mặt khôi ngô như vậy, nếu không phải là người yêu của anh, muốn cô trực tiếp hôn thì cô không làm được.
Lâm Gia suy nghĩ một chút, nhìn Tatu cười một cái, giơ tay lên dùng sức sờ sờ lỗ tai nhọn của anh, giọng điệu cưng chiều nói: "Rất tốt, vậy em thưởng cho anh đồ ăn ngon có được không?"
Trong mắt Tatu hiện lên vẻ thất vọng, ánh mắt ảm đạm, buồn bả ỉu xìu, rủ lỗ tai xuống.
Anh ủy khuất kêu lên vài tiếng “ô ô”, sau đó cúi người, chôn đầu ở cổ Lâm Gia, cọ cọ: "Không cần………ăn………ngon, muốn Gia………Hôn hôn Tu………" Lời nói còn chưa dứt, Ngân Hổ đã “ngao” một tiếng nhào tới, cường thế đoạt Lâm Gia từ trong lòng Tatu ra, ôm vào ngực mình.
Ngân Hổ ôm Lâm Gia ngồi dưới đất, vừa lẩm bẩm dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của Lâm Gia, vừa hung hăng nhe răng với Tatu.
Tatu đột nhiên bị Ngân Hổ đoạt đi người trong ngực cũng rất là tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, không hề yếu thế nhìn Ngân Hổ rống to một tiếng.
Lâm Gia cũng bị chuyện xảy ra bất thình lình này dọa sợ hết hồn, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Ngân Hổ và Tatu đang nhe răng, rống lẫn nhau, rất có xu hướng muốn đánh nhau một trận lại càng thêm nóng lòng.
Cô cố gắng thoát ra từ trong lòng Ngân Hổ, đưa tay, dùng sức nhéo gò má Ngân Hổ và Tatu một cái, lạnh lùng quát: "Ngân Hổ, Tatu, không cho phép đánh nhau! Hai người đàng hoàng một chút cho em!"
Mặt Ngân Hổ và Tatu bị Lâm Gia nhéo tới biến dạng, nước mắt lưng tròng, miệng kêu “ô ô”. Cain ở một bên thấy vậy cũng kinh hãi, trong lòng mơ hồ có chút kích động, không ngờ bề ngoài Lâm Gia nhu nhược như vậy nhưng khi tức giận lên cũng rất đáng sợ. Corey vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là lặng lẽ sờ soạng mặt mình một chút. Healy thì không có cách nào tập trung mà lái xe, anh không ngừng liếc trộm kính chiếu hậu, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Ngân Hổ và Tatu cũng không dám bỏ tay Lâm Gia ra, chỉ có thể nháy mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, giả bộ đáng thương nhìn cô chăm chú, trong miệng phát ra tiếng “hừ hừ”, uyển chuyển cầu xin tha thứ.
Lâm Gia nhịn cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Các anh còn ầm ĩ nữa không?" Hai người lắc đầu như trống bỏi, cái đuôi phía sau mông cũng dùng sức đong đưa không ngừng, hết sức lấy lòng Lâm Gia.
Lâm Gia thấy thế liền buông lỏng tay ra: "Về sau không cho phép đánh nhau nữa, có biết hay không?" Ngân Hổ và Tatu xoa xoa má, liên tục gật đầu.
Lâm Gia cười cười, sờ soạng lỗ tai hai thú một cái: "Rất tốt, như vậy mới đúng."
Ngân Hổ cúi người ôm lấy Lâm Gia ngồi xuống giường, giơ tay đặt lên gò má của Lâm Gia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, đôi mắt xanh lam lóng lánh nước nhìn cô chăm chú, lẩm bẩm nói: "Mới vừa rồi………Tu………Muốn hôn hôn Gia………Tu thật hư! ………Hổ………Tức giận."
Lâm Gia đỏ mặt kéo tay anh xuống, đưa ngón trỏ dùng sức đâm vào trán anh, nhăn lông mày quở trách: "Không thể trách Tatu được, đó là thói quen trước kia của anh ấy. Mấy ngày trước, không phải anh cũng theo thói quen khi còn ở dạng thú, cởi hết quần áo đòi em tắm cho anh sao? Chẳng phải em cũng đã nói, sau khi các anh biến thành hình người thì cần phải sửa lại thói quen trước đây một chút sao?"
Ngân Hổ mở to hai mắt, hình như đang suy ngẫm lại những lời Lâm Gia vừa nói, một hồi lâu sau, anh mới ấp úng hỏi: "Gia………Sẽ không thể ………Tắm……… Cho Hổ………nữa sao?"
Lâm Gia nhìn đôi mắt xanh lam mờ mịt của anh, không hiểu sao có chút đau lòng, nhưng cô vẫn gật đầu khẳng định: "Ngân Hổ biến thành hình người, em liền không thể giúp anh tắm rửa, Tatu cũng giống như vậy, em cũng không thể hôn anh ấy như trước đây."
"Vì………Vì sao?" Ngân Hổ cực kì hoang mang hỏi.
"Đó là bởi vì………" Lâm Gia cau mày, suy nghĩ một hồi, không biết nên nói như thế nào để cho bọn họ hiểu ý của mình.
Tatu nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, lỗ tai chợt dựng lên, hình như đã hiểu ra cái gì .
Anh gãi đầu, ‘ừng ực’ một tiếng, sau đó di chuyển cái mông qua ngồi xuống trước mặt Lâm Gia, cúi đầu, lắp bắp nói: "Tu……… Vẫn………Chưa phải ……… Là ……… Giống đực ………của Gia, cho nên………Gia không thể………Hôn Tu, cũng không thể………Tắm………Cho Tu."
Lâm Gia kinh ngạc nhìn về phía Tatu, không ngờ anh lại có thể nói ra lời mình muốn nói, cô gật đầu một cái: "Ừ, Tatu nói không sai."
Mắt Ngân Hổ sáng lên, vẻ mặt trở nên sung sướng, anh cười híp mắt cầm tay Lâm Gia, thân thiết liếm liếm mu bàn tay cô: "Ngân Hổ sẽ trở thành………Giống đực………của Gia, đến lúc đó………Gia liền………Có thể hôn………"
"Bập ——" lời thổ lộ của Ngân Hổ bị một tiếng đập đột nhiên vang lên cắt đứt, Cain đen mặt ngồi ở một bên đóng mạnh Laptop lại, hai mắt phóng ra tia lửa nhìn chằm chằm Ngân Hổ.
Hai tên dã thú không biết xấu hổ này, ôm Lâm Gia liếm tới liếm lui thì thôi đi, thế mà còn dám công khai ‘cầu yêu’ nữa, xem người khác chết hết rối sao?!
Lửa giận bốc lên, lời nói của Cain có chút không mạch lạc, anh chỉ vào Ngân Hổ tức giận quát: "Cái tên sắc hổ này! Động dục thì tìm đồng loại của ngươi đi, đừng có quấn lấy Lâm Gia! Cô ấy cũng không phải là hổ cái!"
Ngân Hổ cũng không tức giận, lơ đễnh lắc lư lỗ tai, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Ta chỉ muốn………Gia, không cần………Hổ cái."
"Nói nhảm cái gì đó?" Lâm Gia đỏ mặt, giơ tay lên vỗ ót Ngân Hổ một cái, từ trong ngực của anh chui ra ngồi qua một bên.
Thấy Ngân Hổ lại muốn đi tới, cô vội vàng vươn tay ngăn lại, nghiêm mặt nói: "Ngân Hổ, không cho phép ầm ĩ nữa. Chữ của anh còn chưa có viết xong, nhanh đi viết đi. Trước giờ cơm tối mà còn chưa viết xong thì ngày mai anh đừng mong lên chiếc xe này."
Ngân Hổ bị dọa, cái đuôi dựng thẳng lên, anh vội vàng nhặt lên giấy bút đã ném sang một bên lên, nằm úp sấp trên giường xếp, cặm cụi viết.
Cain thấy Ngân Hổ như vậy, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, đang muốn nói móc mấy câu thì Corey đã giơ khuỷu tay thọc sau lưng anh một cái, nhỏ giọng nói: "Bớt tranh cãi một tí đi, đừng quên chức trách của cậu là bảo vệ Lâm Gia chứ không phải là tranh giành người yêu!"
Cain đồng ý một tiếng, ngậm miệng lại.
Tatu ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Gia, lòng đầy mong đợi lại có chút thấp thỏm nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Gia không thể… Hôn… Vậy… Chải lông… Cho Tu đi."
Ánh mắt Lâm Gia khẽ run, cô nhìn vào cặp mắt trong suốt của Tatu, trong lòng chợt có chút khó chịu và tự trách. Bất luận bề ngoài của Tatu và Ngân Hổ là gì, thì suy nghĩ của bọn họ vẫn rất đơn giản, từ đầu đến cuối họ luôn đối xử tốt với mình. Ngược lại bản thân mình, mấy ngày nay luôn cố ý giữ khoảng cách với bọn họ, mặc kệ là hình thú hay hình người, họ vẫn là họ thôi không phải sao, tại sao cô lại phải phân biệt?
Lâm Gia nhìn về phía Tatu cưng chiều cười cười, dịu dàng nói: "Được."
Mắt Tatu lập tức trở nên sáng rực, nhếch miệng cười ha ha, đầu lưỡi mềm mại đưa ra bên ngoài không ngừng run rẩy.
Anh nắm tay Lâm Gia lên, liếm liếm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên đùi Lâm Gia cọ qua cọ lại: "Chải lông………Chải lông………"
Lâm Gia thở dài một hơi, tay phải xoa xoa đỉnh đầu của anh, ngón tay nhỏ nhắn vùi sâu vào mái tóc đen bóng của anh, nhẹ nhàng chải chuốt một lần từ trên xuống dưới, động tác giống y như lúc Tatu còn ở dạng thú.
Tatu vừa lòng nheo mắt lại, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, cổ họng phát ra tiếng “ừng ực” thoải mái, khẽ rung cả người.
Ngân Hổ hâm mộ, nhếch lông mày, chữ còn chưa viết xong nên không dám lại gần, chỉ dùng cái đuôi nhọn quấn lấy cổ chân Lâm Gia vuốt ve, giọng nói “ồm ồm”: "Hổ……… Cũng muốn………Chải lông."
Lâm Gia cười nói: "Anh viết xong chữ rồi em cũng sẽ chải lông cho anh." Ngân Hổ vui mừng “ngao” một tiếng, càng thêm ra sức rèn chữ .
Hơn 20 phút sau, Corey nhận được thông báo khẩn cấp, có chiếc xe cơ giáp hạng nặng bị hư, bộ đội tạm thời dừng lại không đi tiếp nữa, công binh muốn tiến hành sửa chữa gấp.
Đang nằm ở bên giường chăm chỉ rèn chữ, Ngân Hổ phát hiện xe đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên, vui mừng liếm miệng một cái, chạy đến trước cửa xe hô to: "Thịt!"
Cain cười to nói: "Con hổ ngu ngốc, đây là dừng xe để kiểm tra, còn chưa tới lúc ăn cơm tối, làm sao có thịt mà ăn chứ? !"
Ngân Hổ hoài nghi nhìn Cain một cái, cái đuôi phía sau mông cũng uốn éo thành dấu chấm hỏi. Anh nhìn về phía Lâm Gia xác định lại: "Gia, Hổ không có………thịt ăn sao?"
Lâm Gia bị bộ dáng của anh chọc cười: "Còn chưa tới giờ, trời tối mới có thịt ăn."
Ngân Hổ duỗi cổ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cái đuôi sa sút tinh thần nằm rạp xuống trên mặt đất, nản lòng, thoái chí ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, cúi đầu sờ bụng nói: "Đói bụng………Quá à………"
"Em có đồ ăn ngon nè." Lâm Gia lấy một túi thịt bò khô từ dưới giường ra giơ lên trước mặt anh. Đây là đồ ăn vặt mà đội hậu cần chia cho cô ngày hôm qua, cô không nỡ ăn nên giấu dưới giường, tính để dành lại cho Ngân Hổ và Tatu ăn cho đỡ thèm.
Ngân Hổ cầm lấy túi giấy, lỗ mũi dán vào đó hít hà, vui mừng nhìn Lâm Gia: "Là thịt!"
Lâm Gia cười cười, giúp anh xé túi giấy ra, đem phần lớn thịt khô chia cho anh và Tatu, số thịt còn dư lại thì cho đám người của Cain.
Cain phồng má, vui sướng ăn thịt bò khô, vốn tâm tình anh còn khá buồn bực, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Gia đem thịt khô trân quý chia cho mình, vậy không phải chứng minh là cô có tình cảm với mình sao.
Bộ đàm chợt vang lên lần nữa, bên trong truyền đến giọng nói của Hoffman: "Thượng tá Corey, xin ngài và quý cô Lâm Gia tới ngay đội y tế, có chuyện quan trọng cần báo cáo."
Lâm Gia ở một bên yên lặng nhìn, cũng không có giục anh. Mặc dù Ngân Hổ có thể biến thành nửa người nửa thú nhưng bản chất anh vẫn là dã thú, anh có thể giao tiếp với người khác là tốt rồi, không thể quá ép buộc anh được.
Không lâu sau, Tatu đã viết xong những chữ mà Lâm Gia yêu cầu. Anh đem bản chữ đến trước mặt Lâm Gia, cái đuôi không ngừng đong đưa, rất là mong đợi nhìn cô chằm chằm.
Lâm Gia cũng không hề qua loa mà nghiêm túc kiểm tra lại một lần, sau đó cô sờ sờ lỗ tai nhọn của Tatu, cười khen: "Tatu viết chữ rất đẹp, rất ngay ngắn. Hơn nữa, còn không có một lỗi chính tả nào. Thật giỏi quá!"
Ánh mắt Tatu sáng lên, nhếch miệng cười ha ha, cái đuôi to dùng sức lắc lư.
Anh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, giương tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ bờ vai cô, nhỏ giọng “ừng ực” nói: "Tu giỏi………Gia………Thưởng………Cho………Tu đi."
Lâm Gia cảm thấy buồn cười. Trước đây, khi Tatu làm xong việc mà cô yêu cầu, thì lúc nào cũng vui vẻ mà cọ cọ bên người cô đòi vuốt ve, bình thường cô cũng hôn Tatu một cái coi như là phần thưởng. Nhưng lúc đó, Tatu là bộ dạng chó sói, hôn một cái đương nhiên là không có một chút áp lực nào.
Lỗ tai Lâm Gia nóng lên, ngẩng đầu, chột dạ liếc nhìn Tatu một cái, vóc người hình tam giác hoàn mĩ, vai rộng eo thon, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, hơn nữa trên đầu còn có một đôi lỗ tai nhọn nhích tới nhích lui, đáng yêu chết người. Bây giờ, Tatu không những siêu cấp đẹp trai mà còn siêu cấp đáng yêu nữa. Nếu còn ở thế kỉ 21, chắc chắn anh sẽ làm cho đông đảo các quý cô, thiếu nữ mê mẩn.
Lâm Gia thừa nhận, ban đầu khi đối mặt với Tatu trong khoảng cách gần như vậy, cô cũng khó tránh khỏi chuyện mặt đỏ tim đập. Khuôn mặt khôi ngô như vậy, nếu không phải là người yêu của anh, muốn cô trực tiếp hôn thì cô không làm được.
Lâm Gia suy nghĩ một chút, nhìn Tatu cười một cái, giơ tay lên dùng sức sờ sờ lỗ tai nhọn của anh, giọng điệu cưng chiều nói: "Rất tốt, vậy em thưởng cho anh đồ ăn ngon có được không?"
Trong mắt Tatu hiện lên vẻ thất vọng, ánh mắt ảm đạm, buồn bả ỉu xìu, rủ lỗ tai xuống.
Anh ủy khuất kêu lên vài tiếng “ô ô”, sau đó cúi người, chôn đầu ở cổ Lâm Gia, cọ cọ: "Không cần………ăn………ngon, muốn Gia………Hôn hôn Tu………" Lời nói còn chưa dứt, Ngân Hổ đã “ngao” một tiếng nhào tới, cường thế đoạt Lâm Gia từ trong lòng Tatu ra, ôm vào ngực mình.
Ngân Hổ ôm Lâm Gia ngồi dưới đất, vừa lẩm bẩm dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của Lâm Gia, vừa hung hăng nhe răng với Tatu.
Tatu đột nhiên bị Ngân Hổ đoạt đi người trong ngực cũng rất là tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, không hề yếu thế nhìn Ngân Hổ rống to một tiếng.
Lâm Gia cũng bị chuyện xảy ra bất thình lình này dọa sợ hết hồn, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Ngân Hổ và Tatu đang nhe răng, rống lẫn nhau, rất có xu hướng muốn đánh nhau một trận lại càng thêm nóng lòng.
Cô cố gắng thoát ra từ trong lòng Ngân Hổ, đưa tay, dùng sức nhéo gò má Ngân Hổ và Tatu một cái, lạnh lùng quát: "Ngân Hổ, Tatu, không cho phép đánh nhau! Hai người đàng hoàng một chút cho em!"
Mặt Ngân Hổ và Tatu bị Lâm Gia nhéo tới biến dạng, nước mắt lưng tròng, miệng kêu “ô ô”. Cain ở một bên thấy vậy cũng kinh hãi, trong lòng mơ hồ có chút kích động, không ngờ bề ngoài Lâm Gia nhu nhược như vậy nhưng khi tức giận lên cũng rất đáng sợ. Corey vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là lặng lẽ sờ soạng mặt mình một chút. Healy thì không có cách nào tập trung mà lái xe, anh không ngừng liếc trộm kính chiếu hậu, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Ngân Hổ và Tatu cũng không dám bỏ tay Lâm Gia ra, chỉ có thể nháy mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, giả bộ đáng thương nhìn cô chăm chú, trong miệng phát ra tiếng “hừ hừ”, uyển chuyển cầu xin tha thứ.
Lâm Gia nhịn cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Các anh còn ầm ĩ nữa không?" Hai người lắc đầu như trống bỏi, cái đuôi phía sau mông cũng dùng sức đong đưa không ngừng, hết sức lấy lòng Lâm Gia.
Lâm Gia thấy thế liền buông lỏng tay ra: "Về sau không cho phép đánh nhau nữa, có biết hay không?" Ngân Hổ và Tatu xoa xoa má, liên tục gật đầu.
Lâm Gia cười cười, sờ soạng lỗ tai hai thú một cái: "Rất tốt, như vậy mới đúng."
Ngân Hổ cúi người ôm lấy Lâm Gia ngồi xuống giường, giơ tay đặt lên gò má của Lâm Gia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, đôi mắt xanh lam lóng lánh nước nhìn cô chăm chú, lẩm bẩm nói: "Mới vừa rồi………Tu………Muốn hôn hôn Gia………Tu thật hư! ………Hổ………Tức giận."
Lâm Gia đỏ mặt kéo tay anh xuống, đưa ngón trỏ dùng sức đâm vào trán anh, nhăn lông mày quở trách: "Không thể trách Tatu được, đó là thói quen trước kia của anh ấy. Mấy ngày trước, không phải anh cũng theo thói quen khi còn ở dạng thú, cởi hết quần áo đòi em tắm cho anh sao? Chẳng phải em cũng đã nói, sau khi các anh biến thành hình người thì cần phải sửa lại thói quen trước đây một chút sao?"
Ngân Hổ mở to hai mắt, hình như đang suy ngẫm lại những lời Lâm Gia vừa nói, một hồi lâu sau, anh mới ấp úng hỏi: "Gia………Sẽ không thể ………Tắm……… Cho Hổ………nữa sao?"
Lâm Gia nhìn đôi mắt xanh lam mờ mịt của anh, không hiểu sao có chút đau lòng, nhưng cô vẫn gật đầu khẳng định: "Ngân Hổ biến thành hình người, em liền không thể giúp anh tắm rửa, Tatu cũng giống như vậy, em cũng không thể hôn anh ấy như trước đây."
"Vì………Vì sao?" Ngân Hổ cực kì hoang mang hỏi.
"Đó là bởi vì………" Lâm Gia cau mày, suy nghĩ một hồi, không biết nên nói như thế nào để cho bọn họ hiểu ý của mình.
Tatu nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, lỗ tai chợt dựng lên, hình như đã hiểu ra cái gì .
Anh gãi đầu, ‘ừng ực’ một tiếng, sau đó di chuyển cái mông qua ngồi xuống trước mặt Lâm Gia, cúi đầu, lắp bắp nói: "Tu……… Vẫn………Chưa phải ……… Là ……… Giống đực ………của Gia, cho nên………Gia không thể………Hôn Tu, cũng không thể………Tắm………Cho Tu."
Lâm Gia kinh ngạc nhìn về phía Tatu, không ngờ anh lại có thể nói ra lời mình muốn nói, cô gật đầu một cái: "Ừ, Tatu nói không sai."
Mắt Ngân Hổ sáng lên, vẻ mặt trở nên sung sướng, anh cười híp mắt cầm tay Lâm Gia, thân thiết liếm liếm mu bàn tay cô: "Ngân Hổ sẽ trở thành………Giống đực………của Gia, đến lúc đó………Gia liền………Có thể hôn………"
"Bập ——" lời thổ lộ của Ngân Hổ bị một tiếng đập đột nhiên vang lên cắt đứt, Cain đen mặt ngồi ở một bên đóng mạnh Laptop lại, hai mắt phóng ra tia lửa nhìn chằm chằm Ngân Hổ.
Hai tên dã thú không biết xấu hổ này, ôm Lâm Gia liếm tới liếm lui thì thôi đi, thế mà còn dám công khai ‘cầu yêu’ nữa, xem người khác chết hết rối sao?!
Lửa giận bốc lên, lời nói của Cain có chút không mạch lạc, anh chỉ vào Ngân Hổ tức giận quát: "Cái tên sắc hổ này! Động dục thì tìm đồng loại của ngươi đi, đừng có quấn lấy Lâm Gia! Cô ấy cũng không phải là hổ cái!"
Ngân Hổ cũng không tức giận, lơ đễnh lắc lư lỗ tai, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Ta chỉ muốn………Gia, không cần………Hổ cái."
"Nói nhảm cái gì đó?" Lâm Gia đỏ mặt, giơ tay lên vỗ ót Ngân Hổ một cái, từ trong ngực của anh chui ra ngồi qua một bên.
Thấy Ngân Hổ lại muốn đi tới, cô vội vàng vươn tay ngăn lại, nghiêm mặt nói: "Ngân Hổ, không cho phép ầm ĩ nữa. Chữ của anh còn chưa có viết xong, nhanh đi viết đi. Trước giờ cơm tối mà còn chưa viết xong thì ngày mai anh đừng mong lên chiếc xe này."
Ngân Hổ bị dọa, cái đuôi dựng thẳng lên, anh vội vàng nhặt lên giấy bút đã ném sang một bên lên, nằm úp sấp trên giường xếp, cặm cụi viết.
Cain thấy Ngân Hổ như vậy, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, đang muốn nói móc mấy câu thì Corey đã giơ khuỷu tay thọc sau lưng anh một cái, nhỏ giọng nói: "Bớt tranh cãi một tí đi, đừng quên chức trách của cậu là bảo vệ Lâm Gia chứ không phải là tranh giành người yêu!"
Cain đồng ý một tiếng, ngậm miệng lại.
Tatu ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Gia, lòng đầy mong đợi lại có chút thấp thỏm nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Gia không thể… Hôn… Vậy… Chải lông… Cho Tu đi."
Ánh mắt Lâm Gia khẽ run, cô nhìn vào cặp mắt trong suốt của Tatu, trong lòng chợt có chút khó chịu và tự trách. Bất luận bề ngoài của Tatu và Ngân Hổ là gì, thì suy nghĩ của bọn họ vẫn rất đơn giản, từ đầu đến cuối họ luôn đối xử tốt với mình. Ngược lại bản thân mình, mấy ngày nay luôn cố ý giữ khoảng cách với bọn họ, mặc kệ là hình thú hay hình người, họ vẫn là họ thôi không phải sao, tại sao cô lại phải phân biệt?
Lâm Gia nhìn về phía Tatu cưng chiều cười cười, dịu dàng nói: "Được."
Mắt Tatu lập tức trở nên sáng rực, nhếch miệng cười ha ha, đầu lưỡi mềm mại đưa ra bên ngoài không ngừng run rẩy.
Anh nắm tay Lâm Gia lên, liếm liếm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên đùi Lâm Gia cọ qua cọ lại: "Chải lông………Chải lông………"
Lâm Gia thở dài một hơi, tay phải xoa xoa đỉnh đầu của anh, ngón tay nhỏ nhắn vùi sâu vào mái tóc đen bóng của anh, nhẹ nhàng chải chuốt một lần từ trên xuống dưới, động tác giống y như lúc Tatu còn ở dạng thú.
Tatu vừa lòng nheo mắt lại, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, cổ họng phát ra tiếng “ừng ực” thoải mái, khẽ rung cả người.
Ngân Hổ hâm mộ, nhếch lông mày, chữ còn chưa viết xong nên không dám lại gần, chỉ dùng cái đuôi nhọn quấn lấy cổ chân Lâm Gia vuốt ve, giọng nói “ồm ồm”: "Hổ……… Cũng muốn………Chải lông."
Lâm Gia cười nói: "Anh viết xong chữ rồi em cũng sẽ chải lông cho anh." Ngân Hổ vui mừng “ngao” một tiếng, càng thêm ra sức rèn chữ .
Hơn 20 phút sau, Corey nhận được thông báo khẩn cấp, có chiếc xe cơ giáp hạng nặng bị hư, bộ đội tạm thời dừng lại không đi tiếp nữa, công binh muốn tiến hành sửa chữa gấp.
Đang nằm ở bên giường chăm chỉ rèn chữ, Ngân Hổ phát hiện xe đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên, vui mừng liếm miệng một cái, chạy đến trước cửa xe hô to: "Thịt!"
Cain cười to nói: "Con hổ ngu ngốc, đây là dừng xe để kiểm tra, còn chưa tới lúc ăn cơm tối, làm sao có thịt mà ăn chứ? !"
Ngân Hổ hoài nghi nhìn Cain một cái, cái đuôi phía sau mông cũng uốn éo thành dấu chấm hỏi. Anh nhìn về phía Lâm Gia xác định lại: "Gia, Hổ không có………thịt ăn sao?"
Lâm Gia bị bộ dáng của anh chọc cười: "Còn chưa tới giờ, trời tối mới có thịt ăn."
Ngân Hổ duỗi cổ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cái đuôi sa sút tinh thần nằm rạp xuống trên mặt đất, nản lòng, thoái chí ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, cúi đầu sờ bụng nói: "Đói bụng………Quá à………"
"Em có đồ ăn ngon nè." Lâm Gia lấy một túi thịt bò khô từ dưới giường ra giơ lên trước mặt anh. Đây là đồ ăn vặt mà đội hậu cần chia cho cô ngày hôm qua, cô không nỡ ăn nên giấu dưới giường, tính để dành lại cho Ngân Hổ và Tatu ăn cho đỡ thèm.
Ngân Hổ cầm lấy túi giấy, lỗ mũi dán vào đó hít hà, vui mừng nhìn Lâm Gia: "Là thịt!"
Lâm Gia cười cười, giúp anh xé túi giấy ra, đem phần lớn thịt khô chia cho anh và Tatu, số thịt còn dư lại thì cho đám người của Cain.
Cain phồng má, vui sướng ăn thịt bò khô, vốn tâm tình anh còn khá buồn bực, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Gia đem thịt khô trân quý chia cho mình, vậy không phải chứng minh là cô có tình cảm với mình sao.
Bộ đàm chợt vang lên lần nữa, bên trong truyền đến giọng nói của Hoffman: "Thượng tá Corey, xin ngài và quý cô Lâm Gia tới ngay đội y tế, có chuyện quan trọng cần báo cáo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.