Chương 54: Dị năng hệ Thủy
Bạch Tiểu Trinh
26/07/2018
Lúc hai người sắp xếp ổn thỏa đi ra, mọi người trong đội cũng khó khăn lắm mới rời giường, từng người đều đang rửa mặt.
Nhìn thấy hai người, đều thăm hỏi chuyện ngày hôm qua.
“Tiểu Đường, hôm qua không sao chứ?”
“Em gái Đường, nếu không hôm nay em cứ nghỉ ngơi thêm đi…”
“Những việc nặng này giao cho đám đàn ông bọn tôi là được rồi...”
Đường Nhược cười cười, nghiêng đầu nhìn Bạch Thất, thấy hắn cũng cười với mình, tâm trạng vô cùng vui sướng duỗi một tay về phía mọi người: “Về sau, tôi có thể cung cấp nguồn nước cho mọi người rồi.”
Sau đó chỉ thấy, trên tay của cô xuất hiện một cầu nước sáng lóng lánh.
Trở tay một cái, cầu nước lập tức tản ra bay về phía mọi người.
Cầu nước không lớn, tản ra diện tích rộng, sau khi bay tung tóe ra ngoài, trên mặt mọi người đều chỉ bị hất tới một chút xíu.
Cái cảm giác mát lạnh này trong nháy mắt từ trên mặt mọi người chui vào tận trong lòng.
“Tốt, cái này thật sự là quá tốt.”
“Đúng lúc đoàn xe chúng ta đang buồn rầu vì tài nguyên nước, không ngờ em gái Đường đã thức tỉnh.”
Nói Đường Nhược thức tỉnh hệ Thủy, mọi người cũng đều rất ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đều là sau tận thế ba ngày đã thức tỉnh dị năng. Đường Nhược này xem như hơn một tháng sau tận thế mới thức tỉnh, nếu như, dị năng không phải thức tỉnh ở một thời điểm thống nhất, vậy, có phải chứng tỏ người thân trong nhà mình, cho dù hiện tại không sở hữu dị năng, về sau cũng sẽ có cơ hội thức tỉnh hay sao?
Đối với vấn đề này, Đường Nhược và Bạch Thất cũng thương lượng qua, bọn họ quyết định lấy dị năng hệ Thủy mà Đường Nhược vừa thức tỉnh để che dấu sức mạnh tinh thần của cô, nên thương thảo một chút về thuyết pháp thức tỉnh dị năng ‘Trễ’ như vậy.
Vì vậy Đường Nhược nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng Bạch Ngạn nói trước đó tôi cũng có phát sốt ba ngày, chỉ là ba ngày sau, tôi không có cảm giác nào, tôi cho là tôi không sở hữu dị năng, hôm qua đột nhiên đầu đau như muốn nứt ra, hôn mê bất tỉnh, buổi sáng tỉnh lại thì tôi phát hiện có thể ngưng tụ được cầu nước.”
Vừa nói như vậy, mọi người đều tin tưởng, vốn cũng không có điểm nào để nghi ngờ, nếu người ta muốn vụng trộm xài cho bản thân, mọi người đều không có phần để chia sẻ đâu. Thế lại cảm thán Đường Nhược may mắn, cũng cảm thán đội xe của mình may mắn, thật sự là thiếu cái gì đến cái đó, đội xe này càng lúc càng đáng tin cậy.
Mọi người đều không có vấn đề, kế tiếp dĩ nhiên là chuyển nốt tấm năng lượng mặt trời còn lại của ngày hôm qua.
Đồ đạc thật sự nhiều, mà cũng chỉ có chín người, liên tiếp chuyển một buổi sáng, mới vất vả lấp đầy xe hàng.
Hồ Hạo Thiên để bảo vệ khóa cửa xe lại.
Công việc chủ yếu sau khi làm xong, là trở về thuận tay mang theo vật phẩm.
Một đoàn người đều nhìn về phía cửa lớn nhà ăn, lộ ra vẻ mặt sói thô tục.
Cửa lớn đóng chặt, nơi đó còn có zombie ở đó đập cửa. Điều này nói rõ, trong phòng ăn có người.
Chín người phân chia thành hai tiểu đội đi qua, trong nháy mắt giải quyết hết zombie ở cửa ra vào. Zombie chỗ đó cũng không nhiều, tinh hạch cũng đào được mười cái, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Hồ Hạo Thiên là đội trưởng đoàn xe, chuyện liên hệ ngoại giao với người sống này dĩ nhiên là giao cho anh.
Anh ta đi lên bậc thang, đập đập cửa, một giọng điệu lãnh đạo đi tuần tra công ty con phía dưới, nói: “Bên trong có người ở đây không? Zombie bên ngoài đã bị chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, có thể đi ra, chúng ta tới giải cứu mấy người đấy, hiện tại tận thế một tháng...”
“Giản lược một chút, đừng thao thao bất tuyệt.” Phan Đại Vĩ ngậm thuốc lá, xen vào một câu.
“Cùng là người sống sót, có lẽ chúng ta nên nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau…”
“Đại chúng một chút.” Phan Đại Vĩ lại xen vào một câu.
Hồ Hạo Thiên rất nhanh quay đầu, cười mắng một câu: “Này, vậy chú đi, chú qua đây.”
“Việc nhỏ.” Phan Đại Vĩ phả hơi thuốc lượn lờ, bước nhanh đi lên bậc thang, đập đập cửa, “Chúng ta biết bên trong có người, mở cửa đi, sau đó thuận tiện lấy toàn bộ thức ăn bên trong ra đi”
Không chỉ không có ai lên tiếng, ngược lại nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật cỡ lớn bị kéo ra chặn cửa.
Trước đó đã cảm giác phía sau cửa có gì đó cản trở, hiện tại lại cản thêm một khối…Mọi người: “…”
Hồ Hạo Thiên đạp lão một cái: “Sao chú không nói thẳng là ăn cướp đi, chú nhìn hiện tại đi, người ta càng không dám đi ra ngoài.”
Phan Đại Vĩ nói: “Người trẻ tuổi, tư tưởng sao có thể cổ hủ như vậy, rõ ràng chúng ta đang giúp bọn họ, đương nhiên phải mang đồ ăn ra rồi. Tôi chỉ là dùng thuyết pháp giản lược mà thôi, hơn nữa, anh nghĩ rằng chúng ta bắt chuột sao, còn phải ở cửa ra vào chờ bọn họ ra nữa.”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Thật muốn đánh cho lão một trận để biết chuyện gì đang xảy ra!
Đợi thật lâu, bên trong cũng không có ai lên tiếng.
Hồ Hạo Thiên sờ mũi: “Nếu không cần chúng ta giúp đỡ, vậy chúng ta đi.”
Bên trong vẫn không có người đáp lại.
Sau đó đi xuống cầu thang đối diện người trong đội xe, khoát tay, nói: “Được rồi, đã hơn một tháng, có lẽ cũng không có nhiều lương thực dư, dù sao bọn họ cũng không đi theo chúng ta, vốn đang nói không bỏ xuống được chủ nghĩa nhân đạo, hiện tại, người ta đều cảm thấy chúng ta là người xấu.”
Dù sao vật phẩm của bọn họ cũng đủ, ngược lại chỗ ngồi trên xe không đủ, người trong nhà ăn nếu không đi cùng bọn họ, bọn họ cũng không có ý kiến nào cả.
Mọi người tự nhiên nhấc chân rời khỏi nơi này.
Trong phòng ăn ẩn náu bốn người, ba trai một gái. Bọn họ trước đây đều là công nhân ở xưởng sản xuất khoa học kỹ thuật Lam Quang.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, tận thế hơn một tháng, quần áo không còn được gọn gàng, trên người ngoại trừ máu còn có **** khô cạn, cô ta ghé cửa sổ nhìn mọi người rời đi: “Bọn họ, thật ra bọn họ, có phải thực sự muốn mang chúng ta rời khỏi đây không?”
Một người con trai cao to, một phát kéo cô ta qua, bắt cô ta trở về: “Bọn hắn vì đồ ăn ở trong này mà thôi, đâu thể nào thật sự mang chúng ta rời khỏi đây chứ. A Ngưng, chuyện lần trước cô không được quên.”
Người con gái tên A Ngưng rũ mắt xuống: “Không, tôi không quên.”
Khi đó, tận thế vừa bộc phát, người trong nhà xưởng hoảng loạn, rất nhiều xe cấp lãnh đạo còn sở hữu dị năng, tất nhiên là lập tức lái xe rời khỏi nơi này, còn lại mấy người bình thường như bọn họ tụ tập cùng một chỗ, dựa vào mấy người có dị năng chiếm lĩnh nhà ăn.
Thoạt đầu mọi người cũng đều bình an vô sự, về sau lại có mấy người có dị năng từ phòng ngủ ở tầng bên kia tới, dựa vào việc là nhân viên tạp vụ ở một nhà máy, bọn họ mở cửa lớn cho mấy người kia vào.
Về sau …
Vì vật phẩm, giết lẫn nhau.
Lại về sau, hết thảy đều phát sinh biến hóa, ở đây có bốn người, nhưng không phải là phương thức ở chung giữa bạn bè với nhau, mà đã biến thành phương thức ở chung giữa nô lệ và chủ nô.
Sở hữu dị năng chính là chủ, mà bọn họ đều là nô lệ.
Một mặt nhân tính âm u, tận thế mới một tháng, thế mà đã phát huy vô cùng triệt để, không lộ chút sơ hở ra bên ngoài.
Đoàn xe đi ra từ cổng chính nhà máy, cũng không cần đường vòng, trực tiếp thuận đường, quay ngược trở lại chạy về.
Đường Nhược ngồi trên xe, thắt chặt dây an toàn: “Có phải anh đã sớm biết người trong phòng ăn sẽ không đi theo chúng ta không?”
“Cũng chỉ là một loại suy đoán.”
Tận thế rồi, lòng người không còn đơn thuần, trong mắt những người kia, thật ra bọn họ không phải chúa cứu thế, có thể chính là trộm cướp.
Điền Hải cũng khó hiểu: “Nán lại bên kia có tác dụng gì đâu, đồ ăn sớm muộn cũng ăn hết.”
“Chị cũng không biết.” Đường Nhược thở dài một cái.
Bạch Thất nói: “Bọn họ cho rằng đi ra mạng sẽ càng ngắn.”
Đường Nhược và Điền Hải cũng á khẩu không trả lời được.
Mặc dù không thể nào hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng đó là lựa chọn của người ta, mình cũng không có cách nào chi phối được.
Nhìn thấy hai người, đều thăm hỏi chuyện ngày hôm qua.
“Tiểu Đường, hôm qua không sao chứ?”
“Em gái Đường, nếu không hôm nay em cứ nghỉ ngơi thêm đi…”
“Những việc nặng này giao cho đám đàn ông bọn tôi là được rồi...”
Đường Nhược cười cười, nghiêng đầu nhìn Bạch Thất, thấy hắn cũng cười với mình, tâm trạng vô cùng vui sướng duỗi một tay về phía mọi người: “Về sau, tôi có thể cung cấp nguồn nước cho mọi người rồi.”
Sau đó chỉ thấy, trên tay của cô xuất hiện một cầu nước sáng lóng lánh.
Trở tay một cái, cầu nước lập tức tản ra bay về phía mọi người.
Cầu nước không lớn, tản ra diện tích rộng, sau khi bay tung tóe ra ngoài, trên mặt mọi người đều chỉ bị hất tới một chút xíu.
Cái cảm giác mát lạnh này trong nháy mắt từ trên mặt mọi người chui vào tận trong lòng.
“Tốt, cái này thật sự là quá tốt.”
“Đúng lúc đoàn xe chúng ta đang buồn rầu vì tài nguyên nước, không ngờ em gái Đường đã thức tỉnh.”
Nói Đường Nhược thức tỉnh hệ Thủy, mọi người cũng đều rất ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đều là sau tận thế ba ngày đã thức tỉnh dị năng. Đường Nhược này xem như hơn một tháng sau tận thế mới thức tỉnh, nếu như, dị năng không phải thức tỉnh ở một thời điểm thống nhất, vậy, có phải chứng tỏ người thân trong nhà mình, cho dù hiện tại không sở hữu dị năng, về sau cũng sẽ có cơ hội thức tỉnh hay sao?
Đối với vấn đề này, Đường Nhược và Bạch Thất cũng thương lượng qua, bọn họ quyết định lấy dị năng hệ Thủy mà Đường Nhược vừa thức tỉnh để che dấu sức mạnh tinh thần của cô, nên thương thảo một chút về thuyết pháp thức tỉnh dị năng ‘Trễ’ như vậy.
Vì vậy Đường Nhược nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng Bạch Ngạn nói trước đó tôi cũng có phát sốt ba ngày, chỉ là ba ngày sau, tôi không có cảm giác nào, tôi cho là tôi không sở hữu dị năng, hôm qua đột nhiên đầu đau như muốn nứt ra, hôn mê bất tỉnh, buổi sáng tỉnh lại thì tôi phát hiện có thể ngưng tụ được cầu nước.”
Vừa nói như vậy, mọi người đều tin tưởng, vốn cũng không có điểm nào để nghi ngờ, nếu người ta muốn vụng trộm xài cho bản thân, mọi người đều không có phần để chia sẻ đâu. Thế lại cảm thán Đường Nhược may mắn, cũng cảm thán đội xe của mình may mắn, thật sự là thiếu cái gì đến cái đó, đội xe này càng lúc càng đáng tin cậy.
Mọi người đều không có vấn đề, kế tiếp dĩ nhiên là chuyển nốt tấm năng lượng mặt trời còn lại của ngày hôm qua.
Đồ đạc thật sự nhiều, mà cũng chỉ có chín người, liên tiếp chuyển một buổi sáng, mới vất vả lấp đầy xe hàng.
Hồ Hạo Thiên để bảo vệ khóa cửa xe lại.
Công việc chủ yếu sau khi làm xong, là trở về thuận tay mang theo vật phẩm.
Một đoàn người đều nhìn về phía cửa lớn nhà ăn, lộ ra vẻ mặt sói thô tục.
Cửa lớn đóng chặt, nơi đó còn có zombie ở đó đập cửa. Điều này nói rõ, trong phòng ăn có người.
Chín người phân chia thành hai tiểu đội đi qua, trong nháy mắt giải quyết hết zombie ở cửa ra vào. Zombie chỗ đó cũng không nhiều, tinh hạch cũng đào được mười cái, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Hồ Hạo Thiên là đội trưởng đoàn xe, chuyện liên hệ ngoại giao với người sống này dĩ nhiên là giao cho anh.
Anh ta đi lên bậc thang, đập đập cửa, một giọng điệu lãnh đạo đi tuần tra công ty con phía dưới, nói: “Bên trong có người ở đây không? Zombie bên ngoài đã bị chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, có thể đi ra, chúng ta tới giải cứu mấy người đấy, hiện tại tận thế một tháng...”
“Giản lược một chút, đừng thao thao bất tuyệt.” Phan Đại Vĩ ngậm thuốc lá, xen vào một câu.
“Cùng là người sống sót, có lẽ chúng ta nên nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau…”
“Đại chúng một chút.” Phan Đại Vĩ lại xen vào một câu.
Hồ Hạo Thiên rất nhanh quay đầu, cười mắng một câu: “Này, vậy chú đi, chú qua đây.”
“Việc nhỏ.” Phan Đại Vĩ phả hơi thuốc lượn lờ, bước nhanh đi lên bậc thang, đập đập cửa, “Chúng ta biết bên trong có người, mở cửa đi, sau đó thuận tiện lấy toàn bộ thức ăn bên trong ra đi”
Không chỉ không có ai lên tiếng, ngược lại nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật cỡ lớn bị kéo ra chặn cửa.
Trước đó đã cảm giác phía sau cửa có gì đó cản trở, hiện tại lại cản thêm một khối…Mọi người: “…”
Hồ Hạo Thiên đạp lão một cái: “Sao chú không nói thẳng là ăn cướp đi, chú nhìn hiện tại đi, người ta càng không dám đi ra ngoài.”
Phan Đại Vĩ nói: “Người trẻ tuổi, tư tưởng sao có thể cổ hủ như vậy, rõ ràng chúng ta đang giúp bọn họ, đương nhiên phải mang đồ ăn ra rồi. Tôi chỉ là dùng thuyết pháp giản lược mà thôi, hơn nữa, anh nghĩ rằng chúng ta bắt chuột sao, còn phải ở cửa ra vào chờ bọn họ ra nữa.”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Thật muốn đánh cho lão một trận để biết chuyện gì đang xảy ra!
Đợi thật lâu, bên trong cũng không có ai lên tiếng.
Hồ Hạo Thiên sờ mũi: “Nếu không cần chúng ta giúp đỡ, vậy chúng ta đi.”
Bên trong vẫn không có người đáp lại.
Sau đó đi xuống cầu thang đối diện người trong đội xe, khoát tay, nói: “Được rồi, đã hơn một tháng, có lẽ cũng không có nhiều lương thực dư, dù sao bọn họ cũng không đi theo chúng ta, vốn đang nói không bỏ xuống được chủ nghĩa nhân đạo, hiện tại, người ta đều cảm thấy chúng ta là người xấu.”
Dù sao vật phẩm của bọn họ cũng đủ, ngược lại chỗ ngồi trên xe không đủ, người trong nhà ăn nếu không đi cùng bọn họ, bọn họ cũng không có ý kiến nào cả.
Mọi người tự nhiên nhấc chân rời khỏi nơi này.
Trong phòng ăn ẩn náu bốn người, ba trai một gái. Bọn họ trước đây đều là công nhân ở xưởng sản xuất khoa học kỹ thuật Lam Quang.
Người con gái hơn hai mươi tuổi, tận thế hơn một tháng, quần áo không còn được gọn gàng, trên người ngoại trừ máu còn có **** khô cạn, cô ta ghé cửa sổ nhìn mọi người rời đi: “Bọn họ, thật ra bọn họ, có phải thực sự muốn mang chúng ta rời khỏi đây không?”
Một người con trai cao to, một phát kéo cô ta qua, bắt cô ta trở về: “Bọn hắn vì đồ ăn ở trong này mà thôi, đâu thể nào thật sự mang chúng ta rời khỏi đây chứ. A Ngưng, chuyện lần trước cô không được quên.”
Người con gái tên A Ngưng rũ mắt xuống: “Không, tôi không quên.”
Khi đó, tận thế vừa bộc phát, người trong nhà xưởng hoảng loạn, rất nhiều xe cấp lãnh đạo còn sở hữu dị năng, tất nhiên là lập tức lái xe rời khỏi nơi này, còn lại mấy người bình thường như bọn họ tụ tập cùng một chỗ, dựa vào mấy người có dị năng chiếm lĩnh nhà ăn.
Thoạt đầu mọi người cũng đều bình an vô sự, về sau lại có mấy người có dị năng từ phòng ngủ ở tầng bên kia tới, dựa vào việc là nhân viên tạp vụ ở một nhà máy, bọn họ mở cửa lớn cho mấy người kia vào.
Về sau …
Vì vật phẩm, giết lẫn nhau.
Lại về sau, hết thảy đều phát sinh biến hóa, ở đây có bốn người, nhưng không phải là phương thức ở chung giữa bạn bè với nhau, mà đã biến thành phương thức ở chung giữa nô lệ và chủ nô.
Sở hữu dị năng chính là chủ, mà bọn họ đều là nô lệ.
Một mặt nhân tính âm u, tận thế mới một tháng, thế mà đã phát huy vô cùng triệt để, không lộ chút sơ hở ra bên ngoài.
Đoàn xe đi ra từ cổng chính nhà máy, cũng không cần đường vòng, trực tiếp thuận đường, quay ngược trở lại chạy về.
Đường Nhược ngồi trên xe, thắt chặt dây an toàn: “Có phải anh đã sớm biết người trong phòng ăn sẽ không đi theo chúng ta không?”
“Cũng chỉ là một loại suy đoán.”
Tận thế rồi, lòng người không còn đơn thuần, trong mắt những người kia, thật ra bọn họ không phải chúa cứu thế, có thể chính là trộm cướp.
Điền Hải cũng khó hiểu: “Nán lại bên kia có tác dụng gì đâu, đồ ăn sớm muộn cũng ăn hết.”
“Chị cũng không biết.” Đường Nhược thở dài một cái.
Bạch Thất nói: “Bọn họ cho rằng đi ra mạng sẽ càng ngắn.”
Đường Nhược và Điền Hải cũng á khẩu không trả lời được.
Mặc dù không thể nào hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng đó là lựa chọn của người ta, mình cũng không có cách nào chi phối được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.