Chương 169: Ăn nhờ ở đậu
Bạch Tiểu Trinh
19/02/2019
Bạch Thất quay người vào xe nhưng lại nhìn thấy Cố Úc Trạch.
Cố Úc Trạch đang đứng bên cạnh xe anh, khuôn mặt không chút biểu tình. Đến tận lúc Bạch Thất đến gần, hắn mới nở nụ cười: “Thật tốt, còn có thể gặp lại cậu.”
Bạch Thất lườm hắn, tiếp tục đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua mới nhả ra một câu: “Nhìn thấy cậu khiến tôi mất hứng.”
Cố Úc Trạch nghe xong chỉ cười, cũng nhấc chân lên xe.
Đã qua núi một lần, nơi này trở nên tương đối quen thuộc với đoàn xe.
Tiến sĩ Lâm đã được Tào Mẫn tiêm vắc xin phòng bệnh nhưng Tào Mẫn cũng nói thêm, vắc xin này chỉ có thể duy trì hiện trạng, để trị liệu hoàn toàn thì phải trở về căn cứ tiến hành thêm vài bước trị liệu.
Trước đây, tiến sĩ Lâm cảm thấy mình chắc chắn phải chết nhưng đến tận hôm nay vẫn còn sống sờ sờ, lại có thể đi vào căn cứ nghiên cứu thêm mấy thứ mới lạ thì vô cùng cao hứng, còn chẳng thèm bận tâm đến việc có được trị liệu tiếp hay không.
Tiến sĩ Lâm ngồi trên xe Vệ Lam, khi nhìn thấy xe chuẩn bị lên núi, ông kỳ quái hỏi: “Sao phải đi lên núi, trên núi có đường sao?”
Vệ Lam nói: “Tiến sĩ Lâm, chẳng lẽ ông có cách khác để rời núi sao?”
Lâm Chính Phong nói: “Chẳng lẽ tôi chưa nói cho mấy người biết ở đây có một đường hầm xuyên thẳng qua núi sao?”
Vệ Lam: “…”
Hoàn toàn không có mà!
Nhưng mà cho dù bây giờ anh có nói với đám dị năng ngoài kia về con đường này thì họ cũng sẽ không đi đâu, họ còn phải xem nốt kịch hay trên núi mà.
Vệ Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lần này chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa mục tiêu của các dị năng giả rất rõ ràng, vì vậy, chỉ trong chốc lát, mọi người đã tụ tập đầy đủ ở chỗ vách núi hôm qua.
Con gián biển cái gì đấy mọi người cũng đã có kinh nghiệm đối phó rồi. Hệ Thủy phóng nước, hệ Lôi dẫn điện, hệ Băng kết băng, hệ Hỏa phóng hỏa… Đánh tới mức không có con gián nào dám chui ra nữa.
Hiện tại mọi người có thể đồng tâm hiệp lực như vậy là vì ai cũng muốn nhìn đội trưởng đoàn đội Hào Kiệt nhảy xuống từ vách núi cheo leo này như thế nào. Cho nên bất cứ chướng ngại vật nào xuất hiện đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Hạ Kiệt lúc này đang ngồi trên xe của hắn, cho dù đoàn đội Tùy Tiện không vây chặt lấy chiếc xe này thì đoàn đội Hào Kiệt cũng sẽ không thả cho hắn đi. Có một đội trưởng dối trá như vậy, bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn.
Vị trí chỗ sườn núi hôm qua rất nhanh được mọi người dọn trống.
Hạ Kiệt bị mang xuống xe, nhìn biển cả mênh mông, không có chí khí rộng lớn, không có hăng hái ngày xưa. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh vô cùng, trái tim như bị lửa hừng hực thiêu đốt. Nhìn thành viên của đoàn đội Tùy Tiện lần lượt xuống xe, lại nhìn mọi người đều có thái độ vui vẻ xem kịch hay, hắn cảm thấy hô hấp dường như khó khăn hơn.
Đáng tiếc, thế giới không có thuốc hối hận.
Hồ Hạo Thiên nhìn Hạ Kiệt, cũng không có đủ kiên nhẫn cùng hắn đôi co qua lại, chỉ nói: “Mau nhanh lên đi!”
Hạ Kiệt đến lúc này vẫn cố gắng quay đầu lại cầu khẩn đồng bạn của mình, khóc lóc kể lể với đội phó, cầu cứu Tô Vi Vũ ở xa xa… cuối cùng bị một dị năng hệ Phong trong đội mình thổi bay.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng nhưng vẫn để lại chút cảm xúc trong lòng mọi người.
Người xấu có tội thì phải chịu trừng phạt, chiến hữu thân mấy thì cũng như loài chim, tai vạ ập đến thì vỗ cánh bay đi.
Cả đám người đều thầm than một tiếng, về sau làm chuyện gì cũng phải đề lại một đường lui, về sau cũng dễ nói chuyện.
Bọn Đường Nhược cũng không có xuống xe mà ngồi trên xe trực tiếp nhìn kết quả.
Phan Hiểu Huyên nhìn ra ngoài cửa xe lắc lắc đầu: “Hắn rơi xuống dưới như vậy chắc chẳng còn đường sống.”
Điền Hải nói: “Không biết, dù sao hắn cũng không có anh Bạch và chị Đường giúp đỡ.”
Phan Hiểu Huyên cũng hiểu được điều này, vì thế cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài không mấy vui vẻ này nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Vệ Lam lại tập kết đoàn xe theo đường cũ xuống dưới, lại từ trong miệng tiến sĩ Lâm biết được đường hầm xuyên qua ngọn núi này. Dù sao đường núi cũng hẹp, sắc trời lại không còn sớm, qua đêm trên núi cũng rất nguy hiểm. Buổi tối vẫn nên nghỉ ngơi ở khu biệt thự cạnh biển.
Tất cả các đội đều quay về phòng, qua đêm nay là có thể trở lại thành phố H rồi.
Sau khi tắm rửa là phải ăn cơm chiều.
Đến bữa tối, Lâm Chính Phong lại tới gõ cửa. Vốn ông được xếp cùng phòng với Tào Mẫn trong một tòa biệt thự, bên trong đó toàn các nhân viên nghiên cứu khoa học, cho nên hiện tại khi nhìn thấy Lâm Chính Phong, mọi người đều có chút kì quái.
Lâm Chính Phong lại không có chút gì gọi là xấu hổ hết, sau khi ông được vào phòng liền nghiêm túc nói: “Tôi đã cung cấp cho mấy người rất nhiều lương thực rồi, mấy người cũng không thể không bao cơm tôi.”
Phan Hiểu Huyên nghĩ lại, thấy không gian của mình nhiều lương thực như vậy cũng vui vẻ đáp ứng.
Dù sao bốn người cũng đã ra khỏi cái đảo hoang kia, không cần phiêu bạt cũng không cần ngại gần một tiến sĩ khoa học.
Mười hai người cũng ăn một nồi lẩi lớn. Cũng có thể gọi đây là bữa tiệc mừng rồi, mừng thành viên của Tùy Tiện cùng tụ tập đông đủ, chúc mừng bọn hắn sắp được trở về nhà rồi.
Tiến sĩ Lâm ngồi giữa Lưu Binh và vệ sĩ Hà, ông nhìn Lưu Binh có vẻ yếu ớt liền tự động bỏ qua, chuyển hướng về phía vệ sĩ Hà: “Chàng trai, cậu lớn lên béo tốt khỏe mạnh như vậy, rốt cục sở hữu dị năng gì thế, hệ lực lượng sao? Dị năng lực lượng của cậu có biểu hiện như thế nào, thông qua tay sao, chân cậu có thể sử dụng dị năng này không…?”
Bốn người Bạch Thất cũng đã từng cảm thụ tính tò mò của tiến sỹ Lâm nên lần này rất ăn ý chuyển sang vị trí xa nhất. Hôm nay thấy người này chuyển mục tiêu sang người khác, cả đám co rút khóe miệng, vùi đầu ăn cơm.
Vệ sĩ Hà bình thường trầm mặc ít nói đã quen, thấy tiến sỹ Lâm hỏi nhiều vấn đề như vậy cũng chỉ đáp lại một câu: “Thực xin lỗi, tôi không có dị năng.”
“Thế à, vậy chứng tỏ cậu rất lợi hại, không có dị năng mà cũng có thể đánh được zombie.” Tiến sỹ Lâm vỗ vỗ vào vai Hà Bảo Tiêu: “Cậu không cần lo lắng, tôi nghe tiểu Mẫn nói, hình như dị năng cũng có thể được kích phát, chỉ cần cô ấy thí nghiệm thành công, cậu cũng sẽ có dị năng thôi.”
Câu này khiến tất cả mọi người đều trở nên có hứng thú.
Hồ Hạo Thiên nói: “Ông Lâm, tiến sỹ Tào thực sự nói như vậy, người không có dị năng cũng có thể dùng thuốc để kích phát dị năng?”
Tiến sỹ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thảo luận chuyện này hết cả buổi trưa, kỳ thật tôi rất có hứng thú với dị năng hệ tinh thần của cô ấy nhưng lại không cho tôi nghiên cứu, dù sao cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học, cô ấy làm vậy là không đúng, mọi người ở cùng một chỗ thảo luận vấn đề này không được sao…”
Mọi người: “…”
Thì ra, người này bị Tào Mẫn đuổi ra khỏi biệt thự nên mới đến đây ăn nhờ ở đậu!
Đường Nhược cảm thấy không phải tiến sỹ Tào không muốn chia sẻ, cô ấy không chút kiêng kỵ công bố dị năng của mình ra bên ngoài sao có thể không muốn cùng thảo luận với tiến sỹ Lâm.
Cho nên, cô liền hỏi lại: “Tiến sỹ, ông yêu cầu thảo luận cùng tiến sỹ Tào về vấn đề này sao?”
“Cái này…” tiến sỹ Lâm nói: “Tôi chỉ dùng một ít máy móc để kiểm tra sự dao động của tinh thần lực thôi.”
“Tinh thần lực cũng có thể kiểm tra?”
Tiến sĩ Lâm tỏ vẻ đấy là điều đương nhiên: “Đương nhiên, cho dù chưa thể kiểm tra được thì cũng phải thí nghiệm mà, khoa học đều dựa vào thí nghiệm để kết luận đó.”
Phan Hiểu Huyên đã hiểu rõ tin tức trong lời nói của Lâm Chính Phong, cô liền một phát nói trúng tim đen: “Tiến sĩ, không phải tiến sĩ Tào không muốn phối hợp với ông mà vì ông dùng quá nhiều dụng cụ để kiểm tra nên cô ấy mới không nhịn được đuổi ông ra ngoài.”
Tiến sĩ Lâm: “…”
Thầy giáo không có dạy làm người không được quá thành thật!
Cố Úc Trạch đang đứng bên cạnh xe anh, khuôn mặt không chút biểu tình. Đến tận lúc Bạch Thất đến gần, hắn mới nở nụ cười: “Thật tốt, còn có thể gặp lại cậu.”
Bạch Thất lườm hắn, tiếp tục đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua mới nhả ra một câu: “Nhìn thấy cậu khiến tôi mất hứng.”
Cố Úc Trạch nghe xong chỉ cười, cũng nhấc chân lên xe.
Đã qua núi một lần, nơi này trở nên tương đối quen thuộc với đoàn xe.
Tiến sĩ Lâm đã được Tào Mẫn tiêm vắc xin phòng bệnh nhưng Tào Mẫn cũng nói thêm, vắc xin này chỉ có thể duy trì hiện trạng, để trị liệu hoàn toàn thì phải trở về căn cứ tiến hành thêm vài bước trị liệu.
Trước đây, tiến sĩ Lâm cảm thấy mình chắc chắn phải chết nhưng đến tận hôm nay vẫn còn sống sờ sờ, lại có thể đi vào căn cứ nghiên cứu thêm mấy thứ mới lạ thì vô cùng cao hứng, còn chẳng thèm bận tâm đến việc có được trị liệu tiếp hay không.
Tiến sĩ Lâm ngồi trên xe Vệ Lam, khi nhìn thấy xe chuẩn bị lên núi, ông kỳ quái hỏi: “Sao phải đi lên núi, trên núi có đường sao?”
Vệ Lam nói: “Tiến sĩ Lâm, chẳng lẽ ông có cách khác để rời núi sao?”
Lâm Chính Phong nói: “Chẳng lẽ tôi chưa nói cho mấy người biết ở đây có một đường hầm xuyên thẳng qua núi sao?”
Vệ Lam: “…”
Hoàn toàn không có mà!
Nhưng mà cho dù bây giờ anh có nói với đám dị năng ngoài kia về con đường này thì họ cũng sẽ không đi đâu, họ còn phải xem nốt kịch hay trên núi mà.
Vệ Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lần này chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa mục tiêu của các dị năng giả rất rõ ràng, vì vậy, chỉ trong chốc lát, mọi người đã tụ tập đầy đủ ở chỗ vách núi hôm qua.
Con gián biển cái gì đấy mọi người cũng đã có kinh nghiệm đối phó rồi. Hệ Thủy phóng nước, hệ Lôi dẫn điện, hệ Băng kết băng, hệ Hỏa phóng hỏa… Đánh tới mức không có con gián nào dám chui ra nữa.
Hiện tại mọi người có thể đồng tâm hiệp lực như vậy là vì ai cũng muốn nhìn đội trưởng đoàn đội Hào Kiệt nhảy xuống từ vách núi cheo leo này như thế nào. Cho nên bất cứ chướng ngại vật nào xuất hiện đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Hạ Kiệt lúc này đang ngồi trên xe của hắn, cho dù đoàn đội Tùy Tiện không vây chặt lấy chiếc xe này thì đoàn đội Hào Kiệt cũng sẽ không thả cho hắn đi. Có một đội trưởng dối trá như vậy, bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn.
Vị trí chỗ sườn núi hôm qua rất nhanh được mọi người dọn trống.
Hạ Kiệt bị mang xuống xe, nhìn biển cả mênh mông, không có chí khí rộng lớn, không có hăng hái ngày xưa. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh vô cùng, trái tim như bị lửa hừng hực thiêu đốt. Nhìn thành viên của đoàn đội Tùy Tiện lần lượt xuống xe, lại nhìn mọi người đều có thái độ vui vẻ xem kịch hay, hắn cảm thấy hô hấp dường như khó khăn hơn.
Đáng tiếc, thế giới không có thuốc hối hận.
Hồ Hạo Thiên nhìn Hạ Kiệt, cũng không có đủ kiên nhẫn cùng hắn đôi co qua lại, chỉ nói: “Mau nhanh lên đi!”
Hạ Kiệt đến lúc này vẫn cố gắng quay đầu lại cầu khẩn đồng bạn của mình, khóc lóc kể lể với đội phó, cầu cứu Tô Vi Vũ ở xa xa… cuối cùng bị một dị năng hệ Phong trong đội mình thổi bay.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng nhưng vẫn để lại chút cảm xúc trong lòng mọi người.
Người xấu có tội thì phải chịu trừng phạt, chiến hữu thân mấy thì cũng như loài chim, tai vạ ập đến thì vỗ cánh bay đi.
Cả đám người đều thầm than một tiếng, về sau làm chuyện gì cũng phải đề lại một đường lui, về sau cũng dễ nói chuyện.
Bọn Đường Nhược cũng không có xuống xe mà ngồi trên xe trực tiếp nhìn kết quả.
Phan Hiểu Huyên nhìn ra ngoài cửa xe lắc lắc đầu: “Hắn rơi xuống dưới như vậy chắc chẳng còn đường sống.”
Điền Hải nói: “Không biết, dù sao hắn cũng không có anh Bạch và chị Đường giúp đỡ.”
Phan Hiểu Huyên cũng hiểu được điều này, vì thế cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài không mấy vui vẻ này nữa.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Vệ Lam lại tập kết đoàn xe theo đường cũ xuống dưới, lại từ trong miệng tiến sĩ Lâm biết được đường hầm xuyên qua ngọn núi này. Dù sao đường núi cũng hẹp, sắc trời lại không còn sớm, qua đêm trên núi cũng rất nguy hiểm. Buổi tối vẫn nên nghỉ ngơi ở khu biệt thự cạnh biển.
Tất cả các đội đều quay về phòng, qua đêm nay là có thể trở lại thành phố H rồi.
Sau khi tắm rửa là phải ăn cơm chiều.
Đến bữa tối, Lâm Chính Phong lại tới gõ cửa. Vốn ông được xếp cùng phòng với Tào Mẫn trong một tòa biệt thự, bên trong đó toàn các nhân viên nghiên cứu khoa học, cho nên hiện tại khi nhìn thấy Lâm Chính Phong, mọi người đều có chút kì quái.
Lâm Chính Phong lại không có chút gì gọi là xấu hổ hết, sau khi ông được vào phòng liền nghiêm túc nói: “Tôi đã cung cấp cho mấy người rất nhiều lương thực rồi, mấy người cũng không thể không bao cơm tôi.”
Phan Hiểu Huyên nghĩ lại, thấy không gian của mình nhiều lương thực như vậy cũng vui vẻ đáp ứng.
Dù sao bốn người cũng đã ra khỏi cái đảo hoang kia, không cần phiêu bạt cũng không cần ngại gần một tiến sĩ khoa học.
Mười hai người cũng ăn một nồi lẩi lớn. Cũng có thể gọi đây là bữa tiệc mừng rồi, mừng thành viên của Tùy Tiện cùng tụ tập đông đủ, chúc mừng bọn hắn sắp được trở về nhà rồi.
Tiến sĩ Lâm ngồi giữa Lưu Binh và vệ sĩ Hà, ông nhìn Lưu Binh có vẻ yếu ớt liền tự động bỏ qua, chuyển hướng về phía vệ sĩ Hà: “Chàng trai, cậu lớn lên béo tốt khỏe mạnh như vậy, rốt cục sở hữu dị năng gì thế, hệ lực lượng sao? Dị năng lực lượng của cậu có biểu hiện như thế nào, thông qua tay sao, chân cậu có thể sử dụng dị năng này không…?”
Bốn người Bạch Thất cũng đã từng cảm thụ tính tò mò của tiến sỹ Lâm nên lần này rất ăn ý chuyển sang vị trí xa nhất. Hôm nay thấy người này chuyển mục tiêu sang người khác, cả đám co rút khóe miệng, vùi đầu ăn cơm.
Vệ sĩ Hà bình thường trầm mặc ít nói đã quen, thấy tiến sỹ Lâm hỏi nhiều vấn đề như vậy cũng chỉ đáp lại một câu: “Thực xin lỗi, tôi không có dị năng.”
“Thế à, vậy chứng tỏ cậu rất lợi hại, không có dị năng mà cũng có thể đánh được zombie.” Tiến sỹ Lâm vỗ vỗ vào vai Hà Bảo Tiêu: “Cậu không cần lo lắng, tôi nghe tiểu Mẫn nói, hình như dị năng cũng có thể được kích phát, chỉ cần cô ấy thí nghiệm thành công, cậu cũng sẽ có dị năng thôi.”
Câu này khiến tất cả mọi người đều trở nên có hứng thú.
Hồ Hạo Thiên nói: “Ông Lâm, tiến sỹ Tào thực sự nói như vậy, người không có dị năng cũng có thể dùng thuốc để kích phát dị năng?”
Tiến sỹ Lâm gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thảo luận chuyện này hết cả buổi trưa, kỳ thật tôi rất có hứng thú với dị năng hệ tinh thần của cô ấy nhưng lại không cho tôi nghiên cứu, dù sao cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học, cô ấy làm vậy là không đúng, mọi người ở cùng một chỗ thảo luận vấn đề này không được sao…”
Mọi người: “…”
Thì ra, người này bị Tào Mẫn đuổi ra khỏi biệt thự nên mới đến đây ăn nhờ ở đậu!
Đường Nhược cảm thấy không phải tiến sỹ Tào không muốn chia sẻ, cô ấy không chút kiêng kỵ công bố dị năng của mình ra bên ngoài sao có thể không muốn cùng thảo luận với tiến sỹ Lâm.
Cho nên, cô liền hỏi lại: “Tiến sỹ, ông yêu cầu thảo luận cùng tiến sỹ Tào về vấn đề này sao?”
“Cái này…” tiến sỹ Lâm nói: “Tôi chỉ dùng một ít máy móc để kiểm tra sự dao động của tinh thần lực thôi.”
“Tinh thần lực cũng có thể kiểm tra?”
Tiến sĩ Lâm tỏ vẻ đấy là điều đương nhiên: “Đương nhiên, cho dù chưa thể kiểm tra được thì cũng phải thí nghiệm mà, khoa học đều dựa vào thí nghiệm để kết luận đó.”
Phan Hiểu Huyên đã hiểu rõ tin tức trong lời nói của Lâm Chính Phong, cô liền một phát nói trúng tim đen: “Tiến sĩ, không phải tiến sĩ Tào không muốn phối hợp với ông mà vì ông dùng quá nhiều dụng cụ để kiểm tra nên cô ấy mới không nhịn được đuổi ông ra ngoài.”
Tiến sĩ Lâm: “…”
Thầy giáo không có dạy làm người không được quá thành thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.