Tận Thế Đàn Thú

Chương 65

Uyển Tư Không

17/11/2014

Sau khi đánh lui một đàn zombie, Lannok gọi trung sĩ tới, chỉ vào hơn mười người dân thường sợ tới mức phát run cuốn lui trên mặt đất, mệnh lệnh nói: "Bill các cậu dẫn những người dân này lui lại trước! Những người còn lại thì theo tôi tiếp tục tìm kiếm."

Một người đàn ông trong đoàn dân thường đứng lên, nước mắt nước mũi lẫn lộn nói: "Trưởng quan, hai ngày trước chúng tôi bị zombie đuổi giết, tôi sợ trốn không thoát liền giấu hai đứa con vào trong cống thoát nước ở phía đông trung tâm thành phố. Xin các ngài nhất định phải cứu con tôi ra..."

Lannok nói: "Chỉ cần bọn chúng còn sống, tôi nhất định sẽ dẫn bọn chúng rời khỏi."

Bill che chở đám người đó rút khỏi thành phố Khang Đinh, người của đoàn độc lập 7 chỉ còn lại không tới một nửa, mười mấy phút qua đi, bọn họ vừa đuổi đến phía đông trung tâm thành phố.

Trong lúc đang tìm kiếm người sống sót thì nghe thấy tiếng binh lính cảnh giới kêu to: "Trưởng quan! Zombie đến!"

Tiếng súng vang lên dày đặc, ngăn chận đàn zombie tiến công. Lannok mang theo vài binh lính chạy đến sau một bức tường, bưng súng máy lên bắn phá đàn zombie đang xông tới. Bóng dáng binh lính lóe ra ánh lửa trong, thân thể zombie trong ánh lửa bị súng pháo đánh thành vô số mảnh nhỏ, trên tường, trên mặt đất tất cả đều là máu đen nhớp nháp phun ra lúc chúng nó tử vong, cả con đường như địa ngục đẫm máu.

Scott bắn hết đạn, một bên đổi băng đạn một bên thở hồng hộc mắng to nói: "Con mẹ nó như thế nào bắn cũng bắn không hết! Trưởng quan, với tình hình này thì trong thành phố không có khả năng còn người sống sót! Tiếp tục tiêu hao dần, chúng ta sẽ biến thành điểm tâm của đám quái vật này!"

Lannok cầm súng quất vào đầu một zombie rồi xoay người đạp cho Scott một cái, lạnh lùng nói: "Lúc trước cậu cũng nói như vậy, kết quả chúng ta cứu ra mười một người! Cậu có thể đảm bảo trong thành phố không người nào sống sót nữa không hả?"

Scott nghẹn họng, trong lòng vừa thẹn vừa tức, lấy ra viên đạn tốt nhất điên cuồng mà bắn phá zombie.

"Trưởng quan! Phát hiện người sống sót! Là hai đứa trẻ!" Lúc đám người Lannok đang ẩn núp thì nhóm binh lính tìm kiếm ôm hai đứa bé trai từ trong cống thoát nước ra.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, phía trước một tên binh lính bị phá tan phòng ngự, zombie nghênh diện phóng tới hất hắn ngã xuống đất, đảo mắt hắn đã bị zombie cắn đứt yết hầu.

Lannok xông qua nổ súng bắn cho đầu zombie nát thành mảnh nhỏ, nhặt tên lửa rơi trên đất của tên lính kia lên, nhắm ngay mấy zombie đang đi theo xông tới bóp cò. Tên lửa gót sạch đầu của mấy zombie sau đó dừng lại ở giữa đàn zombie nổ mạnh, dấy lên trận biển lửa tận trời, trong tiếng nổ mạnh là máu đen thịt khối bay tứ tung. Ánh lửa thu vào trong ánh mắt thâm thúy màu lam của Lannok, giống như núi lửa phẫn nộ phun trào ra dung nham, sườn mặt kiên nghị dưới lửa đạn chiếu rọi như dát lên một tầng kim sa.

Lửa lớn đột nhiên bị tách ra, một bóng đen nhanh như tia chớp từ trong biển lửa nhảy ra, phóng tới hất Lannok ngã xuống đất.

"Trưởng quan! !" Scott và bọn lính muốn cứu viện nhưng zombie không ngừng nhảy lên, bọn họ không thể không ưu tiên chống cự zombie tiến công trước.

Bả vai truyền đến đau đớn, móng vuốt zombie xuyên thấu tầng quân phục phòng hộ bằng kim loại đâm vào trong máu thịt của Lannok. Thứ tập kích anh là một zombie mammon vừa mới tiến hóa thành hình người, sức lực chưa hoàn toàn kích phát, bằng không một kích vừa rồi Lannok căn bản không thể ngăn được.

Lúc zombie phóng tới, Lannok đã đúng lúc giang cánh tay ra, đôi tay gắt gao kẹt cổ zombie, đùi phải ngăn thân thể zombie lại, dung toàn lực ngăn cản không cho nó cắn mình. Zombie mammon mở ra mồm to tràn đầy răng nanh, nước dịch tanh hôi sềnh sệch từ trên răng nanh rơi xuống. Nó đớp một thời gian nhưng không có cách gì cắn được Lannok, khuôn mặt tương tự con người vặn vẹo lợi hại, miệng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ khàn khàn, móng vuốt càng thêm buộc chặt chộp vào trên vai Lannok.

Máu tươi từ kẽ tay nó chảy ra, dưới đau nhức thể lực Lannok dần dần chống đỡ hết nổi, sức lực cánh tay càng ngày càng yếu. Trong đôi mắt âm u của zombie mammon nhất thời lóe ra ánh sáng khát máu hưng phấn, đột nhiên dùng lực tránh thoát cánh tay Lannok, móng vuốt đè Lannok lại, há miệng táp tới anh...

Tách trà rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ văng lên chân trần trụi của Lâm Gia, cắt một đường nhỏ lên da thịt mềm mại, máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra theo cẳng chân trơn bóng lăn xuống.

" Quý cô Lâm, cô làm sao vậy?" Clover hoảng sợ, nhìn thấy vết máu trên chân cô, vội vàng gọi cảnh vệ đi lấy thuốc cầm máu.

Lâm Gia vẫn duy trì tư thế ngồi nâng tách ở trên sô pha, đôi mắt lớn mở to vòm ngực dồn dập hô hấp, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, cơ thể không kiềm chế được run rẩy. Vừa rồi trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Lannok bị zombie xé xác, một giây chết chóc đó trái tim cô tựa bị dao găm đâm trúng, đau đến cô gần như không có cách nào hô hấp. Tách trà từ trong tay rơi xuống, sứ vỡ và nước trà nóng bỏng bắn tung tóe lên chân nhưng cô lại hồn nhiên không hay biết, cũng không cảm thấy một tia đau đớn.

Một lát sau, Lâm Gia run rẩy nâng tay lên che mặt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ý lạnh từ đáy lòng trào ra thật nhanh lan tràn ra toàn thân, mồ hôi lạnh nháy mắt ướt đẫm ngực.

Trên mặt Clover hiện ra vẻ đồng tình, cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia, cầm bàn tay lạnh như băng của Lâm Gia, vỗ về trấn an: "Tôi biết cô rất khổ sở, ngày mai bọn Dick sẽ theo quân đội tới tiền tuyến. Kỳ thật từ lúc Dick đồng ý tham chiến, bộ chỉ huy tối cao đã sắp xếp nhóm nửa thú vào đoàn quân thứ hai, thật xin lỗi, hôm nay mới nói tin tức này cho cô. Rick đã cố gắng trì hoãn, anh ấy đã thừa nhận áp lực rất lớn, đây là quyết định của bộ chỉ huy tối cao, đoàn quân thứ hai vốn là đã xuất phát từ một tuần trước rồi..."

Lâm Gia lắc lắc đầu không trả lời, nhắm mắt lại cực lực bình phục khủng hoảng trong lòng.

Buổi chiều Lâm Gia nhận được lời mời của Clover, mời cô cùng ăn bữa tối. Hôm qua Dương Kiện đã tiết lộ tin tức sắp xếp nhóm nửa thú vào quân tham chiến cho Lâm Gia biết, bởi vậy lúc Clover uyển chuyển nói tin tức này với cô thì cô không cảm thấy quá đột ngột. Rick cố ý sắp xếp như vậy là hy vọng Clover có thể trấn an Lâm Gia nhưng Lâm Gia cho rằng Rick có hơi chuyện bé xé ra to rồi, cô cũng không phải nữ sinh nhu nhược, từ lúc Dick và Liên Bang đạt thành hiệp nghị thì cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.

Lúc gặp Clover, Lâm Gia mới rõ ràng vì sao Clover được gọi là người đẹp nhất liên hợp quốc, Clover đã gần 35 tuổi nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng cao gầy, mặc váy dài màu tím nhạt, tóc dài vàng nhạt cột gọn gàng sau đầu, một nhánh tóc mai quăn lọn rũ xuống hai bên, con ngươi màu cà phê óng ánh như bảo thạch, Clover thướt tha cao quý mê người giống như Violet đắm chìm trong nắng sớm. Lâm Gia rất kinh diễm, không khỏi đoán rằng lúc Clover còn trẻ sẽ đẹp ra sao.

Clover cực kì bình dị gần gũi, cử chỉ tao nhã lời nói ôn hòa, có lẽ cũng có liên quan đến công việc của cô ấy. Cô chẳng những là phu nhân nguyên thủ, mà còn là chủ tịch hiệp hội quyền lợi phụ nữ liên hợp quốc. Dùng buổi tối xong, Clover mời Lâm Gia thưởng trà. Giá trị của lá trà ở thế giới này có thể so với vàng, bình thường chỉ cung ứng cho phụ nữ tầng lớp cấp cao. Vì Clover là phu nhân nguyên thủ địa vị cao quý, cho nên mỗi tháng lượng lá trà cung ứng bất quá ba ounce(*), Clover luyến tiếc không dám uống một mình, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý.



(*): đơn vị trọng lượng Anh, Mỹ, bằng 1/16 bảng.

Cảnh vệ xử lý tốt vết thương trên đùi Lâm Gia, Clover thấy cô vẫn nhắm mắt trên mặt không có một tia huyết sắc, không khỏi lo lắng hỏi: “ Không phải là thân thể cô không thoải mái chứ? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ đến."

"Không, tôi không sao." Lâm Gia lắc lắc đầu, đau nhức vừa rồi đã tiêu tán, chỉ là ngực vẫn bị đè nén như cũ. Cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn mang theo run rẩy: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng ngực ngột ngạt, có lẽ là bởi vì dạo này không có nghỉ ngơi tốt. Thượng tướng Rick đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích những việc ngài ấy đã làm. Dick là chủ động yêu cầu tham chiến, anh ấy làm như vậy không chỉ là vì con người mà còn là vì cho chính bọn họ."

"Rất cảm ơn cô đã hiểu." Clover nhẹ vỗ về đầu vai Lâm Gia, cảm thấy hơi không đành lòng, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tôi... có thể giúp chút gì cho cô không? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cô."

Lòng Lâm Gia khẽ động, trong đầu lại lần nữa thoáng hiện hình ảnh Lannok và Corey cả người toàn là thương tích. Nguyện vọng của cô? Đúng vậy, nguyện vọng của cô chính là hy vọng có thể canh giữ ở bên người bọn họ, cùng bọn họ chiến đấu, dốc hết sức bảo vệ bọn họ, vĩnh viễn không rời không bỏ.

Lâm Gia hít sâu một hơi nhìn Clover, đắn đo mở miệng: "Phu nhân, cô có thể khuyên thượng tướng Rick đồng ý cho tôi theo quân đoàn ra tiền tuyến hay không?"

Clover kinh ngạc nhưng không ngoài dự đoán, đều là phụ nữ cô có thể hiểu rõ tâm trạng của Lâm Gia. Chỉ là yêu cầu này có hơi vượt qua phạm vi năng lực của cô.

Clover khó xử nói: "Cô nói xem tôi nên dùng lý do gì để thuyết phục Rick đây? Hơn nữa anh ấy cũng không thể qua mặt bộ chỉ huy tối cao trực tiếp ra quyết định, chỉ sợ..."

Lâm Gia vội nói: "Tôi biết trong quân đội có phụ nữ, chẳng phải Ruili là nữ quân nhân sao? Tôi cũng từng được huấn luyện, thân thể cường kiện phản ứng nhanh chóng, kỹ thuật bắn súng cũng không tệ, sẽ không trở thành gánh nặng cho quân đội đâu. Mà quan trọng nhất là máu của tôi có tác dụng tinh lọc, có thể thanh trừ virus zombie biến dị."

Clover cầm tay Lâm Gia: "Cũng bởi vì thể chất đặc biệt của cô mà sẽ làm cho Roddy Elias ham muốn, cho nên chúng tôi mới muốn cô ở lại thủ đô nhận bảo vệ."

Lâm Gia khẽ mỉm cười: "Nếu nhóm nửa thú không thể bảo vệ tôi thì còn ai có thể bảo vệ được tôi?"

Clover cười lớn, im lặng nhìn cô chăm chú. Sau một hồi, cô mới nhẹ nhẹ thở dài một hơi, nói: "Được rồi, tôi đồng ý với cô..."

Đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập vang lên, cảnh vệ mở cửa ra, một quân cảnh vội vàng đi vào, cũng bất chấp không hành lễ, lo lắng báo cáo: " Phu nhân Clover, tướng quân bị kẻ ám sát đâm thương, mài người lập tức qua đó."

Thượng tướng Rick chỉ bị chút vết thương nhẹ, cánh tay phải bị đạn cắt thương. Lúc Clover và Lâm Gia chạy tới văn phòng thì thấy hắn đang ngồi ở trên sô pha thương lượng chuyện với thượng tướng Korff và Dương Kiện, bác sĩ ngồi xổm một bên băng bó vết thương cho hắn.

Thấy Clover đến, ba người dừng nói chuyện với nhau. Clover vọt tới trước mặt Rick cầm lấy sách trên tay hắn ra, nhìn đến băng gạc quấn trên cánh tay phải của hắn sấm máu, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt liền không khỏi đỏ lên.

Rick cầm tay cô, dịu dàng trấn an: "Anh không sao, chỉ là trầy da mà thôi." Tiện đà nói với Lâm Gia: "Thật ngại quá, quý cô Lâm Gia. Vừa rồi ở đây có hơi hỗn loạn, đã quấy rầy các người dùng cơm."

Lâm Gia vội hỏi: "Ngài đừng nói như vậy, nhìn thấy ngài không sao là tốt lắm rồi." Rick khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục an ủi Clover trong ngực.

Lâm Gia đi đến trước mặt Dương Kiện, thấp giọng hỏi: "Có bắt được kẻ ám sát hay không?"

"Bắt được, bị cảnh vệ nổ súng đả thương, đang cấp cứu..." Dương Kiện tháo mũ xuống buồn bực khó chịu nắm nắm tóc: "Kẽ ám sát là Kiều An!"

Lâm Gia chấn động, cầm cánh tay Dương Kiện, kinh ngạc hỏi: "Kiều An? ! Như thế nào lại là hắn? Không phải hắn đã bị nhốt rồi sao?"

Sắc mặt Dương Kiện rất khó coi, Kiều An thoát khỏi nhà tù không người phát hiện, có thể thấy được thủ đô bị thế lực của Roddy Elias thẩm thấu sâu đậm, anh làm sao còn có thể yên tâm để Lâm Gia ở lại thủ đô nhận bảo vệ được chứ? Đêm trước ngày ra tiền tuyến mới phát hiện ra chuyện đáng sợ như vậy, tâm loạn muốn chết.

Dương Kiện thấp giọng nói: "Có người vụng trộm đánh tráo thả Kiều An và An Đức ra, để cho Kiều An giả dạng thành cảnh vệ trà trộn vào bộ chỉ huy ám sát thượng tướng Rick. Nếu không phải Kiều An quá kích động lúc bắn không chính xác thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Vậy An Đức thì sao? Có tìm được cậu ấy hay không?"

Dương Kiện lắc đầu: "An Đức mất tích , không có tìm ra cậu ấy đang ở đâu. Anh đoán có thể cậu ta đã được người đưa ra khỏi thủ đô."

Dương Kiện nhìn thoáng qua thượng tướng Rick, kéo Lâm Gia qua thấp giọng nói: " Hành động ám sát không thể nghi ngờ là mưu đồ của nội gián do bọn giặt cướp xếp vào thủ đô. Nếu như nguyên thủ bị giết thì bộ chỉ huy tối cao chắc chắn sẽ lâm vào hỗn loạn, ắt sẽ ảnh hưởng đến chiến sự nơi tiền tuyến. Tướng quân Korff đã và đang tra rõ nội gián ẩn núp trong thủ đô, hy vọng có thể nhanh chóng quét sạch đám khốn đó."



Lâm Gia nghĩ nghĩ, làm bộ như lơ đãng nói: "Em nghe Healy nói, Kiều An là sĩ quan ưu tú có kinh nghiệm sa trường dày dặn, kỹ thuật bắn súng của hắn cực tốt, có danh xưng là tay súng thiện xạ, không ngờ rằng hắn cũng sẽ có lúc kích động như vậy? Em cảm thấy hắn có chút danh bất phù thực (*)."

(*): ngược lại với danh bất hư truyền, danh không khớp với thực tế.

Lòng Dương Kiện khẽ động, lông mày căng chặt buông ra, cúi đầu cười như không cười nhìn Lâm Gia, đôi mắt sáng kinh người. Lâm Gia bị anh nhìn chăm chú đến chột dạ, co quắp di dời ánh mắt, thầm nghĩ ở trước mặt nguời đàn ông Dương Kiện chủ nghĩa giả này, có phải mình nên giả ngu một chút mới tốt hay không?

********

Thành phố Khang Đinh, sau một hồi chiến đấu khốc liệt rốt cục cũng khôi phục yên tĩnh. Trong một tòa nhà ba tầng chưa bị hủy tổn hại bên ngã tư đường phía đông trung tâm tâm thành phố, là chỗ nghỉ ngơi tạm thời đoàn của độc lập 7. Lầu ba là nơi dành cho người bị thương nghỉ ngơi, chính giữa phòng là dùng để làm phòng phẫu thuật tạm thời.

Kim Điêu ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng, im lặng liếm vết thương trên cánh tay, đôi mắt màu vàng quay tròn chuyển động. Anh vừa giết xong một đoàn zombie, thể lực gần như cạn kiệt, bây giờ bụng đói lả. Có thể đêm nay không giống như thường ngày, đánh giặc xong liền có người mang một thùng thịt lớn đưa tới cho anh ăn.

Kim Điêu chăm chú nhìn Cain, nhớ rõ tối hôm qua lúc anh đang ngủ say thì đột nhiên bị người này lay tỉnh, sau đó người này dẫn anh chuồn êm ra ngoài, dung anh làm vật cưỡi bay đến đây, đúng lúc cứu một người đàn ông tóc đỏ từ trong tay zombie ra.

Scott vặn ấm nước sôi, đổ sạch nước vào trên tay Cain. Giúp Cain rửa sạch tay, Scott phun nước khử trùng lên tay anh, sau đó lấy túi ni lông chân không trong hòm thuốc ra đưa cho anh. Trong túi ni lông là toàn bộ dụng cụ phẫu thuật.

Cain xé mở túi ni lông, mang bao tay chuyên dùng để phẫu thuật vào, lấy dao phẫu thuật lóe ngân quang ra. Anh khẩn trương nuốt nước miếng, nói với Lannok: "Ở đây không có bác sĩ cho nên chỉ mình ra tay. Yên tâm, việc này mình làm rất thành thục, cậu kiên nhẫn một chút."

Lannok nằm trên mặt đất, quần áo bên bả vai bị xé mở, lộ ra vết thương dữ tợn sâu đến có thể thấy được xương, máu còn đang không ngừng chảy ra ngoài, da thịt bên cạnh miệng vết thương đã bắt đầu hủ hóa. Tuy rằng đã tiêm vào huyết thanh nửa thú nghiên cứu chế tạo kháng virus mới nhất nhưng vẫn phải cắt bỏ máu thịt hư thối ở vết thương mới có thể phòng ngừa thi biến. Không biết từ đâu Scott tìm được một cái chăn rách nát dưới người anh, làm cho anh không đến mức nằm trên sàn đất lạnh lẽo.

Vẻ mặt Cain khẩn trương, giơ dao phẫu thuật, do dự mà khoa tay múa chân bên vết thương trên vai Lannok vài cái, như là không dám xuống tay.

Lannok thấy thế cố hết sức nâng cổ lên, nhìn chằm chằm Cain nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, cậu đừng có mà nhân cơ hội trả thù nha! Đừng cho mình không biết, cậu muốn cố ý cắt thịt thối rồi cắt luôn da thịt bình thường của mình, lưu lại vết sẹo khó coi chọc honey ghét bỏ mình."

Trán Cain nổi lên gân xanh, tức giận nói: "Nếu không phải anh đây trộm đi tới cứu viện, cậu còn có thể có tinh thần mắng chửi người sao?" Không đợi Lannok mở miệng, Cain giơ tay chém xuống, lưu loát cắt lấy một miếng thịt thối bên cạnh vết thương trên vai trái của anh.

Lannok đau đến suýt chút nữa nghiến vỡ răng, trên mặt nháy mắt đổ mồ hôi hột.

Scott bị hành động dũng cảm cắt thịt của Cain dọa ngu, giật giật khóe miệng vẻ mặt như đứa ngốc nhìn Cain. Thấy Cain lại muốn hạ xuống một dao, anh vội vàng ngăn lại: " Thiếu tá Cain, nên tiêm thuốc tê cho trưởng quan trước rồi hãy xuống dao."

Cả người Cain cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, vài giây sau mặt không chút thay đổi nói: " Tại sao cậu không nói sớm?"

Lannok tức đến hộc máu, vẻ mặt vặn vẹo cắn răng mắng: "FUCK! Tên khốn cậu mau cút qua một bên đi! Để cậu ra tay không bằng anh đây tự xử!"

Cain nhíu mày, lấy tay cầm dao phẫu thuật chọt chọt vết thương Lannok, nhếch miệng cười đến kỳ dị: "Dùng thuốc tê nhiều quá sẽ không tốt cho trí óc, đầu óc cậu vốn đã ngốc nghếch rồi, cho nên tốt nhất là đừng dùng."

Lannok trừng mắt đang muốn nổi bão, bả vai lại là một trận đau nhức, đau đến anh hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình. Cain lại như tia chớp một lần nữa cắt xuống mấy miếng thịt thối. Anh một bên ra tay một bên hung tợn mắng: "Dù sao cái mạng chó của cậu cũng chỉ có một cái, cũng đừng lãng phí thuốc tê ! Cái tên khốn cậu còn xem bọn này là anh em sao? Biết rõ Fred là tay sai của Laurence, vậy mà còn nghe lời hắn nói thật sự đi chịu chết, trong đầu cậu toàn là cứt sao? ! Cậu muốn lập công, muốn thành anh hùng cũng được đi, nhưng đừng kéo các anh em trong đoàn chết chùm!"

Thấy Lannok đau đến sắc mặt trắng bệch, Cain rốt cuộc không đành lòng, không xuống dao nữa, nhận ống kim Scott chuyển tới, tiêm thuốc tê vào cho Lannok.

Lannok đột nhiên dùng sức nâng tay phải lên tát cho Cain một cái, đánh cho Cain đặt mông ngồi đến trên mặt đất.

Vết thương trên vai lại bị xé rách, máu tươi tuôn ra, Lannok hút khí lạnh phẫn nộ quát: "Ông đây là quân nhân! Chức trách của quân nhân chính là bảo vệ dân thường, chiến sĩ đoàn độc lập 7 cho tới bây giờ đều là vì người dân mà chiến đấu, không phải vì cái vinh dự cứt chó kia! Có người dân bị nhốt trong thành phố này, chẳng lẽ chúng ta có thể thấy chết mà không cứu sao? !" Một trận mãnh liệt ho khan gián đoạn lời anh đang nói.

Lannok đoạt lấy dao phẫu thuật: "Fred là tên cặn bã, nhưng những người dân vô tội kia thì không phải! !" Nói xong tự mình ra tay cắt lấy một miếng thịt thối lớn bên cạnh vết thương trên vai trái.

Đang muốn cắt dao thứ hai thì Cain đúng lúc đoạt lại dao phẫu thuật, xụ mặt bắt lấy tay Lannok, cấm kim tiêm vào trong mạch máu trên cánh tay anh, đẩy thuốc tê vào.

Giúp Lannok xử lý tốt vết thương, Cain mới thấp giọng thì thầm một câu: "Thật xin lỗi."

Lannok khép hờ mắt, cả mặt toàn mồ hôi lạnh, nghe xong lời Cain nói, mí mắt vén lên một chút: "Biến, nếu cậu sợ chết, còn cùng tới đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Đàn Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook