Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 76: Chương 47-2
Điền Viên Bảo
04/08/2022
Sau khi "vận động" trước mặt em bé xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo
khuôn mặt đỏ bừng đi ra khỏi không gian. Lúc đang chuẩn bị mở cửa, bên
ngoài bỗng vang lên tiếng gào giận dữ của Nghê Dương.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, ở trong!"
Sau đó chính là tiếng rầm rầm như có thứ gì bị lật đổ. Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh nhìn nhau một cái rồi mở cửa.
Trong phòng như bị càn quét, người cũng không thấy đâu. Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy đến bên cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Zombie nữ hoàng vẫn đứng đó, tiếng gào thét giận dữ của nó càng lúc càng lớn giống như bị chọc giận. Những con zombie khác đi loạn khắp nơi như mất trí. Nhóm Nghê Dương hẳn là đã bị phát hiện, lúc chạy trốn ra ngoài thì bị bao vây.
Zombie nữ hoàng ôm một thi thể zombie con, gào thét với Nghê Dương, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Tiêu Trệ cố gắng che chắn cho cô ở phía sau nhưng mưa quá lớn, lớp xịt mùi z trên người Nghê Dương đã tan đi.
Địch ý của đám z càng lúc càng nặng. Nghê Dương dường như đang cố gắng giao tiếp với zombie nữ hoàng. Đáng tiếc, nó căn bản là không nghe hiểu tiếng người, hoặc là nói nó không muốn nghe.
"Chúng ta đi..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay kéo Lục Thời Minh trong vô thức nhưng không ngờ kéo hụt. Cô quay đầu, thấy hắn đang tựa vào tường, thân người hơi khom xuống, một tay che bụng, một tay che miệng lại.
Thời, thời khắc này mà muốn sinh sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng chạy tới.
Vào lúc này phải uống bao nước nóng đây!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng trước mặt Lục Thời Minh, hơi ngửa đầu, một giọt máu ấm nóng rơi trên trán cô. Cô ngây người.
Lục Thời Minh che miệng, máu cứ tí tách từ giữa kẽ tay chảy xuống.
"Lục Thời Minh, anh sao vậy?"
Hắn nửa khép mắt, bỗng tằng hắng một cái, lại một ngụm máu lớn từ giữa kẽ tay chảy ra. Dòng máu kia đặc sệt đỏ tươi, chảy xuống từ giữa những ngón tay nhợt nhạt của hắn , rơi tí tách trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Lục Thời Minh..." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn đống máu đó, hoảng hồn, cô muốn giúp Lục Thời Minh che miệng lại nhưng tay lại run bần bật.
"Không sao."
Lục Thời Minh cắn răng nói ra một câu, đầu ngón tay xuất hiện một cây dây leo. Dây leo ngoan ngoãn quấn trên cánh tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, thân mật cọ cọ cô.
Làm xong chuyện này, hắn liền kiệt sức ngồi sụp xuống. Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức đưa tay ôm lấy hắn. Cơ thể Lục Thời Minh dựa vào người cô. Cả người hắn toát mồ hôi lạnh, dính ướt quần áo. Từng sợi tóc đen dán vào da thịt, sắc mặt trắng bệch dọa người.
"Để anh...nghỉ ngơi một chút."
Lục Thời Minh nói xong liền nhắm mắt lại. Dây leo quấn trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng phồng lớn, bao bọc hai người.
...
Trên đường lớn, zombie chó và chó bí đao cố hết sức để cắn zombie. Zombie chạy loạn, muốn mở một đường sống trong đám zombie đang bao vây. Thân thể chó bí đao thì cố phòng thành một quả bóng lớn, đạp qua từng con zombie một. Tuy bọn chúng đã rất cố gắng nhưng số lượng zombie thực sự là quá nhiều, đám zombie có dị năng cao trong đó sao có thể so với những con zombie bình thường được?
So với với zombie chó và chó bí đao, tình cảnh của Tiêu Trệ và Nghê Dương càng nguy hiểm hơn nhiều. Cơ thể cao lớn như ngọn núi nhỏ của Tiêu Trệ bị zombie chặn lại, tùy ý cắn xé. Anh nhăn mặt đập đầu một con zombie, dùng sức hất những con zombie đang bám trên người mình gặm cắn, đương lúc anh muốn giãy dụa tránh ra, thân thể bỗng lảo đảo, bàn tay lớn che lấy đầu mình.
Không được, lúc này không được...
Tiêu Trệ cắn răng, rút dao găm ra, rạch thật mạnh một đường trên cánh tay mình.
Cơ thể nửa zombie, ngay cả máu cũng không chảy. Vết thương sâu như vậy, Tiêu Trệ cũng chỉ có thể cảm nhận được chút đau đớn.
Vô dụng, vô dụng...
Đám zombie nhào lên, đè lên Tiêu Trệ. Trong nháy mắt, Tiêu Trệ đã bị chôn dưới chân núi zombie.
Nghê Dương nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt trắng bệch. Cô cúi đầu nhìn cái ô trong tay dùng để đánh zombie giờ chỉ còn lại khung kim loại, bỗng cô nhìn thấy cây ở xung quanh, đôi mắt trong tức khắc lộ vẻ quyết liệt.
Nghê Dương hét lớn với zombie chó: "Đưa tao lên cây!"
Ven đường có rất nhiều cây cối để làm cảnh quan. Đám zombie này không thích ăn thực vật, một số cây này vẫn phát triển rất tốt.
Zombie chó thuận lợi xuyên qua bầy zombie, khập khễnh mang theo Nghê Dương nhảy lên ngọn cây.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, tiếng sấm vang lên. Nghê Dương ngửa đầu nhìn trời, giơ cao khung ô bằng kim loại trong tay. Tiếng sấm vang rền nơi chân trời như tiếng rêи ɾỉ của một con thú khổng lồ nào đó.
"Rầm rầm", lại là một tiếng sấm lớn vang lên. Tia sét xuyên qua tầng mây lóe lên, làm chẻ một ngọn cây khác bên đường. Cây bốc cháy hừng hực. Rồi một lần nữa, một tia sét cực lớn vụt qua bầu trời, đè lên những đám mây đen. Khung ô trong tay Nghê Dương dẫn sét ở bên trên. Trong nháy mắt, cô cảm thấy cơ thể mình đau đớn như sắp bị xé nát.
"Trốn đi!"
Nghê Dương gào khàn cả giọng.
Zombie chó và chó bí đao đều co quắp lại. Đám zombie không biết chuyện gì xảy ra, chúng cho rằng thời cơ đã đến, lập tức vội vàng nhào tới. Trong thoáng chốc, trên đường lớn nhiều zombie đã chất thành núi, không hiểu sao đã biến thành lợi thế cho họ.
Mưa càng lớn, sét càng mạnh.
Đến khi Nghê Dương không chịu nổi nữa, cơ thể cô đã đến cực hạn, cô mới cố gắng điều động dị năng trong người, mang theo sức mạnh của sét, dùng sức vung xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Từng đợt từng đợt dị năng lôi điện như mang theo sức mạnh san phẳng mặt đất, hất tung vô số zombie. Đám mây hình nấm bao phủ bầu trời nổi lên, các tòa nhà sụp đổ, vạn vật rơi vào im lặng.
"Lách tách", trời vẫn còn đang mưa. Trong đám gạch đá vỡ vụn, hai chú chó chui ra đầu tiên. Chó bí đao chỉ huy zombie chó đào hố. Tiêu Trệ được kéo ra ngoài. Anh mơ màng lau mặt, nhìn thấy Nghê Dương bị đè dưới cây. Trong tay Nghê Dương nắm chặt khung ô, trên mặt cô toàn là máu nhưng đôi mắt kia lại sáng lạ thường.
Trên mặt Tiêu Trệ nở một nụ cười, bỗng nhiên, nụ cười của anh cứng lại.
"Nghê Dương!"
Nghê Dương khó khăn quay đầu, bên cạnh bỗng có một con zombie xông ra, cắn mạnh vào cánh tay cô.
"A!" Nghê Dương vung tay thật mạnh nhưng cô căn bản không còn sức để giãy dụa, bị cắn cứng ngắc.
Zombie cắn Nghê Dương chính là zombie nữ hoàng, nó còn chưa chết.
"Nghê Dương!"
Tiêu Trệ xông lên lại bởi vì cơn đau đầu dữ dội mà quỳ rạp xuống đất. Nghê Mị không biết từ nơi nào lao đến, lao mạnh vào zombie nữ hoàng. Z ném đá đã chạy trối chết từ lâu cũng quay lại, cầm lấy tảng đá đập nát đầu zombie nữ hoàng.
Zombie nữ hoàng ôm zombie con, chúng bị nghiền nát trong đống đá vụn, bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Sau khi đẩy zombie nữ hoàng ra, cơ thể cứng đờ của Nghê Mị va mạnh vào gốc cây, muốn cứu Nghê Dương từ dưới cây ra.
Nghê Dương che lại cánh tay, khẽ rêи ɾỉ.
"Grừ grừ grừ..." Nghê Mị luống cuống ngừng lại, cô quỳ gối bên cạnh Nghê Dương, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy lo lắng.
"Không sao, chị không sao."
Nghê Dương vừa lắc đầu, vừa che miệng vết thương của mình.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời u ám như địa ngục.
"Nghê Mị, không sao đâu." Nghê Dương đưa tay, bàn tay dính máu xoa mặt Nghê Mị. Cô tỉ mỉ giúp con bé lau đi nước mưa trên mặt, bỗng lộ vết thương chỗ cánh tay của mình, cười nói: "Em xem, bây giờ chị có thể ôm em được rồi."
"Nào, đừng sợ, để chị ôm em."
Cơ thể cứng ngắc của Nghê Mị hơi khom. Nghê Dương thở dài một tiếng, ôm Nghê Mị thật chặt trong lòng.
"Grừ grừ grừ..." Nghê Mị bị Nghê Dương ôm, cô còn đang muốn đẩy gốc cây kia ra, trong họng phát ra tiếng kêu như đang gấp gáp.
Nghê Dương vỗ trấn an cô. Nghê Mị nhăn mặt, cổ họng khàn đặc như bị những viên đá thô ráp mài vào, "Chị, chị ơi..."
"Rầm rầm..." Nơi chân trời lại vang lên một tiếng sấm.
Nghê Dương sững sờ, "Nghê Mị, em vừa gọi chị là gì?"
Cơ thể cứng ngắc của Nghê Mị giật giật, khuôn mặt nhăn lại, khó khăn nói: "Chị ơi..."
Nghê Dương nhìn Nghê Mị, vành mắt đỏ hoe. Cô vùi vào lòng Nghê Mị, bóng tối mịt mù che khuất tầm nhìn của cô, và đầu cô cũng xây xẩm đau một cách đáng sợ.
"Chị xin lỗi, chị xin lỗi, Nghê Mị..."
Chị cuối cùng cũng bỏ em lại một mình.
Chị không phải một người chị tốt.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, ở trong!"
Sau đó chính là tiếng rầm rầm như có thứ gì bị lật đổ. Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh nhìn nhau một cái rồi mở cửa.
Trong phòng như bị càn quét, người cũng không thấy đâu. Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy đến bên cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Zombie nữ hoàng vẫn đứng đó, tiếng gào thét giận dữ của nó càng lúc càng lớn giống như bị chọc giận. Những con zombie khác đi loạn khắp nơi như mất trí. Nhóm Nghê Dương hẳn là đã bị phát hiện, lúc chạy trốn ra ngoài thì bị bao vây.
Zombie nữ hoàng ôm một thi thể zombie con, gào thét với Nghê Dương, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Tiêu Trệ cố gắng che chắn cho cô ở phía sau nhưng mưa quá lớn, lớp xịt mùi z trên người Nghê Dương đã tan đi.
Địch ý của đám z càng lúc càng nặng. Nghê Dương dường như đang cố gắng giao tiếp với zombie nữ hoàng. Đáng tiếc, nó căn bản là không nghe hiểu tiếng người, hoặc là nói nó không muốn nghe.
"Chúng ta đi..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay kéo Lục Thời Minh trong vô thức nhưng không ngờ kéo hụt. Cô quay đầu, thấy hắn đang tựa vào tường, thân người hơi khom xuống, một tay che bụng, một tay che miệng lại.
Thời, thời khắc này mà muốn sinh sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng chạy tới.
Vào lúc này phải uống bao nước nóng đây!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng trước mặt Lục Thời Minh, hơi ngửa đầu, một giọt máu ấm nóng rơi trên trán cô. Cô ngây người.
Lục Thời Minh che miệng, máu cứ tí tách từ giữa kẽ tay chảy xuống.
"Lục Thời Minh, anh sao vậy?"
Hắn nửa khép mắt, bỗng tằng hắng một cái, lại một ngụm máu lớn từ giữa kẽ tay chảy ra. Dòng máu kia đặc sệt đỏ tươi, chảy xuống từ giữa những ngón tay nhợt nhạt của hắn , rơi tí tách trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Lục Thời Minh..." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn đống máu đó, hoảng hồn, cô muốn giúp Lục Thời Minh che miệng lại nhưng tay lại run bần bật.
"Không sao."
Lục Thời Minh cắn răng nói ra một câu, đầu ngón tay xuất hiện một cây dây leo. Dây leo ngoan ngoãn quấn trên cánh tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, thân mật cọ cọ cô.
Làm xong chuyện này, hắn liền kiệt sức ngồi sụp xuống. Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức đưa tay ôm lấy hắn. Cơ thể Lục Thời Minh dựa vào người cô. Cả người hắn toát mồ hôi lạnh, dính ướt quần áo. Từng sợi tóc đen dán vào da thịt, sắc mặt trắng bệch dọa người.
"Để anh...nghỉ ngơi một chút."
Lục Thời Minh nói xong liền nhắm mắt lại. Dây leo quấn trên tay Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng phồng lớn, bao bọc hai người.
...
Trên đường lớn, zombie chó và chó bí đao cố hết sức để cắn zombie. Zombie chạy loạn, muốn mở một đường sống trong đám zombie đang bao vây. Thân thể chó bí đao thì cố phòng thành một quả bóng lớn, đạp qua từng con zombie một. Tuy bọn chúng đã rất cố gắng nhưng số lượng zombie thực sự là quá nhiều, đám zombie có dị năng cao trong đó sao có thể so với những con zombie bình thường được?
So với với zombie chó và chó bí đao, tình cảnh của Tiêu Trệ và Nghê Dương càng nguy hiểm hơn nhiều. Cơ thể cao lớn như ngọn núi nhỏ của Tiêu Trệ bị zombie chặn lại, tùy ý cắn xé. Anh nhăn mặt đập đầu một con zombie, dùng sức hất những con zombie đang bám trên người mình gặm cắn, đương lúc anh muốn giãy dụa tránh ra, thân thể bỗng lảo đảo, bàn tay lớn che lấy đầu mình.
Không được, lúc này không được...
Tiêu Trệ cắn răng, rút dao găm ra, rạch thật mạnh một đường trên cánh tay mình.
Cơ thể nửa zombie, ngay cả máu cũng không chảy. Vết thương sâu như vậy, Tiêu Trệ cũng chỉ có thể cảm nhận được chút đau đớn.
Vô dụng, vô dụng...
Đám zombie nhào lên, đè lên Tiêu Trệ. Trong nháy mắt, Tiêu Trệ đã bị chôn dưới chân núi zombie.
Nghê Dương nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt trắng bệch. Cô cúi đầu nhìn cái ô trong tay dùng để đánh zombie giờ chỉ còn lại khung kim loại, bỗng cô nhìn thấy cây ở xung quanh, đôi mắt trong tức khắc lộ vẻ quyết liệt.
Nghê Dương hét lớn với zombie chó: "Đưa tao lên cây!"
Ven đường có rất nhiều cây cối để làm cảnh quan. Đám zombie này không thích ăn thực vật, một số cây này vẫn phát triển rất tốt.
Zombie chó thuận lợi xuyên qua bầy zombie, khập khễnh mang theo Nghê Dương nhảy lên ngọn cây.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, tiếng sấm vang lên. Nghê Dương ngửa đầu nhìn trời, giơ cao khung ô bằng kim loại trong tay. Tiếng sấm vang rền nơi chân trời như tiếng rêи ɾỉ của một con thú khổng lồ nào đó.
"Rầm rầm", lại là một tiếng sấm lớn vang lên. Tia sét xuyên qua tầng mây lóe lên, làm chẻ một ngọn cây khác bên đường. Cây bốc cháy hừng hực. Rồi một lần nữa, một tia sét cực lớn vụt qua bầu trời, đè lên những đám mây đen. Khung ô trong tay Nghê Dương dẫn sét ở bên trên. Trong nháy mắt, cô cảm thấy cơ thể mình đau đớn như sắp bị xé nát.
"Trốn đi!"
Nghê Dương gào khàn cả giọng.
Zombie chó và chó bí đao đều co quắp lại. Đám zombie không biết chuyện gì xảy ra, chúng cho rằng thời cơ đã đến, lập tức vội vàng nhào tới. Trong thoáng chốc, trên đường lớn nhiều zombie đã chất thành núi, không hiểu sao đã biến thành lợi thế cho họ.
Mưa càng lớn, sét càng mạnh.
Đến khi Nghê Dương không chịu nổi nữa, cơ thể cô đã đến cực hạn, cô mới cố gắng điều động dị năng trong người, mang theo sức mạnh của sét, dùng sức vung xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Từng đợt từng đợt dị năng lôi điện như mang theo sức mạnh san phẳng mặt đất, hất tung vô số zombie. Đám mây hình nấm bao phủ bầu trời nổi lên, các tòa nhà sụp đổ, vạn vật rơi vào im lặng.
"Lách tách", trời vẫn còn đang mưa. Trong đám gạch đá vỡ vụn, hai chú chó chui ra đầu tiên. Chó bí đao chỉ huy zombie chó đào hố. Tiêu Trệ được kéo ra ngoài. Anh mơ màng lau mặt, nhìn thấy Nghê Dương bị đè dưới cây. Trong tay Nghê Dương nắm chặt khung ô, trên mặt cô toàn là máu nhưng đôi mắt kia lại sáng lạ thường.
Trên mặt Tiêu Trệ nở một nụ cười, bỗng nhiên, nụ cười của anh cứng lại.
"Nghê Dương!"
Nghê Dương khó khăn quay đầu, bên cạnh bỗng có một con zombie xông ra, cắn mạnh vào cánh tay cô.
"A!" Nghê Dương vung tay thật mạnh nhưng cô căn bản không còn sức để giãy dụa, bị cắn cứng ngắc.
Zombie cắn Nghê Dương chính là zombie nữ hoàng, nó còn chưa chết.
"Nghê Dương!"
Tiêu Trệ xông lên lại bởi vì cơn đau đầu dữ dội mà quỳ rạp xuống đất. Nghê Mị không biết từ nơi nào lao đến, lao mạnh vào zombie nữ hoàng. Z ném đá đã chạy trối chết từ lâu cũng quay lại, cầm lấy tảng đá đập nát đầu zombie nữ hoàng.
Zombie nữ hoàng ôm zombie con, chúng bị nghiền nát trong đống đá vụn, bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Sau khi đẩy zombie nữ hoàng ra, cơ thể cứng đờ của Nghê Mị va mạnh vào gốc cây, muốn cứu Nghê Dương từ dưới cây ra.
Nghê Dương che lại cánh tay, khẽ rêи ɾỉ.
"Grừ grừ grừ..." Nghê Mị luống cuống ngừng lại, cô quỳ gối bên cạnh Nghê Dương, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy lo lắng.
"Không sao, chị không sao."
Nghê Dương vừa lắc đầu, vừa che miệng vết thương của mình.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời u ám như địa ngục.
"Nghê Mị, không sao đâu." Nghê Dương đưa tay, bàn tay dính máu xoa mặt Nghê Mị. Cô tỉ mỉ giúp con bé lau đi nước mưa trên mặt, bỗng lộ vết thương chỗ cánh tay của mình, cười nói: "Em xem, bây giờ chị có thể ôm em được rồi."
"Nào, đừng sợ, để chị ôm em."
Cơ thể cứng ngắc của Nghê Mị hơi khom. Nghê Dương thở dài một tiếng, ôm Nghê Mị thật chặt trong lòng.
"Grừ grừ grừ..." Nghê Mị bị Nghê Dương ôm, cô còn đang muốn đẩy gốc cây kia ra, trong họng phát ra tiếng kêu như đang gấp gáp.
Nghê Dương vỗ trấn an cô. Nghê Mị nhăn mặt, cổ họng khàn đặc như bị những viên đá thô ráp mài vào, "Chị, chị ơi..."
"Rầm rầm..." Nơi chân trời lại vang lên một tiếng sấm.
Nghê Dương sững sờ, "Nghê Mị, em vừa gọi chị là gì?"
Cơ thể cứng ngắc của Nghê Mị giật giật, khuôn mặt nhăn lại, khó khăn nói: "Chị ơi..."
Nghê Dương nhìn Nghê Mị, vành mắt đỏ hoe. Cô vùi vào lòng Nghê Mị, bóng tối mịt mù che khuất tầm nhìn của cô, và đầu cô cũng xây xẩm đau một cách đáng sợ.
"Chị xin lỗi, chị xin lỗi, Nghê Mị..."
Chị cuối cùng cũng bỏ em lại một mình.
Chị không phải một người chị tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.