Tận Thế Quy Tắc Sinh Tồn Của Mỹ Nhân
Chương 14: Người Như Bùi Vân Khởi Không Hề Nhiều
Nhất Đà Thự Bính
29/02/2024
Hơn nữa cô còn là một người qua đường gỗ mục vẫn chưa thức tỉnh dị năng.
Giang Vãn tiu nghỉu như mất đồ duỗi lưng, mặc quần áo vào rồi đẩy cửa ra, loáng thoáng nghe thấy tiếng chải răng vang lên từ phòng tắm.
Hảo cảm trong lòng cô dành cho Bùi Vân Khởi lại lặng lẽ tăng lên một điểm.
Giang Vãn vốn cho rằng người bên ngoài trải qua vài năm hỗn loạn vô trật tự thì ít nhiều cũng sẽ biếи ŧɦái đôi chút, chính là sự khác biệt của biếи ŧɦái nhẹ và biếи ŧɦái nặng.
Không ngờ Bùi Vân Khởi lại là một người bình thường, hệt như con người trước khi tận thế kéo tới.
Anh ta là người có tâm địa lương thiện, phẩm hạnh đoan chính, tác phong bình thường, thậm chí còn có chút hài hước.
Không nói tới tận thế, mặc dù lúc trước khi xác sống chưa bùng nổ, người như Bùi Vân Khởi không hề nhiều.
"Chào buổi sáng nha." Giang Vãn cầm chiếc bàn chải đã tõe lông đứng bên ngoài xếp hàng chờ tới lượt.
Bùi Vân Khởi miệng ngậm bàn chải đánh răng, trả lời lại: "Chào buổi sáng."
Bên khóe miệng anh không có bọt.
Xem ra tất cả mọi người đều giống nhau, dù không có kem đánh răng thì vẫn cứ kiên trì đánh răng mỗi ngày.
Vừa dậy nên trên người anh ta chỉ có chiếc áo phông mặc lót, dán sát lên cơ thể, khiến người ta có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp kia.
Sức chống cự với vóc dáng ấy của người đã lâu không tiếp xúc với khác phái như Giang Vãn là số 0 tròn trĩnh.
Khuôn mặt cô hơi nóng, lặng lẽ dời mắt đi.
"À... Lát nữa chúng ta ra ngoài tìm kiếm khu vực phía đông thành phố, cô có đồ, thuốc gì cần, hoặc muốn dùng không?" Bùi Vân Khởi giặt khăn mặt, vừa vẫy cho ráo tay vừa đi ra ngoài, sau đó dừng lại ở chỗ cách Giang Vãn hai bước và hỏi.
Càng nói giọng anh ta càng nhỏ, hẳn là nội dung trong lời nói chắc chắn không hề tầm thường.
Cảm giác mịt mờ này khiến Giang Vãn nhanh chóng hiểu.
Bùi Vân Khởi đang hỏi cô có cần đồ dùng trong thời kỳ hành kinh không.
Hiện giờ tất cả những đồ có thể tìm được đều có ngày sản xuất là của sáu năm trước.
Đồ ăn đóng hộp hầu hết đều đã hết thời hạn sử dụng, thuốc thì còn tạm sử dụng được, nhưng thời hạn sử dụng của vật dụng hàng ngày vẫn còn.
Chỉ cần đóng gói kín, không bị không khí và hơi nước vào là còn sử dụng được.
Giang Vãn có một xấp vải có thể tái sử dụng, không cần mấy thứ kia cũng được, nhưng vải này không được tiện cho lắm, giặt rồi cũng không thể sạch hẳn.
Giang Vãn tiu nghỉu như mất đồ duỗi lưng, mặc quần áo vào rồi đẩy cửa ra, loáng thoáng nghe thấy tiếng chải răng vang lên từ phòng tắm.
Hảo cảm trong lòng cô dành cho Bùi Vân Khởi lại lặng lẽ tăng lên một điểm.
Giang Vãn vốn cho rằng người bên ngoài trải qua vài năm hỗn loạn vô trật tự thì ít nhiều cũng sẽ biếи ŧɦái đôi chút, chính là sự khác biệt của biếи ŧɦái nhẹ và biếи ŧɦái nặng.
Không ngờ Bùi Vân Khởi lại là một người bình thường, hệt như con người trước khi tận thế kéo tới.
Anh ta là người có tâm địa lương thiện, phẩm hạnh đoan chính, tác phong bình thường, thậm chí còn có chút hài hước.
Không nói tới tận thế, mặc dù lúc trước khi xác sống chưa bùng nổ, người như Bùi Vân Khởi không hề nhiều.
"Chào buổi sáng nha." Giang Vãn cầm chiếc bàn chải đã tõe lông đứng bên ngoài xếp hàng chờ tới lượt.
Bùi Vân Khởi miệng ngậm bàn chải đánh răng, trả lời lại: "Chào buổi sáng."
Bên khóe miệng anh không có bọt.
Xem ra tất cả mọi người đều giống nhau, dù không có kem đánh răng thì vẫn cứ kiên trì đánh răng mỗi ngày.
Vừa dậy nên trên người anh ta chỉ có chiếc áo phông mặc lót, dán sát lên cơ thể, khiến người ta có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp kia.
Sức chống cự với vóc dáng ấy của người đã lâu không tiếp xúc với khác phái như Giang Vãn là số 0 tròn trĩnh.
Khuôn mặt cô hơi nóng, lặng lẽ dời mắt đi.
"À... Lát nữa chúng ta ra ngoài tìm kiếm khu vực phía đông thành phố, cô có đồ, thuốc gì cần, hoặc muốn dùng không?" Bùi Vân Khởi giặt khăn mặt, vừa vẫy cho ráo tay vừa đi ra ngoài, sau đó dừng lại ở chỗ cách Giang Vãn hai bước và hỏi.
Càng nói giọng anh ta càng nhỏ, hẳn là nội dung trong lời nói chắc chắn không hề tầm thường.
Cảm giác mịt mờ này khiến Giang Vãn nhanh chóng hiểu.
Bùi Vân Khởi đang hỏi cô có cần đồ dùng trong thời kỳ hành kinh không.
Hiện giờ tất cả những đồ có thể tìm được đều có ngày sản xuất là của sáu năm trước.
Đồ ăn đóng hộp hầu hết đều đã hết thời hạn sử dụng, thuốc thì còn tạm sử dụng được, nhưng thời hạn sử dụng của vật dụng hàng ngày vẫn còn.
Chỉ cần đóng gói kín, không bị không khí và hơi nước vào là còn sử dụng được.
Giang Vãn có một xấp vải có thể tái sử dụng, không cần mấy thứ kia cũng được, nhưng vải này không được tiện cho lắm, giặt rồi cũng không thể sạch hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.