Tân Thế Giới

Chương 12: Diệt Thiên - Biển Đen

Tuanminh109

24/03/2015

Trở về với tình hình của Cửu Vân Long, lúc này anh và Hầu Vương hoàn toàn ở trong hiểm cảnh, đã không còn có đường rút. Bóng đen vừa bước tới dần lộ diện, kẻ mới tới lại là Phù Vân chứ không phải Bạch Sầu. Tại sao Cặp Song Sinh xuất hiện nhưng Bạch Sầu lại không ? Nhưng dù là Bạch Sầu không tới thì với bộ ba trước mặt lúc này cũng đủ để giết tận Cửu Vân Long và Hầu Vương. “Ha ha, giết được tên Cửu Vân Long rồi chắc chắn Hoàng Đế sẽ trọng dụng ta hơn, khi đó việc trở thành Chiến Tướng Đặc Biệt cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra !” trong đầu Phù Vân thầm nghĩ, hóa ra chính vì mục đích đó mà hắn chưa vội báo cho Bạch Sầu biết mà tự muốn tự mình ra tay để lập công; nhưng do để chắc chắn hắn đã mời thêm Cặp Song Sinh vì biết bọn họ chưa bao giờ tranh công với ai cả.

- Hai người chặn đường lui của chúng còn lại để ta ! – Phù Vân nói đoạn rồi tiến đến phía Cửu Vân Long.

Cặp Song Sinh hiểu ý lập tức di chuyển. Mặc dù Hầu Vương quyết ý muốn ở lại đồng sinh tử cùng mình, nhưng cuối cùng thì Cửu Vân Long vẫn là loại người vì người khác hơn sinh tử của bản thân :

- Phía sau vẫn còn một con đường lui, ta ra hiệu thì hãy lập tức dồn toàn bộ sức mạnh mà tới.

- Không thể nào, chẳng phải tôi đã nói ...

Chưa đợi Hầu Vương nói hết Cửu Vân Long quay mặt lại nở một nụ cười nhẹ nhàng :

- Ta mà chết dễ dàng được sao ? Mau rời khỏi đây, để ta có thể toàn tâm toàn lực tung ra chung cực tuyệt kĩ mạnh nhất. Nhìn cho kĩ lực sát thương của nó để sau này tìm cách đối phó đi !

Trong phút sinh tử vẫn điềm đạm, Cửu Vân Long thực biết cách làm người khác thấy an toàn, bình tĩnh. Nhưng thật ra anh ta có tuyệt chiêu như thế thật không hay chỉ là lời nói trấn an ? Nghi vấn đặt ra trong đầu Hầu Vương, nhưng nhìn lại vẻ mặt kiên nghị của Cửu Vân Long thì cậu ta bỗng cảm thấy an tâm và hoàn toàn tin tưởng.

- Được, vậy trại chủ phải cẩn thận, tôi sẽ chỉ rời khỏi vùng sát thương đợi ngài đánh gục bọn chúng rồi cùng rời khỏi đây đó !

Cửu Vân Long không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười. Đám người Phù Vân ngày càng tiến sát hơn, Cửu Vân Long liếc nhìn hai bên, Cặp Song Sinh đã chuẩn bị bít hoàn toàn cả đường lui, tức thì anh ta hét lớn :

- Mau, Thần ...

Vừa xuất lời bỗng một luồng khí hủy thiên diệt địa từ đâu tới, cả bọn đều kinh ngạc nhưng luồng khí chỉ nhắm vào Phù Vân và Cặp Song Sinh khiến bọn chúng phải lập tức vận toàn phần sức mạnh để giữ mạng. “Uỳnh” một tiếng nổ lớn vang lên, từ trong khói bụi mù mịt một bóng người lao tới phía Cửu Vân Long và Hầu Vương :



- Mau rời khỏi đây !

- Hả, là...là... – Hầu Vương ấp úng không nói nổi nên lời nhưng tình thế hiện tại nguy cấp, cậu ta lập tức lao mình theo người vừa tới.

Khói bụi dần tan, đám người Phù Vân lấy lại bình tĩnh, nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng của Cửu Vân Long và Hầu Vương đâu nữa.

- Mẹ kiếp, thằng khốn nào dám phá ta chứ ?! – Phù Vân giận điên người.

Cặp Song Sinh nhìn chằm chằm vào Phù Vân không nói gì càng khiến hắn tức giận hơn :

- Được rồi, hai ngươi quay về đi. Ta sẽ điều động người tìm bọn chúng, đám khốn kiếp đó chắc chắn chưa chạy được xa !

Một quãng đường không xa cách đó, Cửu Vân Long và Hầu Vương đang bám theo người vừa tới, chỉ thấy Hầu Vương từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đó, ngoài ra Cửu Vân Long cũng ngờ ngợ về bóng người trước mặt. Cả ba tới một vách núi có khe hang khá hẹp :

- Mau vào trong, bọn chúng không tìm ra được nơi này đâu !

Cả ba vừa lách người vào tới nơi trong động thì Hầu Vương nhảy bổ tới ôm người kia mà hét lớn :

- Sư phụ ~ , sao bây giờ người mới xuất hiện ? Sao người không quay lại với con ?

Cậu ta sụt sùi như một đứa trẻ. Hóa ra người vừa cứu mạng hai người chính là sư phụ của Hầu Vương, nhưng Cửu Vân Long bất chợt còn nhận ra thân thế đáng kinh ngạc của người trước mặt mình :

- Ông là sư phụ của Hầu Vương sao ? Nhưng...nhưng ông ch...chẳng phải là Diệt Thiên sao ?!



Người trước mặt là sư phụ của Hầu Vương, liệu ông ta có thực sự là huyền thoại Diệt Thiên ?

Một chiến thuyền lúc nãy đang lênh đênh trên biển lớn, bên hông ghi lớn “ Cự Sa Chiến Hạm”, lẽ nào Cự Sa đã tập hợp được lại quân số và tạo nên một chiến hạm khác. Nhưng trên thuyền lại chẳng hề có bóng dáng của Cự Sa đâu cả, chỉ có Lý Trầm Châu đang đứng ở mũi thuyền trầm ngâm suy tư. “Đã mấy tháng rồi kể từ sau khi Bạch Sầu phá tan nát hạm đội, ngài ấy biệt tăm tích khiến ngay cả ta cũng không tìm ra, rốt cuộc bao giờ ngài mới trở lại đây ?!” những dòng hồi tưởng về quá khứ dần dần hiện lên trong đầu Lý Trầm Châu. Mấy tháng trước, sau cuộc đại chiến với Bạch Sầu, lúc này Cự Sa và Lý Trầm Châu đang ngồi trong một quán rượu nhỏ. Chẳng còn chiến hạm, cũng chẳng còn đám người hung hăng luôn theo sau, đi tới đâu là ồn ào huyên náo tới đấy, khiến nơi đây chẳng ai nhận ra được Cự Sa nổi danh đang ngồi cả. Hai người ngồi im lặng, từng chai từng chai cứ liên tục hết, một hồi sau Lý Trầm Châu không chịu nổi vẻ thiểu não của Cự Sa nữa, anh ta lên tiếng :

- Ha, chúng ta đi kiếm thuyền viên rồi tái lập một hạm đội khác điên cuồng, hiếu chiến hơn trước chứ ?! Với sức mạnh của ngài thì việc đó dễ thôi mà, chúng ta sẽ lại tiếp tục tàn phá tất cả, sẽ còn vui hơn cả trước đây ! – Lý Trầm Châu cố làm vẻ mặt tươi tỉnh, nói những lời tươi sáng nhưng trước mặt Cự Sa vẫn im lặng nốc ừng ực hết chai này đến chai khác khiến anh ta tức điên : - Thôi nào, đây mà là Cự Sa mà tôi biết sao, ngài trở thành thằng khốn bạc nhược như này chỉ vì chuyện cỏn con như thế sao !

Vừa nghe tới cái tên Cự Sa, cả quán rượu lập tức trùng xuống, mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc bàn vừa phát ra tiếng động. Cự Sa lúc này mới bỏ chai rượu xuống, đưa tay xoa xoa đầu nhìn xung quanh mà cười xòa :

- Ha ha, thôi nào, uống tiếp đi nào, anh bạn trẻ này hơi say thôi mà ! Nào nào, ngồi xuống, bình tĩnh đi nào !

Lúc đầu thấy Cự Sa bặm trợn hung ác mọi người còn nghi ngờ, nhưng sau khi thấy vẻ ngờ nghệch này thì tất cả đều có chung một suy nghĩ “Cự Sa điên cuồng không thể nào là một gã đần như này!”, thế là quán rượu lại tiếp tục ồn ào huyên náo. Lý Trầm Châu thấy đám người tỏ vẻ khinh thường không để ý thì nghiến răng, dường như anh ta muốn lập tức hủy diệt nơi này, nhưng Cự Sa từ tốn :

- Ngồi xuống đi nào, ta có chuyện muốn nói với cậu.

Lý Trầm Châu thu sát khí cố lấy lại bình tĩnh từ từ ngồi xuống.

- Việc xây dựng lại hạm đội là điều chắc chắn, nhưng ta muốn cậu giúp ta, lần này hãy tuyển đám hữu dụng hơn. – Cự Sa nói tiếp.

- Tôi ? Vậy còn ngài ? – Lý Trầm Châu tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Ta... Khặc khặc khặc, lần này ta nhận ra được ta vẫn yếu kém đến như nào. Chỉ là một tên Bạch Sầu còn không đánh lại thì sao có thể hoàn thành được tâm nguyện. Yên tâm đi, ta sẽ sớm trở lại ! Nhưng mong rằng lúc đó sẽ có một Cự Sa Chiến Hạm lớn mạnh hơn, hùng vĩ hơn, đông đảo hơn đón mừng ta !

Nhớ lại vẻ mặt với nụ cười đáng sợ ấy lại bỗng khiến Lý Trầm Châu cảm thấy an tâm hơn. Phải kẻ điên thì mãi vẫn là kẻ điên, huống chi một gã điên cuồng như Cự Sa đâu thể trở thành người bình thường được. Trong thời gian Cự Sa vắng mặt, Lý Trầm Châu chuyên tâm vào việc luyện tập và tuyển người, trên tàu lúc này chỉ toàn những kẻ khát máu và hiếu chiến, chúng còn điên cuồng hơn đám trước đây rất nhiều, nhưng vẫn chịu im hơi lặng tiếng một thời gian dài chỉ vì Lý Trầm Châu chưa cho phép, đủ thấy anh ta cũng đã tiến bộ một quãng dài. Nhất định ngày trở về của Cự Sa sẽ khiến thế giới lại một lần kinh hoàng trước một Cự Sa Chiến Hạm còn điên cuồng, khát máu hơn trước đây nhiều lần. Nhưng rốt cuộc là Cự Sa đã đi đâu ? Chỉ có thể ở một nơi, trước đây đã cho hắn sức mạnh, nhưng hắn vẫn chưa tiếp nhận được hoàn toàn sức mạnh của nơi đây thì đã bỏ đi, hay chính xác hơn hắn không dám tiếp tục ở nơi đây nữa. Nay Cự Sa quay trở lại, quyết tâm lớn hơn, đặt cược mạng mình để có được sức mạnh lớn nhất, hắn quay trở lại biển Đen, vùng biển đáng sợ nhất thế giới mà không một người nào muốn đặt chân đến. Tương truyền bốn loại quái vật thống trị bốn phía của vùng biển này; phía Đông do một con Kraken thống trị, sinh vật biển ở đây được tự do nhất bởi nó ít khi xuất hiện. Phía Tây do một con rắn biển với chiều dài không tưởng đề ra luật lệ về hệ thống thức ăn giữa kẻ đi săn và con mồi ở nơi đây. Phía Nam thì hoàn toàn không có bất kì một thông tin gì, các vùng khác nước còn có thể nhìn được một chút thì nơi đây hoàn toàn đen xì đúng như cái tên của nó, chưa một kẻ nào xuống mà có thể ngoi lên khiến nơi đây trở thành nơi đáng sợ và bí ẩn nhất. Cuối cùng là phía Bắc, nơi đây là nơi hỗn loạn nhất, mặt biển toàn những xác thịt của các sinh vật, kẻ mạnh nhất nơi đây chính là một con cá mập trắng lớn nhất thế giới mà người ta thường gọi là Bạch Sa. Con quái vật này thực sự điên cuồng, không hề có luật lệ, nó ăn thịt hay thậm chí cắn xé giết tất cả những sinh vật xuất hiện trước mặt dù chẳng hề đói, việc đó khiến nơi đây trở thành nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ kẻ săn mồi mới có thể tồn tại ở nơi đây. Và đây cũng chính là nơi hợp nhất với Cự Sa, hắn tới phía Bắc nơi Bạch Sa thống trị, và mục tiêu của hắn là ... ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook