Chương 311: Đừng quên uống thuốc
Bạch Tiểu Trinh
27/06/2020
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Một chàng trai đi về phía Đường Nhược, lạnh lùng gật đầu: “Tôi là phó đoàn trưởng của đoàn đội Viên Điểm tên Cổ Viên, tôi thấy dị năng của cô không tệ, muốn cùng cô…”
Lời của anh ta còn chưa kịp nói xong, rồng nước trên tay Đường Nhược đã lướt về phía trước.
Cổ Viên sợ hãi gào lên: “Cô đánh lén!”
Tay chân luống cuống vội vàng dùng hệ Băng biến hóa ra khiên băng để ngăn cản.
“Học anh đó.” Đường Nhược nói xong, hai tay tụ cầu nước, lại đẩy tới.
Rồng nước còn chưa đối phó xong, lại có cầu nước đến.
Cổ Viên đánh lộn xộn không còn mạch lạc, hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
Trước đó có một đoàn đội thấy bốn người Đường Nhược giả bộ giả trang như thế mà không dám đi lên trước, ngược lại kêu đồng đội tới, tất nhiên có đội thứ nhất sẽ có đội thứ hai, rồi thứ ba…
Đứng ở đây quả thật có rất nhiều người thuộc đoàn đội lớn, bộ dạng bọn họ như đang đứng xem trò vui.
Một chiêu vừa rồi dù Cổ Viên không đánh thì cũng sẽ có người thứ hai đánh ra.
Hiện tại Cổ Viên mới mấy chiêu đã bị cô bé kia áp chế, những người khác cũng ngứa ngáy muốn thử xem cô gái này tài giỏi cỡ nào.
Nhưng mà đường đường là đàn ông như mình, bắt tay nhau bắt nạt một cô gái như vậy sao?
Nghĩ lại cũng không bỏ được thể diện.
Nơi này chỉ là khu dân nghèo, gái làng chơi, nhưng cũng bởi vậy nên khó giữ được bí mật, làm cho những lão đại đến đây phải cực lực giữ hình tượng.
Nhưng xem Đường Nhược sau khi thi triển xong dị năng đã muốn đi.
Một người trong số đó không nhịn được lại ra tay!
Anh ta giơ hai tay lên, thoáng chốc lửa cháy quanh người thành từng ngọn như những cánh hoa nhắm thẳng Đường Nhược bay tới.
Đường Nhược mới quay lại thấy có người đánh lén tiếp cũng nổi giận.
Làm như vậy khó phòng bị, phiền lắm nha!
Dị năng giả hệ Hỏa đều rảnh rỗi như thế à!
Một loạt cầu nước nữa được tạo ra, dập tắt hết mấy ngọn lửa xung quanh.
“Còn chưa xong nữa hả?!” Đường Nhược thấy vậy, nhăn mày hết kiên nhẫn nói: “Hay là cùng nhau lên hết đi!”
“Lợi hại, lợi hại, quả là lợi hại.” Tiếng cười vang tới, rất ôn hòa thanh lịch, bốn cô gái ngẩng đầu nhìn thấy người kia đang đứng trước cửa phòng được cải tạo từ thùng đựng hàng, anh ta mặc nguyên cây đen, rất cao mà còn đeo cặp kính đen nữa.
Anh ta thấy làn da Đường Nhược nõn như ngọc, khuôn mặt đẹp như vẽ đang nhìn chằm chằm mình, vỗ tay cười bảo: “Dị năng giả thành phố A đúng là lợi hại nha!”
Bây giờ Phan Hiểu Huyên mới nhìn rõ người kia là ai.
Mọi người cũng đã nhìn ra dị năng giả hệ Hỏa này rốt cục là người nào rồi.
“Quách Hùng Khải?”
Mấy người xung quanh đều ồ lên.
Người này trước khi tận thế là một Thiên Vương nổi tiếng, sau tận thế trời cao cũng không hề lạnh nhạt, để anh ta thức tỉnh được dị năng hệ Hỏa, xây dựng một cái đoàn đội cũng có danh.
Quách Hùng Khải rất thích cảm giác khi người khác vừa nhìn thấy mình mà biết tên, đưa tay sửa lại cổ áo, lại nhìn tới Đường Nhược, chỉ chỉ vào mặt mình: “Đúng là tại hạ.” Anh ta vô cùng tự tin, không ai bì nổi, đứng đấy hồi lâu, chờ Đường Nhược ngạc nhiên thán phục y chang, kiểu như hóa ra là Quách Hùng Khải hoặc mấy lời tương tự… Anh ta cho rằng mình là minh tinh nên chắc chắn Đường Nhược sẽ biết, nhưng dường như Đường Nhược không hề biết mình là ai, khuôn mặt tự tin bắt đầu không còn kiên nhẫn, chắp tay lại cười nói: “Cô gái à, được lắm, một chiêu ra vẻ cự tuyệt để mời chào này đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy.”
Đường Nhược đang đợi anh ta giải thích cho biết vì sao phóng dị năng vào mình, tự nhiên nghe được lời như vậy.
Đúng là buồn nôn.
Hay, hay cho cái gọi là không hiểu rõ!
Đường Nhược quay qua hỏi Phan Hiểu Huyên: “Gặp được loại chết não rồi à?”
Biểu cảm của Phan Hiểu Huyên cũng không tốt lắm, bất đắc dĩ buông tay: “Mình cũng chỉ biết anh ta là diễn viên mà thôi, ai mà ngờ được hóa ra là bệnh nhân trốn viện đâu.”
Bệnh chung của diễn viên ấy à, đúng là tự kỷ thành đến mức này.
Cái gì mà một chiêu giả cự tuyệt để mời chào… Làm khó anh ta nghĩ được đến mấy cái từ ngữ như vậy!
Nếu như Bạch Thất ở đây, còn không lôi dao chọc chết anh ta à!
“Há…” Đường Nhược lấy tay bụm miệng, cười ra tiếng, nhìn đến Quách Hùng Khải, “Anh này, hay lắm, anh không chịu uống thuốc đã đi ra ngoài đúng là đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.”
Quách Hùng Khải vừa định cười mỉm, chiêu bài một nụ cười của Quách thị, tự nhiên nhìn thấy một mành nước lao tới.
Cái mành nước kia lao tới như dời sông lấp biển cuốn đến, sau đó biến thành thủy triều cuồn cuộn nuốt trọn mọi thứ.
Tốc độ cực nhanh, đến mức không thể né tránh.
Tràng diện này cực kỳ mãnh liệt, đến mức bên cạnh cũng bị lan tới.
Tất cả đều kinh ngạc không thôi!
Nhưng mà…
“Uỳnh!”
Nước bay đến phủ lên đám người đã phóng dị năng lúc nãy!
Quách Hùng Khải và mấy tên to đầu của các đoàn đội đều ngã dập mặt.
“Cô…” Quách Hùng Khải sờ quần áo ẩm ướt trên người không tin nổi!
“Sao thế?” Một lão đại khác cũng ngạc nhiên!
Đây là cái tình huống gì vậy!
Mình thế mà bị một cô gái dùng có một đòn đã đánh bại!
Mặt Quách Hùng Khải phức tạp không rõ biểu hiện gì.
Cô ấy thật sự không biết mình sao?
Nếu như biết mình sao còn có thể đánh mình được, mình là giấc mộng của bao thiếu nữ cơ mà!
Đúng, hơn triệu thiếu nữ kể cả ngoài Việt Quốc cơ mà!
“Đừng quên uống thuốc nhé!” Đường Nhược lạnh lùng mà cười cười nói, hơi hất cằm lên, thái độ có chút ngạo mạn.
So với việc giả vờ, mỗi ngày đều có Bạch Thất làm đối tượng tham khảo để học tập, tự nhiên cô cũng hạ bút thành văn thôi!
“Nhớ là muốn đánh tinh hạch để mua thuốc!” Phan Hiểu Huyên nói.
Mấy người đứng xem ở đằng sau thấy bốn cô nghênh ngang rời khỏi, ai cũng ngốc trệ.
Vốn dĩ những dị năng giả thành phố A đều mạnh mẽ như vậy à?!
Mấy người đội trưởng các đoàn đều không đánh lại được một cô gái.
Té có một cái đến má cũng nhìn không ra!
Ông chủ Phùng cũng ngơ ngẩn đứng giữa trời nhìn theo bốn người.
Ông ta thỉnh thoảng quay lại nhìn Quách Hùng Khải ở phía sau, thở dài lẩm bẩm: “haizz, sao lại gặp phải nhiều người ở đây thế chứ.”
Phan Hiểu Huyên bảo: “Bọn họ đáng đời, vô duyên vô cớ muốn ăn đòn, không đánh chết họ là quá may rồi.”
Ông chủ Phùng lại lầm bầm: “Các cô gái à, cái này còn không bằng đánh chết luôn đi à, mấy dị năng giả thành phố L đều là kẻ mang thù, mỗi ngày đều đánh Zombie, nhưng chiều sẽ quay về đây… Chỉ sợ chúng ta không thể ra khỏi cái chốn địa phủ này rồi.”
Đang nói, lại hướng lên lầu đi tiếp.
Đi ra khỏi chỗ này, ban ngày đều là nơi không cho phép đánh nhau.
Tiểu nhân ở đây rất dễ quấn lấy, bốn người khó khăn lắm mới đi đến bậc thang đằng trước, đằng sau gần ba chục người xông tới, gào lên: “Mấy người đừng hòng đi, hôm nay không ai được phép ra khỏi cửa này!”
“Còn tưởng thật à!” Phan Hiểu Huyên nói: “Trước tận thế một số minh tinh đúng là lừa người không à, thực tế toàn là tiểu nhân vô liêm sỉ, bây giờ mới nhìn rõ mặt mũi của bọn họ đây này.”
Lời của anh ta còn chưa kịp nói xong, rồng nước trên tay Đường Nhược đã lướt về phía trước.
Cổ Viên sợ hãi gào lên: “Cô đánh lén!”
Tay chân luống cuống vội vàng dùng hệ Băng biến hóa ra khiên băng để ngăn cản.
“Học anh đó.” Đường Nhược nói xong, hai tay tụ cầu nước, lại đẩy tới.
Rồng nước còn chưa đối phó xong, lại có cầu nước đến.
Cổ Viên đánh lộn xộn không còn mạch lạc, hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
Trước đó có một đoàn đội thấy bốn người Đường Nhược giả bộ giả trang như thế mà không dám đi lên trước, ngược lại kêu đồng đội tới, tất nhiên có đội thứ nhất sẽ có đội thứ hai, rồi thứ ba…
Đứng ở đây quả thật có rất nhiều người thuộc đoàn đội lớn, bộ dạng bọn họ như đang đứng xem trò vui.
Một chiêu vừa rồi dù Cổ Viên không đánh thì cũng sẽ có người thứ hai đánh ra.
Hiện tại Cổ Viên mới mấy chiêu đã bị cô bé kia áp chế, những người khác cũng ngứa ngáy muốn thử xem cô gái này tài giỏi cỡ nào.
Nhưng mà đường đường là đàn ông như mình, bắt tay nhau bắt nạt một cô gái như vậy sao?
Nghĩ lại cũng không bỏ được thể diện.
Nơi này chỉ là khu dân nghèo, gái làng chơi, nhưng cũng bởi vậy nên khó giữ được bí mật, làm cho những lão đại đến đây phải cực lực giữ hình tượng.
Nhưng xem Đường Nhược sau khi thi triển xong dị năng đã muốn đi.
Một người trong số đó không nhịn được lại ra tay!
Anh ta giơ hai tay lên, thoáng chốc lửa cháy quanh người thành từng ngọn như những cánh hoa nhắm thẳng Đường Nhược bay tới.
Đường Nhược mới quay lại thấy có người đánh lén tiếp cũng nổi giận.
Làm như vậy khó phòng bị, phiền lắm nha!
Dị năng giả hệ Hỏa đều rảnh rỗi như thế à!
Một loạt cầu nước nữa được tạo ra, dập tắt hết mấy ngọn lửa xung quanh.
“Còn chưa xong nữa hả?!” Đường Nhược thấy vậy, nhăn mày hết kiên nhẫn nói: “Hay là cùng nhau lên hết đi!”
“Lợi hại, lợi hại, quả là lợi hại.” Tiếng cười vang tới, rất ôn hòa thanh lịch, bốn cô gái ngẩng đầu nhìn thấy người kia đang đứng trước cửa phòng được cải tạo từ thùng đựng hàng, anh ta mặc nguyên cây đen, rất cao mà còn đeo cặp kính đen nữa.
Anh ta thấy làn da Đường Nhược nõn như ngọc, khuôn mặt đẹp như vẽ đang nhìn chằm chằm mình, vỗ tay cười bảo: “Dị năng giả thành phố A đúng là lợi hại nha!”
Bây giờ Phan Hiểu Huyên mới nhìn rõ người kia là ai.
Mọi người cũng đã nhìn ra dị năng giả hệ Hỏa này rốt cục là người nào rồi.
“Quách Hùng Khải?”
Mấy người xung quanh đều ồ lên.
Người này trước khi tận thế là một Thiên Vương nổi tiếng, sau tận thế trời cao cũng không hề lạnh nhạt, để anh ta thức tỉnh được dị năng hệ Hỏa, xây dựng một cái đoàn đội cũng có danh.
Quách Hùng Khải rất thích cảm giác khi người khác vừa nhìn thấy mình mà biết tên, đưa tay sửa lại cổ áo, lại nhìn tới Đường Nhược, chỉ chỉ vào mặt mình: “Đúng là tại hạ.” Anh ta vô cùng tự tin, không ai bì nổi, đứng đấy hồi lâu, chờ Đường Nhược ngạc nhiên thán phục y chang, kiểu như hóa ra là Quách Hùng Khải hoặc mấy lời tương tự… Anh ta cho rằng mình là minh tinh nên chắc chắn Đường Nhược sẽ biết, nhưng dường như Đường Nhược không hề biết mình là ai, khuôn mặt tự tin bắt đầu không còn kiên nhẫn, chắp tay lại cười nói: “Cô gái à, được lắm, một chiêu ra vẻ cự tuyệt để mời chào này đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy.”
Đường Nhược đang đợi anh ta giải thích cho biết vì sao phóng dị năng vào mình, tự nhiên nghe được lời như vậy.
Đúng là buồn nôn.
Hay, hay cho cái gọi là không hiểu rõ!
Đường Nhược quay qua hỏi Phan Hiểu Huyên: “Gặp được loại chết não rồi à?”
Biểu cảm của Phan Hiểu Huyên cũng không tốt lắm, bất đắc dĩ buông tay: “Mình cũng chỉ biết anh ta là diễn viên mà thôi, ai mà ngờ được hóa ra là bệnh nhân trốn viện đâu.”
Bệnh chung của diễn viên ấy à, đúng là tự kỷ thành đến mức này.
Cái gì mà một chiêu giả cự tuyệt để mời chào… Làm khó anh ta nghĩ được đến mấy cái từ ngữ như vậy!
Nếu như Bạch Thất ở đây, còn không lôi dao chọc chết anh ta à!
“Há…” Đường Nhược lấy tay bụm miệng, cười ra tiếng, nhìn đến Quách Hùng Khải, “Anh này, hay lắm, anh không chịu uống thuốc đã đi ra ngoài đúng là đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.”
Quách Hùng Khải vừa định cười mỉm, chiêu bài một nụ cười của Quách thị, tự nhiên nhìn thấy một mành nước lao tới.
Cái mành nước kia lao tới như dời sông lấp biển cuốn đến, sau đó biến thành thủy triều cuồn cuộn nuốt trọn mọi thứ.
Tốc độ cực nhanh, đến mức không thể né tránh.
Tràng diện này cực kỳ mãnh liệt, đến mức bên cạnh cũng bị lan tới.
Tất cả đều kinh ngạc không thôi!
Nhưng mà…
“Uỳnh!”
Nước bay đến phủ lên đám người đã phóng dị năng lúc nãy!
Quách Hùng Khải và mấy tên to đầu của các đoàn đội đều ngã dập mặt.
“Cô…” Quách Hùng Khải sờ quần áo ẩm ướt trên người không tin nổi!
“Sao thế?” Một lão đại khác cũng ngạc nhiên!
Đây là cái tình huống gì vậy!
Mình thế mà bị một cô gái dùng có một đòn đã đánh bại!
Mặt Quách Hùng Khải phức tạp không rõ biểu hiện gì.
Cô ấy thật sự không biết mình sao?
Nếu như biết mình sao còn có thể đánh mình được, mình là giấc mộng của bao thiếu nữ cơ mà!
Đúng, hơn triệu thiếu nữ kể cả ngoài Việt Quốc cơ mà!
“Đừng quên uống thuốc nhé!” Đường Nhược lạnh lùng mà cười cười nói, hơi hất cằm lên, thái độ có chút ngạo mạn.
So với việc giả vờ, mỗi ngày đều có Bạch Thất làm đối tượng tham khảo để học tập, tự nhiên cô cũng hạ bút thành văn thôi!
“Nhớ là muốn đánh tinh hạch để mua thuốc!” Phan Hiểu Huyên nói.
Mấy người đứng xem ở đằng sau thấy bốn cô nghênh ngang rời khỏi, ai cũng ngốc trệ.
Vốn dĩ những dị năng giả thành phố A đều mạnh mẽ như vậy à?!
Mấy người đội trưởng các đoàn đều không đánh lại được một cô gái.
Té có một cái đến má cũng nhìn không ra!
Ông chủ Phùng cũng ngơ ngẩn đứng giữa trời nhìn theo bốn người.
Ông ta thỉnh thoảng quay lại nhìn Quách Hùng Khải ở phía sau, thở dài lẩm bẩm: “haizz, sao lại gặp phải nhiều người ở đây thế chứ.”
Phan Hiểu Huyên bảo: “Bọn họ đáng đời, vô duyên vô cớ muốn ăn đòn, không đánh chết họ là quá may rồi.”
Ông chủ Phùng lại lầm bầm: “Các cô gái à, cái này còn không bằng đánh chết luôn đi à, mấy dị năng giả thành phố L đều là kẻ mang thù, mỗi ngày đều đánh Zombie, nhưng chiều sẽ quay về đây… Chỉ sợ chúng ta không thể ra khỏi cái chốn địa phủ này rồi.”
Đang nói, lại hướng lên lầu đi tiếp.
Đi ra khỏi chỗ này, ban ngày đều là nơi không cho phép đánh nhau.
Tiểu nhân ở đây rất dễ quấn lấy, bốn người khó khăn lắm mới đi đến bậc thang đằng trước, đằng sau gần ba chục người xông tới, gào lên: “Mấy người đừng hòng đi, hôm nay không ai được phép ra khỏi cửa này!”
“Còn tưởng thật à!” Phan Hiểu Huyên nói: “Trước tận thế một số minh tinh đúng là lừa người không à, thực tế toàn là tiểu nhân vô liêm sỉ, bây giờ mới nhìn rõ mặt mũi của bọn họ đây này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.