Chương 204: Chuẩn bị lên đường
Bạch Tiểu Trinh
28/03/2019
Hôm nay khi kết thúc nhiệm vụ, hai cô gái đều thông thạo súng lục, đã đại khái nhắm trúng được mục tiêu lớn. Tất nhiên không thể chính xác đến một phân không sai, nhưng một súng bắn bể đầu thì không thành vấn đề đấy.
Mọi người dù mệt mỏi, nhưng lại trở nên hưng phấn. Đương nhiên rồi, trước kia khi còn hòa bình, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật này ở trong tivi, hôm nay sự sống nắm trong tay rồi, sao lại không cao hứng chứ.
Tỏ ra phong độ, ờ, phất tay cũng phong độ, nhưng đó không phải điều quan trọng, quan trọng là giá trị võ lực của nó. Bạn có thể cầm súng nổ chính diện, nổ súng nghiêng, quay người cũng có thể nổ súng…Được rồi, phần lớn khi cầm súng đánh Zoonbie, vẫn là vì thể hiện vẻ phong độ đấy.
Chính phủ chập nhận bao học phí, nhưng không có nghĩa vụ bao loại vật này.
Ngày thứ nhất Hồ Hạo Thiên đã để Lưu Binh vác hai cây thuốc tới. Hôm nay lại là hai túi rau quả ông Tần đích thân trồng làm tạ lễ.
Ăn của người nên các giáo quan dạy rất cẩn thận, hận không thể trong vòng một ngày dạy cho bọn họ tất cả các phương pháp.
Khi trở về, Phan Hiểu Huyên vẫn rất hưng phấn.
” Tiểu Nhược, Tiểu Nhược, lúc cậu bắn liên tục thật là phong độ.”
Không chỉ mình Phan Hiểu Huyên, tất cả mọi người sau một ngày kết thúc pháo đạn, tinh thần vẫn rất phấn chấn. Phàm là cơ hội để kỹ năng trở nên mạnh mẽ thì đều không thể bỏ qua.
Ngày thứ ba, khóa học đến giai đoạn trọng điểm. Nhận của đối phương nhiều đồ như vậy, các huấn luyện viên cũng muốn dạy bọn họ một chút bản lĩnh thật sự.
Thời gian cấp bách, để nhét toàn bộ mọi thứ cho học viên, các huấn luyện viên áp dụng cách dạy ‘nhồi cho vịt ăn.’ Tất cả học viên, dù khổ sở cũng vui vẻ tiếp nhận, vì hôm nay học chính là phóng ống tên lửa. Đám đàn ông thì lại càng muốn trực tiếp vác đạn tên lửa lên, phóng ra luôn, nhưng mà, trừ vệ sĩ Hà cùng mấy người dị năng hệ sức mạnh, thì không ai có thể khiêng loại vật này chạy hết.
Cũng may, dù không thể vác đạn tên lửa, thì ống tên lửa còn có thể vác được. Trọng lượng ống tên lửa nhẹ, kết cấu đơn giản, đặc điểm thao tác thuận tiện, hiển nhiên là trừ dị năng ra, nó chính là lựa chọn chiến đấu hàng đầu.
Vuốt những thứ vũ khí hạng nặng này, trong lòng đám đàn ông đều cảm thấy tự hào. Ở tận thế, những thứ này chính là ‘Đồ long bảo đao’ đấy. Bảo đao trong tay, ta có thiên hạ. Song, lý tưởng luôn đầy đặn, sự thật thì thực tế lại gầy dơ xương.
Nhắm trúng những ống tên lửa này, so với súng trường thì càng thêm khổ sở. Lý do vì bất kể thế nào, huấn luyện viên cũng không để học viên tùy tiện sử dụng những thứ đồ này, luôn luôn chỉ được khiêng rồi nhắm cho chuẩn, miệng nói bắn, nhắm chuẩn, miệng nói bắn…
Chuyện đùa, nếu tùy tiện bắn ra những thứ này, không cần Zoombie bao vây trụ sở, thì chưa đánh đã bại rồi.
Huấn luyện đến cường độ cao, toàn bộ mọi người đều mệt mỏi đến nỗi miệng sùi cả bọt mép, giống như chó vậy.
Trong kịch không phải toàn diễn bộ anh không thương tổn được tôi sao, mà ngay cả khí chất ưu nhã, khí độ bức người giống như một đóa tuyết liên trên đỉnh băng sơn như Bạch Thất, giờ phút này cũng bị chạy thành một đóa hoa loa kèn trong ruộng rồi.
Các huấn luyện viên liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Ờ, chính là hiệu quả này. Các người chật vật, tâm tình của chúng ta mới có thể tươi tốt. Thân là tiền bối, dù không thể chỉnh các người, nhưng nếu còn không thể khiến các người chịu một chút khổ cực, thì sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình là huấn luyện viên đây!
Vẫn chưa thỏa mãn.
Khóa huấn luyện,rốt cuộc kết thúc vào năm ngày sau đó. Thật ra thì hiệu quả trong năm ngày này chỉ là giúp học viên nắm vững kỷ xảo bắn mà thôi, không thể coi là tinh thông được.
Nhưng quan trọng gì vật ngoài thân này? Chẳng qua chỉ là dị năng không đủ mới cần thêm vũ khí, biết dùng là được.
Trong năm ngày này, chính phủ cũng đã làm tất cả chuẩn bị, sau khi hoàn thành danh sách giao nhận, cấp trên liền hạ lệnh chuẩn bị khởi hành.
Nhiệm vụ lần này trừ đoàn đội Tùy Tiền cùng đoàn đội chi nhánh ra, những người khác toàn bộ đều là người trong quân đội, vì sự việc Zoombie cấp ba lần này, trụ sở vẫn bảo mật tin tức với bên ngoài.
Nhiều khi nhân tố bên ngoài chỉ là phụ, chính phủ sợ bạo loạn mới là chính.
Giống như đạo lý ở trước mặt bệnh nhân, bác sĩ bao giờ cũng để người nhà họ nói cho bệnh nhân biết, bệnh tình giờ đã vô phương cứu chữa.
Thế mà mà ngày thứ hai sau khi Bạch Thất trở về, thân là một đại thần bát quái trong trụ sở, Phương Thanh Lam đã sớm đem tin tức truyền ra ngoài.
Zoombie cấp ba trình độ quá cao, cấp hai cũng chưa từng thấy qua, hiển nhiên mọi người đều cho rằng Zoombie cấp ba hiện giờ có lẽ là do Phương Thanh Lam bịa đặt ra mà thôi, cho nên cũng không gây nên khủng hoảng quá lớn.
Có điều, luôn sẽ có người tin tưởng, cũng có người muốn tự đi đánh giết một con Zoombie cấp ba đào lấy tinh hạch.
Những thứ này tạm thời không nhắc tới nữa, vì ngày mai đã là ngày ra ngoài rồi, mọi người đều ở nhà bắt đầu thu thập hành lý.
Ông Hồ đã nhắn nhủ, nhiệm vụ lần này kéo dài khoảng một tuần, vì quân đội muốn nhanh chóng lấy được kết quả, nên sẽ không dừng lại ở trên đường quá lâu. Muốn thu thập vật liệu, cũng phải nhân lúc quân đội ngồi dừng lại nghỉ ngơi thì tranh thủ làm.
Nếu như thăm dò ra được số lượng Zoombie cấp ba đã biến dị vượt quá dự đoán, không loại trừ khả năng chính phủ sẽ phá hủy thành phố.
“Phá hủy thành phố?” Không chỉ Hồ Hạo Thiên, toàn bộ mọi người đều sững sờ.
Ông Hồ gật đầu, than thở: “Đây cũng chỉ là hạ sách, trước khi virus bùng phát, vì để di chuyển vật liệu, bảo tồn văn minh, còn để cho người may mắn sống sót có thể tự chạy thoát, cấp trên dự định áp dụng sách lược cố thủ, lấy tấn công tiêu diệt Zoombie làm chính. Nhưng nếu cuối cùng quả thật đe dọa đến sự sống còn của loài người, dù có mang ra tất cả vũ khí trong trụ sở thì cũng vậy thôi…”
Đây chính là đồng quy vu tận trá hình. Đám người Hồ Hạo Thiên cũng sôi trào, xem ra Zoombie cấp ba thật sự vượt qua quá nhiều dự tính của trụ sở, nếu không sao ngay cả ý tưởng cá chết lưới rách cũng tính đến.
Lần nhiệm vụ này, trụ sở chuẩn bị khá đầy đủ, không ngờ còn phát đồng phục tác chiến – quân trang cho đoàn đội Tùy Tiện.
Tiền Tướng sai người mang một rương vũ khí, rồi quân trang đến đặt ở trong đại viện. Nhìn thấy mấy đứa trẻ mấy ngày nay vì tăng cường huấn luyện mà dáng vẻ mệt mỏi, hai mắt phát sáng, cũng có chút đau lòng, bước lên vỗ vai Bạch Thất: “Chú biết nhiệm vụ lần này với mấy đứa mà nói có lẽ sẽ có khó khăn, nhưng vì trụ sở, mấy đứa nhất định phải đi một chuyến. Hơn nữa chú cũng biết mấy đứa muốn ở cửa Đông lấy một mảnh đất, trong hội nghị chú đã để người soạn thảo hợp đồng xong rồi, chỉ cần lần này mấy đứa mang theo thi thể Zoombie cấp ba trở về, cửa Đông trừ khu giải độc bên cạnh, 1000 mét vuông đất kia toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của các cháu.”
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, nghĩ đến đất đai thì có ích gì, trong thành nguy hiểm đáng sợ, mọi người vẫn là cảm thấy hứng thú với vũ khí Tiền Tướng mang tới hơn.
Hồ Hạo Thiên nhìn những rương gỗ đóng chặt chưa mở kia, cười nói: ” Đại Tướng Tiến, những thứ này đều là chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này của chúng cháu?”
“Đúng vậy, mỗi người qua chọn hai cây đi.”
Những rương gỗ kia sau khi mở ra đều không làm mọi người thất vọng, trong rương đầu tiên ít nhất có mười mấy cây súng lục, hai mươi mấy cây súng trường, năm miếng ống phóng tên lửa cùng vô số đạn.
Hiện nay súng trong trụ sở đắt như giá trên trời, những thứ đồ này nếu tính theo điểm tích lũy tinh hạch, cũng phải hơn mấy chục vạn đấy. Một lần nhiệm vụ mà lấy ra nhiều như vậy, nếu là cá nhân tài trợ thì quả thật cũng rất hiếm thấy.
Hồ Hạo Thiên gọi mọi người: “Tới tới tới, mấy cậu kia tiện tay khiêng chúng qua đây.”
Các thiếu niên đoàn Thiên Nhai đang quét dầu cũng đi ra, qua chọn mấy cây súng trường rồi vác lên người khoe khoang với bạn cùng đội.
Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên chọn đều là súng lục, chủ yếu vì các cô đã luyện tập cách sử dùng nó rất nhuần nhuyễn.
Mọi người dù mệt mỏi, nhưng lại trở nên hưng phấn. Đương nhiên rồi, trước kia khi còn hòa bình, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật này ở trong tivi, hôm nay sự sống nắm trong tay rồi, sao lại không cao hứng chứ.
Tỏ ra phong độ, ờ, phất tay cũng phong độ, nhưng đó không phải điều quan trọng, quan trọng là giá trị võ lực của nó. Bạn có thể cầm súng nổ chính diện, nổ súng nghiêng, quay người cũng có thể nổ súng…Được rồi, phần lớn khi cầm súng đánh Zoonbie, vẫn là vì thể hiện vẻ phong độ đấy.
Chính phủ chập nhận bao học phí, nhưng không có nghĩa vụ bao loại vật này.
Ngày thứ nhất Hồ Hạo Thiên đã để Lưu Binh vác hai cây thuốc tới. Hôm nay lại là hai túi rau quả ông Tần đích thân trồng làm tạ lễ.
Ăn của người nên các giáo quan dạy rất cẩn thận, hận không thể trong vòng một ngày dạy cho bọn họ tất cả các phương pháp.
Khi trở về, Phan Hiểu Huyên vẫn rất hưng phấn.
” Tiểu Nhược, Tiểu Nhược, lúc cậu bắn liên tục thật là phong độ.”
Không chỉ mình Phan Hiểu Huyên, tất cả mọi người sau một ngày kết thúc pháo đạn, tinh thần vẫn rất phấn chấn. Phàm là cơ hội để kỹ năng trở nên mạnh mẽ thì đều không thể bỏ qua.
Ngày thứ ba, khóa học đến giai đoạn trọng điểm. Nhận của đối phương nhiều đồ như vậy, các huấn luyện viên cũng muốn dạy bọn họ một chút bản lĩnh thật sự.
Thời gian cấp bách, để nhét toàn bộ mọi thứ cho học viên, các huấn luyện viên áp dụng cách dạy ‘nhồi cho vịt ăn.’ Tất cả học viên, dù khổ sở cũng vui vẻ tiếp nhận, vì hôm nay học chính là phóng ống tên lửa. Đám đàn ông thì lại càng muốn trực tiếp vác đạn tên lửa lên, phóng ra luôn, nhưng mà, trừ vệ sĩ Hà cùng mấy người dị năng hệ sức mạnh, thì không ai có thể khiêng loại vật này chạy hết.
Cũng may, dù không thể vác đạn tên lửa, thì ống tên lửa còn có thể vác được. Trọng lượng ống tên lửa nhẹ, kết cấu đơn giản, đặc điểm thao tác thuận tiện, hiển nhiên là trừ dị năng ra, nó chính là lựa chọn chiến đấu hàng đầu.
Vuốt những thứ vũ khí hạng nặng này, trong lòng đám đàn ông đều cảm thấy tự hào. Ở tận thế, những thứ này chính là ‘Đồ long bảo đao’ đấy. Bảo đao trong tay, ta có thiên hạ. Song, lý tưởng luôn đầy đặn, sự thật thì thực tế lại gầy dơ xương.
Nhắm trúng những ống tên lửa này, so với súng trường thì càng thêm khổ sở. Lý do vì bất kể thế nào, huấn luyện viên cũng không để học viên tùy tiện sử dụng những thứ đồ này, luôn luôn chỉ được khiêng rồi nhắm cho chuẩn, miệng nói bắn, nhắm chuẩn, miệng nói bắn…
Chuyện đùa, nếu tùy tiện bắn ra những thứ này, không cần Zoombie bao vây trụ sở, thì chưa đánh đã bại rồi.
Huấn luyện đến cường độ cao, toàn bộ mọi người đều mệt mỏi đến nỗi miệng sùi cả bọt mép, giống như chó vậy.
Trong kịch không phải toàn diễn bộ anh không thương tổn được tôi sao, mà ngay cả khí chất ưu nhã, khí độ bức người giống như một đóa tuyết liên trên đỉnh băng sơn như Bạch Thất, giờ phút này cũng bị chạy thành một đóa hoa loa kèn trong ruộng rồi.
Các huấn luyện viên liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Ờ, chính là hiệu quả này. Các người chật vật, tâm tình của chúng ta mới có thể tươi tốt. Thân là tiền bối, dù không thể chỉnh các người, nhưng nếu còn không thể khiến các người chịu một chút khổ cực, thì sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình là huấn luyện viên đây!
Vẫn chưa thỏa mãn.
Khóa huấn luyện,rốt cuộc kết thúc vào năm ngày sau đó. Thật ra thì hiệu quả trong năm ngày này chỉ là giúp học viên nắm vững kỷ xảo bắn mà thôi, không thể coi là tinh thông được.
Nhưng quan trọng gì vật ngoài thân này? Chẳng qua chỉ là dị năng không đủ mới cần thêm vũ khí, biết dùng là được.
Trong năm ngày này, chính phủ cũng đã làm tất cả chuẩn bị, sau khi hoàn thành danh sách giao nhận, cấp trên liền hạ lệnh chuẩn bị khởi hành.
Nhiệm vụ lần này trừ đoàn đội Tùy Tiền cùng đoàn đội chi nhánh ra, những người khác toàn bộ đều là người trong quân đội, vì sự việc Zoombie cấp ba lần này, trụ sở vẫn bảo mật tin tức với bên ngoài.
Nhiều khi nhân tố bên ngoài chỉ là phụ, chính phủ sợ bạo loạn mới là chính.
Giống như đạo lý ở trước mặt bệnh nhân, bác sĩ bao giờ cũng để người nhà họ nói cho bệnh nhân biết, bệnh tình giờ đã vô phương cứu chữa.
Thế mà mà ngày thứ hai sau khi Bạch Thất trở về, thân là một đại thần bát quái trong trụ sở, Phương Thanh Lam đã sớm đem tin tức truyền ra ngoài.
Zoombie cấp ba trình độ quá cao, cấp hai cũng chưa từng thấy qua, hiển nhiên mọi người đều cho rằng Zoombie cấp ba hiện giờ có lẽ là do Phương Thanh Lam bịa đặt ra mà thôi, cho nên cũng không gây nên khủng hoảng quá lớn.
Có điều, luôn sẽ có người tin tưởng, cũng có người muốn tự đi đánh giết một con Zoombie cấp ba đào lấy tinh hạch.
Những thứ này tạm thời không nhắc tới nữa, vì ngày mai đã là ngày ra ngoài rồi, mọi người đều ở nhà bắt đầu thu thập hành lý.
Ông Hồ đã nhắn nhủ, nhiệm vụ lần này kéo dài khoảng một tuần, vì quân đội muốn nhanh chóng lấy được kết quả, nên sẽ không dừng lại ở trên đường quá lâu. Muốn thu thập vật liệu, cũng phải nhân lúc quân đội ngồi dừng lại nghỉ ngơi thì tranh thủ làm.
Nếu như thăm dò ra được số lượng Zoombie cấp ba đã biến dị vượt quá dự đoán, không loại trừ khả năng chính phủ sẽ phá hủy thành phố.
“Phá hủy thành phố?” Không chỉ Hồ Hạo Thiên, toàn bộ mọi người đều sững sờ.
Ông Hồ gật đầu, than thở: “Đây cũng chỉ là hạ sách, trước khi virus bùng phát, vì để di chuyển vật liệu, bảo tồn văn minh, còn để cho người may mắn sống sót có thể tự chạy thoát, cấp trên dự định áp dụng sách lược cố thủ, lấy tấn công tiêu diệt Zoombie làm chính. Nhưng nếu cuối cùng quả thật đe dọa đến sự sống còn của loài người, dù có mang ra tất cả vũ khí trong trụ sở thì cũng vậy thôi…”
Đây chính là đồng quy vu tận trá hình. Đám người Hồ Hạo Thiên cũng sôi trào, xem ra Zoombie cấp ba thật sự vượt qua quá nhiều dự tính của trụ sở, nếu không sao ngay cả ý tưởng cá chết lưới rách cũng tính đến.
Lần nhiệm vụ này, trụ sở chuẩn bị khá đầy đủ, không ngờ còn phát đồng phục tác chiến – quân trang cho đoàn đội Tùy Tiện.
Tiền Tướng sai người mang một rương vũ khí, rồi quân trang đến đặt ở trong đại viện. Nhìn thấy mấy đứa trẻ mấy ngày nay vì tăng cường huấn luyện mà dáng vẻ mệt mỏi, hai mắt phát sáng, cũng có chút đau lòng, bước lên vỗ vai Bạch Thất: “Chú biết nhiệm vụ lần này với mấy đứa mà nói có lẽ sẽ có khó khăn, nhưng vì trụ sở, mấy đứa nhất định phải đi một chuyến. Hơn nữa chú cũng biết mấy đứa muốn ở cửa Đông lấy một mảnh đất, trong hội nghị chú đã để người soạn thảo hợp đồng xong rồi, chỉ cần lần này mấy đứa mang theo thi thể Zoombie cấp ba trở về, cửa Đông trừ khu giải độc bên cạnh, 1000 mét vuông đất kia toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của các cháu.”
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, nghĩ đến đất đai thì có ích gì, trong thành nguy hiểm đáng sợ, mọi người vẫn là cảm thấy hứng thú với vũ khí Tiền Tướng mang tới hơn.
Hồ Hạo Thiên nhìn những rương gỗ đóng chặt chưa mở kia, cười nói: ” Đại Tướng Tiến, những thứ này đều là chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này của chúng cháu?”
“Đúng vậy, mỗi người qua chọn hai cây đi.”
Những rương gỗ kia sau khi mở ra đều không làm mọi người thất vọng, trong rương đầu tiên ít nhất có mười mấy cây súng lục, hai mươi mấy cây súng trường, năm miếng ống phóng tên lửa cùng vô số đạn.
Hiện nay súng trong trụ sở đắt như giá trên trời, những thứ đồ này nếu tính theo điểm tích lũy tinh hạch, cũng phải hơn mấy chục vạn đấy. Một lần nhiệm vụ mà lấy ra nhiều như vậy, nếu là cá nhân tài trợ thì quả thật cũng rất hiếm thấy.
Hồ Hạo Thiên gọi mọi người: “Tới tới tới, mấy cậu kia tiện tay khiêng chúng qua đây.”
Các thiếu niên đoàn Thiên Nhai đang quét dầu cũng đi ra, qua chọn mấy cây súng trường rồi vác lên người khoe khoang với bạn cùng đội.
Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên chọn đều là súng lục, chủ yếu vì các cô đã luyện tập cách sử dùng nó rất nhuần nhuyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.