Chương 286: Nếu muốn đánh, tôi đánh cùng cô
Bạch Tiểu Trinh
28/03/2019
Tào Mẫn nâng mắt lên nhìn Đường Nhược, cũng quét qua đôi nam nữ bên kia, giọng nói đã không nghe ra cảm xúc gì: “Không biết là từ lúc nào, tôi từ chỗ khinh bỉ cô lại chuyển thành hâm mộ cô, cảm giác hạnh phúc thuần khiết của cô, lại để cho tôi hâm mộ đến mức ghen ghét, giống như người ta thường nói, bởi vì mình không có được nên mới ghen ghét với người khác.”
Ánh mắt cô xa xôi, lại không thể nhìn ra được nguyên nhân vì sao.
Đối với khinh bỉ, đối với ghen ghét, cô đều có thể bình tĩnh thẳng thắn nói ra.
Môi Đường Nhược giật giật, muốn nói chút gì đó lại nói không nên lời, trước đây cô chưa từng trải qua cảm xúc này, nhìn người trong lòng mình nhẹ nhàng cười với những cô gái khác, lòng đau tới mức muốn nứt ra...
Ai hiểu rõ được sự cô đơn của cô ấy.
Cuối cùng, rốt cục Đường Nhược nói: “Tiến sĩ, thật ra cô cũng rất thuần khiết.”
Thuần túy đến chỉ một, chỉ tình cảm thuần khiết thôi đã để Tô Vũ Vi đuổi theo cũng không kịp.
Có vẻ như đề tài tình cảm này quá mức bi thương, vì vậy Đường Nhược nói sang chuyện khác: “Không phải tiến sĩ có một người bạn muốn nói vài lời với tôi sao.”
“Không gấp.” Tào Mẫn nói xong, đứng lên, vung tay cầm lấy ly rượu trong tay Đường Nhược, một lần nữa uống cạn, vẫn muốn tiếp tục cái đề tài này, “Tôi nói này, nếu như tôi đi sang đó cho bọn họ một cái tát, cô sẽ ngăn cản tôi sao?”
Theo ánh mắt của cô, lần nữa Đường Nhược thấy đôi nam nữ kia.
“Không ngăn cản.” Đường Nhược giương nhẹ môi lên, thò tay cầm lấy hai cái ly rỗng trong tay cô, cũng đứng lên, “Nếu muốn đánh, tôi đánh cùng cô.”
Tào Mẫn hơi ngẩn ra, nhìn cô một hồi lâu.
Chiếc váy màu đỏ làm nổi bật lên màu trắng hồng của phấn trên mặt Đường Nhược, cái bộ dáng cười khẽ kia giống như mang cho người ta lực lượng vô cùng ấm áp dịu dàng.
“Tôi nghĩ là, tôi có chút hiểu vì sao Bạch Ngạn không phải cô thì không được...” Trong đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của cô lại có loại cảm xúc không rõ ràng, “Đường Nhược, lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi chính thức nói, cảm ơn cô.”
Đường Nhược nói: “Nếu quả thật không hợp, thì một cái tát xong liền quên đi, đừng để cho anh ta ỷ vào việc cô thích anh ta mà lại khiến cho bản thân thất thố.”
Tào Mẫn sửa lại cổ áo của mình nhìn cô: “Cô không chỉ thuần khiết làm cho tôi thấy ghen ghét, cô còn thông suốt khiến tôi thấy hâm mộ.”
Đường Nhược cười cười, không nói gì.
Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, như nếu đổi lại là Bạch Thất...
Được rồi, vẫn không nên suy nghĩ lung tung, tự làm cho mình thấy buồn nôn rồi.
Tào Mẫn sửa sang lại quần áo cho tốt, trong ánh mắt mang theo tình cảm ấm áp: “Đợi tôi chiến thắng trở về.”
Dưới ánh đèn, bên trong đám người ồn ào, Tào Mẫn từng bước một thẳng tắp đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như là đang đi trên chiến trường.
Ở đây rất nhiều người, cho dù có chú ý tới Tào Mẫn hay không, tiệc rượu ầm ĩ vẫn tiếp tục tiến hành.
Đột nhiên, một điệu nhạc khiêu vũ vang lên, khúc nhạc hoa mỹ chậm rãi lan ra, như dòng nước trôi, ánh sáng của đèn thủy tinh nhạt đi vài phần.
Giới thượng lưu tham gia tiệc rượu cũng biết là lễ đính hôn đã chính thức bắt đầu, vì vậy nhanh chóng lui sang một bên, nhường ra vị trí cầu thang cho chủ nhà từ trên cao bước xuống.
Chỉ có Tào Mẫn, trong ánh mắt của tất cả mọi người, vẫn bước đi thẳng tắp.
Mọi người kỳ quái nhìn Tào Mẫn đang bước giữa lối đi, bộ dáng không coi ai ra gì, xì xào bàn tán.
“Cô ta muốn làm cái gì?”
“A ha, không phải là muốn cướp dâu đấy chứ?”
“Thiếu gia nhà họ Chu may mắn vậy sao, có thể khiến cho một cô gái xinh đẹp thế này chạy tới cướp dâu?”
“Đây không phải tiến sĩ Tào sao?”
Phòng khách có lớn cũng không thể lớn bằng lễ đường của khách sạn, nhiều người như vậy, cho dù nhường ra một chỗ trống, khoảng cách cũng có hạn, người với người kề cùng một chỗ.
Mọi người nói nhỏ nhưng thật ra lời đã lọt hết vào tai.
Tào Mẫn không quan tâm, xem như không nghe thấy gì, tiếp tục đi.
Về phần Đường Nhược, thấy cô rời đi, cầm ly rượu đứng tại chỗ.
“Rốt cục cũng bắt đầu rồi hả?” Một giọng nói vang lên cạnh Đường Nhược, “Có lẽ tôi chưa tới muộn?”
Đường Nhược ngoảnh đầu sang nhìn thấy Cố Úc Trạch.
Hắn mặc một thân âu phục màu tím đen làm lộ ra cảm giác vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Mà bên cạnh hắn còn có một người, là người khi đó cùng Tô Vũ Vi như hình với bóng, Đổng Cầm Cầm.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, bộ dáng giống như đang bị bệnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Cầm Cầm xấu hổ cúi mắt xuống nói: “Đường Nhược, tôi muốn nói với cô, xin lỗi.”
Đường Nhược và cô ấy thật ra chưa từng xuất hiện cùng lúc.
Số lần cô gặp được Đổng Cầm Cầm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, giờ tự nhiên đối phương vô duyên vô cớ xin lỗi mình, cô thật sự không hiểu: “Tại sao phải xin lỗi.”
Đổng Cầm Cầm giống như người đã từng trải qua vô vàn sinh tử, cười cười, giải thích: “Trước kia tôi rất ghét cô, thường xuyên nói xấu sau lưng cô...”
Đường Nhược hé miệng, không nói lời nào.
Ai mà không có người nói xấu sau lưng.
Thật sự cô không cần vì điều này mà tức giận.
Nếu chỉ vì người ta nói xấu mình mà muốn so đo, người này thật sự quá rảnh rỗi rồi.
Đổng Cầm Cầm tự giễu cười cười nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một người phụ nữ có tâm cơ, tận thế rồi, dị năng không có nên phải sống chết bám lấy Bạch Ngạn... Sau này thấy cô thức tỉnh dị năng hệ Thủy, trong lòng tôi vẫn xem thường cô vạn phần.. Nhưng về sau... chứng kiến Bạch Ngạn có thể vì cô mà liều lĩnh nhảy xuống vách núi, tôi cảm thấy cô nhất định có ưu điểm của riêng cô, Bạch Ngạn cũng không phải kẻ mù lòa... Lại nói tiếp, sau này các người có thể an toàn trở về, tôi rất sợ hãi, nếu không phải người có dị năng cường đại, nhảy xuống vách núi cao như vậy sao có thể không có ai bị thương. Từ đó về sau, tôi bắt đầu thử nhìn cô với một góc độ khác, thẳng đến khi Tô Vũ Vi nói với tôi...” Cô khổ sở kéo khóe miệng, tiếp tục nói, “Ngày đó cô ta nhìn thấy Hạ kiệt ra tay, nhưng trước đó cô ta không thể nghi ngờ là luôn muốn các người phải chết, mà sau đó cô ta còn phải phụ thuộc vào Hạ Kiệt nên không thể nói ra, đến khi các người trở về, cô ta cảm thấy Hạ Kiệt đã không còn tác dụng, nhưng lại không muốn biến mình thành loại người gió thổi chiều nào theo chiều nấy, vì vậy một lần nữa lựa chọn im lặng...”
Trong lòng Đường Nhược dâng lên một trậng kinh hãi, trên mặt lại tỏ ra bình thường, không giương mắt nhíu lông mày, nghe Đổng Cầm Cầm nói tiếp.
“Cũng chính bởi vì chuyện này, nên sau đó tôi và cô ta dần trở nên xa cách, tôi nghĩ đến, cô và Bạch Ngạn đã có thể sống chết không rời, còn có kẻ muốn xen vào giữa hai người thì đúng là phí công, tôi liền khuyên nhủ Tô Vũ Vi không theo đuổi Bạch Ngạn nữa, trên đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, thật sự không nhất thiết cứ phải treo cổ trên một thân cây...”
Đường Nhược ngẩng đầu, nhìn cô ta: “Cho nên cô khích lệ Tô Vũ Vi đi tìm cây to Vệ Lam sao?”
“Không.” Đổng Cầm Cầm cười khổ nói: “Hứa Bân Minh đã thích Tô Vũ Vi từ lâu, trước tận thế ở trường học cũng đới xử rất tốt với cô ấy, sau tận thế anh ta vẫn cam lòng vì Tô Vũ Vi mà trả giá rất nhiều, tôi cảm thấy nếu cô ta buông tha cho Bạch Ngạn rồi, người thứ hai được đề cử đáng lẽ phải là Hứa Bân Minh.”
Mà lúc ấy, ngay cả Hứa Bân Minh cũng nghĩ như vậy.
Bên này đang giải thích, bên kia vang lên vài tiếng xôn xao, ba người quay đầu nhìn lại, thì ra một cái tát kia của Tào Mẫn thật sự đã rơi trên mặt Vệ Lam.
Vệ Lam mở to mắt, giống như không tin lại giống như khiếp sợ nhìn cô, Tô Vũ Vi là người có liên quan, mặt đỏ bừng đứng bên cạnh.
Tào Mẫn rất trực tiếp.
Vừa rồi cô đi đến trước mặt Vệ Lam, liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh chọn xong rồi sao? Từ nay về sau sẽ là cô ta?”
Nhiều người ở đây xem náo nhiệt như vậy, cô cũng không kiêng kị, không sợ hãi, giống như là đã tính toán tốt thời gian từ trước, cố ý tìm nhiều người như vậy làm chứng cho cô đấy.
Vệ Lam trơ mắt nhìn Tào Mẫn đi tới, hoảng hốt vô cùng, cô vừa hỏi như vậy, đang muốn mở môi nói chuyện, Tô Vũ Vi bên cạnh như đang kéo cánh tay của hắn: “Vệ Lam...”
Giọng nói kia mang theo vẻ mờ mịt và khó hiểu, còn có một tia yếu ớt.
Vệ Lam quay đầu nhìn Tô Vũ Vi, chuyện liên quan tới mình và cô gái đó... Hình như buổi sáng mình còn cho cô ấy một lời hứa hẹn...
Ánh mắt cô xa xôi, lại không thể nhìn ra được nguyên nhân vì sao.
Đối với khinh bỉ, đối với ghen ghét, cô đều có thể bình tĩnh thẳng thắn nói ra.
Môi Đường Nhược giật giật, muốn nói chút gì đó lại nói không nên lời, trước đây cô chưa từng trải qua cảm xúc này, nhìn người trong lòng mình nhẹ nhàng cười với những cô gái khác, lòng đau tới mức muốn nứt ra...
Ai hiểu rõ được sự cô đơn của cô ấy.
Cuối cùng, rốt cục Đường Nhược nói: “Tiến sĩ, thật ra cô cũng rất thuần khiết.”
Thuần túy đến chỉ một, chỉ tình cảm thuần khiết thôi đã để Tô Vũ Vi đuổi theo cũng không kịp.
Có vẻ như đề tài tình cảm này quá mức bi thương, vì vậy Đường Nhược nói sang chuyện khác: “Không phải tiến sĩ có một người bạn muốn nói vài lời với tôi sao.”
“Không gấp.” Tào Mẫn nói xong, đứng lên, vung tay cầm lấy ly rượu trong tay Đường Nhược, một lần nữa uống cạn, vẫn muốn tiếp tục cái đề tài này, “Tôi nói này, nếu như tôi đi sang đó cho bọn họ một cái tát, cô sẽ ngăn cản tôi sao?”
Theo ánh mắt của cô, lần nữa Đường Nhược thấy đôi nam nữ kia.
“Không ngăn cản.” Đường Nhược giương nhẹ môi lên, thò tay cầm lấy hai cái ly rỗng trong tay cô, cũng đứng lên, “Nếu muốn đánh, tôi đánh cùng cô.”
Tào Mẫn hơi ngẩn ra, nhìn cô một hồi lâu.
Chiếc váy màu đỏ làm nổi bật lên màu trắng hồng của phấn trên mặt Đường Nhược, cái bộ dáng cười khẽ kia giống như mang cho người ta lực lượng vô cùng ấm áp dịu dàng.
“Tôi nghĩ là, tôi có chút hiểu vì sao Bạch Ngạn không phải cô thì không được...” Trong đôi mắt đen nhánh tỏa sáng của cô lại có loại cảm xúc không rõ ràng, “Đường Nhược, lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi chính thức nói, cảm ơn cô.”
Đường Nhược nói: “Nếu quả thật không hợp, thì một cái tát xong liền quên đi, đừng để cho anh ta ỷ vào việc cô thích anh ta mà lại khiến cho bản thân thất thố.”
Tào Mẫn sửa lại cổ áo của mình nhìn cô: “Cô không chỉ thuần khiết làm cho tôi thấy ghen ghét, cô còn thông suốt khiến tôi thấy hâm mộ.”
Đường Nhược cười cười, không nói gì.
Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, như nếu đổi lại là Bạch Thất...
Được rồi, vẫn không nên suy nghĩ lung tung, tự làm cho mình thấy buồn nôn rồi.
Tào Mẫn sửa sang lại quần áo cho tốt, trong ánh mắt mang theo tình cảm ấm áp: “Đợi tôi chiến thắng trở về.”
Dưới ánh đèn, bên trong đám người ồn ào, Tào Mẫn từng bước một thẳng tắp đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như là đang đi trên chiến trường.
Ở đây rất nhiều người, cho dù có chú ý tới Tào Mẫn hay không, tiệc rượu ầm ĩ vẫn tiếp tục tiến hành.
Đột nhiên, một điệu nhạc khiêu vũ vang lên, khúc nhạc hoa mỹ chậm rãi lan ra, như dòng nước trôi, ánh sáng của đèn thủy tinh nhạt đi vài phần.
Giới thượng lưu tham gia tiệc rượu cũng biết là lễ đính hôn đã chính thức bắt đầu, vì vậy nhanh chóng lui sang một bên, nhường ra vị trí cầu thang cho chủ nhà từ trên cao bước xuống.
Chỉ có Tào Mẫn, trong ánh mắt của tất cả mọi người, vẫn bước đi thẳng tắp.
Mọi người kỳ quái nhìn Tào Mẫn đang bước giữa lối đi, bộ dáng không coi ai ra gì, xì xào bàn tán.
“Cô ta muốn làm cái gì?”
“A ha, không phải là muốn cướp dâu đấy chứ?”
“Thiếu gia nhà họ Chu may mắn vậy sao, có thể khiến cho một cô gái xinh đẹp thế này chạy tới cướp dâu?”
“Đây không phải tiến sĩ Tào sao?”
Phòng khách có lớn cũng không thể lớn bằng lễ đường của khách sạn, nhiều người như vậy, cho dù nhường ra một chỗ trống, khoảng cách cũng có hạn, người với người kề cùng một chỗ.
Mọi người nói nhỏ nhưng thật ra lời đã lọt hết vào tai.
Tào Mẫn không quan tâm, xem như không nghe thấy gì, tiếp tục đi.
Về phần Đường Nhược, thấy cô rời đi, cầm ly rượu đứng tại chỗ.
“Rốt cục cũng bắt đầu rồi hả?” Một giọng nói vang lên cạnh Đường Nhược, “Có lẽ tôi chưa tới muộn?”
Đường Nhược ngoảnh đầu sang nhìn thấy Cố Úc Trạch.
Hắn mặc một thân âu phục màu tím đen làm lộ ra cảm giác vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Mà bên cạnh hắn còn có một người, là người khi đó cùng Tô Vũ Vi như hình với bóng, Đổng Cầm Cầm.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, bộ dáng giống như đang bị bệnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đổng Cầm Cầm xấu hổ cúi mắt xuống nói: “Đường Nhược, tôi muốn nói với cô, xin lỗi.”
Đường Nhược và cô ấy thật ra chưa từng xuất hiện cùng lúc.
Số lần cô gặp được Đổng Cầm Cầm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, giờ tự nhiên đối phương vô duyên vô cớ xin lỗi mình, cô thật sự không hiểu: “Tại sao phải xin lỗi.”
Đổng Cầm Cầm giống như người đã từng trải qua vô vàn sinh tử, cười cười, giải thích: “Trước kia tôi rất ghét cô, thường xuyên nói xấu sau lưng cô...”
Đường Nhược hé miệng, không nói lời nào.
Ai mà không có người nói xấu sau lưng.
Thật sự cô không cần vì điều này mà tức giận.
Nếu chỉ vì người ta nói xấu mình mà muốn so đo, người này thật sự quá rảnh rỗi rồi.
Đổng Cầm Cầm tự giễu cười cười nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một người phụ nữ có tâm cơ, tận thế rồi, dị năng không có nên phải sống chết bám lấy Bạch Ngạn... Sau này thấy cô thức tỉnh dị năng hệ Thủy, trong lòng tôi vẫn xem thường cô vạn phần.. Nhưng về sau... chứng kiến Bạch Ngạn có thể vì cô mà liều lĩnh nhảy xuống vách núi, tôi cảm thấy cô nhất định có ưu điểm của riêng cô, Bạch Ngạn cũng không phải kẻ mù lòa... Lại nói tiếp, sau này các người có thể an toàn trở về, tôi rất sợ hãi, nếu không phải người có dị năng cường đại, nhảy xuống vách núi cao như vậy sao có thể không có ai bị thương. Từ đó về sau, tôi bắt đầu thử nhìn cô với một góc độ khác, thẳng đến khi Tô Vũ Vi nói với tôi...” Cô khổ sở kéo khóe miệng, tiếp tục nói, “Ngày đó cô ta nhìn thấy Hạ kiệt ra tay, nhưng trước đó cô ta không thể nghi ngờ là luôn muốn các người phải chết, mà sau đó cô ta còn phải phụ thuộc vào Hạ Kiệt nên không thể nói ra, đến khi các người trở về, cô ta cảm thấy Hạ Kiệt đã không còn tác dụng, nhưng lại không muốn biến mình thành loại người gió thổi chiều nào theo chiều nấy, vì vậy một lần nữa lựa chọn im lặng...”
Trong lòng Đường Nhược dâng lên một trậng kinh hãi, trên mặt lại tỏ ra bình thường, không giương mắt nhíu lông mày, nghe Đổng Cầm Cầm nói tiếp.
“Cũng chính bởi vì chuyện này, nên sau đó tôi và cô ta dần trở nên xa cách, tôi nghĩ đến, cô và Bạch Ngạn đã có thể sống chết không rời, còn có kẻ muốn xen vào giữa hai người thì đúng là phí công, tôi liền khuyên nhủ Tô Vũ Vi không theo đuổi Bạch Ngạn nữa, trên đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, thật sự không nhất thiết cứ phải treo cổ trên một thân cây...”
Đường Nhược ngẩng đầu, nhìn cô ta: “Cho nên cô khích lệ Tô Vũ Vi đi tìm cây to Vệ Lam sao?”
“Không.” Đổng Cầm Cầm cười khổ nói: “Hứa Bân Minh đã thích Tô Vũ Vi từ lâu, trước tận thế ở trường học cũng đới xử rất tốt với cô ấy, sau tận thế anh ta vẫn cam lòng vì Tô Vũ Vi mà trả giá rất nhiều, tôi cảm thấy nếu cô ta buông tha cho Bạch Ngạn rồi, người thứ hai được đề cử đáng lẽ phải là Hứa Bân Minh.”
Mà lúc ấy, ngay cả Hứa Bân Minh cũng nghĩ như vậy.
Bên này đang giải thích, bên kia vang lên vài tiếng xôn xao, ba người quay đầu nhìn lại, thì ra một cái tát kia của Tào Mẫn thật sự đã rơi trên mặt Vệ Lam.
Vệ Lam mở to mắt, giống như không tin lại giống như khiếp sợ nhìn cô, Tô Vũ Vi là người có liên quan, mặt đỏ bừng đứng bên cạnh.
Tào Mẫn rất trực tiếp.
Vừa rồi cô đi đến trước mặt Vệ Lam, liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh chọn xong rồi sao? Từ nay về sau sẽ là cô ta?”
Nhiều người ở đây xem náo nhiệt như vậy, cô cũng không kiêng kị, không sợ hãi, giống như là đã tính toán tốt thời gian từ trước, cố ý tìm nhiều người như vậy làm chứng cho cô đấy.
Vệ Lam trơ mắt nhìn Tào Mẫn đi tới, hoảng hốt vô cùng, cô vừa hỏi như vậy, đang muốn mở môi nói chuyện, Tô Vũ Vi bên cạnh như đang kéo cánh tay của hắn: “Vệ Lam...”
Giọng nói kia mang theo vẻ mờ mịt và khó hiểu, còn có một tia yếu ớt.
Vệ Lam quay đầu nhìn Tô Vũ Vi, chuyện liên quan tới mình và cô gái đó... Hình như buổi sáng mình còn cho cô ấy một lời hứa hẹn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.