Chương 289: Chỉ là câu chuyện xưa
Bạch Tiểu Trinh
03/04/2019
Có điều, ngày Vệ Lam trở về chính là trước sinh nhật mười tám tuổi
của Tào Mẫn một ngày, cũng chính ngày hôm đó Lương Phú Sinh đến tìm Vệ
Lam, tới chúc mừng anh trở về đồng thời tới tìm anh cầu giúp đỡ, giúp đỡ Lương Phú Sinh theo đuổi Tào Mẫn.
“Anh Vệ, anh biết không, thật ra từ lúc Tào Mẫn mười hai tuổi em đã thích cô ấy, nhưng mà em lại sợ cô ấy còn nhỏ, sợ sẽ hù dọa cô ấy, lại sợ cha em biết được em yêu sớm sẽ đánh chết em, vì vậy em mới kéo dài cho tới bây giờ... Anh không biết, trong trường học, những kẻ có ý với tiểu Mẫn đều bị em đánh hết... Hắc hắc hắc, vì cô ấy mà đắc tội những kẻ bất lực kia thì có là gì, bọn hắn có bản lĩnh thì tới tìm em tính sổ đi...”
Trong lòng Vệ Lam có ý muốn nói với cậu ta rằng mình cũng thích Tào Mẫn đấy, nhưng khi nhìn thấy cậu ta đắm chìm trong tưởng tượng về tương lai, lại đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt vào.
Một người là anh em, một người là bạn gái?
Mà cũng không phải bạn gái... Ba năm rồi, Tào Mẫn cô ấy liệu có thể nhớ được thời điểm tiễn đưa kia, vừa gặp liền hôn?
Đời người là như vậy, luôn luôn không giống như mong muốn của mình.
Sinh nhật mừng Tào Mẫn mười tám tuổi, cha Tào ở trước mặt của mọi người tuyên bố: nhà họ Tào và nhà họ Lương muốn kết làm thông gia, cho Tào Mẫn và Lương Phú Sinh đính hôn...
Tin tức này giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, đem ba người Tào Mẫn, Vệ Lam còn có Lương Phú Sinh đều oanh tạc một lần.
Cùng ngày, Tào Mẫn ở trong nhà vừa khóc vừa nháo cũng không có kết quả.
Gia đình chính trị, chuyện đã thông báo ra trước mặt nhiều người, làm sao có thể tùy tiện thay đổi!
Mà Vệ Lam, ngày hôm sau liền dứt khoát trở về bộ đội, cái bộ dáng chạy trối chết kia, giống như anh là một người yêu bị vứt bỏ.
Tào Mẫn kể đến đây, cuối cùng, lời nói lộ ra ý đắng chát: “Vệ Lam đi rồi, Phú Sinh mỗi ngày đều đến gặp tôi, rốt cục có một ngày, hình như anh ấy nhìn ra người tôi thích là Vệ Lam, vì vậy...” Cô xoa xoa khối thủy tinh kia, giống như là muốn sờ lên khuôn mặt của đối phương, “Vì vậy anh ấy thay tôi chuẩn bị tất cả các thủ tục, lấy cớ đem tôi đi nghỉ phép, đưa tôi đi du học ở Mỹ, tôi nhớ rất rõ, anh ấy đứng ở sân bay nói với tôi, anh ấy sẽ thay tôi giải quyết hết mọi chuyện, trước khi chưa giải quyết ổn thỏa, anh ấy không cho phép tôi trở về...”
Đường Nhược lẳng lặng nghe, cảm thấy cực kỳ thương tiếc.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục.
Du học ở Mỹ bảy năm, cuối cùng tiến sĩ Tào cũng về nước.
Lương Phú Sinh nói cho cô biết, anh và gia đình cô đồng ý xóa bỏ hôn ước giữa hai nhà.
Bảy năm, suốt bảy năm, hai gia đình chính trị luôn lấy mặt mũi làm chủ rốt cuộc cũng đồng ý công bố xóa bỏ hôn ước.
Tào Mẫn không biết Lương Phú Sinh đã trả cái giá gì cho chuyện này, cô chỉ biết là ngày đó, Lương Phú Sinh gọi điện thoại nói muốn Tào Mẫn tới phòng thí nghiệm, nói muốn đem đến cho cô một cái kinh hỉ.
Thế nhưng mà, đợi đến lúc cô tới phòng thí nghiệm, lại phát hiện trong phòng thí nghiệm có vô số Zombie...
Cái người nói muốn cho cô kinh hỉ kia đang đối mặt với một con Zombie nhào tới, anh không chút do dự đứng dậy, xoay người đạp vào hai cái, một dao đâm vào trái tim Zombie, lại phát hiện tim không phải là nhược điểm trí mạng của nó...
Tào Mẫn nhìn khuôn mặt trong lớp thủy tinh kia, giống như có trăm ngàn nỗi buồn: “Tôi tận mắt nhìn thấy người đã từng là đồng nghiệp của mình cắn một phát lên cánh tay anh ấy, a, cái người nói muốn mang cho tôi kinh hỉ kia, lại không mang đến kinh hỉ, mà là kinh hãi...” Giọng nói hơi ngừng lại, giống như âm nhạc trong vở kịch bị ngừng lại.
Tào Mẫn chớp mắt, tựa đầu vào thủy tinh, bản thân mờ mịt nghĩ đến khi đó, chuyện xảy ra tiếp theo.
Lương Phú Sinh cứ như vậy, cánh tay chảy đầy máu muốn mang Tào Mẫn xông ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tào Mẫn không chịu, trước tiên muốn băng bó, trừ độc cho cậu.
Nhưng lại bị cậu xoay người đặt tựa vào bức tường.
Tiểu Mẫn, anh cảm thấy nếu hôm nay anh không đem lời nói nói cho rõ ràng... Có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa...
Tiểu Mẫn, thật ra anh thích em rất lâu rồi. Mà muốn quên em, hình như cũng lâu rồi... Chỉ là anh cũng không biết tại sao lại không thể quên được...
Tiểu Mẫn, anh Vệ ở tầng dưới, em đi cùng anh ấy rời khỏi chỗ này đi, những quái vật này, hình như có thể lây bệnh...
Trong mắt Tào Mẫn rơi xuống một giọt nước, đầu đau không cách nào tả nổi, cô ôm đầu dứt khoát theo mặt thủy tinh trơn trượt ngồi xuống, tại sao phải nhớ tới, vì cái gì lại không quên được.
“Đừng tránh...” Anh ấy khi đó, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, theo hô hấp nồng đậm của anh, giống như mang theo mệnh lệnh bá đạo, lại giống như mang theo khẩn cầu và tuyệt vọng, truyền vào trong miệng Tào Mẫn, “Anh chỉ muốn hôn em một chút.”
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng trong miệng anh có mùi vị thuốc lá nhàn nhạt...
Đường Nhược nhìn Tào Mẫn nước mắt rơi đầy mặt đang ngồi xổm bên cạnh bình thủy tinh, đi qua, ngồi xuống lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều qua rồi...”
Tào Mẫn ngẩng mặt lên nhìn cô, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, mím môi nói: “Chỉ là câu chuyện xưa thôi, cô, cô khóc vì cái gì đây?”
Đường Nhược hơi cong khóe miêng, cười rộ lên, nước mắt lại nhỏ giọt trên mặt đất: “Đúng vậy, chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi, khóc cái gì chứ.”
Chỉ là một câu chuyện cũ ư, vậy thì vì sao cô phải khóc?!
Tình là cái gì?
Không có cách nào quên đi, chỉ có thể biến nó thành hồi ức.
Tào Mẫn không để cho Đường Nhược chờ lâu, cũng không có nói cho cô biết mình bảo tồn thi thể của Lương Phú Sinh để làm gì, chỉ là sau khi kể xong câu chuyện, nói một câu “Khiến cô chê cười rồi.” Sau đó đứng lên, cẩn thận lau mặt sạch sẽ, đưa cô đi ra ngoài.
Đứng tại cửa ra vào nói tạm biệt.
Lúc Đường Nhược xoay người muốn rời khỏi, Tào Mẫn nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Đường Nhược, phòng thí nghiệm của tôi qua vài ngày nữa sẽ chuyển đi, còn nữa, cô không được tới phòng thí nghiệm của tôi nữa, nếu như lần sau lại mời cô, tôi có thể cam đoan, cô sẽ không giống như hôm nay, từ cánh cửa này hoàn hảo, không hao tổn gì đi ra ngoài.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, ban đêm yên lặng, âm thanh này giống như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Trong lòng Đường Nhược khẽ run, quay đầu lại nhìn, cánh cửa của phòng thí nghiệm đã bị Tào Mẫn đóng lại.
Ngoài cửa, Bạch Thất sớm đã chờ ở cách đó không xa, anh tựa người trên ghế dài, đang hút thuốc lá, khói trắng từ trong miệng anh phả ra, lượn lờ lên xuống.
Từ khi trọng sinh đến bây giờ, sau khi gặp được Đường Nhược, anh đã không hút thuốc nữa.
Hiển nhiên, anh vì việc Đường Nhược đi vào phòng thí nghiệm, vẫn như cũ không yên tâm, nhưung lại không muốn ngăn cản cô kết bạn.
Nhìn thấy Đường Nhược đi ra, tảng đá lớn trong lòng anh rốt cuộc cũng thả xuống, ném điếu thuốc trong tay đi, nhanh bước tới, giữ chặt tay của cô xem xét, hỏi: “Khóc?”
Đường Nhược nắm lấy tay anh, ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ là vừa nghe được một câu chuyện cảm động thôi.” Lại ngẩng đầu nhìn anh, “Anh không cần lo lắng như vậy.”
Bạch Thất kéo tay của cô, nói: “Không nên để cho câu chuyện của người khác tác động đến mình, dù sao vẫn là chuyện riêng của bọn họ.”
“Được.” Đường Nhược lên tiếng, “Có lẽ sau này cũng không còn được nghe nữa.”
Tiến sĩ Tào là một người rất thẳng thắn, cho dù thật sự nghi ngờ cô, lại vẫn thản nhiên nói cho cô biết, để cho cô lần sau không được đi vào phòng thí nghiệm của mình.
Dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài trên nền đất, một cơn gió thổi qua, mọi vật một mảnh im ắng.
Bên kia, Tào Mẫn trở về tầng hầm, một người từ trong cửa đẩy xe lăn đi tới.
“Anh quen biết Đường Nhược?” Tào Mẫn đã bình tĩnh trở lại, cô lần nữa đi qua, lấy miếng vải đen trùm lên bình thủy tinh.
Người đang ngồi trên xe lăn chính là kẻ mà Bạch Thất tìm tới tìm lui vẫn không tìm được- Phạm Vân Giang, cũng là người trước đây Đường Nhược theo đuổi.
“Anh Vệ, anh biết không, thật ra từ lúc Tào Mẫn mười hai tuổi em đã thích cô ấy, nhưng mà em lại sợ cô ấy còn nhỏ, sợ sẽ hù dọa cô ấy, lại sợ cha em biết được em yêu sớm sẽ đánh chết em, vì vậy em mới kéo dài cho tới bây giờ... Anh không biết, trong trường học, những kẻ có ý với tiểu Mẫn đều bị em đánh hết... Hắc hắc hắc, vì cô ấy mà đắc tội những kẻ bất lực kia thì có là gì, bọn hắn có bản lĩnh thì tới tìm em tính sổ đi...”
Trong lòng Vệ Lam có ý muốn nói với cậu ta rằng mình cũng thích Tào Mẫn đấy, nhưng khi nhìn thấy cậu ta đắm chìm trong tưởng tượng về tương lai, lại đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt vào.
Một người là anh em, một người là bạn gái?
Mà cũng không phải bạn gái... Ba năm rồi, Tào Mẫn cô ấy liệu có thể nhớ được thời điểm tiễn đưa kia, vừa gặp liền hôn?
Đời người là như vậy, luôn luôn không giống như mong muốn của mình.
Sinh nhật mừng Tào Mẫn mười tám tuổi, cha Tào ở trước mặt của mọi người tuyên bố: nhà họ Tào và nhà họ Lương muốn kết làm thông gia, cho Tào Mẫn và Lương Phú Sinh đính hôn...
Tin tức này giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, đem ba người Tào Mẫn, Vệ Lam còn có Lương Phú Sinh đều oanh tạc một lần.
Cùng ngày, Tào Mẫn ở trong nhà vừa khóc vừa nháo cũng không có kết quả.
Gia đình chính trị, chuyện đã thông báo ra trước mặt nhiều người, làm sao có thể tùy tiện thay đổi!
Mà Vệ Lam, ngày hôm sau liền dứt khoát trở về bộ đội, cái bộ dáng chạy trối chết kia, giống như anh là một người yêu bị vứt bỏ.
Tào Mẫn kể đến đây, cuối cùng, lời nói lộ ra ý đắng chát: “Vệ Lam đi rồi, Phú Sinh mỗi ngày đều đến gặp tôi, rốt cục có một ngày, hình như anh ấy nhìn ra người tôi thích là Vệ Lam, vì vậy...” Cô xoa xoa khối thủy tinh kia, giống như là muốn sờ lên khuôn mặt của đối phương, “Vì vậy anh ấy thay tôi chuẩn bị tất cả các thủ tục, lấy cớ đem tôi đi nghỉ phép, đưa tôi đi du học ở Mỹ, tôi nhớ rất rõ, anh ấy đứng ở sân bay nói với tôi, anh ấy sẽ thay tôi giải quyết hết mọi chuyện, trước khi chưa giải quyết ổn thỏa, anh ấy không cho phép tôi trở về...”
Đường Nhược lẳng lặng nghe, cảm thấy cực kỳ thương tiếc.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục.
Du học ở Mỹ bảy năm, cuối cùng tiến sĩ Tào cũng về nước.
Lương Phú Sinh nói cho cô biết, anh và gia đình cô đồng ý xóa bỏ hôn ước giữa hai nhà.
Bảy năm, suốt bảy năm, hai gia đình chính trị luôn lấy mặt mũi làm chủ rốt cuộc cũng đồng ý công bố xóa bỏ hôn ước.
Tào Mẫn không biết Lương Phú Sinh đã trả cái giá gì cho chuyện này, cô chỉ biết là ngày đó, Lương Phú Sinh gọi điện thoại nói muốn Tào Mẫn tới phòng thí nghiệm, nói muốn đem đến cho cô một cái kinh hỉ.
Thế nhưng mà, đợi đến lúc cô tới phòng thí nghiệm, lại phát hiện trong phòng thí nghiệm có vô số Zombie...
Cái người nói muốn cho cô kinh hỉ kia đang đối mặt với một con Zombie nhào tới, anh không chút do dự đứng dậy, xoay người đạp vào hai cái, một dao đâm vào trái tim Zombie, lại phát hiện tim không phải là nhược điểm trí mạng của nó...
Tào Mẫn nhìn khuôn mặt trong lớp thủy tinh kia, giống như có trăm ngàn nỗi buồn: “Tôi tận mắt nhìn thấy người đã từng là đồng nghiệp của mình cắn một phát lên cánh tay anh ấy, a, cái người nói muốn mang cho tôi kinh hỉ kia, lại không mang đến kinh hỉ, mà là kinh hãi...” Giọng nói hơi ngừng lại, giống như âm nhạc trong vở kịch bị ngừng lại.
Tào Mẫn chớp mắt, tựa đầu vào thủy tinh, bản thân mờ mịt nghĩ đến khi đó, chuyện xảy ra tiếp theo.
Lương Phú Sinh cứ như vậy, cánh tay chảy đầy máu muốn mang Tào Mẫn xông ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tào Mẫn không chịu, trước tiên muốn băng bó, trừ độc cho cậu.
Nhưng lại bị cậu xoay người đặt tựa vào bức tường.
Tiểu Mẫn, anh cảm thấy nếu hôm nay anh không đem lời nói nói cho rõ ràng... Có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa...
Tiểu Mẫn, thật ra anh thích em rất lâu rồi. Mà muốn quên em, hình như cũng lâu rồi... Chỉ là anh cũng không biết tại sao lại không thể quên được...
Tiểu Mẫn, anh Vệ ở tầng dưới, em đi cùng anh ấy rời khỏi chỗ này đi, những quái vật này, hình như có thể lây bệnh...
Trong mắt Tào Mẫn rơi xuống một giọt nước, đầu đau không cách nào tả nổi, cô ôm đầu dứt khoát theo mặt thủy tinh trơn trượt ngồi xuống, tại sao phải nhớ tới, vì cái gì lại không quên được.
“Đừng tránh...” Anh ấy khi đó, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, theo hô hấp nồng đậm của anh, giống như mang theo mệnh lệnh bá đạo, lại giống như mang theo khẩn cầu và tuyệt vọng, truyền vào trong miệng Tào Mẫn, “Anh chỉ muốn hôn em một chút.”
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng trong miệng anh có mùi vị thuốc lá nhàn nhạt...
Đường Nhược nhìn Tào Mẫn nước mắt rơi đầy mặt đang ngồi xổm bên cạnh bình thủy tinh, đi qua, ngồi xuống lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều qua rồi...”
Tào Mẫn ngẩng mặt lên nhìn cô, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, mím môi nói: “Chỉ là câu chuyện xưa thôi, cô, cô khóc vì cái gì đây?”
Đường Nhược hơi cong khóe miêng, cười rộ lên, nước mắt lại nhỏ giọt trên mặt đất: “Đúng vậy, chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi, khóc cái gì chứ.”
Chỉ là một câu chuyện cũ ư, vậy thì vì sao cô phải khóc?!
Tình là cái gì?
Không có cách nào quên đi, chỉ có thể biến nó thành hồi ức.
Tào Mẫn không để cho Đường Nhược chờ lâu, cũng không có nói cho cô biết mình bảo tồn thi thể của Lương Phú Sinh để làm gì, chỉ là sau khi kể xong câu chuyện, nói một câu “Khiến cô chê cười rồi.” Sau đó đứng lên, cẩn thận lau mặt sạch sẽ, đưa cô đi ra ngoài.
Đứng tại cửa ra vào nói tạm biệt.
Lúc Đường Nhược xoay người muốn rời khỏi, Tào Mẫn nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Đường Nhược, phòng thí nghiệm của tôi qua vài ngày nữa sẽ chuyển đi, còn nữa, cô không được tới phòng thí nghiệm của tôi nữa, nếu như lần sau lại mời cô, tôi có thể cam đoan, cô sẽ không giống như hôm nay, từ cánh cửa này hoàn hảo, không hao tổn gì đi ra ngoài.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, ban đêm yên lặng, âm thanh này giống như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Trong lòng Đường Nhược khẽ run, quay đầu lại nhìn, cánh cửa của phòng thí nghiệm đã bị Tào Mẫn đóng lại.
Ngoài cửa, Bạch Thất sớm đã chờ ở cách đó không xa, anh tựa người trên ghế dài, đang hút thuốc lá, khói trắng từ trong miệng anh phả ra, lượn lờ lên xuống.
Từ khi trọng sinh đến bây giờ, sau khi gặp được Đường Nhược, anh đã không hút thuốc nữa.
Hiển nhiên, anh vì việc Đường Nhược đi vào phòng thí nghiệm, vẫn như cũ không yên tâm, nhưung lại không muốn ngăn cản cô kết bạn.
Nhìn thấy Đường Nhược đi ra, tảng đá lớn trong lòng anh rốt cuộc cũng thả xuống, ném điếu thuốc trong tay đi, nhanh bước tới, giữ chặt tay của cô xem xét, hỏi: “Khóc?”
Đường Nhược nắm lấy tay anh, ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ là vừa nghe được một câu chuyện cảm động thôi.” Lại ngẩng đầu nhìn anh, “Anh không cần lo lắng như vậy.”
Bạch Thất kéo tay của cô, nói: “Không nên để cho câu chuyện của người khác tác động đến mình, dù sao vẫn là chuyện riêng của bọn họ.”
“Được.” Đường Nhược lên tiếng, “Có lẽ sau này cũng không còn được nghe nữa.”
Tiến sĩ Tào là một người rất thẳng thắn, cho dù thật sự nghi ngờ cô, lại vẫn thản nhiên nói cho cô biết, để cho cô lần sau không được đi vào phòng thí nghiệm của mình.
Dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài trên nền đất, một cơn gió thổi qua, mọi vật một mảnh im ắng.
Bên kia, Tào Mẫn trở về tầng hầm, một người từ trong cửa đẩy xe lăn đi tới.
“Anh quen biết Đường Nhược?” Tào Mẫn đã bình tĩnh trở lại, cô lần nữa đi qua, lấy miếng vải đen trùm lên bình thủy tinh.
Người đang ngồi trên xe lăn chính là kẻ mà Bạch Thất tìm tới tìm lui vẫn không tìm được- Phạm Vân Giang, cũng là người trước đây Đường Nhược theo đuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.