Tận Thế Giáng Lâm: Tôi Có Một Toà Nhà An Toàn
Chương 17: Cô Là Đang Bôi Nhọ
Thất Oản Hồn Đồn
13/11/2024
Liễu Vân Vân mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, nói: “Tớ cản phía sau, như vậy nếu có nguy hiểm, cậu có thể nhanh chóng chạy đi.”
Đào Lí trong lòng cảm thấy ấm áp, một cảm giác khó tả dâng lên.
Đào Uyển Oánh thấy vậy không nhịn được, chọc chọc Đào Lí: “Đừng cứ quay đầu nhìn mãi, nhanh lên chạy đi, nếu không lại bị tang thi vây quanh!”
Lúc này, ba người họ chạy thành một hàng thẳng, Liễu Vân Vân ở cuối đội, còn Đào Uyển Oánh thì kẹp giữa Liễu Vân Vân và Đào Lí.
Đào Lí rõ ràng hiểu mục đích của Đào Uyển Oánh, rõ ràng là sợ mình phát hiện cô ta ra tay lúc nào, nhưng chỉ im lặng đáp lại: “Đã biết.”
Cô ngoan ngoãn quay đầu, không quay lại nhìn nữa, đẩy mạnh bước chân chạy về phía trước.
Đào Uyển Oánh lúc này mới yên tâm, cẩn thận lùi lại phía sau, mắt vẫn luôn chú ý đến đám tang thi đang dần dần vây lại gần.
“Liễu Vân Vân! Cẩn thận chút!”
Cô ta giả vờ hét lớn một tiếng, sau đó một tay đẩy mạnh Liễu Vân Vân vào giữa đám tang thi.
Tang thi chỉ cách họ chưa đầy 5 mét, và những tang thi mới gia nhập cũng đang lao vào đuổi theo đội ngũ.
Liễu Vân Vân bị đẩy ngã xuống đất, cố gắng bò dậy nhưng lại bị Đào Uyển Oánh đá một cái.
“Cô đi chết đi!”
Đào Uyển Oánh cười nhạt, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy vẻ thích thú.
Nhưng ngay sau đó, cô ta bỗng nhận ra Đào Lí đang đứng ngay phía sau mình.
“Ây da, thật ngượng ngùng, tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
Đào Lí cười ngây thơ, nhưng lại khiến Đào Uyển Oánh cảm thấy như bị đóng băng.
Cảm giác như bị phát hiện toàn bộ âm mưu, Đào Uyển Oánh đứng sững lại, rồi lập tức thấy Đào Lí một tay kéo Liễu Vân Vân dậy, nhanh chóng chạy về phía trước, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Đào Uyển Oánh đứng đó một lát, vẻ mặt chợt hoảng loạn. Liễu Vân Vân chắc chắn hiện tại hận chết cô ta, mà Đào Lí và cô ta vốn không có quan hệ tốt, nếu bạn bè biết được cô ta muốn hại Liễu Vân Vân, chắc chắn cô ta sẽ bị mọi người cô lập. Mà lúc đó, cô ta sẽ phải làm sao đây?
Nhưng tang thi đâu có cho bọn họ thời gian suy nghĩ, bốn phía trong khuôn viên trường, tang thi từ mọi ngóc ngách lao tới, đang dần chặn kín con đường dẫn về sân vận động.
Một nam sinh chạy ở phía trước, cầm gậy bóng chày vung vẩy, giết không ít tang thi, nhưng giờ đây hắn đã kiệt sức, thậm chí cả vật tư đeo trên vai cũng sắp không thể tiếp tục mang theo.
Đào Lí nhíu mày, nhanh chóng kéo Liễu Vân Vân chạy về phía đội ngũ ở phía trước. “Đi theo sau tôi, đừng chạy loạn” cô dặn dò, rồi rút con dao ra khỏi vỏ, chỉ trong nháy mắt đã chém ra một con đường máu giữa đám tang thi.
Đào Uyển Oánh cau mày, đi ở phía cuối đội ngũ. Cô ta nhìn Đào Lí, vẻ ngoài sạch sẽ, động tác lưu loát, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô rõ ràng là một kiều tiểu thư*, bình thường một chút khó khăn cũng có thể khiến cô hoảng sợ, nếu không phải là sợ đến mức tè ra quần thì cũng sẽ chẳng thể tự bảo vệ mình, vậy mà hôm nay lại dám cầm dao nhỏ, dũng cảm đối đầu với tang thi.
*là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ một cô gái trẻ, xinh đẹp, kiêu kỳ và được nuông chiều trong gia đình, đặc biệt là con gái của một gia đình giàu có hoặc quyền thế. từ “kiều” (娇) trong tiếng Trung có nghĩa là “dịu dàng”, “yểu điệu” hoặc “mong manh.”
Chẳng lẽ Đào Lí cũng là trọng sinh giả?
Đào Lí trong lòng cảm thấy ấm áp, một cảm giác khó tả dâng lên.
Đào Uyển Oánh thấy vậy không nhịn được, chọc chọc Đào Lí: “Đừng cứ quay đầu nhìn mãi, nhanh lên chạy đi, nếu không lại bị tang thi vây quanh!”
Lúc này, ba người họ chạy thành một hàng thẳng, Liễu Vân Vân ở cuối đội, còn Đào Uyển Oánh thì kẹp giữa Liễu Vân Vân và Đào Lí.
Đào Lí rõ ràng hiểu mục đích của Đào Uyển Oánh, rõ ràng là sợ mình phát hiện cô ta ra tay lúc nào, nhưng chỉ im lặng đáp lại: “Đã biết.”
Cô ngoan ngoãn quay đầu, không quay lại nhìn nữa, đẩy mạnh bước chân chạy về phía trước.
Đào Uyển Oánh lúc này mới yên tâm, cẩn thận lùi lại phía sau, mắt vẫn luôn chú ý đến đám tang thi đang dần dần vây lại gần.
“Liễu Vân Vân! Cẩn thận chút!”
Cô ta giả vờ hét lớn một tiếng, sau đó một tay đẩy mạnh Liễu Vân Vân vào giữa đám tang thi.
Tang thi chỉ cách họ chưa đầy 5 mét, và những tang thi mới gia nhập cũng đang lao vào đuổi theo đội ngũ.
Liễu Vân Vân bị đẩy ngã xuống đất, cố gắng bò dậy nhưng lại bị Đào Uyển Oánh đá một cái.
“Cô đi chết đi!”
Đào Uyển Oánh cười nhạt, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy vẻ thích thú.
Nhưng ngay sau đó, cô ta bỗng nhận ra Đào Lí đang đứng ngay phía sau mình.
“Ây da, thật ngượng ngùng, tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
Đào Lí cười ngây thơ, nhưng lại khiến Đào Uyển Oánh cảm thấy như bị đóng băng.
Cảm giác như bị phát hiện toàn bộ âm mưu, Đào Uyển Oánh đứng sững lại, rồi lập tức thấy Đào Lí một tay kéo Liễu Vân Vân dậy, nhanh chóng chạy về phía trước, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Đào Uyển Oánh đứng đó một lát, vẻ mặt chợt hoảng loạn. Liễu Vân Vân chắc chắn hiện tại hận chết cô ta, mà Đào Lí và cô ta vốn không có quan hệ tốt, nếu bạn bè biết được cô ta muốn hại Liễu Vân Vân, chắc chắn cô ta sẽ bị mọi người cô lập. Mà lúc đó, cô ta sẽ phải làm sao đây?
Nhưng tang thi đâu có cho bọn họ thời gian suy nghĩ, bốn phía trong khuôn viên trường, tang thi từ mọi ngóc ngách lao tới, đang dần chặn kín con đường dẫn về sân vận động.
Một nam sinh chạy ở phía trước, cầm gậy bóng chày vung vẩy, giết không ít tang thi, nhưng giờ đây hắn đã kiệt sức, thậm chí cả vật tư đeo trên vai cũng sắp không thể tiếp tục mang theo.
Đào Lí nhíu mày, nhanh chóng kéo Liễu Vân Vân chạy về phía đội ngũ ở phía trước. “Đi theo sau tôi, đừng chạy loạn” cô dặn dò, rồi rút con dao ra khỏi vỏ, chỉ trong nháy mắt đã chém ra một con đường máu giữa đám tang thi.
Đào Uyển Oánh cau mày, đi ở phía cuối đội ngũ. Cô ta nhìn Đào Lí, vẻ ngoài sạch sẽ, động tác lưu loát, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô rõ ràng là một kiều tiểu thư*, bình thường một chút khó khăn cũng có thể khiến cô hoảng sợ, nếu không phải là sợ đến mức tè ra quần thì cũng sẽ chẳng thể tự bảo vệ mình, vậy mà hôm nay lại dám cầm dao nhỏ, dũng cảm đối đầu với tang thi.
*là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ một cô gái trẻ, xinh đẹp, kiêu kỳ và được nuông chiều trong gia đình, đặc biệt là con gái của một gia đình giàu có hoặc quyền thế. từ “kiều” (娇) trong tiếng Trung có nghĩa là “dịu dàng”, “yểu điệu” hoặc “mong manh.”
Chẳng lẽ Đào Lí cũng là trọng sinh giả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.