Chương 98: Ngoại truyện năm: Tổng hợp Corey và Tatu - (hạ) (1)
Uyển Tư Không
22/06/2018
Tia Chớp cứu Lâm Gia, lại bị Roddy Elias cắn đứt hai chân.
Mãnh thú và nửa thú không giống nhau, mãnh thú là kết quả do Roddy Elias thực nghiệm dị biến thú hóa thất bại. Trong quá trình thực nghiệm bọn họ bị tiêm vào rất nhiều các loại thuốc hóa học, virus zombie cao cấp và các thuốc kích thích đột biến gien khác, biến thành người thú hình dạng quái dị, tuy sức mạnh cực kỳ khủng bố, nhưng nội tạng trong cơ thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng, sức sống vốn chỉ có thể duy trì mấy tháng.
Nhưng Kim Điêu may mắn hút được máu Lâm Gia tinh lọc virus dị biến còn lưu lại trong cơ thể nên mới có thể giữ được tính mạng, nhưng khả năng tự lành của cơ thể cũng vì vậy mà trở nên chậm lại, thoái hóa đến gần như không khác gì người thường. Sau khi anh bị thương, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn miệng vết thương không thể giống như nửa thú trong khoảng thời gian ngắn liền khép lại, cánh tay bị đứt còn chưa tái sinh thì cơ thể không trọn vẹn sẽ không thể biến thành hình thú. Lúc anh bị thương nặng hôn mê, thậm chí bác sĩ còn nói rất có khả năng cuộc sống sau này của anh phải dựa vào tay chân giả để đi.
Tia Chớp thấy Lâm Gia nhìn chân mình, không được tự nhiên rụt lui người vào trong giường.
Lâm Gia thật nhanh dời tầm mắt đi, thầm mắng mình thật ngốc. Tia Chớp vốn để ý đến việc mình mất đi hai chân, vậy mà mình lại còn nhìn chằm chằm, mình thật sự là không tốt.
Cô mỉm cười đi qua cầm tay trái của Tia Chớp, chân thành nói: "Tia Chớp, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa là anh có thể xuất viện rồi. Em muốn hỏi anh, anh có đồng ý ở bên cạnh em hay không?"
Lỗ tai Tia Chớp thoắt cái trở nên đỏ bừng, anh mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Gia, mày rậm không ngừng run run, mũi thở dốc không ngờ cô lại nói như thế, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Anh... Anh... Thật sự có thể ở cùng... Với em sao?"
"Đương nhiên. Anh, em còn có bọn Dick, chúng ta cùng sống với nhau, có được không?" Lâm Gia tận lực dùng giọng điệu tự nhiên mỉm cười đối hỏi anh.
Từ lúc biết được Tia Chớp mất đi hai chân, cô đã quyết nhất định phải chăm sóc anh cả đời, bọn Dick cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Mọi người ở chung lâu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tia Chớp chất phác ngây thơ dần dần đập tan nghi ngờ và nghi kỵ trong lòng mọi người, ngay cả Ngân Hổ lúc trước từng bài xích anh nhất cũng đã chấp nhận anh từ tận đáy lòng, xem anh trở thành anh em.
Tia Chớp nghe vậy trên mặt liền hiện ra nụ cười vui vẻ, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên gầy yếu tiều tụy cũng toả ra áng sáng rọi. Trong lúc kích động nhất thời anh đã quên cơ thể tàn tật, nhướn người muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo liền ngã ngồi trở về.
Mặt Tia Chớp nháy mắt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
Lâm Gia vô cùng đau lòng, vội vàng đỡ lấy bờ vai của anh, dịu dàng trấn an nói: "Thương thế của anh vừa mới tốt lên, không nên gấp gáp. Tích cực chữa trị, cơ thể sẽ chậm rãi hồi phục."
Tia Chớp chán nản cúi đầu, ngơ ngác nhìn ống quần trống không. Anh buông tay Lâm Gia ra, đôi tay chậm rãi xoa phần còn lại của chân đã bị cụt, sau đó dùng sức nắm chặc tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hô hấp đột nhiên nặng nề.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, trong lòng rất khó chịu, nhưng rất nhanh cô liền dứt bỏ loại tâm trạng đau thương này, bởi vì bây giờ Tia Chớp cần không phải là đồng tình và nước mắt, đối với anh những thứ đó chính là vũ nhục.
Lâm Gia cúi người, đôi tay đặt trên nắm tay nắm chặt của anh, thong thả mà kiên định nói: "Tia Chớp, anh có biết vì sao em đặt tên này cho anh không?"
Tia Chớp vẫn rũ cúi đầu, rầu rĩ lắc đầu. Lúc trước khi anh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, bởi vì sợ hãi sau này sẽ nhanh chóng bị Lâm Gia lãng quên, cho nên anh mới nhờ cô đặt tên cho mình. Lâm Gia nhớ lại lần đầu tiên khi anh xuất hiện trước mặt mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc đó trong bầu trời đêm giống như có một tia chớp sắc bén xoẹt đến nên liền gọi anh là Tia Chớp, đồng thời cũng gởi gắm tâm nguyện hy vọng Kim Điêu có thể nhanh chóng bình an hồi phục.
"Bởi vì em tin tưởng anh có thể giống như trước kia, sẽ lại lần nữa có được tốc độ tia chớp mà không ai có thể với tới được."
Mãnh thú và nửa thú không giống nhau, mãnh thú là kết quả do Roddy Elias thực nghiệm dị biến thú hóa thất bại. Trong quá trình thực nghiệm bọn họ bị tiêm vào rất nhiều các loại thuốc hóa học, virus zombie cao cấp và các thuốc kích thích đột biến gien khác, biến thành người thú hình dạng quái dị, tuy sức mạnh cực kỳ khủng bố, nhưng nội tạng trong cơ thể đã bị ăn mòn nghiêm trọng, sức sống vốn chỉ có thể duy trì mấy tháng.
Nhưng Kim Điêu may mắn hút được máu Lâm Gia tinh lọc virus dị biến còn lưu lại trong cơ thể nên mới có thể giữ được tính mạng, nhưng khả năng tự lành của cơ thể cũng vì vậy mà trở nên chậm lại, thoái hóa đến gần như không khác gì người thường. Sau khi anh bị thương, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn miệng vết thương không thể giống như nửa thú trong khoảng thời gian ngắn liền khép lại, cánh tay bị đứt còn chưa tái sinh thì cơ thể không trọn vẹn sẽ không thể biến thành hình thú. Lúc anh bị thương nặng hôn mê, thậm chí bác sĩ còn nói rất có khả năng cuộc sống sau này của anh phải dựa vào tay chân giả để đi.
Tia Chớp thấy Lâm Gia nhìn chân mình, không được tự nhiên rụt lui người vào trong giường.
Lâm Gia thật nhanh dời tầm mắt đi, thầm mắng mình thật ngốc. Tia Chớp vốn để ý đến việc mình mất đi hai chân, vậy mà mình lại còn nhìn chằm chằm, mình thật sự là không tốt.
Cô mỉm cười đi qua cầm tay trái của Tia Chớp, chân thành nói: "Tia Chớp, bác sĩ nói qua mấy ngày nữa là anh có thể xuất viện rồi. Em muốn hỏi anh, anh có đồng ý ở bên cạnh em hay không?"
Lỗ tai Tia Chớp thoắt cái trở nên đỏ bừng, anh mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Gia, mày rậm không ngừng run run, mũi thở dốc không ngờ cô lại nói như thế, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Anh... Anh... Thật sự có thể ở cùng... Với em sao?"
"Đương nhiên. Anh, em còn có bọn Dick, chúng ta cùng sống với nhau, có được không?" Lâm Gia tận lực dùng giọng điệu tự nhiên mỉm cười đối hỏi anh.
Từ lúc biết được Tia Chớp mất đi hai chân, cô đã quyết nhất định phải chăm sóc anh cả đời, bọn Dick cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Mọi người ở chung lâu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tia Chớp chất phác ngây thơ dần dần đập tan nghi ngờ và nghi kỵ trong lòng mọi người, ngay cả Ngân Hổ lúc trước từng bài xích anh nhất cũng đã chấp nhận anh từ tận đáy lòng, xem anh trở thành anh em.
Tia Chớp nghe vậy trên mặt liền hiện ra nụ cười vui vẻ, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên gầy yếu tiều tụy cũng toả ra áng sáng rọi. Trong lúc kích động nhất thời anh đã quên cơ thể tàn tật, nhướn người muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo liền ngã ngồi trở về.
Mặt Tia Chớp nháy mắt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ra vẻ thống khổ.
Lâm Gia vô cùng đau lòng, vội vàng đỡ lấy bờ vai của anh, dịu dàng trấn an nói: "Thương thế của anh vừa mới tốt lên, không nên gấp gáp. Tích cực chữa trị, cơ thể sẽ chậm rãi hồi phục."
Tia Chớp chán nản cúi đầu, ngơ ngác nhìn ống quần trống không. Anh buông tay Lâm Gia ra, đôi tay chậm rãi xoa phần còn lại của chân đã bị cụt, sau đó dùng sức nắm chặc tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hô hấp đột nhiên nặng nề.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, trong lòng rất khó chịu, nhưng rất nhanh cô liền dứt bỏ loại tâm trạng đau thương này, bởi vì bây giờ Tia Chớp cần không phải là đồng tình và nước mắt, đối với anh những thứ đó chính là vũ nhục.
Lâm Gia cúi người, đôi tay đặt trên nắm tay nắm chặt của anh, thong thả mà kiên định nói: "Tia Chớp, anh có biết vì sao em đặt tên này cho anh không?"
Tia Chớp vẫn rũ cúi đầu, rầu rĩ lắc đầu. Lúc trước khi anh tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, bởi vì sợ hãi sau này sẽ nhanh chóng bị Lâm Gia lãng quên, cho nên anh mới nhờ cô đặt tên cho mình. Lâm Gia nhớ lại lần đầu tiên khi anh xuất hiện trước mặt mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc đó trong bầu trời đêm giống như có một tia chớp sắc bén xoẹt đến nên liền gọi anh là Tia Chớp, đồng thời cũng gởi gắm tâm nguyện hy vọng Kim Điêu có thể nhanh chóng bình an hồi phục.
"Bởi vì em tin tưởng anh có thể giống như trước kia, sẽ lại lần nữa có được tốc độ tia chớp mà không ai có thể với tới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.