Tận Thế Quy Tắc Sinh Tồn Của Mỹ Nhân
Chương 12: Tôi Không Có Dị Năng
Nhất Đà Thự Bính
29/02/2024
Bởi vì nhìn thái độ của anh ta, dường như anh ta chưa từng nghĩ rằng Giang Vãn "không có dị năng", điều này chứng tỏ tất cả những người Bùi Vân Khởi gặp và nhìn thấy đều có dị năng hết.
Sau lưng Giang Vãn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Năng lực thừa nhận trong tâm lý và chỉ số thông minh của cô không đủ cung cấp cho cô bịa lời nói dối Bùi Vân Khởi.
Thật sự không chống đỡ được, Giang Vãn chỉ có thể thành thật khai báo: "Tôi không có dị năng..."
Trên thực tế, sau khi biết Bùi Vân Khởi có dị năng rồi, kế hoạch của Giang Vãn cũng hỏng.
Nếu người bên ngoài đều có dị năng hết, một kẻ trắng bảng như cô sống thế nào?
Tìm nơi cư trú phù hợp là không dễ, trước đó cô chắc chắn sẽ gặp người sống sót, không biết người mà mình gặp phải mai sau là người hay quỷ, còn không bằng để Bùi Vân Khởi dẫn cô đi mở cánh cửa thế giới mới.
Bùi Vân Khởi cũng nhận ra điều không đúng: "Cô không có dị năng? Bạn của cô cũng không có sao?"
"Tôi không có bạn. Tôi nói muốn đi tìm bạn là để lừa anh thôi."
Sau khi hiểu rõ, Giang Vãn trở nên kiên định hơn hẳn, cảm giác khi nói thật mà không lo âu với bắp chân không run nữa thật tuyệt: "Tôi sống một mình bốn năm năm, chưa từng gặp người sống, không biết bên ngoài có chuyện gì."
"..." Bùi Vân Khởi chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Chẳng qua nhớ đến quần áo giặt tẩy nhiều phai sờn cả đi cùng vật tư rách nát của Giang Vãn, chân tướng này hợp lý tới mức không thể hợp lý hơn.
Anh ta khựng lại, nhất thời không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói: "Sống một mình bốn năm năm mà khẩu ngữ không thoái hóa, lợi hại."
Nỗ lực của Giang Vãn đã được người ta nhận ra, cô cảm động tới mức hơi kích động: "Tất nhiên rồi! Cứ lúc rảnh rỗi là tôi lại đọc sách hướng dẫn, lẩm bẩm một mình, còn chia hai vai đối thoại nữa."
Sau đó bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu, thật lâu...
"Ai cũng có dị năng đúng không?"
"Cô xác định cô không có?"
Sau đó hai người lại đồng thanh chuyển chủ đề.
Bùi Vân Khởi suy nghĩ một phen, rồi thận trọng nói cho Giang Vãn:
"Những người tôi gặp đều có, chỉ là thời gian thức tỉnh của mọi người không giống nhau, trình độ cũng khác biệt. Tôi thức tỉnh khá sớm, từ bốn năm trước rồi. Có lẽ cô vẫn chưa thức tỉnh thì sao?"
Tuy biết loại khả năng này không cao, bởi vì dị năng không phân biệt giai đoạn tuổi tác, từ già tới trẻ đều gần như bắt đầu từng bước thức tỉnh từ bốn năm trước.
Thời gian chênh lệch chừng một hai năm, nhưng không quá hai năm.
Sau lưng Giang Vãn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Năng lực thừa nhận trong tâm lý và chỉ số thông minh của cô không đủ cung cấp cho cô bịa lời nói dối Bùi Vân Khởi.
Thật sự không chống đỡ được, Giang Vãn chỉ có thể thành thật khai báo: "Tôi không có dị năng..."
Trên thực tế, sau khi biết Bùi Vân Khởi có dị năng rồi, kế hoạch của Giang Vãn cũng hỏng.
Nếu người bên ngoài đều có dị năng hết, một kẻ trắng bảng như cô sống thế nào?
Tìm nơi cư trú phù hợp là không dễ, trước đó cô chắc chắn sẽ gặp người sống sót, không biết người mà mình gặp phải mai sau là người hay quỷ, còn không bằng để Bùi Vân Khởi dẫn cô đi mở cánh cửa thế giới mới.
Bùi Vân Khởi cũng nhận ra điều không đúng: "Cô không có dị năng? Bạn của cô cũng không có sao?"
"Tôi không có bạn. Tôi nói muốn đi tìm bạn là để lừa anh thôi."
Sau khi hiểu rõ, Giang Vãn trở nên kiên định hơn hẳn, cảm giác khi nói thật mà không lo âu với bắp chân không run nữa thật tuyệt: "Tôi sống một mình bốn năm năm, chưa từng gặp người sống, không biết bên ngoài có chuyện gì."
"..." Bùi Vân Khởi chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Chẳng qua nhớ đến quần áo giặt tẩy nhiều phai sờn cả đi cùng vật tư rách nát của Giang Vãn, chân tướng này hợp lý tới mức không thể hợp lý hơn.
Anh ta khựng lại, nhất thời không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói: "Sống một mình bốn năm năm mà khẩu ngữ không thoái hóa, lợi hại."
Nỗ lực của Giang Vãn đã được người ta nhận ra, cô cảm động tới mức hơi kích động: "Tất nhiên rồi! Cứ lúc rảnh rỗi là tôi lại đọc sách hướng dẫn, lẩm bẩm một mình, còn chia hai vai đối thoại nữa."
Sau đó bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu, thật lâu...
"Ai cũng có dị năng đúng không?"
"Cô xác định cô không có?"
Sau đó hai người lại đồng thanh chuyển chủ đề.
Bùi Vân Khởi suy nghĩ một phen, rồi thận trọng nói cho Giang Vãn:
"Những người tôi gặp đều có, chỉ là thời gian thức tỉnh của mọi người không giống nhau, trình độ cũng khác biệt. Tôi thức tỉnh khá sớm, từ bốn năm trước rồi. Có lẽ cô vẫn chưa thức tỉnh thì sao?"
Tuy biết loại khả năng này không cao, bởi vì dị năng không phân biệt giai đoạn tuổi tác, từ già tới trẻ đều gần như bắt đầu từng bước thức tỉnh từ bốn năm trước.
Thời gian chênh lệch chừng một hai năm, nhưng không quá hai năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.