Chương 36: Rung động
Bạch Tiểu Trinh
23/06/2018
Mà hôm nay đúng lúc đến phiên Bạch Thất cùng một dị năng giả xe khác một trực đêm.
Bọn họ gác nửa đêm trước, từ 6 giờ chiều tới rạng sáng 0 giờ.
Gần đây Zombie tăng nhiều, khiến cho tất cả mọi người có chút sợ bóng sợ gió.
Đối với trách nhiệm gác đêm, trong ba năm tận thế thì Bạch Thất đã hết sức quen thuộc, cho nên đang ngồi trên lan can cao tốc bên cạnh xe của mình. Người có dị năng kia là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đại khái ông chưa gác đêm bao giờ, nhìn thấy Bạch Thất thanh thản điềm đạm ngồi ở đó, đi tới chào hỏi nói: “Chàng trai tinh thần tốt, không giống chúng ta xương cốt già nua này, sợ là không chịu đựng được, xem, tôi còn mang theo thuốc lá nâng cao tinh thần, cậu có muốn không.” Vừa nói đưa lên một cây.
Bạch Thất lắc đầu từ chối: “Sẽ không.”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi tên là Phan Đại Vĩ, xem trên thống kê tư liệu kia thì cậu gọiBạch Ngạn, phải không.”
Lúc trước, khi thống kê tư liệu, tất cả mọi người đều phải ghi tên lên.
Bạch Thất gật đầu.
Phan Đại Vĩ nghe được thanh âm Zombie ở xa, run vai, nói: “Người trẻ tuổi không nên lạnh lùng như vậy nha, chúng ta tán gẫu với nhau một chút nha, nếu không nghe tiếng những thứ quái vật kia, khiến cho người ta sợ hãi.”
Bạch Thất nghiêng đầu qua: “Tán gẫu cái gì.”
Phan Đại Vĩ ‘ hắc hắc ’ hai tiếng, duỗi tới, thấp giọng nói với Bạch Thất: “Tôi thấy gần đây rất nhiều mỹ nữ tìm đến cậu......”
Bạch Thất nhìn đèn xe phía trước đoàn xe còn chưa tắt, nói: “Gần đây buổi tối Zombie tương đối nhiều, nói nhỏ đi, dù sao nhiều người như vậy đều phải dựa vào chúng ta gác đêm.”
Cách dời chủ đề kém cỏi như vậy, làm sao ta lại mắc mưu đây. Phan Đại Vĩ vỗ vai anh: “Cậu cũng đừng có nghiêm túc như vậy nha, chúng ta chia sẻ chút kinh nghiệm nha, thật ra thì ông già toi đây cũng là người từng trải, trên phương diện này có hiểu một chút, tôi đã nói với cậu rồi, phụ nữ thì nên......”
Bạch Thất nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ông Tần đi ra bãi cỏ phía sau rồi, có vẻ muốn đi ngoài, có lẽ sẽ đi qua đây......”
Phan Đại Vĩ: “......”
Ông Tần là ông lão già nhất trong đội xe, đồng thời cũng là bố vợ của Phan Đại Vĩ.
Nhà bọn họ gặp may, ba người trong nhà đồng thời trốn thoát, hôm nay đi thành phố A, cũng là đi tìm con gái đi học ở đó, chẳng qua nghe ý tứ trong cuộc gọi cuối cùng của cô con gái, cô đã ở lại trong trụ sở thành phố A. Cho nên một nhà Phan Đại Vĩ ngoài lo lắng còn có thể cười đùa một chút.
Phan Đại Vĩ sờ sờ lỗ mũi, nói câu ‘ vẫn là trẻ tuổi tốt ’. Sau đó liền thật sự đi tới phía trước đoàn xe gác đêm. Ông cũng thật sự quá nhàm chán nên tới đây chào hỏi mà thôi, cũng không có chuyện gì không nên thảo luận đến.
Người ta đã mang bố vợ của mình ra rồi, để cho bố vợ biết mình tán gẫu chuyện đàn bà cũng không sao, nhưng nếu để cho vợ mình biết, vậy thật sự không xong!
Đoàn xe này an bài cũng rất tốt, đến phiên người nào gác đêm, mọi người liền để bọn họ lái xe đến phía trên đầu và phía sau cùng, sau đó cũng không cần đi ra ngoài, chỉ cần ngồi ở trong xe, nếu gặp phải Zombie, ấn còi nhắc nhở mọi người là được.
Phan Đại Vĩ tới xe của mình ngồi xong, Đường Nhược đã đưa nước hạch đào đậu phộng ra ngoài: “Hiện tại bên ngoài lạnh lắm.”
Dù sao buổi tối đen kịt, bọn họ ở cuối cùng của đoàn xe, người ngoài cũng không nhìn được đây là thứ gì.
Bạch Thất nhận lấy nước đậu phộng ấm áp trên tay cô: “Trời lạnh, em đi ngủ sớm một chút.”
Đường Nhược ghé vào bên cạnh cửa sổ xe: “Anh cũng tới ngủ đi.”
Bạch Thất biết Đường Nhược có tinh thần lực, không lo lắng vấn đề Zombie đánh lén, nhưng vẫn không đồng ý: “Ngoan chút nào, đi ngủ.”
Đường Nhược biết Bạch Thất cự tuyệt là bởi vì không muốn khiến cho mình nuôi thành ‘ phế ’, nhưng vẫn muốn mặt dày mày dạn tranh thủ một chút, cho nên vểnh môi nhìn về phía anh tỏ vẻ mình không vui.
Cô đã muốn tỏ vẻ không vui từ rất lâu rồi, bởi vì gần đây nhìn thấy rất nhiều cô gái đến đến đi đi, cho dù người có ngốc, lòng có bao dung nữa, cô cũng nhìn ra gì đó.
Cũng may mắn, Bạch Thất thật sự không cho họ bất cứ sắc mặt gì, thậm chí bộ dáng còn vô cùng chán ghét.Bạch Thất nhìn, vươn ngón trỏ đè cái miệng kia xuống: “Lớn như vậy rồi, ra vẻ dễ thương đáng xấu hổ.”
Ánh mắt Đường Nhược mở thật to, mang theo một tia ý tứ không tin cùng khẩn cầu.
Em chỉ tỏ ra bất mãn một chút mà thôi, đã bị anh vô tình chèn ép rồi!
Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại ướt át. Chỉ cảm thấy có một cỗ rục rịch trong lòng, có thứ gì đó tràn ra từ trong lồng ngực.
Ngứa ngứa, ấm áp......
Nhìn bộ dạng ‘ ngốc ngếch ’ này của cô, Bạch Thất rút tay trở về: “Ngoan, đi ngủ trước đi.”
Tiếp tục nhìn như vậy, anh không thể bảo đảm, có thể một hơi thuận theo hay không.
Đường Nhược cảm thấy nơi tay anh vừa chạm qua dâng lên một loại cảm giác mềm mại.
Trái tim bỗng nhiên siết lại rồi liền mềm nhũn, một tầng lại một tầng rung động......
Mà âm thanh trầm thấp kia, trong suốt, mang theo một chút xíu từ tính, như hạt cát tinh tế dưới nước, ánh trăng nổi bật trong đêm tối.
Mềm mại đến mức làm người ta muốn chìm sâu trong đó.
Đường Nhược khẳng định hiện tại cả khuôn mặt mình đang đỏ bừng!
Cô phản ứng như thế, đôi mắt lay động không gợn sóng của Bạch Thất cũng lộ ra ý cười, anh cười ngắn ngủi hai tiếng, tựa như tiếng ngâm trầm thấp dễ nghe.
Song, hai người cũng không kịp tâm tình, tán gẫu chuyện nhân sinh thì sắc mặt Đường Nhược đã căng thẳng.
Ngay sau đó Bạch Thất đã nhìn thấy cô vội vã mở cửa: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ......”
Bạch Thất không rõ ‘ ừ? ’ một tiếng.
Đường Nhược cảm giác lời nói của mình cũng không mạch lạc được: “Zombie, phía trước rất nhiều, rất nhiều Zombie.”
Bạch Thất mặt trầm như nước: “Có bao nhiêu.”
Anh biết hiện tại tinh thần lực của Đường Nhược tăng mạnh, có thể cảm nhận Zombie ở phạm vi rất xa.
“Em đếm không hết, rất nhiều......” Sắc mặt Đường Nhược tái nhợt, nôn nóng như muốn phát khóc.
Bạch Thất ôm cô vào trong lòng ngực, sau đó vòng qua đầu xe, trực tiếp nhấn một tiếng còi dài trên tay lái.
Người trong đội xe tự nhiên cũng bị đánh thức.
Người đầu tiên bị đánh thức hỏi Bạch Thất chính là Điền Hải.
“Anh Bạch, có Zombie à?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa mặt hai cái, liền nhảy xuống xe.
Thật ra thì hiện tại rất nhiều người còn chưa ngủ, nghe được âm thanh tự nhiên vội vàng xuống xe.
“Zombie? Nơi nào......”
“Có Zombie?”
Bọn họ gác nửa đêm trước, từ 6 giờ chiều tới rạng sáng 0 giờ.
Gần đây Zombie tăng nhiều, khiến cho tất cả mọi người có chút sợ bóng sợ gió.
Đối với trách nhiệm gác đêm, trong ba năm tận thế thì Bạch Thất đã hết sức quen thuộc, cho nên đang ngồi trên lan can cao tốc bên cạnh xe của mình. Người có dị năng kia là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đại khái ông chưa gác đêm bao giờ, nhìn thấy Bạch Thất thanh thản điềm đạm ngồi ở đó, đi tới chào hỏi nói: “Chàng trai tinh thần tốt, không giống chúng ta xương cốt già nua này, sợ là không chịu đựng được, xem, tôi còn mang theo thuốc lá nâng cao tinh thần, cậu có muốn không.” Vừa nói đưa lên một cây.
Bạch Thất lắc đầu từ chối: “Sẽ không.”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi tên là Phan Đại Vĩ, xem trên thống kê tư liệu kia thì cậu gọiBạch Ngạn, phải không.”
Lúc trước, khi thống kê tư liệu, tất cả mọi người đều phải ghi tên lên.
Bạch Thất gật đầu.
Phan Đại Vĩ nghe được thanh âm Zombie ở xa, run vai, nói: “Người trẻ tuổi không nên lạnh lùng như vậy nha, chúng ta tán gẫu với nhau một chút nha, nếu không nghe tiếng những thứ quái vật kia, khiến cho người ta sợ hãi.”
Bạch Thất nghiêng đầu qua: “Tán gẫu cái gì.”
Phan Đại Vĩ ‘ hắc hắc ’ hai tiếng, duỗi tới, thấp giọng nói với Bạch Thất: “Tôi thấy gần đây rất nhiều mỹ nữ tìm đến cậu......”
Bạch Thất nhìn đèn xe phía trước đoàn xe còn chưa tắt, nói: “Gần đây buổi tối Zombie tương đối nhiều, nói nhỏ đi, dù sao nhiều người như vậy đều phải dựa vào chúng ta gác đêm.”
Cách dời chủ đề kém cỏi như vậy, làm sao ta lại mắc mưu đây. Phan Đại Vĩ vỗ vai anh: “Cậu cũng đừng có nghiêm túc như vậy nha, chúng ta chia sẻ chút kinh nghiệm nha, thật ra thì ông già toi đây cũng là người từng trải, trên phương diện này có hiểu một chút, tôi đã nói với cậu rồi, phụ nữ thì nên......”
Bạch Thất nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ông Tần đi ra bãi cỏ phía sau rồi, có vẻ muốn đi ngoài, có lẽ sẽ đi qua đây......”
Phan Đại Vĩ: “......”
Ông Tần là ông lão già nhất trong đội xe, đồng thời cũng là bố vợ của Phan Đại Vĩ.
Nhà bọn họ gặp may, ba người trong nhà đồng thời trốn thoát, hôm nay đi thành phố A, cũng là đi tìm con gái đi học ở đó, chẳng qua nghe ý tứ trong cuộc gọi cuối cùng của cô con gái, cô đã ở lại trong trụ sở thành phố A. Cho nên một nhà Phan Đại Vĩ ngoài lo lắng còn có thể cười đùa một chút.
Phan Đại Vĩ sờ sờ lỗ mũi, nói câu ‘ vẫn là trẻ tuổi tốt ’. Sau đó liền thật sự đi tới phía trước đoàn xe gác đêm. Ông cũng thật sự quá nhàm chán nên tới đây chào hỏi mà thôi, cũng không có chuyện gì không nên thảo luận đến.
Người ta đã mang bố vợ của mình ra rồi, để cho bố vợ biết mình tán gẫu chuyện đàn bà cũng không sao, nhưng nếu để cho vợ mình biết, vậy thật sự không xong!
Đoàn xe này an bài cũng rất tốt, đến phiên người nào gác đêm, mọi người liền để bọn họ lái xe đến phía trên đầu và phía sau cùng, sau đó cũng không cần đi ra ngoài, chỉ cần ngồi ở trong xe, nếu gặp phải Zombie, ấn còi nhắc nhở mọi người là được.
Phan Đại Vĩ tới xe của mình ngồi xong, Đường Nhược đã đưa nước hạch đào đậu phộng ra ngoài: “Hiện tại bên ngoài lạnh lắm.”
Dù sao buổi tối đen kịt, bọn họ ở cuối cùng của đoàn xe, người ngoài cũng không nhìn được đây là thứ gì.
Bạch Thất nhận lấy nước đậu phộng ấm áp trên tay cô: “Trời lạnh, em đi ngủ sớm một chút.”
Đường Nhược ghé vào bên cạnh cửa sổ xe: “Anh cũng tới ngủ đi.”
Bạch Thất biết Đường Nhược có tinh thần lực, không lo lắng vấn đề Zombie đánh lén, nhưng vẫn không đồng ý: “Ngoan chút nào, đi ngủ.”
Đường Nhược biết Bạch Thất cự tuyệt là bởi vì không muốn khiến cho mình nuôi thành ‘ phế ’, nhưng vẫn muốn mặt dày mày dạn tranh thủ một chút, cho nên vểnh môi nhìn về phía anh tỏ vẻ mình không vui.
Cô đã muốn tỏ vẻ không vui từ rất lâu rồi, bởi vì gần đây nhìn thấy rất nhiều cô gái đến đến đi đi, cho dù người có ngốc, lòng có bao dung nữa, cô cũng nhìn ra gì đó.
Cũng may mắn, Bạch Thất thật sự không cho họ bất cứ sắc mặt gì, thậm chí bộ dáng còn vô cùng chán ghét.Bạch Thất nhìn, vươn ngón trỏ đè cái miệng kia xuống: “Lớn như vậy rồi, ra vẻ dễ thương đáng xấu hổ.”
Ánh mắt Đường Nhược mở thật to, mang theo một tia ý tứ không tin cùng khẩn cầu.
Em chỉ tỏ ra bất mãn một chút mà thôi, đã bị anh vô tình chèn ép rồi!
Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại ướt át. Chỉ cảm thấy có một cỗ rục rịch trong lòng, có thứ gì đó tràn ra từ trong lồng ngực.
Ngứa ngứa, ấm áp......
Nhìn bộ dạng ‘ ngốc ngếch ’ này của cô, Bạch Thất rút tay trở về: “Ngoan, đi ngủ trước đi.”
Tiếp tục nhìn như vậy, anh không thể bảo đảm, có thể một hơi thuận theo hay không.
Đường Nhược cảm thấy nơi tay anh vừa chạm qua dâng lên một loại cảm giác mềm mại.
Trái tim bỗng nhiên siết lại rồi liền mềm nhũn, một tầng lại một tầng rung động......
Mà âm thanh trầm thấp kia, trong suốt, mang theo một chút xíu từ tính, như hạt cát tinh tế dưới nước, ánh trăng nổi bật trong đêm tối.
Mềm mại đến mức làm người ta muốn chìm sâu trong đó.
Đường Nhược khẳng định hiện tại cả khuôn mặt mình đang đỏ bừng!
Cô phản ứng như thế, đôi mắt lay động không gợn sóng của Bạch Thất cũng lộ ra ý cười, anh cười ngắn ngủi hai tiếng, tựa như tiếng ngâm trầm thấp dễ nghe.
Song, hai người cũng không kịp tâm tình, tán gẫu chuyện nhân sinh thì sắc mặt Đường Nhược đã căng thẳng.
Ngay sau đó Bạch Thất đã nhìn thấy cô vội vã mở cửa: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ......”
Bạch Thất không rõ ‘ ừ? ’ một tiếng.
Đường Nhược cảm giác lời nói của mình cũng không mạch lạc được: “Zombie, phía trước rất nhiều, rất nhiều Zombie.”
Bạch Thất mặt trầm như nước: “Có bao nhiêu.”
Anh biết hiện tại tinh thần lực của Đường Nhược tăng mạnh, có thể cảm nhận Zombie ở phạm vi rất xa.
“Em đếm không hết, rất nhiều......” Sắc mặt Đường Nhược tái nhợt, nôn nóng như muốn phát khóc.
Bạch Thất ôm cô vào trong lòng ngực, sau đó vòng qua đầu xe, trực tiếp nhấn một tiếng còi dài trên tay lái.
Người trong đội xe tự nhiên cũng bị đánh thức.
Người đầu tiên bị đánh thức hỏi Bạch Thất chính là Điền Hải.
“Anh Bạch, có Zombie à?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa mặt hai cái, liền nhảy xuống xe.
Thật ra thì hiện tại rất nhiều người còn chưa ngủ, nghe được âm thanh tự nhiên vội vàng xuống xe.
“Zombie? Nơi nào......”
“Có Zombie?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.