Chương 58: Bắt trộm
Vô Danh
01/09/2023
Edit: Nukaly
“Vệ sĩ cấp B? Có, đều đang ở nhà với tôi rồi, không còn thừa người nào để đưa ra bên ngoài mượn đâu.”
“Xem rồi làm? Ngài dự định sau khi kết thúc chuyện này cho tôi đẹp mặt? Nhưng nếu mạng cũng không còn thì tôi còn cần tiền làm gì?”
Dưới danh nghĩa nhà họ Lục còn một công hội Khuynh Thành cấp C. Nếu như anh nói chuyện khách khí một chút thì xem ở phần tình cảm ngày xưa tôi còn có thể đưa cho anh mượn mấy thợ săn cấp C. Bây giờ anh lại vừa uy hiếp lại dụ dỗ, tôi đây thật sự đỡ không được.”
Nói xong, anh không cho đối phương có cơ hội tiếp tục, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó nửa giờ, Lục Thanh Trần một hơi nhận bảy cú điện thoại, không có ai là không tới mượn người, nhờ anh giúp đỡ.
Có một số người thiếu người nghiêm trọng, cũng chẳng kén chọn gì vệ sĩ cấp C và cấp D cũng muốn mượn.
Đầu óc Lục Thanh Trần tỉnh táo trước nay chưa từng có, anh sâu sắc ý thức được—— Đây là thời đại của thợ săn.
**
"Thợ săn Niệm Vi.” Sau khi cậu chủ Tống bình tĩnh lại thì cho người gọi điện thoại cùng nhau thương lượng đối sách: “Gần đây chỉ có mỗi chuyện trộm cắp hoành hành thôi. Cô đã tính ra tôi có có tử kiếp, đây có phải có nghĩa là, không lâu nữa đám người kia sẽ một lần nữa tìm đến cửa?"
"Nếu như giả thiết được thành lập, tôi sẽ liên lạc với công hội thợ săn xin giúp đỡ, chẳng phải là có thể sẽ bắt được đám người kia sao?”
Niệm Vi: ". . . Kẻ trộm cắp và người tập kích ngài không nhất định là cùng một nhóm người."
Niệm Vi: "Thế cuộc hỗn loạn, có lẽ sẽ có người đục nước béo cò."
Niệm Vi: "Gần đây công hội thợ săn rất bận, nhân thủ không đủ, hẳn sẽ không nhúng tay."
Cậu chủ Tống buồn bực mất tập trung: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ ngồi ở nhà chờ chết như thế này được."
Cậu chủ Tống tên là Tống Nghị, trong ngày thường tự xưng phong độ phiên phiên, gặp chuyện cũng không sợ hãi.
Nhưng mà nước đã đến chân, lúc này anh ta mới biết sống chết trước mắt, bản thân mình cũng sẽ tim đập thình thịch, lòng bàn tay và mu bàn tay đẫm mồ hôi.
"Để tôi nghĩ thêm biện pháp." Tống Nghị mím chặt môi.
Điện thoại di động của vệ sĩ kêu lên.
Sau khi nói chuyện thì báo: “Cậu Lục nói biết rõ gần đây ngài có phiền toái nên đặc biệt giúp cậu gọi mấy vệ sĩ tới, mong ngài phải nhận lấy."
"Cậu Lục? Lục Thanh Trần?" Tống Nghị hơi giật mình: “Sao anh ta lại đột nhiên tốt bụng thế chứ?”
Cân nhắc đến việc sức phòng ngự càng mạnh càng tốt, anh ta cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Giúp tôi cảm ơn cậu Lục một tiếng, nói tôi xin nhận phần ân tình này của anh ấy.”
Vệ sĩ: "Cậu Lục nói, vệ sĩ đang trên đường tới rồi, sẽ tới ngay, xin ngài chờ một chút.”
"Được.”
Tống Nghị nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Lục Thanh Trần sẽ chủ động giúp mình, nhất thời không thể tin cảm thấy vô cùng cảm động.
Sau một tiếng, viện quân chạy tới.
Người cầm đầu là một thanh niên, anh cười cười tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Từ Văn Thanh, 25 tuổi, thức tỉnh dị năng phụ trợ cấp B. Có thể thông qua chữ viết tăng trạng thái đặc thù cho vũ khí, đề cao độ thương tổn."
Thợ săn cấp B!
Ánh mắt Tống Nghị sáng lên, trong lòng tự nhủ Lục Thanh Trần thật sự quá tốt rồi!
Nhưng mà anh đã hào hứng sớm quá rồi.
Thợ săn cấp S Vân Lan.
Thợ săn song hệ cấp S Ellen.
Thợ săn cấp A Đường Hiên.
Đội hình đội tiếp viện này đã xa hoa vượt xa tưởng tượng.
"Mấy người đây là. . ." Tống Nghị hơi lơ mơ.
"Thợ săn hệ bói toán cấp A trong công hội của tôi bói ra anh sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt tổ chức thành đoàn bảo vệ anh, tiện thể bắt tội phạm luôn.” Đường Hiên giải thích.
Tống Nghị: . . . Cho nên, anh ta đây là làm mồi cho mấy người này bắt tội phạm đó hở?
Thôi được rồi, làm mồi thì làm mồi đi, ít nhất cũng không cần lo lắng chuyện mình mất mạng.
Tống Nghị lau mồ hôi: “Tại sao lại để anh Lục thông báo vậy?”
“Anh có đưa cho tôi danh danh thiếp, chẳng qua sau khi gặp nhau tôi lỡ ném mất rồi… Cho nên chỉ có thể nhờ cậu Lục liên hệ với anh thôi.” Đường Hiên nhìn trời.
“Mọi người cần tôi làm gì?” Tống Nghị lại hỏi.
Vân Lan nói cho anh ta biết : "Anh không cần làm gì đâu, đến thời điểm đối phương sẽ tự tới cửa tìm thôi.”
“Người giàu nhiều như vậy, sao bọn họ lại nhìn vào chằm chằm vào tôi chứ?” Tống Nghị vạn phần khó hiểu.
Đường Hiên suy đoán: “Chắc là thấy anh nhà to nhiều tiên, lớp phòng hộ lại yếu, dễ bắt nạt chăng?”
Tống Nghị á khẩu không trả lời được.
Cảm ơn, tui cảm thấy mình vừa bị xúc phạm đó.
Ellen nhìn chung quanh một lần, mặt sắc mặt nghiêm trọng.
Tống Nghị sợ hết hồn, căng thẳng hỏi, “Sao thế?"
Anh cho rằng hệ thống an toàn của mình có kẽ hở.
Ellen: "Nhà bếp ở đâu?"
Tống Nghị : " .. . ."
"Chỗ đó." Tống Nghị tiện tay chỉ chỉ, vẻ mặt hốt hoảng.
Ellen gật đầu, nhanh chân đi vào trong nhà bếp.
Đường Hiên trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, sau đó hỏi: “Chỗ anh có hài cốt của ma vật cao cấp không?”
"Không có." Tống Nghị trong lòng tự nhủ, sao mình phải để mấy thứ kia ở nhà mình chứ?
“Thế thì anh sai quá sai rồi.” Đường Hiên lập tức lộ ra vẻ không đồng ý.
"Trước đó anh còn muốn cướp tôi từ công hội đi cơ mà, sao không chuẩn bị chút đồ chơi nào trước thế hở?”
“Làm như anh vậy ai thèm được anh cung phụng chứ!”
Sắc mặt của Tống Nghị đỏ rực, lúng túng nhìn Vân Lan, ánh mắt né tránh: “Khụ, hội trưởng Vân, khi đó tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, mong của cô đừng để ở trong lòng. . ."
Ở ngay trước mặt hội trưởng công hội nói mình tới đào người, độ sỉ nhục sắp tăng mạnh.
"Không sao." Vân Lan ngồi trên ghế, tỏ ra là đã hiểu: "Thợ săn cao cấp trong công hội thường xuyên bị đào, tôi đã quen rồi. Lại nói, không phải anh cũng không thành công sao?”
Không thành công. . . Không thành công. . .
Tống Nghị che ngực, cảm giác như mình vừa bị đâm một dao.
Không có xương của (ma vật cao cấp) để chơi, Đường Hiên cảm thấy ở đây cực kỳ không thú vị, chỉ có thể ngồi ở trên sàn nhà đờ ra.
Ellen pha xong trà thì bưng lên cho Vân Lan.
Vân Lan uống từng ngụm nhỏ một, lẳng lặng chờ đợi kẻ địch tới cửa.
Từ Văn Thanh thích hợp tiến lên, ngữ khí ôn hòa hữu lễ: “Cậu chủ Tống, chờ lát nữa bên địch tiến công, chúng ta sẽ sắp xếm như vậy…”
Đến đây, Tống Nghị cuối cùng đã hiểu rồi, hiểu được tại sao đã có thợ săn cấp S, song hệ cấp S và cấp A tới đây rồi mà bọn họ còn phải đi thêm một thợ săn cấp B.
Đây rõ ràng là trong bốn người, người đáng tin nhất chỉ có một người thôi mà~~
Người này sẽ lo lắng an nguy của anh, sẽ thương lượng đối sách với anh, sẽ an bài hành động bước đi cho anh.
Đâu có giống ba con người kia?! Một kẻ chỉ đi tìm xương để chơi, một người không nói hai lời trước tiên đi pha trà, một người thì bình tĩnh uống trà, ngồi đợi bắt kẻ trộm.
________________Tác giả có lời muốn nói:
Đinh Vũ (sùng bái mù quáng): Hội trưởng làm cái gì cũng đúng!
Hàn Nhất Bình: Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Đinh Vũ: Chỉ cần mọi người cùng theo đuổi một chị gái nhỏ, chúng ta chính là anh em tốt khác cha khác mẹ ≧▽≦
------oOo------
“Vệ sĩ cấp B? Có, đều đang ở nhà với tôi rồi, không còn thừa người nào để đưa ra bên ngoài mượn đâu.”
“Xem rồi làm? Ngài dự định sau khi kết thúc chuyện này cho tôi đẹp mặt? Nhưng nếu mạng cũng không còn thì tôi còn cần tiền làm gì?”
Dưới danh nghĩa nhà họ Lục còn một công hội Khuynh Thành cấp C. Nếu như anh nói chuyện khách khí một chút thì xem ở phần tình cảm ngày xưa tôi còn có thể đưa cho anh mượn mấy thợ săn cấp C. Bây giờ anh lại vừa uy hiếp lại dụ dỗ, tôi đây thật sự đỡ không được.”
Nói xong, anh không cho đối phương có cơ hội tiếp tục, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó nửa giờ, Lục Thanh Trần một hơi nhận bảy cú điện thoại, không có ai là không tới mượn người, nhờ anh giúp đỡ.
Có một số người thiếu người nghiêm trọng, cũng chẳng kén chọn gì vệ sĩ cấp C và cấp D cũng muốn mượn.
Đầu óc Lục Thanh Trần tỉnh táo trước nay chưa từng có, anh sâu sắc ý thức được—— Đây là thời đại của thợ săn.
**
"Thợ săn Niệm Vi.” Sau khi cậu chủ Tống bình tĩnh lại thì cho người gọi điện thoại cùng nhau thương lượng đối sách: “Gần đây chỉ có mỗi chuyện trộm cắp hoành hành thôi. Cô đã tính ra tôi có có tử kiếp, đây có phải có nghĩa là, không lâu nữa đám người kia sẽ một lần nữa tìm đến cửa?"
"Nếu như giả thiết được thành lập, tôi sẽ liên lạc với công hội thợ săn xin giúp đỡ, chẳng phải là có thể sẽ bắt được đám người kia sao?”
Niệm Vi: ". . . Kẻ trộm cắp và người tập kích ngài không nhất định là cùng một nhóm người."
Niệm Vi: "Thế cuộc hỗn loạn, có lẽ sẽ có người đục nước béo cò."
Niệm Vi: "Gần đây công hội thợ săn rất bận, nhân thủ không đủ, hẳn sẽ không nhúng tay."
Cậu chủ Tống buồn bực mất tập trung: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ ngồi ở nhà chờ chết như thế này được."
Cậu chủ Tống tên là Tống Nghị, trong ngày thường tự xưng phong độ phiên phiên, gặp chuyện cũng không sợ hãi.
Nhưng mà nước đã đến chân, lúc này anh ta mới biết sống chết trước mắt, bản thân mình cũng sẽ tim đập thình thịch, lòng bàn tay và mu bàn tay đẫm mồ hôi.
"Để tôi nghĩ thêm biện pháp." Tống Nghị mím chặt môi.
Điện thoại di động của vệ sĩ kêu lên.
Sau khi nói chuyện thì báo: “Cậu Lục nói biết rõ gần đây ngài có phiền toái nên đặc biệt giúp cậu gọi mấy vệ sĩ tới, mong ngài phải nhận lấy."
"Cậu Lục? Lục Thanh Trần?" Tống Nghị hơi giật mình: “Sao anh ta lại đột nhiên tốt bụng thế chứ?”
Cân nhắc đến việc sức phòng ngự càng mạnh càng tốt, anh ta cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Giúp tôi cảm ơn cậu Lục một tiếng, nói tôi xin nhận phần ân tình này của anh ấy.”
Vệ sĩ: "Cậu Lục nói, vệ sĩ đang trên đường tới rồi, sẽ tới ngay, xin ngài chờ một chút.”
"Được.”
Tống Nghị nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Lục Thanh Trần sẽ chủ động giúp mình, nhất thời không thể tin cảm thấy vô cùng cảm động.
Sau một tiếng, viện quân chạy tới.
Người cầm đầu là một thanh niên, anh cười cười tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Từ Văn Thanh, 25 tuổi, thức tỉnh dị năng phụ trợ cấp B. Có thể thông qua chữ viết tăng trạng thái đặc thù cho vũ khí, đề cao độ thương tổn."
Thợ săn cấp B!
Ánh mắt Tống Nghị sáng lên, trong lòng tự nhủ Lục Thanh Trần thật sự quá tốt rồi!
Nhưng mà anh đã hào hứng sớm quá rồi.
Thợ săn cấp S Vân Lan.
Thợ săn song hệ cấp S Ellen.
Thợ săn cấp A Đường Hiên.
Đội hình đội tiếp viện này đã xa hoa vượt xa tưởng tượng.
"Mấy người đây là. . ." Tống Nghị hơi lơ mơ.
"Thợ săn hệ bói toán cấp A trong công hội của tôi bói ra anh sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt tổ chức thành đoàn bảo vệ anh, tiện thể bắt tội phạm luôn.” Đường Hiên giải thích.
Tống Nghị: . . . Cho nên, anh ta đây là làm mồi cho mấy người này bắt tội phạm đó hở?
Thôi được rồi, làm mồi thì làm mồi đi, ít nhất cũng không cần lo lắng chuyện mình mất mạng.
Tống Nghị lau mồ hôi: “Tại sao lại để anh Lục thông báo vậy?”
“Anh có đưa cho tôi danh danh thiếp, chẳng qua sau khi gặp nhau tôi lỡ ném mất rồi… Cho nên chỉ có thể nhờ cậu Lục liên hệ với anh thôi.” Đường Hiên nhìn trời.
“Mọi người cần tôi làm gì?” Tống Nghị lại hỏi.
Vân Lan nói cho anh ta biết : "Anh không cần làm gì đâu, đến thời điểm đối phương sẽ tự tới cửa tìm thôi.”
“Người giàu nhiều như vậy, sao bọn họ lại nhìn vào chằm chằm vào tôi chứ?” Tống Nghị vạn phần khó hiểu.
Đường Hiên suy đoán: “Chắc là thấy anh nhà to nhiều tiên, lớp phòng hộ lại yếu, dễ bắt nạt chăng?”
Tống Nghị á khẩu không trả lời được.
Cảm ơn, tui cảm thấy mình vừa bị xúc phạm đó.
Ellen nhìn chung quanh một lần, mặt sắc mặt nghiêm trọng.
Tống Nghị sợ hết hồn, căng thẳng hỏi, “Sao thế?"
Anh cho rằng hệ thống an toàn của mình có kẽ hở.
Ellen: "Nhà bếp ở đâu?"
Tống Nghị : " .. . ."
"Chỗ đó." Tống Nghị tiện tay chỉ chỉ, vẻ mặt hốt hoảng.
Ellen gật đầu, nhanh chân đi vào trong nhà bếp.
Đường Hiên trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, sau đó hỏi: “Chỗ anh có hài cốt của ma vật cao cấp không?”
"Không có." Tống Nghị trong lòng tự nhủ, sao mình phải để mấy thứ kia ở nhà mình chứ?
“Thế thì anh sai quá sai rồi.” Đường Hiên lập tức lộ ra vẻ không đồng ý.
"Trước đó anh còn muốn cướp tôi từ công hội đi cơ mà, sao không chuẩn bị chút đồ chơi nào trước thế hở?”
“Làm như anh vậy ai thèm được anh cung phụng chứ!”
Sắc mặt của Tống Nghị đỏ rực, lúng túng nhìn Vân Lan, ánh mắt né tránh: “Khụ, hội trưởng Vân, khi đó tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, mong của cô đừng để ở trong lòng. . ."
Ở ngay trước mặt hội trưởng công hội nói mình tới đào người, độ sỉ nhục sắp tăng mạnh.
"Không sao." Vân Lan ngồi trên ghế, tỏ ra là đã hiểu: "Thợ săn cao cấp trong công hội thường xuyên bị đào, tôi đã quen rồi. Lại nói, không phải anh cũng không thành công sao?”
Không thành công. . . Không thành công. . .
Tống Nghị che ngực, cảm giác như mình vừa bị đâm một dao.
Không có xương của (ma vật cao cấp) để chơi, Đường Hiên cảm thấy ở đây cực kỳ không thú vị, chỉ có thể ngồi ở trên sàn nhà đờ ra.
Ellen pha xong trà thì bưng lên cho Vân Lan.
Vân Lan uống từng ngụm nhỏ một, lẳng lặng chờ đợi kẻ địch tới cửa.
Từ Văn Thanh thích hợp tiến lên, ngữ khí ôn hòa hữu lễ: “Cậu chủ Tống, chờ lát nữa bên địch tiến công, chúng ta sẽ sắp xếm như vậy…”
Đến đây, Tống Nghị cuối cùng đã hiểu rồi, hiểu được tại sao đã có thợ săn cấp S, song hệ cấp S và cấp A tới đây rồi mà bọn họ còn phải đi thêm một thợ săn cấp B.
Đây rõ ràng là trong bốn người, người đáng tin nhất chỉ có một người thôi mà~~
Người này sẽ lo lắng an nguy của anh, sẽ thương lượng đối sách với anh, sẽ an bài hành động bước đi cho anh.
Đâu có giống ba con người kia?! Một kẻ chỉ đi tìm xương để chơi, một người không nói hai lời trước tiên đi pha trà, một người thì bình tĩnh uống trà, ngồi đợi bắt kẻ trộm.
________________Tác giả có lời muốn nói:
Đinh Vũ (sùng bái mù quáng): Hội trưởng làm cái gì cũng đúng!
Hàn Nhất Bình: Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Đinh Vũ: Chỉ cần mọi người cùng theo đuổi một chị gái nhỏ, chúng ta chính là anh em tốt khác cha khác mẹ ≧▽≦
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.