Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 61: Chương 40-1
Điền Viên Bảo
05/02/2022
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng quay người chạy. Cô vừa chạy, trên người từng cánh từng cánh hoa trắng rơi xuống. Cô phát hiện, đám người đang ồn ào kia chỉ khi chạm vào cánh hoa mới có thể yên tĩnh lại một chút.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng làm rơi càng nhiều hoa hơn nhưng khắp nơi đâu đâu cũng có đám người điên cuồng phát ra dị năng. Hơn nữa, càng lúc càng có nhiều người đến gần. Tô Nhuyễn Nhuyễn cố hết sức chạy. Sau lưng cô, trong lâu đài mở ra một con đường hoa. Các dị năng giả đi theo đằng sau Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như những kẻ cuồng tín si mê.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không ngừng chạy nhưng dị năng từ bốn phía bắn đến giống như một tấm lưới, trói chặt cô, cô như bị tấm lưới vô hình ghìm chặt chân tay, động tác càng lúc càng chậm. Thậm chí bởi vì dị năng tiêu hao quá độ cho nên chân tay cũng bắt đầu như nhũn ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng thở hổn hển, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Trong lâu đài rất loạn, dị năng phát ra bắt đầu làm bị thương những người khác, thậm chí kính trên cửa sổ, cửa chính cũng bị phát nát.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ngăn lại những mảnh kính vỡ bắn đến. Những đóa hoa trắng lơ lửng quanh người cô, chắn hết những mảnh kính vụn. Phía sau, những dị năng giả không thể khống chế dị năng phát ra ngoài kia đã đỏ ngầu hai mắt, theo bản năng muốn đến gần Tô Nhuyễn Nhuyễn. Bởi vì chỉ có ở bên người cô, bọn họ mới có thể giảm bớt cảm giác châm chích trong đầu, cảm giác như muốn làm nổ nát tinh hạch trong đầu họ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, các dị năng giả sau lưng nhìn cô, dường như dáng vẻ mất trí của họ khiến người khác phải kinh sợ. Cô vô thức lùi về sau. Phía sau cô là một cửa sổ lớn không có kính.
Lúc đám dị năng giả xông tới, cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn đã vùi lấp trong biển hoa, cô hơi nghiêng người, ngã về phía sau.
A, hoa trắng bay ra.
Cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trên không trung nhanh chóng rơi xuống. váy trắng trên người cô bị gió thổi bay giống như đóa hoa bị bẻ gãy. Cơ thể cô được vô số bông hoa bao bọc, như ẩn như hiện, phân tán rồi tụ lại. Những bông hoa trắng như có ý thức, bay ra tứ phía. Chúng xuyên qua tuyết trắng và gió lạnh, hoặc bị xé nát, hoặc bị thiêu cháy. Trên cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn xuất hiện những vết thương nhỏ, có vết cắt, có vết bỏng.
Trong lâu đài, Lục Thời Minh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời. Một bông hoa trắng rơi xuống tay hắn. Phía sau là tiếng cười điên cuồng của Lục Kiến Nhân. Tinh hạch của ông ta đã bị nổ, dị năng ảnh hưởng trên diện rộng, ngay cả Lục Thời Minh cũng cảm giác trước mắt mình huyết sắc mơ hồ, ngũ tạng cũng bị tổn thương, dường như không thể đứng vững.
Hoa trắng càng lúc càng rơi nhiều, dưới sự ảnh hưởng từ dị năng của Lục Kiến Nhân, khí lực mềm mại đó giống như một vòng tay dịu dàng bao bọc một mùi hương ngọt ngào, bao trùm lên dị năng của ông ta, chậm chạp cắn nuốt, rồi bay lơ lửng trên không trung, mềm mại không thể tả xiết.
Trên nhà thờ cách đó không xa có một đàn bồ câu trắng bay tới, thiêng liêng mà đẹp đẽ. Dường như có tiếng thánh ca từ nơi xa vang lên.
"Phành phạch..."
Đám bồ câu trắng bay qua bay lại, lượn quanh muốn đáp xuống, dường như đang than khóc.
Trước khung cửa sổ đã vỡ có thứ gì đó rơi xuống, hai mắt Lục Thời Minh như ngừng lại, hắn lảo đảo cắn răng đứng dậy, phá vỡ cửa sổ, thân thể gầy gò mang theo gió lạnh rơi xuống, hắn vươn tay muốn nắm lấy bông tuyết trắng kia.
Nhưng trước mắt hắn tràn đầy màu máu, không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tràn ngập giữa đất trời và cả những bông hoa trắng đang bao lấy hắn.
Tựa như cơn mưa mùa hạ, như nắng ấm ngày đông, vỗ về tâm trí trong cơn điên loạn của hắn.
Hoa trắng rợp trời rơi xuống đất, hòa lẫn trong tuyết, mùi hương ngòn ngọt lan tỏa, những dị năng giả đang cuộn mình gào thét đã đỏ ngầu cả hai mắt, những bông hoa trắng rơi xuống trước mắt họ, nhẹ nhàng dịu êm chạm vào da thịt họ khiến họ như được thần linh xoa dịu.
Cơ thể mềm mại của cô gái cuối cùng cũng được người đàn ông toàn thân là máu ôm vào lòng. Cô nhắm mắt, tóc đen xõa dài, không còn hơi thở, giống như một bức tượng bằng ngọc xinh đẹp.
Tuyết đọng ở bốn phía bắt đầu tan ra, vạn vật hồi xuân, hoa trắng xinh đẹp từ dưới đất mọc lên, từng bụi từng bụi, từng khóm từng khóm, từng đóa từng đóa.
Trên trời hay dưới đất.
Phủ đầy đất trời.
Cảm xúc của những dị năng giả dần bình tĩnh lại. Vạn vật rơi vào sự tĩnh lặng dài dằng dặc. Trong sự trầm mặc đến cực hạn là tiếng gào thét cuồng loạn của người đàn ông, là âm thanh linh hồn bị xé nát.
...
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Mau tới đây! Sắp bắt đầu rồi!"
Người chị em Lý Nhuyễn Nhuyễn của Tô Nhuyễn Nhuyễn đang gọi cô. Đây là trấn nhỏ của một khu sinh tồn ở phương Nam, tuy không quá giàu có nhưng cuộc sống của mọi người trải qua rất êm đềm.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước, náo nhiệt, tấp nập. Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo lãng hoa nhỏ của cô chen trong đám người, vươn cổ ra nhìn chung quanh.
Hôm nay là ngày lễ Nữ Thần diễn ra mỗi năm một lần. Trên quảng trường, đâu đâu cũng có người đến kính dâng lên cống phẩm, thăm viếng nữ thần.
Vị nữ thần này được hoan nghênh như vậy, nghe nói là do năm năm trước, trong cơn đại nạn hủy diệt gần hết nhân loại ấy. Khi đó, trời đất u ám, vạn vật bay màu, khi các dị năng giả đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, sắp bị hóa điên mà chết, nữ thần khoác trên mình bộ váy của thần linh, cũng chính là váy tulle trắng đang cực kỳ thịnh hành hiện nay, từ trên trời giáng xuống, đánh bại... tên giả thần giả quỷ muốn hủy diệt thế giới?
Sau đó dùng phép thuật Thiên Nữ Tán Hoa khiến đất trời hồi xuân, cứu sống những dị năng giả suýt bị tên lừa gạt kia giết chết.
Nghe nói vị nữ thần này họ Tô, tên Nhuyễn Nhuyễn.
Ngược lại trùng tên với cô.
Nhưng, bây giờ người tên Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều. Chỉ vẻn vẹn trong trấn nhỏ này đã có cực nhiều Nhuyễn Nhuyễn.
Ví dụ như Chu Nhuyễn Nhuyễn, Trương Nhuyễn Nhuyễn, Lý Nhuyễn Nhuyễn, Bao Nhuyễn Nhuyễn... cứ mười cô thì hết chín cô tên Nhuyễn Nhuyễn rồi.
Đó là vì quá sùng bái vị nữ thần này nên rất nhiều người đổi tên con gái mình thành Nhuyễn Nhuyễn, có người thậm chí còn đổi cả họ. Ví như mẹ cô, lại ví như con gái của trưởng trấn*.
(mình hiểu từ này có nghĩa là người đứng đầu của một thị trấn nhưng mình không tìm được từ nào ngắn gọn và thích hợp hơn để gọi cả, chức vụ này bên mình gọi là chủ tịch UBND thị trấn, chẳng lẽ lại gọi vậy =))) nên bạn nào có cách gọi khác thì góp ý cho mình nhé)
Cả Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng biết, con gái của trưởng trấn cực kỳ sùng bái vị nữ thần này, không chỉ đổi họ tên thành Tô Nhuyễn Nhuyễn, còn học theo những cô gái trong gia tộc của các dị năng giả, lúc ra ngoài phải rải cánh hoa, mà phải là loại hoa trắng thuần xinh đẹp. Loài hoa trắng đó có thể nhìn thấy khắp dưới đất, được phong là quốc hoa sau tận thế.
Còn phải xịt nước hoa chuyên dụng của nữ thần, chính là loại nước hoa mang hương thơm ngọt của loài hoa đó.
"Hỡi nữ thần vĩ đại, cầu mong con có thể sớm chút tìm được bạn trai."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm tượng nữ thần ở giữa quảng trường, trầm tư nói: "Ngài ấy còn quản cả chuyện này?"
Lý Nhuyễn Nhuyễn lập tức trừng mắt, "Không được bất kính với nữ thần!"
Dạ được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải cùng quỳ xuống bái lạy nữ thần.
Nữ thần mặc bộ váy trắng xinh đẹp bằng vải tulle, tóc xõa dài như hải tảo che khuất hơn nửa khuôn mặt, bên người có vô số bông hoa trắng lơ lửng. nghe những người may mắn từng được gặp nữ thần kể lại, vẻ đẹp của nữ thần ngay cả tiên nữ Lạc Thần* trên trời cũng khó bì, Người là mỹ nhân độc nhất vô nhị trên đời này.
(*Lạc Thần là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa)
Lúc Người bước đi, mặt đất dưới chân Người mọc lên những bông hoa, trên trời còn đổ cơn mưa hoa, trên người sẽ tỏa ra hương hoa mà có cách mười dặm cũng có thể ngửi thấy. Đó là mùi hương ngọt ngào nhất thế giới.
Truyền thuyết Mary Sue như thế đã thành công khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn nảy sinh cảm giác chống đối mãnh liệt từ tận đáy lòng đối với vị nữ thần đại nhân chưa từng gặp mặt này.
Đây rốt cuộc là một vị Mary Sue đến cỡ nào đây.
Bên cạnh, Lý Nhuyễn Nhuyễn cầu nguyện xong, đứng lên, một tay kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngây người dậy, nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, tôi thấy vẻ ngoài của cậu giống nữ thần lắm đấy."
Tượng nữ thần tóc che hết mặt thì cậu nhìn thế nào mà ra được hay vậy?
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng nghi hoặc, sau đó nói: "Không biết vì sao, tôi thấy tôi trông xinh hơn ngài ấy nhiều."
Lý Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng che miệng cô lại, "Tô Ngốc Nghếch! Cậu không muốn sống nữa hả?"
Tô Ngốc Nghếch là tên thân mật mà Lý Nhuyễn Nhuyễn đặt cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Nghe mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, cô ấy một năm trước bị đụng vào đầu, không nhớ gì hết.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe Lý Nhuyễn Nhuyễn nói, thực ra bà ấy không phải mẹ ruột của cô mà là cô được bà ấy nhặt từ bên ngoài về.
Mặc dù hiện tại trật tự nơi tận thế đã đi vào quy củ nhưng chỉ cần bạn ra ngoài vẫn có thể dễ dàng nhặt được người. Bởi vậy, những kẻ "Muốn có vợ không?", "Muốn có chồng không?", "Muốn có con không?" thường xuyên xuất hiện quanh trấn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cô hẳn là một trong số những "Muốn có con không?". Dù cho cô cũng không biết năm nay mình bao tuổi nhưng cũng không phải trẻ con.
Ôi, tuổi thơ bỗng dưng biến mất của tôi ơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không có ký ức về trước kia, cô không biết mình từ đâu tới.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cậu còn nói hươu nói vượn như vậy nữa coi chừng bị người ta chặt đó." Lý Nhuyễn Nhuyễn hết sức nghiêm túc.
Lý Nhuyễn Nhuyễn không phải nói giỡn, chuyện này đúng là có căn cứ.
Nghe nói một tên thủ lĩnh vô danh nào đó trong khu sinh tồn nhỏ thuộc quyền quản lý của khu sinh tồn phương Nam, bởi vì ngấp nghé vẻ đẹp của nữ thần nên trong một đêm trăng thanh gió mát, đã lén lút trèo lên giá đỡ, hôn trộm lên tượng nữ thần, liền bị chặt thành mười tám khúc, treo ở cổng lớn. Mọi người vừa sáng ra đã thấy đống máu me kinh khủng censored, bị dọa đến cả một tuần trời ăn không ngon.
Đến nước này, lời nói không thể khinh nhờn nữ thần được truyền đi rất xa, mọi người thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào dung nhan nữ thần, sợ làm nữ thần giận.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, nói mình biết rồi. Lý Nhuyễn Nhuyễn lúc này mới hài lòng nói: "Cậu phải nghe lời tôi."
Tuy Tô Nhuyễn Nhuyễn trông rất xinh đẹp, các chàng trai trong trấn đều thích cô nhưng bởi vì dường như đầu óc cô có vấn đề cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc, chỉ có Lý Nhuyễn Nhuyễn thực lòng coi cô là bạn.
"Tô Ngốc Nghếch, tiền tiêu vặt hôm nay mẹ cậu cho cậu đâu?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy số tiền ít ỏi của mình ra.
"Chỉ có một trăm đồng thôi à!" Lý Nhuyễn Nhuyễn lẩm bầm rồi nhanh chóng cầm lấy, "Nhớ rõ. Không được nói cho mẹ cậu!"
"Ừ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, nhìn Lý Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ cầm số tiền ít ỏi của cô đi với những người bạn khác, sau đó cô mới lấy một xấp tiền mặt từ một cái túi khác ra, nhìn ảnh chân dung nữ thần được in trên đó, nhẹ nhàng chạm vào.
Cô vẫn cảm thấy cô xinh hơn cái cô nữ thần này nhiều.
Bạn nhìn đi, cái cô nữ thần này làm gì có ngực có mông.
Còn cô ấy à, vừa có ngực có mông, lại còn xinh ơi là xinh!
...
Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn trở về đã là buổi tối, mẹ cô đang ở trong phòng dâng hương cho ba cô. Nghe nói ba cô tên là Kiến Nhân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ thắc mắc, sao lại có người tên là Tiện Nhân* nhỉ?
( Kiến Nhân phát âm là // còn tiện nhân cũng phát âm là // . Trời ơi người ta chết rồi thì tha cho ổng đi =)))
Được rồi, có ba cô.
"Về rồi hả?"
Mẹ thắp hương cho cha xong đi ra, vừa nhìn thấy rổ hoa trắng của Tô Nhuyễn Nhuyễn là lập tức đi lên hất đổ hoa xuống đất, giẫm thật mạnh!
Bên kia, chị gái King Kong Barbie của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đến ngăn cản.
"Tiểu thư, đừng tức giận, coi chừng ảnh hưởng sức khỏe, không đáng đâu ạ!"
Được King Kong Barbie khuyên nhủ, Bạch Hoan cố nín thở, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tuy cô biết đây không phải ả ta, thế nhưng cô chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cực kì giống khuôn mặt của ả "Tô Nhuyễn Nhuyễn" kia là cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Cô muốn báo thù, cô nhất định phải báo thù!
Con nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn này chính là cơ hội ông trời trao cho cô!
Nhìn sắc mặt dữ tợn của Bạch Hoan, Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại cái bụng đói cơm của mình, không hề có gánh nặng trong lòng mà gọi cô gái trước mặt nhìn qua chẳng lớn hơn mình là bao này, "Mẹ ơi, ăn cơm chưa ạ?"
Có sữa thì chính là mẹ.
Bạch Hoan tức giận mắng, "Ăn ăn ăn, mày suốt ngày chỉ biết ăn!"
Chị gái King Kong Barbie lại tương đối dịu dàng, chỉ nói: "Em về phòng trước đi, sắp ăn cơm rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy chuỗi lạp xưởng treo trên mái hiên, vừa gặm vừa về phòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa đi, King Kong Barbie lập tức khóc lóc than vãn với Bạch Hoan, "Tiểu thư à, gạo trong nhà sắp bị con nhỏ đó ăn hết rồi." Ngài sao mà lại nhặt được một cái thùng cơm như vậy chứ!
Sắc mặt Bạch Hoan cũng có chút khó coi. Cô lúc trước nhìn trúng con nhỏ đó là bởi vì nó giống ả Tô Nhuyễn Nhuyễn đến chín phần, cho nên mới nhặt nó về.
Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt đó, Bạch Hoan còn tưởng mình đã gặp được Tô Nhuyễn Nhuyễn chân chính.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thật còn đang ăn ngon uống say ở khu sinh tồn phương Nam, được người ta đối xử như nữ thần kia kìa, sao có thể xuất hiện ở đây. Với lại nhìn kỹ, con nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn này có chút khác ả Tô Nhuyễn Nhuyễn kia... về dáng người.
Nhưng Bạch Hoan biết, con nhỏ kia chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng với cô.
Lúc ăn cơm tối, Bạch Hoan mở miệng nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Đến lúc nói cho con chân tướng rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nhét cơm vào miệng: ???
"Thực ra, ba con bị người ta hại chết... Chờ tao nói xong mày lại ăn!" Bạch Hoan nổi giận
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chậu đáng thương nói: "Nhưng con đói lắm rồi."
Bạch Hoan:... Mẹ kiếp.
Thôi được, dù sao cũng là bữa cơm cuối cùng rồi.
Bạch Hoan bắt đầu lần thứ một trăm linh tám kể lại cho Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe câu chuyện tình yêu đẹp mà buồn của mình với người ba Kiến Nhân kia. Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe đến buồn ngủ, Bạch Hoan đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn khiến ngay cả đũa trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng rớt.
"Kẻ thù của con là Lục Thời Minh, giết hắn ta, nhất định phải giết hắn ta."
Khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn lờ mờ vặn vẹo khác thường, tựa như ác quỷ đáng sợ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa gật đầu, vừa tiếp tục ăn cơm. Trong âm thanh đầy giận dữ của Bạch Hoan, cô chỉ nhớ kỹ một cái tên.
Lục Thời Minh.
Không biết vì sao, lúc cô đọc cái tên này, đáy lòng liền rung động như có thứ gì muốn phá đất trồi lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gọi cái này là, mối thù giết cha!
Cô nhất định là quá hận hắn, ngay cả nghe tên thôi tim cũng cảm thấy như có nai con chạy
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng làm rơi càng nhiều hoa hơn nhưng khắp nơi đâu đâu cũng có đám người điên cuồng phát ra dị năng. Hơn nữa, càng lúc càng có nhiều người đến gần. Tô Nhuyễn Nhuyễn cố hết sức chạy. Sau lưng cô, trong lâu đài mở ra một con đường hoa. Các dị năng giả đi theo đằng sau Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như những kẻ cuồng tín si mê.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không ngừng chạy nhưng dị năng từ bốn phía bắn đến giống như một tấm lưới, trói chặt cô, cô như bị tấm lưới vô hình ghìm chặt chân tay, động tác càng lúc càng chậm. Thậm chí bởi vì dị năng tiêu hao quá độ cho nên chân tay cũng bắt đầu như nhũn ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng thở hổn hển, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Trong lâu đài rất loạn, dị năng phát ra bắt đầu làm bị thương những người khác, thậm chí kính trên cửa sổ, cửa chính cũng bị phát nát.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ngăn lại những mảnh kính vỡ bắn đến. Những đóa hoa trắng lơ lửng quanh người cô, chắn hết những mảnh kính vụn. Phía sau, những dị năng giả không thể khống chế dị năng phát ra ngoài kia đã đỏ ngầu hai mắt, theo bản năng muốn đến gần Tô Nhuyễn Nhuyễn. Bởi vì chỉ có ở bên người cô, bọn họ mới có thể giảm bớt cảm giác châm chích trong đầu, cảm giác như muốn làm nổ nát tinh hạch trong đầu họ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, các dị năng giả sau lưng nhìn cô, dường như dáng vẻ mất trí của họ khiến người khác phải kinh sợ. Cô vô thức lùi về sau. Phía sau cô là một cửa sổ lớn không có kính.
Lúc đám dị năng giả xông tới, cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn đã vùi lấp trong biển hoa, cô hơi nghiêng người, ngã về phía sau.
A, hoa trắng bay ra.
Cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trên không trung nhanh chóng rơi xuống. váy trắng trên người cô bị gió thổi bay giống như đóa hoa bị bẻ gãy. Cơ thể cô được vô số bông hoa bao bọc, như ẩn như hiện, phân tán rồi tụ lại. Những bông hoa trắng như có ý thức, bay ra tứ phía. Chúng xuyên qua tuyết trắng và gió lạnh, hoặc bị xé nát, hoặc bị thiêu cháy. Trên cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn xuất hiện những vết thương nhỏ, có vết cắt, có vết bỏng.
Trong lâu đài, Lục Thời Minh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời. Một bông hoa trắng rơi xuống tay hắn. Phía sau là tiếng cười điên cuồng của Lục Kiến Nhân. Tinh hạch của ông ta đã bị nổ, dị năng ảnh hưởng trên diện rộng, ngay cả Lục Thời Minh cũng cảm giác trước mắt mình huyết sắc mơ hồ, ngũ tạng cũng bị tổn thương, dường như không thể đứng vững.
Hoa trắng càng lúc càng rơi nhiều, dưới sự ảnh hưởng từ dị năng của Lục Kiến Nhân, khí lực mềm mại đó giống như một vòng tay dịu dàng bao bọc một mùi hương ngọt ngào, bao trùm lên dị năng của ông ta, chậm chạp cắn nuốt, rồi bay lơ lửng trên không trung, mềm mại không thể tả xiết.
Trên nhà thờ cách đó không xa có một đàn bồ câu trắng bay tới, thiêng liêng mà đẹp đẽ. Dường như có tiếng thánh ca từ nơi xa vang lên.
"Phành phạch..."
Đám bồ câu trắng bay qua bay lại, lượn quanh muốn đáp xuống, dường như đang than khóc.
Trước khung cửa sổ đã vỡ có thứ gì đó rơi xuống, hai mắt Lục Thời Minh như ngừng lại, hắn lảo đảo cắn răng đứng dậy, phá vỡ cửa sổ, thân thể gầy gò mang theo gió lạnh rơi xuống, hắn vươn tay muốn nắm lấy bông tuyết trắng kia.
Nhưng trước mắt hắn tràn đầy màu máu, không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tràn ngập giữa đất trời và cả những bông hoa trắng đang bao lấy hắn.
Tựa như cơn mưa mùa hạ, như nắng ấm ngày đông, vỗ về tâm trí trong cơn điên loạn của hắn.
Hoa trắng rợp trời rơi xuống đất, hòa lẫn trong tuyết, mùi hương ngòn ngọt lan tỏa, những dị năng giả đang cuộn mình gào thét đã đỏ ngầu cả hai mắt, những bông hoa trắng rơi xuống trước mắt họ, nhẹ nhàng dịu êm chạm vào da thịt họ khiến họ như được thần linh xoa dịu.
Cơ thể mềm mại của cô gái cuối cùng cũng được người đàn ông toàn thân là máu ôm vào lòng. Cô nhắm mắt, tóc đen xõa dài, không còn hơi thở, giống như một bức tượng bằng ngọc xinh đẹp.
Tuyết đọng ở bốn phía bắt đầu tan ra, vạn vật hồi xuân, hoa trắng xinh đẹp từ dưới đất mọc lên, từng bụi từng bụi, từng khóm từng khóm, từng đóa từng đóa.
Trên trời hay dưới đất.
Phủ đầy đất trời.
Cảm xúc của những dị năng giả dần bình tĩnh lại. Vạn vật rơi vào sự tĩnh lặng dài dằng dặc. Trong sự trầm mặc đến cực hạn là tiếng gào thét cuồng loạn của người đàn ông, là âm thanh linh hồn bị xé nát.
...
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Mau tới đây! Sắp bắt đầu rồi!"
Người chị em Lý Nhuyễn Nhuyễn của Tô Nhuyễn Nhuyễn đang gọi cô. Đây là trấn nhỏ của một khu sinh tồn ở phương Nam, tuy không quá giàu có nhưng cuộc sống của mọi người trải qua rất êm đềm.
Trên đường lớn, ngựa xe như nước, náo nhiệt, tấp nập. Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo lãng hoa nhỏ của cô chen trong đám người, vươn cổ ra nhìn chung quanh.
Hôm nay là ngày lễ Nữ Thần diễn ra mỗi năm một lần. Trên quảng trường, đâu đâu cũng có người đến kính dâng lên cống phẩm, thăm viếng nữ thần.
Vị nữ thần này được hoan nghênh như vậy, nghe nói là do năm năm trước, trong cơn đại nạn hủy diệt gần hết nhân loại ấy. Khi đó, trời đất u ám, vạn vật bay màu, khi các dị năng giả đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, sắp bị hóa điên mà chết, nữ thần khoác trên mình bộ váy của thần linh, cũng chính là váy tulle trắng đang cực kỳ thịnh hành hiện nay, từ trên trời giáng xuống, đánh bại... tên giả thần giả quỷ muốn hủy diệt thế giới?
Sau đó dùng phép thuật Thiên Nữ Tán Hoa khiến đất trời hồi xuân, cứu sống những dị năng giả suýt bị tên lừa gạt kia giết chết.
Nghe nói vị nữ thần này họ Tô, tên Nhuyễn Nhuyễn.
Ngược lại trùng tên với cô.
Nhưng, bây giờ người tên Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều. Chỉ vẻn vẹn trong trấn nhỏ này đã có cực nhiều Nhuyễn Nhuyễn.
Ví dụ như Chu Nhuyễn Nhuyễn, Trương Nhuyễn Nhuyễn, Lý Nhuyễn Nhuyễn, Bao Nhuyễn Nhuyễn... cứ mười cô thì hết chín cô tên Nhuyễn Nhuyễn rồi.
Đó là vì quá sùng bái vị nữ thần này nên rất nhiều người đổi tên con gái mình thành Nhuyễn Nhuyễn, có người thậm chí còn đổi cả họ. Ví như mẹ cô, lại ví như con gái của trưởng trấn*.
(mình hiểu từ này có nghĩa là người đứng đầu của một thị trấn nhưng mình không tìm được từ nào ngắn gọn và thích hợp hơn để gọi cả, chức vụ này bên mình gọi là chủ tịch UBND thị trấn, chẳng lẽ lại gọi vậy =))) nên bạn nào có cách gọi khác thì góp ý cho mình nhé)
Cả Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng biết, con gái của trưởng trấn cực kỳ sùng bái vị nữ thần này, không chỉ đổi họ tên thành Tô Nhuyễn Nhuyễn, còn học theo những cô gái trong gia tộc của các dị năng giả, lúc ra ngoài phải rải cánh hoa, mà phải là loại hoa trắng thuần xinh đẹp. Loài hoa trắng đó có thể nhìn thấy khắp dưới đất, được phong là quốc hoa sau tận thế.
Còn phải xịt nước hoa chuyên dụng của nữ thần, chính là loại nước hoa mang hương thơm ngọt của loài hoa đó.
"Hỡi nữ thần vĩ đại, cầu mong con có thể sớm chút tìm được bạn trai."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm tượng nữ thần ở giữa quảng trường, trầm tư nói: "Ngài ấy còn quản cả chuyện này?"
Lý Nhuyễn Nhuyễn lập tức trừng mắt, "Không được bất kính với nữ thần!"
Dạ được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải cùng quỳ xuống bái lạy nữ thần.
Nữ thần mặc bộ váy trắng xinh đẹp bằng vải tulle, tóc xõa dài như hải tảo che khuất hơn nửa khuôn mặt, bên người có vô số bông hoa trắng lơ lửng. nghe những người may mắn từng được gặp nữ thần kể lại, vẻ đẹp của nữ thần ngay cả tiên nữ Lạc Thần* trên trời cũng khó bì, Người là mỹ nhân độc nhất vô nhị trên đời này.
(*Lạc Thần là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa)
Lúc Người bước đi, mặt đất dưới chân Người mọc lên những bông hoa, trên trời còn đổ cơn mưa hoa, trên người sẽ tỏa ra hương hoa mà có cách mười dặm cũng có thể ngửi thấy. Đó là mùi hương ngọt ngào nhất thế giới.
Truyền thuyết Mary Sue như thế đã thành công khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn nảy sinh cảm giác chống đối mãnh liệt từ tận đáy lòng đối với vị nữ thần đại nhân chưa từng gặp mặt này.
Đây rốt cuộc là một vị Mary Sue đến cỡ nào đây.
Bên cạnh, Lý Nhuyễn Nhuyễn cầu nguyện xong, đứng lên, một tay kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngây người dậy, nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, tôi thấy vẻ ngoài của cậu giống nữ thần lắm đấy."
Tượng nữ thần tóc che hết mặt thì cậu nhìn thế nào mà ra được hay vậy?
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng nghi hoặc, sau đó nói: "Không biết vì sao, tôi thấy tôi trông xinh hơn ngài ấy nhiều."
Lý Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng che miệng cô lại, "Tô Ngốc Nghếch! Cậu không muốn sống nữa hả?"
Tô Ngốc Nghếch là tên thân mật mà Lý Nhuyễn Nhuyễn đặt cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Nghe mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, cô ấy một năm trước bị đụng vào đầu, không nhớ gì hết.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe Lý Nhuyễn Nhuyễn nói, thực ra bà ấy không phải mẹ ruột của cô mà là cô được bà ấy nhặt từ bên ngoài về.
Mặc dù hiện tại trật tự nơi tận thế đã đi vào quy củ nhưng chỉ cần bạn ra ngoài vẫn có thể dễ dàng nhặt được người. Bởi vậy, những kẻ "Muốn có vợ không?", "Muốn có chồng không?", "Muốn có con không?" thường xuyên xuất hiện quanh trấn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cô hẳn là một trong số những "Muốn có con không?". Dù cho cô cũng không biết năm nay mình bao tuổi nhưng cũng không phải trẻ con.
Ôi, tuổi thơ bỗng dưng biến mất của tôi ơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không có ký ức về trước kia, cô không biết mình từ đâu tới.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cậu còn nói hươu nói vượn như vậy nữa coi chừng bị người ta chặt đó." Lý Nhuyễn Nhuyễn hết sức nghiêm túc.
Lý Nhuyễn Nhuyễn không phải nói giỡn, chuyện này đúng là có căn cứ.
Nghe nói một tên thủ lĩnh vô danh nào đó trong khu sinh tồn nhỏ thuộc quyền quản lý của khu sinh tồn phương Nam, bởi vì ngấp nghé vẻ đẹp của nữ thần nên trong một đêm trăng thanh gió mát, đã lén lút trèo lên giá đỡ, hôn trộm lên tượng nữ thần, liền bị chặt thành mười tám khúc, treo ở cổng lớn. Mọi người vừa sáng ra đã thấy đống máu me kinh khủng censored, bị dọa đến cả một tuần trời ăn không ngon.
Đến nước này, lời nói không thể khinh nhờn nữ thần được truyền đi rất xa, mọi người thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào dung nhan nữ thần, sợ làm nữ thần giận.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, nói mình biết rồi. Lý Nhuyễn Nhuyễn lúc này mới hài lòng nói: "Cậu phải nghe lời tôi."
Tuy Tô Nhuyễn Nhuyễn trông rất xinh đẹp, các chàng trai trong trấn đều thích cô nhưng bởi vì dường như đầu óc cô có vấn đề cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc, chỉ có Lý Nhuyễn Nhuyễn thực lòng coi cô là bạn.
"Tô Ngốc Nghếch, tiền tiêu vặt hôm nay mẹ cậu cho cậu đâu?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy số tiền ít ỏi của mình ra.
"Chỉ có một trăm đồng thôi à!" Lý Nhuyễn Nhuyễn lẩm bầm rồi nhanh chóng cầm lấy, "Nhớ rõ. Không được nói cho mẹ cậu!"
"Ừ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, nhìn Lý Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ cầm số tiền ít ỏi của cô đi với những người bạn khác, sau đó cô mới lấy một xấp tiền mặt từ một cái túi khác ra, nhìn ảnh chân dung nữ thần được in trên đó, nhẹ nhàng chạm vào.
Cô vẫn cảm thấy cô xinh hơn cái cô nữ thần này nhiều.
Bạn nhìn đi, cái cô nữ thần này làm gì có ngực có mông.
Còn cô ấy à, vừa có ngực có mông, lại còn xinh ơi là xinh!
...
Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn trở về đã là buổi tối, mẹ cô đang ở trong phòng dâng hương cho ba cô. Nghe nói ba cô tên là Kiến Nhân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ thắc mắc, sao lại có người tên là Tiện Nhân* nhỉ?
( Kiến Nhân phát âm là // còn tiện nhân cũng phát âm là // . Trời ơi người ta chết rồi thì tha cho ổng đi =)))
Được rồi, có ba cô.
"Về rồi hả?"
Mẹ thắp hương cho cha xong đi ra, vừa nhìn thấy rổ hoa trắng của Tô Nhuyễn Nhuyễn là lập tức đi lên hất đổ hoa xuống đất, giẫm thật mạnh!
Bên kia, chị gái King Kong Barbie của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đến ngăn cản.
"Tiểu thư, đừng tức giận, coi chừng ảnh hưởng sức khỏe, không đáng đâu ạ!"
Được King Kong Barbie khuyên nhủ, Bạch Hoan cố nín thở, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tuy cô biết đây không phải ả ta, thế nhưng cô chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cực kì giống khuôn mặt của ả "Tô Nhuyễn Nhuyễn" kia là cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Cô muốn báo thù, cô nhất định phải báo thù!
Con nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn này chính là cơ hội ông trời trao cho cô!
Nhìn sắc mặt dữ tợn của Bạch Hoan, Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại cái bụng đói cơm của mình, không hề có gánh nặng trong lòng mà gọi cô gái trước mặt nhìn qua chẳng lớn hơn mình là bao này, "Mẹ ơi, ăn cơm chưa ạ?"
Có sữa thì chính là mẹ.
Bạch Hoan tức giận mắng, "Ăn ăn ăn, mày suốt ngày chỉ biết ăn!"
Chị gái King Kong Barbie lại tương đối dịu dàng, chỉ nói: "Em về phòng trước đi, sắp ăn cơm rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy chuỗi lạp xưởng treo trên mái hiên, vừa gặm vừa về phòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa đi, King Kong Barbie lập tức khóc lóc than vãn với Bạch Hoan, "Tiểu thư à, gạo trong nhà sắp bị con nhỏ đó ăn hết rồi." Ngài sao mà lại nhặt được một cái thùng cơm như vậy chứ!
Sắc mặt Bạch Hoan cũng có chút khó coi. Cô lúc trước nhìn trúng con nhỏ đó là bởi vì nó giống ả Tô Nhuyễn Nhuyễn đến chín phần, cho nên mới nhặt nó về.
Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt đó, Bạch Hoan còn tưởng mình đã gặp được Tô Nhuyễn Nhuyễn chân chính.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thật còn đang ăn ngon uống say ở khu sinh tồn phương Nam, được người ta đối xử như nữ thần kia kìa, sao có thể xuất hiện ở đây. Với lại nhìn kỹ, con nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn này có chút khác ả Tô Nhuyễn Nhuyễn kia... về dáng người.
Nhưng Bạch Hoan biết, con nhỏ kia chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng với cô.
Lúc ăn cơm tối, Bạch Hoan mở miệng nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Đến lúc nói cho con chân tướng rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nhét cơm vào miệng: ???
"Thực ra, ba con bị người ta hại chết... Chờ tao nói xong mày lại ăn!" Bạch Hoan nổi giận
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chậu đáng thương nói: "Nhưng con đói lắm rồi."
Bạch Hoan:... Mẹ kiếp.
Thôi được, dù sao cũng là bữa cơm cuối cùng rồi.
Bạch Hoan bắt đầu lần thứ một trăm linh tám kể lại cho Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe câu chuyện tình yêu đẹp mà buồn của mình với người ba Kiến Nhân kia. Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe đến buồn ngủ, Bạch Hoan đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn khiến ngay cả đũa trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng rớt.
"Kẻ thù của con là Lục Thời Minh, giết hắn ta, nhất định phải giết hắn ta."
Khuôn mặt cô gái dưới ánh đèn lờ mờ vặn vẹo khác thường, tựa như ác quỷ đáng sợ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa gật đầu, vừa tiếp tục ăn cơm. Trong âm thanh đầy giận dữ của Bạch Hoan, cô chỉ nhớ kỹ một cái tên.
Lục Thời Minh.
Không biết vì sao, lúc cô đọc cái tên này, đáy lòng liền rung động như có thứ gì muốn phá đất trồi lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gọi cái này là, mối thù giết cha!
Cô nhất định là quá hận hắn, ngay cả nghe tên thôi tim cũng cảm thấy như có nai con chạy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.