Tận Thế Song Sủng

Chương 121: Đến miệng đường hầm

Bạch Tiểu Trinh

28/01/2019

Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Đám đàn ông cũng theo sát các cô bước vào, rồi ngồi xuống vây quanh cái bàn, ngồm ngoàng ăn hải sản, ngồm ngoàng uống rượu. Dù sao hiện tại bọn họ có năng lực bảo đảm cho người phụ nữ của mình có một cuộc sống thoải mái, đã thế sao phải khiến các cô mất hứng.

Ai nói tận thế thì phải trải qua cuộc sống khổ cực, phải chịu đựng máu tanh, mặc vải rách, gặm lương khô đánh Zoombie, anh muốn chiều em tới hư luôn, lúc này bọn họ thật sự có khí phách đó. Trong gian phòng nhỏ ba cô gái ngồi trò chuyện vui đùa, bên ngoài đám đàn ông cũng thay nhau nâng ly rượu.

Khoảng cách từ nơi này đến miệng đường hầm vẫn còn chừng 100 cây số nữa, bây giờ khởi hành cũng đã muộn, vì phòng ngừa biến cố đêm trước lại phát sinh, mọi người đều thống nhất nghỉ tại đây một đêm. Hơn nữa đã hai đêm rồi mọi người cũng chưa được nghỉ ngơi, ở lại dưỡng sức lấy tinh thần tiếp một đêm cũng tốt. Đã có kế hoạch, mọi người cũng thoải mái ăn uống rồi lại tính sau.

Chờ ba cô gái ăn mặc thỏa đáng, thời điểm bước ra từ gian phòng nhỏ khiến cả đám đàn ông đều ngây ngẩn. Ba cô gái đều có phong thái đặc sắc khác nhau. Đường Nhược tươi mát, Phan Hiểu Huyên xinh đẹp, Dương Lê đơn giản, mỗi người như mang đến một cảnh đẹp riêng.

Thấy đám Đường Nhược bước ra, Bạch Thất vẫy tay với cô: ” Qua đây dùng cơm”, vì vậy ba cô gái đều lần lượt trở về chỗ ngồi ăn cơm. Bạch Thất trừ gắp thức ăn cho Đường Nhược ra, cũng không làm thêm cử chỉ khác thường gì nữa. Nhưng có điều mỗi lời nói, hành động đối với Đường Nhược ở trong mắt mọi người đều là cử chỉ ám muội, cũng may chiêu ” Coi như không thấy ” của mọi người đột nhiên tăng mạnh, cùng nhau lướt qua hành đông của hai người họ.

Tuy nói mọi người đã có thịt có trái cây, nhưng hải sản, rau cỏ lâu lắm rồi chưa được ăn qua, cho nên bữa cơm này mọi người như ăn tiệc butffe liều mạng nhét thức ăn vào miệng, tiêu tốn hết một phần lớn hải sản tươi trong không gian của Đường Nhược.

Nhiều người nên thức ăn đã nấu chả mấy chốc đã hết sạch. Trời gần tối, ba cô gái lại tiếp tục ở chỗ này dựng nồi nấu cơm để cho ngày mai.

Đám đàn ông vây quanh cái xe ba bánh rồi thở dài, xe ba bánh này trải qua trận Zoombie đại chiến lần trước, đã tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ của nó, động cơ đã báo hỏng luôn rồi.

Phan Đại Vĩ vỗ vỗ cái lan can buồng xe sau: “Lưu Binh, mau tranh thủ thời gian, công cụ cũng đưa cho cậu rồi, nhanh đi sửa đi”.

Lưu Binh cầm cờ lê thê thảm nói: “Chú Phan, cháu chỉ học nghề điện tử, sửa đồ điện nhà còn tạm được, chứ sửa cơ giới cháu cũng đành chịu”.

Phan Đại Vĩ nhìn cái máy phát điện một chút:”Nguyên lý đều giống nhau, thông hiểu đạo lý sẽ biết hết thôi.”



Lưu Binh nổi giận: ” Chú đến nói cho cháu biết, cái này làm sao thông suốt được”.

Phan Đại Vĩ lơ đễnh: “Điện tử và đầu bếp đều cùng một trường kỹ thuật cùng một thầy giáo. Cho nên cậu đừng có kéo tôi nói không được các loại, mau sửa nhanh lên”.

Lưu Bình: “…”

Tên nào nói điện tử và đầu bếp là một thầy dạy, nói ra tao đảm bảo không đánh chết mày. Có điều, cuối cùng Lưu Binh cũng không sửa được. Không còn cách nào, ngay cả xe cũng không có, mọi người đành phải dậy sớm từng bước lên đường.

Hôm trước đánh Zoombie mà giờ này thi thể vẫn lộ ra ngoài trên quốc lộ. Nơi này quả thật vô cùng hoang vắng không có người ở, ba ngày trên đường vẫn còn giữ nguyên bộ dáng cũ.

Mọi người đem thứ có thể đào thì đào, những nơi xa một chút thì bỏ qua. Hôm nay phải đi bộ rất xe, nếu như lại đào tinh hạch nữa… thôi bỏ qua, Zoombie còn nhiều mà, đã có nước không gian của Đường Nhược hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tinh hạch.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh, mọi người đi lại trên đường lớn rộng rãi cũng không thấy cảm giác oi bức khó chịu, gió lạnh thổi tới ngược lại còn khiến tâm tình thoải mái hơn. Dĩ nhiên, nếu như thỉnh thoảng không có vài con Zombie lắc lư thì càng tốt.

Đi hai giờ thì mọi người sẽ nghỉ ngơi một chút rồi sau đó lại tiếp tục theo kế hoạch của Bạch Thất đã định đi tiếp. Hôm nay may mắn hơn, đi khoảng bốn tiếng đã nhìn thấy một thấy một nhà nông viện nhỏ, bên trên biển viết “Tiểu viện nhà nông” chắc hẳn là mở tiệm cơm cho người qua đường.

Bạch Thất cầm bản đồ nhìn một chút: ” Buổi tối nghỉ ở trong này một đêm đi”, mọi người đều không ai dị nghị gì.

Bước vào sâu bên trong, một mùi hôi thối trực tiếp xộc ra, mọi người rối rít bưng mũi lại, nhưng đều không có ý định bước ra ngoài.

Một đường đặt chân đến đây cũng không dễ dàng gì, hơn nữa trong tận thế, loại hình ảnh cùng mùi này thật ra cũng đã thành thói quen. Bên trong chỉ có xác khô văng đầy trên đất, tay chân lìa người.

Kiểm tra quanh một vòng, không phát hiện có Zoombie cũng không phát hiện người nào may mắn còn sống, dọn dẹp lại một chút, mọi người liền chuẩn bị ở nơi này tạm một đêm.

Dựng tường đất để ngăn phòng, Đường Nhược chia nệm cho mọi người.

Phan Hiểu Huyên ngồi bên mép giường lầm bầm:”Thiên lý ở đâu, tôi đây dị năng giả Không gian chính tông chỉ có 20 mét vuông không gian, còn cái người không chuyên nghiệp cư nhiên lại có không gian lớn như vậy”.



Lưu Binh ở bên cạnh chen vào một câu “Có người cả đời chính là số mệnh vai phụ, cho nên vẫn là diễn tốt nhân vật phụ của cô đi”.

Phan Hiểu Huyên ném gối vào người Lưu Binh: “Nếu tôi là vai phụ thì anh chính là vai phụ của phụ, là người lĩnh cơm hộp đầu tiên.”

Nơi này không chỉ có phòng ở, còn có cả phòng vệ sinh. Có điều kiện rồi, mọi người cũng dùng nước không gian Đường Nhược giặt sạch, tắm nước nóng. Ngày hôm sau lại tràn đầy tinh thần, từng bước đi đến miệng đường hầm.

Kỳ thật thời điểm ngày hôm qua, mọi người cũng đã thảo luận vấn đề quân đội đi hay lưu lại. Mọi người cảm thấy có lẽ bọn họ đi đến cửa đường hầm thì bọn Vệ Lam cũng đã rời đi.

Nếu mọi người đã tới rồi thì nên đi liếc mắt nhìn xung quanh, lỡ như Vệ Lam vì nhiệm vụ mà không để ý nhóm người mình thì cũng chẳng sao, bọn họ sẽ không thấy áy náy không đi tham gia nhiệm vụ kia.

Nếu như vẫn còn ở đây đào móc đường hầm giải cứu bọn họ thì nhóm mình sẽ càng thêm hết sức giúp đối phương hoàn thành nhiệm vụ, còn định không thu phí nữa đấy.

Về phần bọn họ lúc đó tại sao không trực tiếp đi nhà máy điện hạt nhân, đương nhiên là bởi vì đi nhà máy điện hạt nhân quả thật xa hơn cái thôn đó rất nhiều, trên đường đi có thể gặp vô vàn nguy hiểm không tên.

Tại một nơi không có bất kỳ nơi nào che chắn qua đêm trong núi, quả thật vô cùng nguy hiểm. Đoàn xe tưởng rằng đám người mình tới, cho dù không nhìn thấy quân đội thì ít nhất cũng có thể thấy ô tô của đoàn xe vẫn còn đó.

Nào biết đâu rằng …

Trong sườn núi mênh mông, trừ con đường lún xuống toàn đất đá kia thì cái gì cũng không có.

Hồ Hạo Thiên hoàn toàn bộc phát: “Mẹ kiếp, không chờ chúng ta cũng thôi đi, chúng ta cũng không trông cậy vào bọn họ cứu, nhưng thậm chí ngay cả xe cũng không để lại cho chúng ta”. Điền Hải nhìn xem Hồ hạo Thiên, lại nhìn xem Bạch Thất: ” Anh Bạch, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ”.

Bạch Thất mở bản đồ ra nhìn một chút: “Nơi này trong vòng 100 cây số, cũng chỉ có tiểu viện nhỏ ngày hôm qua để qua đêm, lại trở về vượt qua một đêm ”.

Phan Đại Vĩ châm một điếu thuốc: ” Cũng chỉ có thể như vậy, trở về tiếp một đêm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Song Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook