Chương 23: Chào hội trưởng
Vô Danh
01/09/2023
Edit: Nukaly
Do được giải cứu kịp thời nên hầu hết người dân đều không có chuyện gì, chỉ có một số ít người bị thương.
Công hội thợ săn băng bó vết thương cho những người bị thương, đăng ký thông tin của các thợ săn tham gia hoạt động cứu hộ, đồng thời cũng điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, có thể nói là vội tới chân không chạm đất.
Tiếu Văn và Từ Văn Nhã sợ hãi không thôi, hồi lâu mới bình tĩnh được.
Sau khi xác nhận cả hai đã thoát khỏi nguy hiểm, Ellen lặng yên rời đi, trở lại bên cạnh Vân Lan.
"Văn Nhã, Tiếu Văn, các cậu không sao chứ?" Ninh Dao vội vàng đi tới.
“Không sao, có người đã cứu bọn tớ.” Từ Văn Nhã muốn đứng lên, lại bởi vì ma lực tiêu cạn kiệt mà không dậy nổi.
Cô có chút sốt ruột —— Cô còn chưa cám ơn sau khi được cứu đâu.
"Từ Văn Nhã!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu lo lắng.
Từ Văn Nhã rùng mình một cái, cứng ngắc quay đầu lại: “Anh..."
“Em có bị thương ở đâu không?” Từ Văn Thanh lật qua lật lại tra xét. Đợi đến lúc xác nhận em gái không bị tổn thương gì anh mới yên tâm: “May qua, may mà không có chuyện gì."
"May mà có người tới cứu em.” Từ Văn Nhã chỉ về bên cạnh.
Từ Văn Thanh vốn đang muốn nói cảm ơn, sau khi nghĩ thấy rõ khuôn mặt ngay lập tức ngẩn ra: “Hội trưởng Vân Lan? Phó hội trưởng Ellen?"
Vân Lan nhắc nhở: " Sau này ra ngoài tốt nhất nên đi cùng người lớn nhé, mấy đứa nhóc này cứ thích chạy chơi lung tung, quá nguy hiểm."
Lông mày Từ Văn Thanh nhảy lên: “Vâng ạ.”
Vân Lan nhìn về phía ba đứa trẻ: “Nếu như luyện tập dị năng các em có thể tới công hội Vĩnh Hằng làm thêm. Tùy tiện chạy tới mấy chỗ như này rất nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện, người nhà các em sẽ rất đau buồn."
Từ Văn Nhã và Tiếu Văn không thể bào chữa được một câu nào, tựa như gà con mổ thóc gật đầu, một người càng ngoan ngoãn hơn so với một người.
"Bọn chị còn có việc, đi trước đây."
Sau khi Vân Lan và Ellen rời đi, Từ Văn Nhã thành thật thừa nhận sai lầm: " Anh ơi, em biết sai rồi."
Tiếu Văn và Ninh Dao liếc nhau một cái, cúi đầu xuống vơ trách nhiệm lên trên người mình: " Là bọn em không tốt, không nên kéo Văn Nhã tới đây."
Từ Văn Thanh nhẫn nại dạy bảo: “Anh biết các em đều thức tỉnh dị năng cấp B và cấp A, thế nhưng núi này cao còn có núi khác cao hơn, người lợi hại hơn các em nhiều lắm.”
Trước đây khi nghe người nhà nói như vậy bọn họ đều không coi là chuyện to tát gì. Lần này sau khi thật sự trở về từ cõi chết rốt cuộc cũng đã biết sợ.
Từ Văn Nhã không muốn mất mặt trước mặt các bạn nên cố ý đổi chủ đề: “Sao anh lại tới đây ạ?”
Từ Văn Thanh: "Anh đi liên hoan với bạn ở gần đây. Nghe nói cầu sụp, còn có một nữ thợ săn nhỏ tuổi đứng ở chỗ cầu gãy dụng ma pháp trận ổn định mặt cầu nên anh đoán được là em.”
Từ Văn Nhã: " ...."
Cô có tội.
**
Cuối tháng mười một.
Chung cư đã hoàn thành và bắt đầu trang trí.
Để theo dõi tiến độ của dự án, Lục Thanh Trần ngày nào cũng chạy đến công hội Vĩnh Hằng, còn quen biết thêm không ít người.
Biết được số lượng thợ săn cấp B trong công hội càng lúc càng nhiều, ít ngày nữa sẽ sớm bứt phá hai con số, anh vô cùng hâm mộ ghen tị: “Sao công hội Khuynh Thành của anh lại không thể may mắn như vậy???”
Vân Lan nói trúng tim đen: "Phúc lợi quá kém, thuốc quá ít."
Lục Thanh Trần: " ...."
Lương cao thì có thể trả.
Nhưng thuốc thì anh đây không móc ra được!!!
Quên đi: “Công hội Vĩnh Hằng chắc sắp thăng cấp được rồi nhỉ?”
Vân Lan: "Trong hai ngày này thôi.”
Công hội muốn thăng cấp cần phải sát hạch khá nhiều hạng mục, phải có sức mạnh toàn diện đạt chuẩn và ảnh hưởng xã hội nhất định mới được. Điều kiện từ cấp D lên cấp C không tính là nghiêm khắc, nhưng vẫn như cũ có một nhóm người bị chặn.
Công hội Vĩnh Hằng đã sớm đạt hết tất cả các điều kiện để thăng cấp.
Vân Lan đã gửi đơn đăng ký từ một tuần trước. Sau khi công hội thợ săn xét duyệt và chấp thuận thì công hội Vĩnh Hằng liền có thể thành công lên cấp C rồi.
“Sau khi công hội được nâng cấp có phải vệ sĩ cấp B của anh nên làm nhiệm vụ rồi hay không?” Lục Thanh Trần hỏi.
Vân Lan tiếc nuối lắc đầu: "Không đủ nhân lực, còn phải mất một thời gian nữa."
"Trong công hội bây giờ mới có mười thành viên cấp B " và “Trong công hội có 10 thành viên cấp B nguyện ý nghe theo sai sử” là hai việc khác nhau.
Ví dụ như Lý Dung và Gia Nghiên của công hội Khuynh Thành, nếu ở trong công hội không như ý thì họ có thể thay đổi một nhà khác. Các thành viên như vậy khá là tùy tính, hội trưởng và Phó hội trưởng có khi không thể sai họ được.
Ví dụ như Từ Văn Thanh của công hội Vĩnh Hằng, Vân Lan có ân với anh, lại vừa cứu em gái của anh. Bây giờ cô để anh dẫn đội cày phó bản, sau này có phái anh đi ra làm hộ vệ, bảo vệ sự an toàn của tài phiệt trên cơ bản không có ý kiến phản đối.
Lại ví dụ như các thợ săn cấp B khác của công hội Vĩnh Hằng, rất có khả năng họ không quá tình nguyện làm hộ vệ. Nhưng nếu như đưa ra thù lao đủ cao, bọn họ muốn có điểm cống hiến thì vẫn có thể đồng ý.
Công hội càng cao cấp, thợ săn cao cấp nguyện ý nghe điều khiển càng nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong công hội Khuynh Thành có thợ săn cấp B mà Lục Thanh Trần lại phải tuyển vệ sĩ từ công hội Vĩnh Hằng.
"Được rồi, em xem rồi làm."
Nói là nói như vậy nhưng trong lòng Lục Thanh Trần đang nghĩ, trước đây không biết phải thuê vệ sĩ cấp B ở chỗ nào lại không sốt ruột. Bây giờ hi vọng đang ở trước mắt trái lại càng thêm lo lắng.
Chỉ hận không thể ngay lập tức có ba vệ sĩ luôn trung thành tuyệt đối liều mình bảo vệ nhà họ Lục.
Vân Lan quay đầu lại, nhìn thấy ba đứa nhóc to xác thì không khỏi cười nói: "Là các em à?”
“Bọn em tới làm thêm ạ.” Hiếm khi có cơ hội có thể quang minh chính đại kiếm tiền, Từ Văn Nhã vô cùng tích cực.
“Em chào hội trưởng Vân.” Ninh Dao lễ phép chào hỏi.
"Anh Ellen đâu rồi ạ?" Điểm chú ý của Tiếu Văn đặc biệt khác với tất cả mọi người.
"Chào các em.” Vân Lan đáp lại tất cả: “Anh ấy đang ở trong bếp làm bữa trưa, sẽ quay lại ngay thôi.”
“Các bạn này là?” Lục Thanh Trần kinh ngạc, không nghĩ ra tại sao Vân Lan lại cho ba nhóc học sinh trung học này vào cửa.
Vân Lan giới thiệu cho anh: “Từ Văn Nhã, thợ săn cấp B, dị năng chữ viết hệ phòng ngự."
"Ninh Dao, thợ săn cấp B, dị năng triệu hoán."
"Tiếu Văn, thợ săn cấp A, dị năng tốc độ."
“Các em ấy đang rảnh nên thỉnh thoảng sẽ đến công hội vào đoàn đi xoát phó bản để kiếm ít tiền lẻ."
Lục Thanh Trần: " ...."
Do được giải cứu kịp thời nên hầu hết người dân đều không có chuyện gì, chỉ có một số ít người bị thương.
Công hội thợ săn băng bó vết thương cho những người bị thương, đăng ký thông tin của các thợ săn tham gia hoạt động cứu hộ, đồng thời cũng điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, có thể nói là vội tới chân không chạm đất.
Tiếu Văn và Từ Văn Nhã sợ hãi không thôi, hồi lâu mới bình tĩnh được.
Sau khi xác nhận cả hai đã thoát khỏi nguy hiểm, Ellen lặng yên rời đi, trở lại bên cạnh Vân Lan.
"Văn Nhã, Tiếu Văn, các cậu không sao chứ?" Ninh Dao vội vàng đi tới.
“Không sao, có người đã cứu bọn tớ.” Từ Văn Nhã muốn đứng lên, lại bởi vì ma lực tiêu cạn kiệt mà không dậy nổi.
Cô có chút sốt ruột —— Cô còn chưa cám ơn sau khi được cứu đâu.
"Từ Văn Nhã!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu lo lắng.
Từ Văn Nhã rùng mình một cái, cứng ngắc quay đầu lại: “Anh..."
“Em có bị thương ở đâu không?” Từ Văn Thanh lật qua lật lại tra xét. Đợi đến lúc xác nhận em gái không bị tổn thương gì anh mới yên tâm: “May qua, may mà không có chuyện gì."
"May mà có người tới cứu em.” Từ Văn Nhã chỉ về bên cạnh.
Từ Văn Thanh vốn đang muốn nói cảm ơn, sau khi nghĩ thấy rõ khuôn mặt ngay lập tức ngẩn ra: “Hội trưởng Vân Lan? Phó hội trưởng Ellen?"
Vân Lan nhắc nhở: " Sau này ra ngoài tốt nhất nên đi cùng người lớn nhé, mấy đứa nhóc này cứ thích chạy chơi lung tung, quá nguy hiểm."
Lông mày Từ Văn Thanh nhảy lên: “Vâng ạ.”
Vân Lan nhìn về phía ba đứa trẻ: “Nếu như luyện tập dị năng các em có thể tới công hội Vĩnh Hằng làm thêm. Tùy tiện chạy tới mấy chỗ như này rất nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện, người nhà các em sẽ rất đau buồn."
Từ Văn Nhã và Tiếu Văn không thể bào chữa được một câu nào, tựa như gà con mổ thóc gật đầu, một người càng ngoan ngoãn hơn so với một người.
"Bọn chị còn có việc, đi trước đây."
Sau khi Vân Lan và Ellen rời đi, Từ Văn Nhã thành thật thừa nhận sai lầm: " Anh ơi, em biết sai rồi."
Tiếu Văn và Ninh Dao liếc nhau một cái, cúi đầu xuống vơ trách nhiệm lên trên người mình: " Là bọn em không tốt, không nên kéo Văn Nhã tới đây."
Từ Văn Thanh nhẫn nại dạy bảo: “Anh biết các em đều thức tỉnh dị năng cấp B và cấp A, thế nhưng núi này cao còn có núi khác cao hơn, người lợi hại hơn các em nhiều lắm.”
Trước đây khi nghe người nhà nói như vậy bọn họ đều không coi là chuyện to tát gì. Lần này sau khi thật sự trở về từ cõi chết rốt cuộc cũng đã biết sợ.
Từ Văn Nhã không muốn mất mặt trước mặt các bạn nên cố ý đổi chủ đề: “Sao anh lại tới đây ạ?”
Từ Văn Thanh: "Anh đi liên hoan với bạn ở gần đây. Nghe nói cầu sụp, còn có một nữ thợ săn nhỏ tuổi đứng ở chỗ cầu gãy dụng ma pháp trận ổn định mặt cầu nên anh đoán được là em.”
Từ Văn Nhã: " ...."
Cô có tội.
**
Cuối tháng mười một.
Chung cư đã hoàn thành và bắt đầu trang trí.
Để theo dõi tiến độ của dự án, Lục Thanh Trần ngày nào cũng chạy đến công hội Vĩnh Hằng, còn quen biết thêm không ít người.
Biết được số lượng thợ săn cấp B trong công hội càng lúc càng nhiều, ít ngày nữa sẽ sớm bứt phá hai con số, anh vô cùng hâm mộ ghen tị: “Sao công hội Khuynh Thành của anh lại không thể may mắn như vậy???”
Vân Lan nói trúng tim đen: "Phúc lợi quá kém, thuốc quá ít."
Lục Thanh Trần: " ...."
Lương cao thì có thể trả.
Nhưng thuốc thì anh đây không móc ra được!!!
Quên đi: “Công hội Vĩnh Hằng chắc sắp thăng cấp được rồi nhỉ?”
Vân Lan: "Trong hai ngày này thôi.”
Công hội muốn thăng cấp cần phải sát hạch khá nhiều hạng mục, phải có sức mạnh toàn diện đạt chuẩn và ảnh hưởng xã hội nhất định mới được. Điều kiện từ cấp D lên cấp C không tính là nghiêm khắc, nhưng vẫn như cũ có một nhóm người bị chặn.
Công hội Vĩnh Hằng đã sớm đạt hết tất cả các điều kiện để thăng cấp.
Vân Lan đã gửi đơn đăng ký từ một tuần trước. Sau khi công hội thợ săn xét duyệt và chấp thuận thì công hội Vĩnh Hằng liền có thể thành công lên cấp C rồi.
“Sau khi công hội được nâng cấp có phải vệ sĩ cấp B của anh nên làm nhiệm vụ rồi hay không?” Lục Thanh Trần hỏi.
Vân Lan tiếc nuối lắc đầu: "Không đủ nhân lực, còn phải mất một thời gian nữa."
"Trong công hội bây giờ mới có mười thành viên cấp B " và “Trong công hội có 10 thành viên cấp B nguyện ý nghe theo sai sử” là hai việc khác nhau.
Ví dụ như Lý Dung và Gia Nghiên của công hội Khuynh Thành, nếu ở trong công hội không như ý thì họ có thể thay đổi một nhà khác. Các thành viên như vậy khá là tùy tính, hội trưởng và Phó hội trưởng có khi không thể sai họ được.
Ví dụ như Từ Văn Thanh của công hội Vĩnh Hằng, Vân Lan có ân với anh, lại vừa cứu em gái của anh. Bây giờ cô để anh dẫn đội cày phó bản, sau này có phái anh đi ra làm hộ vệ, bảo vệ sự an toàn của tài phiệt trên cơ bản không có ý kiến phản đối.
Lại ví dụ như các thợ săn cấp B khác của công hội Vĩnh Hằng, rất có khả năng họ không quá tình nguyện làm hộ vệ. Nhưng nếu như đưa ra thù lao đủ cao, bọn họ muốn có điểm cống hiến thì vẫn có thể đồng ý.
Công hội càng cao cấp, thợ săn cao cấp nguyện ý nghe điều khiển càng nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong công hội Khuynh Thành có thợ săn cấp B mà Lục Thanh Trần lại phải tuyển vệ sĩ từ công hội Vĩnh Hằng.
"Được rồi, em xem rồi làm."
Nói là nói như vậy nhưng trong lòng Lục Thanh Trần đang nghĩ, trước đây không biết phải thuê vệ sĩ cấp B ở chỗ nào lại không sốt ruột. Bây giờ hi vọng đang ở trước mắt trái lại càng thêm lo lắng.
Chỉ hận không thể ngay lập tức có ba vệ sĩ luôn trung thành tuyệt đối liều mình bảo vệ nhà họ Lục.
Vân Lan quay đầu lại, nhìn thấy ba đứa nhóc to xác thì không khỏi cười nói: "Là các em à?”
“Bọn em tới làm thêm ạ.” Hiếm khi có cơ hội có thể quang minh chính đại kiếm tiền, Từ Văn Nhã vô cùng tích cực.
“Em chào hội trưởng Vân.” Ninh Dao lễ phép chào hỏi.
"Anh Ellen đâu rồi ạ?" Điểm chú ý của Tiếu Văn đặc biệt khác với tất cả mọi người.
"Chào các em.” Vân Lan đáp lại tất cả: “Anh ấy đang ở trong bếp làm bữa trưa, sẽ quay lại ngay thôi.”
“Các bạn này là?” Lục Thanh Trần kinh ngạc, không nghĩ ra tại sao Vân Lan lại cho ba nhóc học sinh trung học này vào cửa.
Vân Lan giới thiệu cho anh: “Từ Văn Nhã, thợ săn cấp B, dị năng chữ viết hệ phòng ngự."
"Ninh Dao, thợ săn cấp B, dị năng triệu hoán."
"Tiếu Văn, thợ săn cấp A, dị năng tốc độ."
“Các em ấy đang rảnh nên thỉnh thoảng sẽ đến công hội vào đoàn đi xoát phó bản để kiếm ít tiền lẻ."
Lục Thanh Trần: " ...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.