Chương 112: Ngoại truyện bảy: Hoffman (thượng) (2)
Uyển Tư Không
22/06/2018
Lannok nghe được rõ ràng trong điện thoại trung tướng Grant bảo Hoffman câm miệng.
Mặt Hoffman đen lại lần nữa để điện thoại bên tai, mắt nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt khẽ lóe lên.
Mấy phút sau, bọn họ xuất hiện trước phòng Lâm Gia.
Vẻ lo lắng trên mặt Hoffman phai đi một chút, anh bình tĩnh nói: "Con biết rõ nên làm như thế nào, ba không cần phải nói...... Cứ như vậy đi."
Anh nhấn tắt điện thoại di động, đảo tay lái, một lát sau giống như lơ đãng hỏi Lannok: " Hôm nay quý cô Lâm Gia được nghỉ đúng không?"
Lannok vốn có chút lúng túng, nghe vậy cười gật đầu một cái, mặt ngọt ngào nói: "Đúng vậy. Hơn nữa hôm nay đến phiên tôi, thật là may mắn." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nói còn chưa dứt lời, anh đã chợt trợn to hai mắt chợt đứng thẳng người, trên mặt lộ ra vui mừng, quay kính xe xuống thò đầu ra quơ tay múa chân hô to: "Honey! Honey à!"
Hoffman thấy Lâm Gia và Corey cùng đi từ trong viện ra. Lâm Gia nghe thấy tiếng Lannok liền nhìn qua, vẫy tay về phía anh mỉm cười, nụ cười sáng lạn làm cho người ta hoa mắt.
Hoffman không khỏi siết chặt tay lái, đầu chợt một hồi mơ màng ra, mấy giây này chỉ nghe thấy tiếng mạch máu nhảy lên.
Không đợi xe dừng hẳn, Lannok liền không kịp chờ đợi mở cửa xe xông tới chỗ Lâm Gia, cũng không quản Corey ở bên cạnh, vươn tay ôm lấy Lâm Gia quay mấy vòng.
Hiếm khi Corey lộ ra vẻ mặt khẩn trương, anh vội vã bắt lấy cánh tay Lannok, oán giận nói: "Cậu bớt trẻ con chút đi, hôm nay Tiểu Gia không được thoải mái."
"Cái gì?" Lannok sợ hết hồn, ôm Lâm Gia quan sát từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: "Không thoải mái chỗ nào? Nhức đầu? Hay là đau bụng?" Nói đến đây sắc mặt chợt tái đi, không đợi Lâm Gia trả lời, vội la lên: "Chẳng lẽ là mang thai? Xong rồi xong rồi! Anh thật sự là một tên quỷ thối tha khốn kiếp!"
Lâm Gia thấy anh cắm đầu cắm cổ đoán mò tự trách, vẻ mặt vừa hối tiếc vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, các loại tâm trạng chất đống vào một chỗ, thoạt nhìn rất tức cười, không khỏi bật cười, nhéo mặt Lannok một cái, dịu dàng nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Em không có bị bệnh..., chỉ là có thể tối hôm qua trời lạnh nên buổi sáng có bị ho một chút, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Tuần trước em đã kiểm tra cơ thể rồi, không có mang thai, thế nào anh lại quên chứ?"
Lannok không nói lời nào, mạnh mẽ giơ tay lên lấy mu bàn tay sờ trán Lâm Gia một chút, xác định cô không có phát sốt, lúc này mới yên lòng lại, vẻ mặt khôi phục sự nhẹ nhõm lúc trước.
Anh cẩn thận từng li từng tí để Lâm Gia xuống, cười đùa sờ soạng bụng Lâm Gia một cái, ôm cô mập mờ nói: "Tuần trước không mang thai, không có nghĩa là ở chỗ này không có đang dựng dục em bé, vì vậy vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn."
Lâm Gia thấy anh không chút kiêng kị ở ngay trước mặt Hoffman động tay đông chân với mình, mặt đỏ lên, dùng sức đẩy bàn tay quấy rối của anh ra: "Vừa rồi ở chỗ cung ứng báo cho em biết đi lấy bột mì tháng này, cho nên Corey sẽ đi cùng với em. Còn anh thì trở về nhà giúp Dương Kiện nấu cơm đi nha."
Lannok liếc nhìn Corey, kề đến trên người Lâm Gia, bàn tay đặt lên đầu vai của nàng, ngón trỏ mập mờ ma sát vành tai cô, ưỡn ngực nghiêm mặt dụ dụ dỗ: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Honey, anh thật vất vả mới đước nghỉ ngơi, vì vậy em về với anh có được hay không? Để cho Corey tự đi lấy bột mì một mình đi."
Lâm Gia nghiêng mặt sang một bên, đẩy anh ra, cười nói: "Sáng giờ em toàn ở nhà, cực kỳ buồn bực bức rứt, cho nên mới muốn đi ra ngoài một chút. Cũng không phải anh chỉ được nghỉ một ngày, còn để ý chút thời gian này sao?"
Lannok còn muốn dây dưa thì Corey đã nhếch lông mày lên: "Lannok, cậu muốn ép buộc Tiểu Gia sao?"
Lannok bất mãn liếc mắt, mất hứng nói: "Mình là đang trưng cầu sự đồng ý của Lâm Gia, không hề ép buộc cô ấy, tạm thời cậu đừng đem điều ước bạn đời ra nói chuyện."
"Tiểu Gia vừa mới nói cô ấy không muốn ở nhà." Corey đối chọi gay gắt, anh cũng là thật vất vả mới chờ đến ngày nghỉ, tại sao Lannok lại muốn anh thối lui chứ.
Trước mắt trong những bạn đời của Lâm Gia, địa vị của Dương Kiện tương đối đặc biệt, anh là người đàn ông Lâm Gia thích trước khi cô xuyên qua, cho nên Lannok và Corey không tranh nhau với anh, nhưng giữa hai người thì lại là là ai cũng không nhường ai, mặc dù bình thường cư xử với nhau không tệ, nhưng ở phương diện tranh thủ "Phúc lợi" thì sẽ tuyệt đối không chịu thối lui.
Lannok nheo đôi mắt màu xanh lục lại nhìn Corey, hai tay khoanh trước ngực: "Vậy mình có thể đi với cô ấy đến chỗ cung ứng, còn cậu về nhà đi."
Corey hất cằm lên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo khiêu khích: "Không cần, mình đi với cô ấy. Cậu trở về nhà nghỉ ngơi đi."
Mặt Hoffman đen lại lần nữa để điện thoại bên tai, mắt nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt khẽ lóe lên.
Mấy phút sau, bọn họ xuất hiện trước phòng Lâm Gia.
Vẻ lo lắng trên mặt Hoffman phai đi một chút, anh bình tĩnh nói: "Con biết rõ nên làm như thế nào, ba không cần phải nói...... Cứ như vậy đi."
Anh nhấn tắt điện thoại di động, đảo tay lái, một lát sau giống như lơ đãng hỏi Lannok: " Hôm nay quý cô Lâm Gia được nghỉ đúng không?"
Lannok vốn có chút lúng túng, nghe vậy cười gật đầu một cái, mặt ngọt ngào nói: "Đúng vậy. Hơn nữa hôm nay đến phiên tôi, thật là may mắn." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nói còn chưa dứt lời, anh đã chợt trợn to hai mắt chợt đứng thẳng người, trên mặt lộ ra vui mừng, quay kính xe xuống thò đầu ra quơ tay múa chân hô to: "Honey! Honey à!"
Hoffman thấy Lâm Gia và Corey cùng đi từ trong viện ra. Lâm Gia nghe thấy tiếng Lannok liền nhìn qua, vẫy tay về phía anh mỉm cười, nụ cười sáng lạn làm cho người ta hoa mắt.
Hoffman không khỏi siết chặt tay lái, đầu chợt một hồi mơ màng ra, mấy giây này chỉ nghe thấy tiếng mạch máu nhảy lên.
Không đợi xe dừng hẳn, Lannok liền không kịp chờ đợi mở cửa xe xông tới chỗ Lâm Gia, cũng không quản Corey ở bên cạnh, vươn tay ôm lấy Lâm Gia quay mấy vòng.
Hiếm khi Corey lộ ra vẻ mặt khẩn trương, anh vội vã bắt lấy cánh tay Lannok, oán giận nói: "Cậu bớt trẻ con chút đi, hôm nay Tiểu Gia không được thoải mái."
"Cái gì?" Lannok sợ hết hồn, ôm Lâm Gia quan sát từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: "Không thoải mái chỗ nào? Nhức đầu? Hay là đau bụng?" Nói đến đây sắc mặt chợt tái đi, không đợi Lâm Gia trả lời, vội la lên: "Chẳng lẽ là mang thai? Xong rồi xong rồi! Anh thật sự là một tên quỷ thối tha khốn kiếp!"
Lâm Gia thấy anh cắm đầu cắm cổ đoán mò tự trách, vẻ mặt vừa hối tiếc vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, các loại tâm trạng chất đống vào một chỗ, thoạt nhìn rất tức cười, không khỏi bật cười, nhéo mặt Lannok một cái, dịu dàng nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Em không có bị bệnh..., chỉ là có thể tối hôm qua trời lạnh nên buổi sáng có bị ho một chút, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Tuần trước em đã kiểm tra cơ thể rồi, không có mang thai, thế nào anh lại quên chứ?"
Lannok không nói lời nào, mạnh mẽ giơ tay lên lấy mu bàn tay sờ trán Lâm Gia một chút, xác định cô không có phát sốt, lúc này mới yên lòng lại, vẻ mặt khôi phục sự nhẹ nhõm lúc trước.
Anh cẩn thận từng li từng tí để Lâm Gia xuống, cười đùa sờ soạng bụng Lâm Gia một cái, ôm cô mập mờ nói: "Tuần trước không mang thai, không có nghĩa là ở chỗ này không có đang dựng dục em bé, vì vậy vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn."
Lâm Gia thấy anh không chút kiêng kị ở ngay trước mặt Hoffman động tay đông chân với mình, mặt đỏ lên, dùng sức đẩy bàn tay quấy rối của anh ra: "Vừa rồi ở chỗ cung ứng báo cho em biết đi lấy bột mì tháng này, cho nên Corey sẽ đi cùng với em. Còn anh thì trở về nhà giúp Dương Kiện nấu cơm đi nha."
Lannok liếc nhìn Corey, kề đến trên người Lâm Gia, bàn tay đặt lên đầu vai của nàng, ngón trỏ mập mờ ma sát vành tai cô, ưỡn ngực nghiêm mặt dụ dụ dỗ: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Honey, anh thật vất vả mới đước nghỉ ngơi, vì vậy em về với anh có được hay không? Để cho Corey tự đi lấy bột mì một mình đi."
Lâm Gia nghiêng mặt sang một bên, đẩy anh ra, cười nói: "Sáng giờ em toàn ở nhà, cực kỳ buồn bực bức rứt, cho nên mới muốn đi ra ngoài một chút. Cũng không phải anh chỉ được nghỉ một ngày, còn để ý chút thời gian này sao?"
Lannok còn muốn dây dưa thì Corey đã nhếch lông mày lên: "Lannok, cậu muốn ép buộc Tiểu Gia sao?"
Lannok bất mãn liếc mắt, mất hứng nói: "Mình là đang trưng cầu sự đồng ý của Lâm Gia, không hề ép buộc cô ấy, tạm thời cậu đừng đem điều ước bạn đời ra nói chuyện."
"Tiểu Gia vừa mới nói cô ấy không muốn ở nhà." Corey đối chọi gay gắt, anh cũng là thật vất vả mới chờ đến ngày nghỉ, tại sao Lannok lại muốn anh thối lui chứ.
Trước mắt trong những bạn đời của Lâm Gia, địa vị của Dương Kiện tương đối đặc biệt, anh là người đàn ông Lâm Gia thích trước khi cô xuyên qua, cho nên Lannok và Corey không tranh nhau với anh, nhưng giữa hai người thì lại là là ai cũng không nhường ai, mặc dù bình thường cư xử với nhau không tệ, nhưng ở phương diện tranh thủ "Phúc lợi" thì sẽ tuyệt đối không chịu thối lui.
Lannok nheo đôi mắt màu xanh lục lại nhìn Corey, hai tay khoanh trước ngực: "Vậy mình có thể đi với cô ấy đến chỗ cung ứng, còn cậu về nhà đi."
Corey hất cằm lên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo khiêu khích: "Không cần, mình đi với cô ấy. Cậu trở về nhà nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.