Tận Thế Đàn Thú

Chương 29

Uyển Tư Không

13/10/2014

Mặt Cain không đỏ tim không đập, tắt máy vi tính, đắc ý nhướng mày nói: "Đã là đàn ông thì phải thích xem cái này, xem phim XXX mới là đàn ông đích thực."

Tatu sờ sờ đầu, mờ mịt nhìn Cain hỏi: "Tại sao vậy?"

Cain thấy anh ngây thơ khờ dại, trong lòng buồn cười, chợt nổi lên ý muốn trêu chọc.

Cain ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ bả vai Tatu, sờ sờ cằm giả vờ nghiêm túc nói: "Bởi vì có thể từ trong phim X học được rất nhiều ‘kỹ thuật’ mà phụ nữ thích. Nếu nắm giữ thật chắc những ‘kỹ thuật’ này thì tỷ lệ thành công khi theo đuổi bạn đời vô cùng cao."

Tatu trợn tròn cặp mắt, nhích đầu lại gần Cain, tò mò hỏi: "Cái gì gọi là……‘Kỹ thuật’? Tu có thể……Học sao?"

Trong lòng Cain đang cực kì hả hê chống nạnh cười to, vươn tay ôm lấy bả vai Tatu, gật đầu nháy mắt nói: "Đây là ‘kỹ thuật’ cực kì khó học. Không phải ai cũng học được đâu, phải xem ngươi có thiên phú hay không, có hiểu chưa?"

Tatu ưỡn ngực, đong đưa cái đuôi, tự tin nói: "Tu vô cùng……Thông minh! Có thể……Học được!"

Trong lòng Cain đã cười đến lăn lộn rồi, anh cố gắng nín cười, tiếp tục trêu chọc Tatu: "Con chó ngu ngốc, rất có chí khí! Ngươi có muốn theo đuổi giống cái làm bạn đời của ngươi không?"

Cặp mắt Tatu sáng lấp lánh, gật đầu như trống bỏi: "Muốn!"

Sau đó lại nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Học được ‘kỹ thuật’……Là có thể theo đuổi……được Gia……làm bạn đời sao?"

Cain nghẹn lời, chợt cảm thấy có chút buồn bực, khóe miệng cũng nhếch lên không được nữa. Con chó này còn rất thẳng thắng nha, trước mặt anh mà dám nói muốn theo đuổi Lâm Gia làm bạn đời, một chút cũng không coi anh là tình địch, có phải không thèm để anh vào trong mắt hay không?!

Đầu Tatu lại nghiêng thêm một chút, hình như đã nghĩ tới điều gì, vui vẻ nói: "Tu không học, Gia cũng đã rất……Thích tu……Ngươi có học…… ‘kỹ thuật’, Gia……Cũng……Không thích ngươi."

Cain cảm thấy rất khó chịu khi bị tình địch khinh miệt sâu sắc như vậy, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, quyết định hung hăng đùa bỡn con chó thối này, sau đó giọng nói cũng trở nên cứng rắn: "Nếu học, khi theo đuổi bạn đời còn có tỷ lệ thành công, nhưng không học thì chắc chắn sẽ thất bại!"

Tatu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó ưỡn ngực thẳng lưng, dùng sức vẫy đuôi “ba” một cái, nghiêm túc gật đầu: "Tu……Đã biết, Tu……Muốn học, ngươi……Dạy Tu đi!"

Cain liếc xéo Tatu một cái, nheo mắt lại: "Muốn ta dạy cho ngươi cũng được thôi nhưng ngươi dùng thứ gì để trao đổi đây?"

Tatu gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn Cain rất thành thật trả lời: "Tu không có……Gì hết……Nhưng ngươi……Nhất định phải……Dạy cho Tu!"

Cain giận đến trợn trắng mắt, con chó thối này chỉ muốn có lợi thôi, đồ nửa người nửa thú chết tiệt!

Anh xấu hổ, giận dữ nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác tự hào dâng lên từ đáy lòng.

Tuy nói kinh nghiệm XX của anh cũng rất ít, ít đến mức chỉ một bàn tay cũng có thể đếm được số lần, nhưng dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn con cẩu ngu ngốc và con hổ háo sắc kia nhiều. Con người trong lúc ‘ấy ấy’ thích so cái gì nhất? Năng lực X, kỹ thuật X hay kinh nghiệm X! Nếu không có kinh nghiệm thì chính là đối tượng bị người ta khinh bỉ!

"Vậy ta học!" Tatu thấy Cain thật lâu không lên tiếng, híp mắt cười như không cười, không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút gấp gáp đẩy đẩy anh: "Nhanh lên một chút dạy……Tu đi!"

Tatu dưới tình thế cấp bách hoàn toàn quên mất mình có bao nhiêu sức lực, Cain đứng không vững, ngửa ra sau, lảo đảo một cái, mông đã đặt trên mặt đất, lưng đụng vào bồn tắm thật mạnh, đau đến mức anh nhe răng nhếch miệng, ngũ quan nhăn thành một đoàn.

Anh sợ đánh thức người ngoài cửa, cố gắng nín thở, mới không vì đau đớn mà kêu thành tiếng.

Tatu sửng sốt, nghi ngờ nhìn nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu nói: "Ngươi thật yếu……"

Một lần nữa, Cain lại bị kỳ thị sâu sắc, giận đến mắt bốc lửa, nhưng lại không thể lớn tiếng mắng Tatu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Cain sợ đánh thức Lâm Gia và Ngân Hổ nên cuống quít đứng dậy che miệng Tatu lại, làm một động tác im lặng.

Anh vễnh tai dán vào cửa tolet, khẩn trương nghe ngóng một hồi lâu, xác định không có ai thức giấc, mới thở phào nhẹ nhõm.



Cain đè đầu Tatu xuống, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Ta dạy cho ngươi là được, đừng lên tiếng, chúng ta đi xuống lầu dưới."

Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bỏ vào ba lô trên lưng rồi mới mở cửa, ló ra nửa bên đầu, mượn ánh sáng yếu ớt, dáo dác nhìn nhìn. Chỉ thấy trên người Lâm Gia đang bọc một tấm chăn mỏng, an tĩnh ngủ trên giường, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Ngân Hổ đâu.

Sau ót Cain toát ra mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng một cái, đang muốn lùi về phía sau thì trước mặt anh bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi đầy lông đang vặn vẹo uốn éo, tiếp đó một mái tóc bạch kim như thác nước trút xuống trước mắt Cain.

Ngân Hổ nghiêng nghiêng cái đầu, cúi người đi về phía Cain, thiếu chút nữa chóp mũi đụng chóp mũi, một đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh lam trong bóng tối nhìn anh chăm chú.

Cain bị dọa sợ đến thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, anh nhìn chằm chằm Ngân Hổ, đầu óc trống rỗng.

Ngân Hổ lắc lắc lỗ tai, nhếch miệng cười một tiếng, đưa ra một bàn tay bóp chặt lấy cổ của Cain, cái tay còn lại thì bịt lấy miệng anh, ghé vào bên lỗ tai anh, nhẹ giọng nói: "Hổ đã……Nghe hết rồi, Hổ cũng……Muốn học!"

Cain bị anh bịt kín miệng thiếu chút nữa hít thở không thông, sợ đánh thức Lâm Gia nên cũng không dám phản kháng, chỉ trợn trắng mắt, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Ngân Hổ buông tay ra, vui vẻ đến lỗ tai cũng run run. Sau khi ổn định lại hô hấp, Cain vội vàng kéo anh vào trong cửa.

Ngân Hổ hưng phấn lắc lắc cái đuôi, thúc giục nói: "Bây giờ…… Học liền đi, học…… Ở đây." Lâm Gia ở một mình trong phòng không thể không có ai bảo vệ, cho nên không có cách nào khác ngoài việc ở trong tolet học chuyện XX.

Phòng tắm không lớn, bị một người hai thú chen lấn chật cứng. Nhìn khát vọng "học tập" của hai thú đang bùng cháy mãnh liệt, khóe miệng Cain giật giật. Đêm hôm khuya khoắc, một người đàn ông dạy hai tên nửa thú giống đực ‘học tập’ các kiến thức XX, tình huống này, thật con mịa nó quá bỉ ổi rồi!

Cain vẫn có chút chần chừ, thật vất vả mới làm cho Lâm Gia thay đổi cái nhìn đối với anh, ngộ nhỡ bị Lâm Gia phát hiện, anh dám truyền thụ văn hóa phẩm đồi trụy cho hai đầu mãnh thú ngây thơ này, thì hình tượng bấy lâu nay anh cố gắng gầy dựng sẽ hoàn toàn đổ vỡ hết……

Ngân Hổ cũng mặc kệ Cain đang lo lắng cái gì, nhỏ giọng thúc giục anh: "Mau lên……Bắt đầu đi."

Cain thầm than một tiếng, đã sớm biết hai người này cố chấp, nên anh cũng không có rảnh mà đi đùa bỡn bọn họ đâu. Ngân Hổ và Tatu, ai anh cũng không trêu được, không thể làm gì khác hơn là tự nhận mình xui xẻo.

"Không được phát ra bất kì tiếng động nào, nếu không sẽ làm cho Lâm Gia tỉnh giấc." Cain dặn dò, suy nghĩ một chút lại nhấn mạnh một câu: "Phụ nữ không thích đàn ông ‘nghiên cứu’ mấy chuyện này, cho nên chúng ta chỉ có thể len lén làm, có hiểu hay không?"

Ngân Hổ nghiêng đầu, bày ra bộ dáng không hiểu: "Tại sao……Không thích?"

Cain bị anh hỏi đến cứng họng, trừng mắt quát nhỏ: "Nếu muốn học thì không được nói hỏi nhiều!"

Ngân Hổ và Tatu ngồi xếp bằng trên mặt đất, Cain xụ mặt xuống, lấy VCD số lượng hạn chế từ trong ba lô ra, lựa chọn một hồi mới bỏ vào máy vi tính quang (optical drive), đưa hai cái tai nghe cho ngân Ngân Hổ và Tatu: "Ưhm, bây giờ là ‘kiến thức nhập môn’, yên tĩnh xem, không được lên tiếng!"

Tatu đã từng thấy qua Cain sử dụng tai nghe như thế nào, nhận lấy nhét vào trong lỗ tai mình. Hai ngón tay Ngân Hổ cầm tai nghe nho nhỏ, theo bản năng, chuẩn bị đưa vào trong miệng, khóe mắt liếc thấy Tatu nhét tai nghe vào lỗ tai, liền làm theo Tatu.

Trên màn hình máy vi tính xuất hiện một người đẹp dáng người duyên dáng yểu điệu, cô ta nằm nghiêng trên giường nước to lớn, bày ra một tư thế khêu gợi mê người vô cùng. Trên người cô ta mặc một cái áo sơ mi to của đàn ông, chỉ cài vài nút áo, dưới vạt áo lộ ra một đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Một người đàn ông cao lớn đi tới cạnh giường, cô gái nhìn thấy anh ta liền tươi cười quyến rũ, tay thon từ từ cởi nút áo, cởi chiếc áo sơ mi ra……

Trong tai nghe, truyền đến từng trận tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của đôi nam nữ đang tiến hành ‘chiều sâu kết hợp’, mắt Ngân Hổ và Tatu càng không ngừng nháy, nín thở mà quan sát.

Màn ảnh phản xạ ra ánh sáng chiếu vào trên mặt hai thú, không lâu sau gò má Ngân Hổ và Tatu đồng thời ửng đỏ, cặp mắt vốn có chút mờ mịt dần dần trở nên sáng ngời.

*******

Kiều An mở mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau khi xác định những người khác đã ngủ say, liền lặng yên không một tiếng động đứng dậy, xuống lầu chạy ra ngoài cửa, nhìn trái phải trước sau một chút, xác định không có người nào phát hiện, hắn mới nhanh chóng đi vào trong hẻm đối diện.

Tránh thoát hai đội binh lính tuần tra, Kiều An thuận lợi chạy vào một tòa nhà bỏ hoang không nóc, bị tổn hại không chịu nổi ở đầu hẻm.

Hắn ẩn thân ở trong nhà hoang, sau một hồi chờ đợi, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng đi vào.



Người nọ còn chưa có đứng lại, trên cổ liền có kề một thanh dao gămlạnh như băng, lưỡi dao sắc bén dán chặt tại động mạch cổ của hắn, chỉ cần hắn hơi động một chút thì mạch máu sẽ bị cắt vỡ ngay lập tức.

Thân thể người nọ cứng đờ, sau đó liền thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Thượng tá Kiều An, không cần phải như vậy chứ, chúng ta là đồng bọn cùng hợp tác mà." Nói xong, giơ tay lên muốn đẩy thanh dao găm gác ở trên cổ ra.

Kiều An cầm thanh dao găm thoáng dùng sức, khiến cho hắn dừng lại động tác, hạ thấp giọng lạnh lùng nói: "Câm miệng, tôi không phải đồng bọn của cậu."

Người đàn ông thả tay xuống, cười nhạo nói: "Thế nào? Chuyện đã đến nước này, thượng tá còn cho rằng mình còn có thể tiếp tục ở lại quân đội Liên Bang sao? Tỉnh lại đi, bây giờ anh đã là kẻ phản bội Liên Bang rồi, ngoại trừ gia nhập với chúng tôi, anh không còn con đường nào khác đâu."

Thân thể Kiều An căng cứng, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nếu như không phải là vì mong muốn của Tân Hiểu, hắn làm sao lại cam tâm tình nguyện tự hủy hoại tương lai của bản thân, làm ra chuyện phản bội Liên Bang.

Kiều An rất rõ ràng Hoffman đã bắt đầu hoài nghi mình, chỉ sợ sau khi đến thủ đô, Hoffman sẽ nghĩ biện pháp giam lỏng hắn, triển khai điều tra, hắn sống hay chết không sao cả, nhưng Tân Hiểu tuyệt đối không thể có chuyện gì được, cho nên hắn phải làm xong chuyện này trước khi quân đoàn đến thủ đô.

Kiều An chậm rãi thu hồi dao găm, người nọ sờ sờ cổ mình, cười nhẹ nói: "Thật may là không có bị thương, nếu không ngày mai bị người khác nhìn thấy cũng không biết làm sao mà ăn nói." Người đàn ông xoay người lại, trong bóng tối không nhìn thấy rõ được dung mạo của hắn.

Kiều An cau mày nói: "Các người lần trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế mà hành động lại thất bại hoàn toàn, thiếu chút nữa còn làm tôi bại lộ. Thật vất vả, tôi mới có thể hộ tống Ngân Hổ ra ngoài, kết quả lại không thấy bóng dáng người phụ trách tiếp ứng đâu, hại tôi ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’. Đây chính là thành ý của Roddy Elias sao? Dưới tay hắn đều là một đám phế vật!"

Thanh âm người nọ cũng mang theo tức giận: "Thượng tá Kiều An, nói chuyện khách khí một chút đi! Người mà căn cứ phái đến tiếp ứng đột nhiên bị một đám zombie công kích, trong đó còn có hai con zombie Douma, bọn họ tất cả đều chết hết! Lúc ấy, đội ngũ tập kích đang công phá phòng tuyến của Quân Đoàn Đặc Chủng, ai ngờ lại dẫn đến zombie và một đám mãnh thú dị biến, may mắn kịp thời rút lui mới bảo vệ được phần lớn tính mạng của các anh em. Chúng tôi là phế vật sao? Nếu không phải có hai con mãnh thú dị biến, anh cho rằng mình còn có thể sống sót sao?"

Kiều An đột nhiên cảm thấy giọng nói của người này có chút quen tai, nhưng không nghĩ ra đến tột cùng là người nào.

Hắn chần chờ một chút, rồi móc ra một thỏi phát sáng, muốn nhìn rõ bộ dáng của người nọ một chút nhưng lại bị ngăn cản, chỉ nghe người kia cười thầm nói: "Thượng tá không phải không biết ánh sáng sẽ đưa lính tuần tra tới ư? Đừng nóng vội, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết tôi là ai."

Kiều An hừ lạnh một tiếng, đem thỏi phát sáng thu hồi: " Quân Đoàn Đặc Chủng sẽ dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục ở thành phố York khoảng ba ngày, đây là một cơ hội tốt."

Người kia nói: "Thành phố York có quân đội trấn thủ khá nhiều, đề phòng nghiêm ngặt, nếu muốn xuống tay thì tương đối khó khăn."

Kiều An cũng không để tâm lắm: "Tôi lại cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt hảo. Quân đoàn lợi hại nhất của khu C8 chính là Đoàn Độc Lập cách thành phố York không xa, hiện đang ứng phó với zombie và người của các người, quân đội trấn giữ trong thành hầu hết đều là thủ hạ của Liệt Minh Uy, lực chiến đấu bình thường, căn bản không làm được trò trống gì, khó giải quyết nhất chính là hai con nửa thú kia. Nhưng tôi nhận được tin tức, nói bọn họ cũng có nhược điểm, hình như cũng không có khó đối phó như trong tưởng tượng."

Người nọ trầm ngâm một chút, hỏi: "Vậy anh định làm gì?"

*******

VCD vẫn còn đang phát ra hình ảnh thì vẻ mặt Ngân Hổ chợt trở nên kì lạ, không lâu sau anh dời đi tầm mắt, rũ mắt xuống, cặp mắt híp lại, mày rậm vặn thành hình chữ 川, miệng mím chặt thành một đường thẳng, trên mặt và cần cổ cũng chảy đầy mồ hôi, thân thể run rẩy nhè nhẹ, bộ dáng hình như đang cực kì khó chịu.

Cain phát giác ra sự khác thường của anh, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Không thích xem nữa à?"

Vừa dứt lời, thân thể Ngân Hổ đột nhiên kịch liệt chấn động, suy sụp ngã trên mặt đất. Anh càng ngày càng không khống chế được thân mình đang co rút run rẩy kịch liệt, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, dường như đang phải chịu đựng một loại thống khổ cực lớn.

Cain giật mình, nhảy dựng lên vọt tới bên cạnh Ngân Hổ, hô to "Này!" Lâm Gia bị tiếng la của Cain làm tỉnh giấc, cô vội vàng đứng dậy, thấy Cain và Tatu đang mang Ngân Hổ từ trong phòng tắm ra, đặt vào chăn đệm trải dưới đất.

"Ngân Hổ!" Lâm Gia kinh hãi, xông tới kiểm tra tình trạng của Ngân Hổ, phát hiện nhiệt độ cơ thể anh đang tăng cao, nóng đến phỏng tay, thân thể co rút không ngừng, gọi mãi cũng không tỉnh lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Gia bắt lấy cánh tay Cain, gấp gáp hỏi.

Cain cũng nóng nảy mà lắc lắc đầu: "Không biết! Đột nhiên cậu ta trở nên như thế!" Anh vừa nói xong thì Tatu đang đứng ở một bên cũng chợt phát ra một tiếng kêu “ừng ực” đau đớn, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Corey và Healy vừa vọt vào phòng, thấy tình hình trước mắt như thế, trong lúc nhất thời cũng kinh hãi, sửng sốt một lúc lâu.

Lâm Gia cắn chặt môi dưới, áp chế lại hoảng hốt đang dâng lên trong lòng, hung hăng đẩy Cain một cái: "Nhanh đi tìm Hoffman tới đây!"

Cain mới lao xuống lâu, liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Lâm Gia: "Trời ạ! Đây là xảy ra chuyện gì vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Đàn Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook