Chương 174: Bảo tàng
Bạch Tiểu Trinh
23/02/2019
Rương bảo đồ gì đó trong miệng Lưu Binh chẳng có chút đáng tin, câu
khẳng định ‘Tôi mang về thêm đồng đội’ của Bạch Thất vẫn khiến mọi người cảm thấy hứng thú hơn, cũng càng có thêm chút lợi ích cho bản thân.
Bởi vậy, tất cả mọi người chuyển tới vây quanh Bạch Thất.
“Mang đồng đội mới về ư?”
“Ai vậy?”
“Người đâu?”
“Nam hay nữ vậy?”
“Đang làm gì?”
“Đúng vậy, dị năng là cái gì?”
Đối mặt với truy vấn nhiệt tình từ đồng đội, Bạch Thất cũng không quanh co lòng vòng: “Tên là Chu Minh Hiền, là kỹ sư máy móc công trình, chuyên về cải tiến các loại xe ô tô, về phần có dị năng hay không, ngày mai hoặc là tối nay, nếu anh ta đến gõ cửa có thể biết.”
Ngược lại Bạch Thất biết rõ đồng đội mới kia không sở hữu dị năng, sau này cũng chỉ có thể ở trong căn cứ làm hậu phương giúp đội mình.
Nhưng mà vừa rồi anh không hỏi Chu Minh Hiền, hiện tại cũng không tiện nói ra với đồng đội.
Hồ Hạo Thiên nghiêm mặt, đi tới trước cửa bên kia nhìn một chút: “Anh ta ở đâu?”
Bạch Thất nói: “Ở bãi đỗ xe cửa bắc.”
“Cậu nhận người ta là đồng đội, sau đó ném ở bãi đỗ xe?” Hồ Hạo Thiên bất đắc dĩ, cùng Bạch Thất làm đồng đội gì đấy, cũng thật sự cần phải có trái tim mạnh khỏe lắm.
Bạch Thất xòe tay ra, nói: “Có lẽ người ta muốn điều chỉnh cũng như dọn dẹp suy nghĩ của mình một chút, tôi cho người ta không gian riêng tư.”
Hồ Hạo Thiên: “Lần đầu tiên nghe cậu biến lời vô lại nói thành lý lẽ khảng khái hào hùng như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất mới lạ.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Người ta học máy móc công trình còn am hiểu cải tiến ô tô, như vậy có phải từ nay về sau ô tô của chúng ta có phải đều có thể giao cho anh ta rồi hả?”
“Tìm được người đáng tin cậy rất tốt.” Phan Đại Vĩ nói: “Bằng không đi ra ngoài, chỉ dựa vào một cái xích lô người ta cũng không xử lý được nữa.”
Đứng trong im lặng thương Lưu Binh: “...”
Nói đến mỗi người có một kỹ nưng, Dư Vạn Lý cũng nói: “Lúc bọn tôi đi ra ngoài bày quầy bán hàng cũng nhìn thấy vấn đề này, tôi cảm thấy chúng ta đi ra ngoài căn cứ thành phố A cũng phải phát triển sự nghiệp, không thể cả đời chỉ dựa vào đi thu gom vật phẩm kiếm sống được. Vật phẩm luôn luôn có thời hạn, hơn nữa khi sự nghiệp sản xuất của căn cứ quốc gia đi vào quỹ đạo, những vật phẩm thu gom này có lẽ sẽ thành mặt hàng ở tầng chót dưới rồi.”
“Ừ.” Nói đến vấn đề buôn bán, càng không ai hiểu bằng Hồ Hạo Thiên, anh ngừng cười, nhìn chăm chú càng thêm chuyên nghiệp hơn so với mọi người ở đây, “Vừa rồi tôi đi dạo một vòng, phát hiện mấy tháng ngắn ngủi, căn cứ thành phố H lại phát triển tốt như vậy. Chỉ sợ không lâu sau nữa, lấy căn cứ làm trung tâm, một thành thị loại nhỏ cũng có thể được hình thành tốt, đến lúc đó người có dị năng mạnh dĩ nhiên vẫn quan trọng, nhưng hảo hán không cần nhiều người, có tiền lại có thể mời gọi thêm tay chân, tiền vẫn là quan trọng lắm.”
Cái thứ tiền vàng này, bất kể xã hội thế nào cũng rất quan trọng.
Phan Đại Vĩ cũng tán thành: “Lúc trước chính phủ phản ứng cũng khá nhanh chóng, lực lượng quân đội đương nhiên cũng không thể khinh thường, đất nước chúng ta lớn mạnh như vậy, cơ quan chấp hành tồn tại nhiều năm, dĩ nhiên sẽ có chút nội tình, cho dù lần này tai họa nguy hại toàn bộ thế giới, cũng không trừ khả năng một khi bị lật ngược hoàn toàn, căn cứ biến thành thành thị chỉ là việc sớm muộn.”
“Nói như vậy, quả thực chúng ta cũng cần một sự nghiệp để chèo chống vấn đề chi tiêu của chúng ta.” Lưu Binh tổng kết nói.
Hàn huyên một chút lại chuyển về Chu Minh Hiền kia lần nữa.
Sau chuyện của Bạch Thất, cũng không đào ra thêm được vấn đề nào nữa.
Nhưng các đồng đội cũng đều tin tưởng ánh mắt của Bạch Thất, có lẽ không đến mức đưa người vô dụng vào trong đội.
Vì vậy, tất cả mọi người chờ mong ngày mai được gặp đồng đội mới.
Nói xong về đồng đội mới, Lưu Binh nói với nhóm người mình nhận được tàng bảo đồ rồi.
Bọn họ đi dạo quán ven đường ở đường Thắng Lợi nhận được đống đồ vật còn phong phú hơn cả nhặt ve chai.
Tiếp tục nhặt nhặt lựa lựa, đổi lấy là thứ bọn họ tự nhận là thú vị, hữu dụng.
Đồ vật đầu tiên là một tập sách phong thủy.
Hồ Hạo Thiên nhìn tập sách được Lưu Bình đưa lên như vật quý kia, ‘Phong thủy thập thư, nói: “Đây là gì? Vật này trước tận thế còn có thể tin được, hiện tại tận thế rồi, nhặt làm gì, chọn lựa phong thủy trong căn cứ làm mộ phần cho mọi người à?”
Lưu Binh nói: “Thật sự có thể đấy, người nọ nói cái gì mà căn cứ thành phố H chính là lựa chọn theo góc độ phong thủy đấy, còn có bốn căn cứ lớn nước Hoa cũng được chọn theo góc độ phong thủy đấy, đã có quyển sách này, chúng ta không phải có thể biết vấn đề an nguy của nhiệm vụ sau này sao!”
“Bao nhiêu tiền, mua hay sao?”
Lưu Binh thật thà nói: “Đổi với một cái chăn bông đấy.”
“Ừm.” Hồ Hạo Thiên gật đầu, “Cậu dùng một cái chăn bông đổi lấy vị trí số mệnh căn cứ quốc gia, không sai.”
Lưu Binh lắc đầu: “Lời này nghe không đúng.”
Phan Đại Vĩ vỗ vai cậu ta: “Cho dù cái gọi là phong thuỷ này thật sự tồn tại, cậu xem có hiểu không?”
Lưu Binh lắc đầu: “Không hiểu.”
“Học cho tốt.” Phan Đại Vĩ nói: “Về sau chúng ta làm nhiệm vụ, vấn đề an nguy họa phúc giao cho cậu rồi.”
Lưu Binh: “...”
Logic đơn giản mà thô thiển!
Đồ vật thứ hai là một bản chép tay.
Người đổi nói đây là đồ vật tổ truyền, ông nội nhà mình từng là một chưởng quản trong nội cung vương triều X, sau khi thái hậu X mất, các loại đồ vật bồi táng theo đều được ghi chép kỹ càng trong bản chép này, hơn nữa vị trí của huyệt mộ và bẫy rập trong đó cũng được ghi lại kỹ càng...
Hồ Hạo Thiên mở ra, nhìn thấy trong đó, giới thiệu các loại, gì mà ‘Ngọc bạch thải’, ‘Dạ Minh Châu’, lại nhét vào tay Lưu Binh: “Được, tận thế sờ sờ còn muốn đi trộm mộ, còn ngại đánh zombie chưa đủ hay sao?”
Tập thứ ba là một bản tâm pháp Thái cực.
Nghe nói cái bản này...
Bạch Thất mở ra, nói: “Sở hữu dị năng rồi, những võ công lấy mềm địch cứng như Thái cực này không có chỗ dùng.”
Lại bị nhét trở lại.
Tập thứ tư là bản đồ kho báu bằng da cừu.
Nghe nói cái này được lấy ra từ mộ phần người lãnh đạo quân khởi nghĩa XX, trên đó ghi, khi vương triều C muốn phục quốc, người của hắn đã giấu hết toàn bộ vàng bạc châu báu, chỉ cần lấy được thì có thể giàu có hết phần thiên hạ...
“Cái này mà cậu cũng muốn đổi, do xem nhiều phim truyền hình quá à?”
Toàn bộ thượng vàng hạ cám đều lấy ra, cũng phát hiện được mấy thứ có thể sử dụng.
Một đường đao và một đoản đao nhỏ.
Đường đao có thể đưa vệ sĩ Hà không sở hữu dị năng sử dụng, đoản đao nhỏ có thể để Phan Hiểu Huyên và Dương Lê sử dụng.
Dù sao so với một mực cầm xẻng công binh thì mạnh hơn rất nhiều.
Còn có một thứ, là một thùng đồ điện tử trong có máy vi tính.
Đây là một thùng đồ điện tử của ngân hàng kho bạc nhà nước trước tận thế.
Người này trước tận thế là bảo vệ lâu năm ở ngân hàng, trước khi trao đổi, hắn khẳng định rất chắc chắn, trước khi chính phủ rút lui đến căn cứ không lấy vàng ở bên trong đi.
Toàn bộ mười một người vây quanh cái thùng, nhìn lại một lần.
Bạch Thất nói: “Cậu chắc chắn người nọ nói trước khi quân đội đi không lấy vàng ở bên trong chứ?”
Lúc nãy Điền Hải cũng có mặt ở chỗ mua bán, cậu cũng có thể làm chứng: “Vâng, người đàn ông kia nói như vậy.”
“Quân đội đến đồ ăn đồ dùng cũng cầm đi, tại sao không lấy vàng trong ngân hàng kho bạc nhà nước đi vậy?” Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên khó hiểu.
Bạch Thất suy nghĩ, nói: “Chắc chính phủ cho rằng để vàng trong kho bạc nhà nước an toàn hơn trong căn cứ.”
Hồ Hạo Thiên cũng gật đầu: “Tất cả ngân hàng kho bạc nhà nước đều ở khu đất trung tâm thành phố, bình thường đều xây dạng kiến trúc dưới lòng dất, mà hệ thống bên trong lại hoàn hảo, kiến trúc chắc chắn, quả thực không cần tốn công tốn sức chuyển đi.”
Bởi vậy, tất cả mọi người chuyển tới vây quanh Bạch Thất.
“Mang đồng đội mới về ư?”
“Ai vậy?”
“Người đâu?”
“Nam hay nữ vậy?”
“Đang làm gì?”
“Đúng vậy, dị năng là cái gì?”
Đối mặt với truy vấn nhiệt tình từ đồng đội, Bạch Thất cũng không quanh co lòng vòng: “Tên là Chu Minh Hiền, là kỹ sư máy móc công trình, chuyên về cải tiến các loại xe ô tô, về phần có dị năng hay không, ngày mai hoặc là tối nay, nếu anh ta đến gõ cửa có thể biết.”
Ngược lại Bạch Thất biết rõ đồng đội mới kia không sở hữu dị năng, sau này cũng chỉ có thể ở trong căn cứ làm hậu phương giúp đội mình.
Nhưng mà vừa rồi anh không hỏi Chu Minh Hiền, hiện tại cũng không tiện nói ra với đồng đội.
Hồ Hạo Thiên nghiêm mặt, đi tới trước cửa bên kia nhìn một chút: “Anh ta ở đâu?”
Bạch Thất nói: “Ở bãi đỗ xe cửa bắc.”
“Cậu nhận người ta là đồng đội, sau đó ném ở bãi đỗ xe?” Hồ Hạo Thiên bất đắc dĩ, cùng Bạch Thất làm đồng đội gì đấy, cũng thật sự cần phải có trái tim mạnh khỏe lắm.
Bạch Thất xòe tay ra, nói: “Có lẽ người ta muốn điều chỉnh cũng như dọn dẹp suy nghĩ của mình một chút, tôi cho người ta không gian riêng tư.”
Hồ Hạo Thiên: “Lần đầu tiên nghe cậu biến lời vô lại nói thành lý lẽ khảng khái hào hùng như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất mới lạ.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Người ta học máy móc công trình còn am hiểu cải tiến ô tô, như vậy có phải từ nay về sau ô tô của chúng ta có phải đều có thể giao cho anh ta rồi hả?”
“Tìm được người đáng tin cậy rất tốt.” Phan Đại Vĩ nói: “Bằng không đi ra ngoài, chỉ dựa vào một cái xích lô người ta cũng không xử lý được nữa.”
Đứng trong im lặng thương Lưu Binh: “...”
Nói đến mỗi người có một kỹ nưng, Dư Vạn Lý cũng nói: “Lúc bọn tôi đi ra ngoài bày quầy bán hàng cũng nhìn thấy vấn đề này, tôi cảm thấy chúng ta đi ra ngoài căn cứ thành phố A cũng phải phát triển sự nghiệp, không thể cả đời chỉ dựa vào đi thu gom vật phẩm kiếm sống được. Vật phẩm luôn luôn có thời hạn, hơn nữa khi sự nghiệp sản xuất của căn cứ quốc gia đi vào quỹ đạo, những vật phẩm thu gom này có lẽ sẽ thành mặt hàng ở tầng chót dưới rồi.”
“Ừ.” Nói đến vấn đề buôn bán, càng không ai hiểu bằng Hồ Hạo Thiên, anh ngừng cười, nhìn chăm chú càng thêm chuyên nghiệp hơn so với mọi người ở đây, “Vừa rồi tôi đi dạo một vòng, phát hiện mấy tháng ngắn ngủi, căn cứ thành phố H lại phát triển tốt như vậy. Chỉ sợ không lâu sau nữa, lấy căn cứ làm trung tâm, một thành thị loại nhỏ cũng có thể được hình thành tốt, đến lúc đó người có dị năng mạnh dĩ nhiên vẫn quan trọng, nhưng hảo hán không cần nhiều người, có tiền lại có thể mời gọi thêm tay chân, tiền vẫn là quan trọng lắm.”
Cái thứ tiền vàng này, bất kể xã hội thế nào cũng rất quan trọng.
Phan Đại Vĩ cũng tán thành: “Lúc trước chính phủ phản ứng cũng khá nhanh chóng, lực lượng quân đội đương nhiên cũng không thể khinh thường, đất nước chúng ta lớn mạnh như vậy, cơ quan chấp hành tồn tại nhiều năm, dĩ nhiên sẽ có chút nội tình, cho dù lần này tai họa nguy hại toàn bộ thế giới, cũng không trừ khả năng một khi bị lật ngược hoàn toàn, căn cứ biến thành thành thị chỉ là việc sớm muộn.”
“Nói như vậy, quả thực chúng ta cũng cần một sự nghiệp để chèo chống vấn đề chi tiêu của chúng ta.” Lưu Binh tổng kết nói.
Hàn huyên một chút lại chuyển về Chu Minh Hiền kia lần nữa.
Sau chuyện của Bạch Thất, cũng không đào ra thêm được vấn đề nào nữa.
Nhưng các đồng đội cũng đều tin tưởng ánh mắt của Bạch Thất, có lẽ không đến mức đưa người vô dụng vào trong đội.
Vì vậy, tất cả mọi người chờ mong ngày mai được gặp đồng đội mới.
Nói xong về đồng đội mới, Lưu Binh nói với nhóm người mình nhận được tàng bảo đồ rồi.
Bọn họ đi dạo quán ven đường ở đường Thắng Lợi nhận được đống đồ vật còn phong phú hơn cả nhặt ve chai.
Tiếp tục nhặt nhặt lựa lựa, đổi lấy là thứ bọn họ tự nhận là thú vị, hữu dụng.
Đồ vật đầu tiên là một tập sách phong thủy.
Hồ Hạo Thiên nhìn tập sách được Lưu Bình đưa lên như vật quý kia, ‘Phong thủy thập thư, nói: “Đây là gì? Vật này trước tận thế còn có thể tin được, hiện tại tận thế rồi, nhặt làm gì, chọn lựa phong thủy trong căn cứ làm mộ phần cho mọi người à?”
Lưu Binh nói: “Thật sự có thể đấy, người nọ nói cái gì mà căn cứ thành phố H chính là lựa chọn theo góc độ phong thủy đấy, còn có bốn căn cứ lớn nước Hoa cũng được chọn theo góc độ phong thủy đấy, đã có quyển sách này, chúng ta không phải có thể biết vấn đề an nguy của nhiệm vụ sau này sao!”
“Bao nhiêu tiền, mua hay sao?”
Lưu Binh thật thà nói: “Đổi với một cái chăn bông đấy.”
“Ừm.” Hồ Hạo Thiên gật đầu, “Cậu dùng một cái chăn bông đổi lấy vị trí số mệnh căn cứ quốc gia, không sai.”
Lưu Binh lắc đầu: “Lời này nghe không đúng.”
Phan Đại Vĩ vỗ vai cậu ta: “Cho dù cái gọi là phong thuỷ này thật sự tồn tại, cậu xem có hiểu không?”
Lưu Binh lắc đầu: “Không hiểu.”
“Học cho tốt.” Phan Đại Vĩ nói: “Về sau chúng ta làm nhiệm vụ, vấn đề an nguy họa phúc giao cho cậu rồi.”
Lưu Binh: “...”
Logic đơn giản mà thô thiển!
Đồ vật thứ hai là một bản chép tay.
Người đổi nói đây là đồ vật tổ truyền, ông nội nhà mình từng là một chưởng quản trong nội cung vương triều X, sau khi thái hậu X mất, các loại đồ vật bồi táng theo đều được ghi chép kỹ càng trong bản chép này, hơn nữa vị trí của huyệt mộ và bẫy rập trong đó cũng được ghi lại kỹ càng...
Hồ Hạo Thiên mở ra, nhìn thấy trong đó, giới thiệu các loại, gì mà ‘Ngọc bạch thải’, ‘Dạ Minh Châu’, lại nhét vào tay Lưu Binh: “Được, tận thế sờ sờ còn muốn đi trộm mộ, còn ngại đánh zombie chưa đủ hay sao?”
Tập thứ ba là một bản tâm pháp Thái cực.
Nghe nói cái bản này...
Bạch Thất mở ra, nói: “Sở hữu dị năng rồi, những võ công lấy mềm địch cứng như Thái cực này không có chỗ dùng.”
Lại bị nhét trở lại.
Tập thứ tư là bản đồ kho báu bằng da cừu.
Nghe nói cái này được lấy ra từ mộ phần người lãnh đạo quân khởi nghĩa XX, trên đó ghi, khi vương triều C muốn phục quốc, người của hắn đã giấu hết toàn bộ vàng bạc châu báu, chỉ cần lấy được thì có thể giàu có hết phần thiên hạ...
“Cái này mà cậu cũng muốn đổi, do xem nhiều phim truyền hình quá à?”
Toàn bộ thượng vàng hạ cám đều lấy ra, cũng phát hiện được mấy thứ có thể sử dụng.
Một đường đao và một đoản đao nhỏ.
Đường đao có thể đưa vệ sĩ Hà không sở hữu dị năng sử dụng, đoản đao nhỏ có thể để Phan Hiểu Huyên và Dương Lê sử dụng.
Dù sao so với một mực cầm xẻng công binh thì mạnh hơn rất nhiều.
Còn có một thứ, là một thùng đồ điện tử trong có máy vi tính.
Đây là một thùng đồ điện tử của ngân hàng kho bạc nhà nước trước tận thế.
Người này trước tận thế là bảo vệ lâu năm ở ngân hàng, trước khi trao đổi, hắn khẳng định rất chắc chắn, trước khi chính phủ rút lui đến căn cứ không lấy vàng ở bên trong đi.
Toàn bộ mười một người vây quanh cái thùng, nhìn lại một lần.
Bạch Thất nói: “Cậu chắc chắn người nọ nói trước khi quân đội đi không lấy vàng ở bên trong chứ?”
Lúc nãy Điền Hải cũng có mặt ở chỗ mua bán, cậu cũng có thể làm chứng: “Vâng, người đàn ông kia nói như vậy.”
“Quân đội đến đồ ăn đồ dùng cũng cầm đi, tại sao không lấy vàng trong ngân hàng kho bạc nhà nước đi vậy?” Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên khó hiểu.
Bạch Thất suy nghĩ, nói: “Chắc chính phủ cho rằng để vàng trong kho bạc nhà nước an toàn hơn trong căn cứ.”
Hồ Hạo Thiên cũng gật đầu: “Tất cả ngân hàng kho bạc nhà nước đều ở khu đất trung tâm thành phố, bình thường đều xây dạng kiến trúc dưới lòng dất, mà hệ thống bên trong lại hoàn hảo, kiến trúc chắc chắn, quả thực không cần tốn công tốn sức chuyển đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.