Tận Thế Giáng Lâm: Khởi Đầu Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Trăm Tỷ Vật Tư!
Chương 28:
Hắc Bạch Sắc Chương Ngư
23/10/2024
Duỗi tay, cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình.
Một chồi non nhỏ xíu chui ra từ lòng bàn tay cô.
"Còn con người, cũng có cách tiến hóa của con người. Thiên nhiên sẽ không dễ dàng để bất kỳ loài nào bị tuyệt chủng."
"Đây là năng lực của cậu?"
Giang Kiến Quốc ngồi xổm xuống, ghé đầu lại gần tay Tần Sinh, tò mò nhìn cây con đang lắc lư theo gió trong tay Tần Sinh.
"Đây là dị năng gì?"
"Dị năng hệ Mộc."
"Virus trong không khí, trong nước, lây nhiễm cho tất cả mọi người. Không ai có thể thoát khỏi."
"Nhưng những người bị nhiễm virus mà không biến thành dị chủng, một phần sẽ trở thành người thức tỉnh. Thức tỉnh đủ loại năng lực. Ngay cả khi không thức tỉnh năng lực, thể chất của bản thân cũng sẽ được tăng cường."
"Năng lực phổ biến nhất là tự cường hóa: tiến hóa về thị giác, thính giác và các giác quan khác, hoặc sở hữu năng lực thú hóa."
"Có người thức tỉnh sức mạnh nguyên tố: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Lôi Điện, Băng."
"Năng lực tương đối hiếm có là Không Gian, Thời Gian, Tinh Thần, thậm chí là năng lực trị liệu. Hoặc cũng có thể có một số năng lực hiếm gặp mà mọi người đều không biết.…………"
Nghe Tần Sinh miêu tả, ánh mắt Giang Kiến Quốc ngày càng sáng.
Cô ấy nôn nóng hỏi.
"Lão Tần, vậy cậu là người thức tỉnh song hệ Mộc + Không Gian sao? Không đúng, cậu còn có giấc mơ tiên tri nữa! Cậu còn là nhà tiên tri nữa!"
"Lão Tần, trong giấc mơ tiên tri của cậu có nhìn thấy tôi là người thức tỉnh loại nào không?!"
Nghe câu hỏi của Giang Kiến Quốc, giọng điệu Tần Sinh hơi dừng lại.
Sau đó dùng vẻ mặt khó tả nhìn cô ấy.
"Không phải, cậu nhìn tôi với vẻ mặt táo bón này làm gì? Tôi rốt cuộc là năng lực gì?"
"Có phải là rất ngầu, ngầu đến mức cậu không thể diễn tả bằng lời nói?!"
"... Tôi không nhìn thấy năng lực của cậu, cậu tự cảm nhận đi."
Tần Sinh lặng lẽ thu hồi cây con trong lòng bàn tay.
Quay người đi vào nhà.
Giang Kiến Quốc đứng trên ban công nhìn bóng lưng Tần Sinh, âm thầm suy nghĩ.
Ngay cả lão Tần cũng không thể tiên tri được năng lực, chắc chắn là siêu ngầu siêu khủng bố siêu bá đạo!!
Giang Kiến Quốc ở nhà thử theo cách Tần Sinh dạy cả buổi chiều, kết quả không thu hoạch được gì.
Tần Sinh thấy vậy, liền nói: "Hay là chúng ta đánh nhau đi! Cậu đừng đánh trả! Rất nhiều người thức tỉnh đều là khi gặp nguy hiểm mới kích hoạt được năng lực của mình!"
"Vậy cũng được! Lão Tần cậu nhất định đừng nương tay nhé! Hành hạ bông hoa nhỏ bé này của tôi đi, kích hoạt tiềm năng của tôi đi!"
"Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"
Tần Sinh vừa dứt lời, liền nhanh chóng bước lên, túm lấy Giang Kiến Quốc quật ngã.
Sau đó ấn cô ấy xuống đất, một trận đấm đá điên cuồng.
Giang Kiến Quốc tuy là người tập thể hình, cũng luyện qua một chút Taekwondo, nhưng cơ bản đều là nửa vời.
Dựa vào lợi thế chiều cao để đối phó với người bình thường thì được.
Nhưng đối mặt với cao thủ võ lâm từ nhỏ đã luyện võ như Tần Sinh, hoàn toàn không có sức đánh trả!
Đặc biệt là từng cú đấm của Tần Sinh, đều rơi chính xác vào những vị trí đau nhất.
"A!! Đừng đánh nữa! Lão Tần tôi đm cậu! Cậu thật sự ra tay tàn nhẫn!"
"Cứu mạng! Tôi không chơi nữa! Mau dừng lại!!"
"Đừng kêu nữa! Tôi đánh cậu là vì muốn tốt cho cậu!!"
Đánh một hồi, thấy Giang Kiến Quốc vẫn không có chút nào giống thú hóa.
Tần Sinh quyết tâm, một cú đấm giáng mạnh vào cơ ngực săn chắc của cô ấy.
Cú đấm này, Giang Kiến Quốc trực tiếp đau đến mức hồn lìa khỏi xác, hai mắt đỏ ngầu.
Một chồi non nhỏ xíu chui ra từ lòng bàn tay cô.
"Còn con người, cũng có cách tiến hóa của con người. Thiên nhiên sẽ không dễ dàng để bất kỳ loài nào bị tuyệt chủng."
"Đây là năng lực của cậu?"
Giang Kiến Quốc ngồi xổm xuống, ghé đầu lại gần tay Tần Sinh, tò mò nhìn cây con đang lắc lư theo gió trong tay Tần Sinh.
"Đây là dị năng gì?"
"Dị năng hệ Mộc."
"Virus trong không khí, trong nước, lây nhiễm cho tất cả mọi người. Không ai có thể thoát khỏi."
"Nhưng những người bị nhiễm virus mà không biến thành dị chủng, một phần sẽ trở thành người thức tỉnh. Thức tỉnh đủ loại năng lực. Ngay cả khi không thức tỉnh năng lực, thể chất của bản thân cũng sẽ được tăng cường."
"Năng lực phổ biến nhất là tự cường hóa: tiến hóa về thị giác, thính giác và các giác quan khác, hoặc sở hữu năng lực thú hóa."
"Có người thức tỉnh sức mạnh nguyên tố: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Lôi Điện, Băng."
"Năng lực tương đối hiếm có là Không Gian, Thời Gian, Tinh Thần, thậm chí là năng lực trị liệu. Hoặc cũng có thể có một số năng lực hiếm gặp mà mọi người đều không biết.…………"
Nghe Tần Sinh miêu tả, ánh mắt Giang Kiến Quốc ngày càng sáng.
Cô ấy nôn nóng hỏi.
"Lão Tần, vậy cậu là người thức tỉnh song hệ Mộc + Không Gian sao? Không đúng, cậu còn có giấc mơ tiên tri nữa! Cậu còn là nhà tiên tri nữa!"
"Lão Tần, trong giấc mơ tiên tri của cậu có nhìn thấy tôi là người thức tỉnh loại nào không?!"
Nghe câu hỏi của Giang Kiến Quốc, giọng điệu Tần Sinh hơi dừng lại.
Sau đó dùng vẻ mặt khó tả nhìn cô ấy.
"Không phải, cậu nhìn tôi với vẻ mặt táo bón này làm gì? Tôi rốt cuộc là năng lực gì?"
"Có phải là rất ngầu, ngầu đến mức cậu không thể diễn tả bằng lời nói?!"
"... Tôi không nhìn thấy năng lực của cậu, cậu tự cảm nhận đi."
Tần Sinh lặng lẽ thu hồi cây con trong lòng bàn tay.
Quay người đi vào nhà.
Giang Kiến Quốc đứng trên ban công nhìn bóng lưng Tần Sinh, âm thầm suy nghĩ.
Ngay cả lão Tần cũng không thể tiên tri được năng lực, chắc chắn là siêu ngầu siêu khủng bố siêu bá đạo!!
Giang Kiến Quốc ở nhà thử theo cách Tần Sinh dạy cả buổi chiều, kết quả không thu hoạch được gì.
Tần Sinh thấy vậy, liền nói: "Hay là chúng ta đánh nhau đi! Cậu đừng đánh trả! Rất nhiều người thức tỉnh đều là khi gặp nguy hiểm mới kích hoạt được năng lực của mình!"
"Vậy cũng được! Lão Tần cậu nhất định đừng nương tay nhé! Hành hạ bông hoa nhỏ bé này của tôi đi, kích hoạt tiềm năng của tôi đi!"
"Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"
Tần Sinh vừa dứt lời, liền nhanh chóng bước lên, túm lấy Giang Kiến Quốc quật ngã.
Sau đó ấn cô ấy xuống đất, một trận đấm đá điên cuồng.
Giang Kiến Quốc tuy là người tập thể hình, cũng luyện qua một chút Taekwondo, nhưng cơ bản đều là nửa vời.
Dựa vào lợi thế chiều cao để đối phó với người bình thường thì được.
Nhưng đối mặt với cao thủ võ lâm từ nhỏ đã luyện võ như Tần Sinh, hoàn toàn không có sức đánh trả!
Đặc biệt là từng cú đấm của Tần Sinh, đều rơi chính xác vào những vị trí đau nhất.
"A!! Đừng đánh nữa! Lão Tần tôi đm cậu! Cậu thật sự ra tay tàn nhẫn!"
"Cứu mạng! Tôi không chơi nữa! Mau dừng lại!!"
"Đừng kêu nữa! Tôi đánh cậu là vì muốn tốt cho cậu!!"
Đánh một hồi, thấy Giang Kiến Quốc vẫn không có chút nào giống thú hóa.
Tần Sinh quyết tâm, một cú đấm giáng mạnh vào cơ ngực săn chắc của cô ấy.
Cú đấm này, Giang Kiến Quốc trực tiếp đau đến mức hồn lìa khỏi xác, hai mắt đỏ ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.