Tận Thế Song Sủng

Chương 20: Tinh hạch

Bạch Tiểu Trinh

19/05/2018

Lúc sau, Bạch Thất giải thích dị năng của cô.

Là dị năng tinh thần lực, coi như là một loại hết sức hiếm thấy, là dị năng còn hiếm thấy hơn cả thuật chữa trị. Cũng bởi vì loại dị năng này quá hiếm thấy nên anh chưa tiếp xúc đến.

Lúc đầu có thể cảm giác được thứ tồn tại trong phạm vi nhỏ, hậu kỳ có thể khống chế mọi thứ, kể cả là người hay Zombie, ngay cả động vật, chỉ cần ý niệm của đối phương không đủ mạnh, cũng có thể bị dị năng tinh thần lực thừa cơ mà vào.

Ba năm tận thế, Bạch Thất chỉ nghe qua một người có dị năng tinh thần lực, đó chính là một bác sĩ ở cơ sở nghiên cứu thành phố A, mà nghe nói vị bác sĩ kia dựa vào tinh thần lực của mình bắt bớ rất nhiều người có dị năng đi làm nghiên cứu. Chuyện này ở trong trụ sở từng nghị luận rối rít, có người nói cô ta dùng người sống để nghiên cứu không tuân theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cũng có người đồng ý với cô ta, nói hiện tại trong tận thế tất nhiên phải hi sinh số ít để giữ được số đông. . . . . .

Bạch Thất liền không muốn để người khác biết Đường Nhược có dị năng tinh thần, cũng bởi vì vị bác sĩ này tồn tại, coi như mình trọng sinh đi nữa, có nhiều kỳ ngộ hơn, nhưng mà chỉ bằng vào hai người bọn họ mà muốn chống lại quốc gia thì rất khó khăn, dưới tình huống không có đủ năng lực, ở trong tận thế, nếu muốn bảo tồn thực lực của mình, không thể làm chim đầu đàn.

Bạch Thất đang nói, đột nhiên, Đường Nhược giơ một tay ra bịt kín miệng anh.

Bạch Thất: “. . . . . .”

Sau đó nhìn thấy Đường Nhược mở to khẩu hình, từng chữ từng chữ, không tiếng động nói: “Có người đến.”

Người nọ tới thật nhanh chóng, Đường Nhược đã cảm thấy ngoài cửa chính là người có dị năng tốc độ trong miệng Bạch Thất từng nói với cô.

Bạch Thất nắm lấy tay Đường Nhược rời khỏi miệng, sau đó cầm tay cô đưa cô cùng đi về phía cửa, mở cửa.

Thiếu niên nhìn thấy cửa đột nhiên mở ra, nhìn thấy một đôi nam nữa bên trong cửa nhìn thấy cậu như thể đã sớm dự liệu được ngoài cửa có người, có chút quẫn bách.

“Có chuyện?” Bạch Thất trực tiếp hỏi cậu. Nhưng cũng biết hiện tại xã hội này, bình thường gõ cửa người khác đại khái đều muốn hỏi xin chút vật tư.

Quả nhiên, thiếu niên lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi muốn xin chút nước cùng đồ ăn.”

Thật ra thì cậu định đi tìm ba người đàn ông cao lớn kia mượn, nhưng mà lúc trước khi lên lầu nhìn thấy Bạch Thất, thấy anh sạch sẽ đứng ở nơi đó, cũng biết anh nhất định là có không ít vật tư.

Tận thế đã tới hơn một tuần lễ, rất ít người có thể giữ vững bộ dạng sạch sẽ như vậy.

Bạch Thất nhướng mày: “Có mượn không trả?”

Chắn hẳn thiếu niên cũng là lần đầu tiên làm chuyện loại này, nhìn trang phục trên người, có thể lúc trước cũng là người sống trong phú quý, thế nào lại gặp phải tận thế bất ngờ xảy ra.



Thiếu niên mặt đỏ bừng: “Tôi, tôi. . . . . .” Thật ra thì cậu cũng biết hiện tại khẳng định mình không trả được cái gì, tương lai. . . . . . Chính cậu cũng không thể bảo đảm mình có tương lai, càng không nói tới trả nợ.

Đường Nhược cũng nhìn ra khó khăn của thiếu niên, cô đánh giá thiếu niên một lần, cũng không định nhúng tay, cô không hiểu thế giới này, cũng cảm thấy trí thông minh cùng sự từng trải của mình chắc không cao đến mức có thể thấy được nội tâm một người là tốt hay xấu.

Nếu mình thật sự không hiểu, vậy toàn bộ đều giao cho Bạch Thất là được.

Một lát sau, Bạch Thất thấy thiếu niên cũng không thể nghĩ ra được lý do gì, cho nên nói: “Cậu đi xuống lầu dưới mang tám cái đầu Zombie tới cho tôi, tôi liền cho cậu một túi bánh bích quy và một chai nước khoáng, như thế nào?”

Thiếu niên ngẩng đầu, có chút khó tin: “Thật?”

Bạch Thất nói: “Mấy thứ đó đang ở dưới lầu, cậu lấy lên chẳng phải sẽ biết có phải thật hay không.”

Thiếu niên gật đầu, suy nghĩ liền xoay người đi xuống dưới lầu.

“Chờ một chút.” Đường Nhược gọi hắn lại, “Máu Zombie dường như cũng có thể lây bệnh, cậu phải cẩn thận một chút.”

Thiếu niên vừa đi, Đường Nhược liền hỏi: “Anh muốn đầu Zombie làm cái gì.”

Bạch Thất xoay người đưa cô vào phòng: “Tôi muốn biết bên trong có tinh hạch hay không.”

Đường Nhược thấy cửa đã đóng kỹ: “Tinh hạch là cái gì.”

Mấy ngày qua bọn họ luôn ở trên lầu đánh quái, cũng không nhìn thấy lúc nào Bạch Thất muốn đi chặt đầu Zombie.

“Là một thứ đồ có thể thăng cấp dị năng, Zombie cũng là dựa vào cái này để tiến hóa.” Đây tin tức sau khi anh vào trụ sở thành phố H, nghe người khác nói ra mới biết được thế nên dị năng của anh kiếp trước ở phương diện lên cấp chậm hơn người khác rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng, hai người thu thập xong, thiếu niên mang theo đầu Zombie đi tới, tốc độ của cậu rất nhanh, có điều sức lực lại không đủ, vì không để mình dính đến máu Zombie, nên cậu ta cũng từng bước từng bước thật cẩn thận mang lên lầu.

Thật ra thì con người có một lớp da bảo vệ, chỉ cần da không bị rách, không để vết thương tiếp xúc trực tiếp đến máu, bệnh độc cũng sẽ không lây nhiễm, bằng không nếu thật sự chỉ cần máu tươi chạm đến da liền lây, loài người đều thật không cần sống sót rồi.

Bạch Thất rất giữ chữ tín lấy một chai nước với bánh bích quy từ trong bọc ra đưa cho cậu ta.

Thiếu niên nhận lấy bánh bích quy, ánh mắt có chút tỏa sáng: “Anh trai, tôi có thể lấy thêm tám cái đầu Zombie để đổi bánh bích quy với anh không.”



Cậu ta còn tưởng Bạch Thất sẽ cho hắn một túi bánh bích quy nhỏ, lại không nghĩ là loại túi lớn hai mươi mấy đồng tiền trong siêu thị này.

Bạch Thất lắc đầu, nói thẳng: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi chỗ này.”

Thiếu niên mang theo bánh bích quy với nước, có chút thất vọng rời đi.

Bạch Thất chuyển tám cái đầu Zombie sang một gian phòng khác bên cạnh, thuần thục khoét mở đỉnh đầu, phát hiện bên trong thật sự đã tạo thành tinh hạch nho nhỏ, tuy nhiên tám con cũng chỉ lấy ra có ba tinh hạch.

Dưới ánh mặt trời, tinh hạch kia trong suốt bóng loáng, một chút cũng không giống đồ vật sinh ra từ sinh vật ghê tởm như Zombie này.

Hình ảnh đào đầu Zombie vừa rồi, tuy Đường Nhược có nhìn, nhưng phát hiện hình ảnh này do Bạch Thất làm ra thì không thấy kinh khủng lắm.

Tự nhiên cũng liên quan đến việc ba năm qua Bạch Thất đã thực hiện tới hơn vạn lần, thuần thục vô cùng, hiện tại anh cầm dao băng đào đầu Zombie, cũng có thể bảo đảm một giọt máu cũng không chảy ra.

Đường Nhược tò mò nhìn: “Cái này chính là tinh hạch?”

Bạch Thất ‘ ừ ’ một tiếng, dùng nước rửa sạch xong, đưa cho cô cầm một viên: “Đặt ngón tay ở bên trên, hấp thu một viên thử xem.”

Vươn một ngón trỏ khác ấn lên trên, cảm giác lạnh lẽo xẹt qua lòng bàn tay, Đường Nhược hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh như băng từ ngón trỏ truyền đến, chảy tới trái tim, sau đó Đường Nhược cảm giác được rõ ràng một tia lực lượng di động trong đầu.

“Có vẻ là thật sự hữu dụng.”

Bạch Thất cười cười, để cô thu hồi cả tinh hạch còn lại: “Cảm giác mình sử dụng dị năng mệt nhọc rồi, liền hấp thu một viên, muốn tiến hóa từ cấp một lên cấp hai, hình như là năm trăm viên tinh hạch cấp một.”

Đường Nhược lần nữa hóa thân thành cục cưng tò mò: “Tinh hạch cũng chia cấp bậc hả ?”

“Đúng vậy, Zombie cũng tiến hóa, cũng chia cấp bậc, cho nên tinh hạch cũng chia cấp bậc.”

Bạch Thất ném đầu từ trên cửa sổ xuống, định mang Đường Nhược ra bên ngoài tiến hành luyện tập thực chiến.

Bất kỳ lý luận gì cũng phải trải qua phân tích thực tế mới có khả năng có thể thực hiện.

Đương nhiên trước khi ra khỏi cửa, trước hết phải đến xem bên trong Zombie bị đánh ngày hôm qua có tinh hạch hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tận Thế Song Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook