Chương 93: Tuồng
Bạch Tiểu Trinh
08/09/2018
Khi tâm tư của Đường Nhược đang vượt qua vạn khe núi Thiên Sơn, Phan
Hiểu Huyên đi tới, lấy bánh bao ngày hôm qua mẹ mình làm từ trong không
gian ra đưa cho cô: “Tiểu Bạch nhà cậu thật tốt ah, lúc ra ngoài còn
mang bẫy muỗi theo, cậu không phát hiện, hôm qua có thật nhiều người bị
muỗi đốt thật thê thảm…”
Phan Hiểu Huyên người nói vô tình, Đường Nhược người nghe cố ý.
Hôm nay muỗi đang tiến hóa, các loại virus, không phải là có thể truyền qua đường máu?
Vô ý thức, Đường Nhược lại đưa ánh mắt dời về phía Tào tiến sĩ, bởi vì cô tin tưởng, thời điểm Phan Hiểu Huyên nói lời này với mình thì cô ta cũng đã nghe được.
Quả nhiên, tiến sĩ Tào đứng ở nơi đó, thu hồi nụ cười, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, cũng không cùng Vệ Lam nói tiếp, mà trực tiếp ra cửa, xuống lầu.
Bạch Thất thu thập xong túi ngủ cùng bẫy muỗi các loại đồ đạc, cầm chén nước đi đến. Một bên đưa tới, một bên tiếp nhận bánh bao trong tay Đường Nhược: “Phải đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn sáng.”
Cứ như vậy, hai người Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên rửa mặt tại ban công trên gian phòng tầng hai.
Đây là một tòa nhà hai tầng ở nông thôn, bên ngoài có tường vây, lúc đứng trên ban công tầng hai, vẫn có thể trông thấy sự tình khác bên ngoài, đương nhiên, phía lầu hai khác cũng có thể thấy bọn họ ở đây.
“Ai ai… Cậu xem cậu xem…” Đột nhiên, Phan HIểu Huyên dung khuỷu tay chạm Đường Nhược đứng ở một bên.
Đường Nhược chuyển mắt nhìn lại, thấy Phan Hiểu Huyên miệng đầy bọt kem đánh răng, lại đối với mình mồm miệng nói không rõ, không khỏi đưa ly nước trong tay mình cho cô: “Cậu muốn nói với mình, là vừa rồi cậu nuốt phải kem đánh răng à?”
Phan Hiểu Huyên trực tiếp dùng mu bàn tay lau bọt kem đánh răng bên ngoài miệng, hất đầu sang bên cạnh:”Cậu quản bọt kem đánh răng cái gì ah, mau xem bên kia, bên kia bên kia…”
Đường Nhược:…”
Cô gái à, chẳng lẽ cô không phát hiện ra từ lúc hai ta thân thiết hơn thì cô ngày càng phóng khoáng rồi đó.
Đường Nhược nhìn cái tay đầy bọt vô cùng thê thảm, yên lặng tránh đi, sau đó cũng nhìn theo phương hướng Phan Hiểu Huyên chỉ.
Đó là cái sân bên cạnh bọn họ, rất nhiều người ở trong sân rửa mặt, hoặc nấu bữa sáng, hoặc ăn sáng…
Nhưng mà, có một đám người ở trong sân tranh luận cái gì. Nhìn kỹ cô gái bị vây ở giữa một chút…
Đột nhiên Đường Nhược phát hiện ra, cô thấy được một cô gái kỳ ba, Tô Tiêm Ảnh.
Cô ta đang được một người đàn ông ôm vào trong ngực, rơi lệ đầy mặt.
Mà người đàn ông mặt mũi tràn đầy đau lòng ôm chặt lấy cô ta, cùng người ở phía trước giằng co.
Cùng bọn họ giằng co là một người phụ nữ chùng 30 tuổi, mặt mũi hung dữ chỉ trích cái gì.
So sánh bộ dáng của người phụ nữ kia với Tô Tiêm Ảnh đang thút thít nỉ non, càng thêm nổi bật dáng người nhu nhược của Tô Tiêm Ảnh.
Kỳ thật Đường Nhược có tinh thần lực, nghe thấy đối thoại bên kia cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng hiển nhiên cô không cần làm loại chuyện này.
Chỉ thấy Phan Hiểu Huyên miệng đầy bọt kem đánh răng đứng đó phiên dịch: “Tô Tiêm Ảnh, mày đoạt ai không được tại sao lại tới đoạt chồng của tao, mày không chịu được cô đơn à… Lão nương không đánh chết mày thì tao không gọi XXX… Mày có bản lĩnh trốn ah… Mày đồ hồ ly tinh… Mày là đồ đàn bà không biết xấu hổ, mỗi ngày bán thân mà sống, mày…”
Đường Nhược:”…”
Phan Hiểu Huyên tiếp tục:”Bây giờ là Phạm Vân Giang nói: Cô không nên nói lung tung, Tiêm Ảnh chỉ có một người đàn ông là tôi, cô cứ ngậm máu phun người như thế, coi chừng tôi tát một cái đánh chết cô, cô mới là tiện nhân, Tiêm Ảnh là cô gái đơn thuần, thiện lương nhất mà tôi từng gặp…”
Đường Nhược:”…”
“Kế tiếp Tô Tiêm Ảnh nói: Anh Vân Giang, anh không nên tranh chấp với bọn họ, em thanh giả tự thanh, chỉ cần anh tin tưởng em không có làm việc đó, em đã đủ hài long, em may mắn cỡ nào mới có thể kết bạn với anh, thích anh, sau đó ở bên anh …”
Đường Nhược:”…”
“Tiếp theo là Phạm Vân Giang nói…”
Đường Nhược cảm giác nếu mình nghe tiếp, khẳng định phải chịu trọng thương, vì vậy lên tiếng nói sang chuyện khác: “Hiểu Huyên, cậu hiểu môi ngữ à?”
Phan Hiểu Huyên cầm bàn chải đánh răng, tiếp tục hoàn thành đại kế đánh răng:” Loại chuyện này cần biết môi ngữ làm gì ah, chỉ cần nhìn xem đều có thể đoán được, trước cậu… Úc, không, là lúc ở đại học F, bạn gái Phạm Vân Giang với Tô cô nương toàn như thế, giống như đúc đấy, kế tiếp Tô cô nương sẽ nói cô gái kia mang ra chứng cớ, nói mình lúc nào câu dẫn bạn trai cô ta, nếu như không có chứng cớ, cô ta sẽ đi XX cục cáo cô gái kia phỉ bang, còn khởi tố cô ấy…”
Đường Nhược:”…”
Giống như ngực bị trúng tên, rớt vạn điểm HP.
Dùng xong bữa sang, tiếp tục đi ra.
Bên Tô cô nương, các cô cũng chỉ đứng trên ban công nhìn một trận đùa giỡn miễn phí mà thôi, không gợn nổi sóng lớn.
Ngược lại là Phan Hiểu Huyên chắc nén giận Tô cô nương lâu rồi, hơn nữa bởi vì hai người đã trải qua tuồng của Tô cô nương, kèm thêm người vốn dĩ phải là đối tượng tranh cãi với Tô cô nương nay lại trở thành người xem như mình thì Phan Hiểu Huyên cảm thấy hai người có điểm giống nhau kỳ lạ.
Cho nên, cô xem hết tuồng vui này vẫn rất hưng phấn theo từ trong phòng ra đến xe, kéo tay Đường Nhược đi trên đoạn đường này.
“Cậu xem cậu xem, những binh lính kia giống như bị muỗi cắn vậy, mặt sưng cả lên …”
“Còn có, cậu xem, bên trên chồng chất nốt muỗi đốt, thật đáng thương…”
“Ài, có người còn gãi rách cả ra, mặt đầy sẹo thì sao bây giờ, hiện tại mời dị năng Trị liệu đến chữa một lần nhưng là rất quý đấy…”
Hiện tại mặt mày xấu xí cũng không có phiền toái như trước tận thế còn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, giờ chỉ cần một hệ trị liệu là xong không lưu lại sẹo.
Trên đường đi Đường Nhược đều lẳng lặng nghe, đợi lúc mình muốn lên xe, đột nhiên mỉm cười, rất khuynh thành rồi nói: “Hiểu Huyên, rốt cục mình tin cậu là con ruột của chú Phan rồi.”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Úc!
Rãnh máu đã cạn, đập phát chết luôn rồi!
Đối với sự kiện con muỗi này, Đường Nhược vẫn còn có chút lo lắng, tranh thủ lúc ở trong xe kể chuyện này cho Bạch Thất nghe.
Bạch Thất nghe xong, từ từ nói: “Buổi tối mấy người chúng ta đừng tách ra, không để cho người khác lại gần.”
Đường Nhược đã hiểu: “Ý anh là, những người bị mấy con muỗi kia đốt sẽ lây virus, biến thành Zombie?”
Bạch Thất nói: “Sau tận thế xác thực có thể như vậy, nhưng tình huống bây giờ anh cũng không rõ ràng lắm, cái virus gây bệnh này cũng muốn đạt tới lượng nhất định mới có thể, trước mắt mà nói, anh cững không thể trăm phần trăm khẳng định.”
Điền Hải xoay đầu lại: “Anh Bạch, ý của anh là về sau chúng ta pó tay với mấy con muỗi này ư, thế nhưng mà muỗi nhỏ như vậy, lại để cho người khó lòng phòng bị, nên làm cái gì bây giờ?”
Bạch Thất nói: “Dị năng giả cũng không cần quá lo lắng, mọi người phát sốt xong đã cải biến thể chất, cho nên chỉ cần không phải bị cắn tổn thương quá nặng, tìm dị năng giả Trị liệu trị hết một lần là được.”
Bạch Thất vừa nói như vậy, bọn họ mới có chút yên lòng.
Nhưng mà quân đội cũng không phải tất cả đều thức tỉnh dị năng giả, hiện tại trong đội ngũ 1200 chiến sĩ ở bên trong chỉ có 200 dị năng giả, còn lại đều là binh lính bình thường.
Ba người đợi ở trong xe gần một giờ, lại thấy xe quân đội ở phía trước còn không có dấu hiệu khởi động.
Dị năng giả ở đằng sau đều xuống xe hỏi thăm một chút.
Phan Hiểu Huyên người nói vô tình, Đường Nhược người nghe cố ý.
Hôm nay muỗi đang tiến hóa, các loại virus, không phải là có thể truyền qua đường máu?
Vô ý thức, Đường Nhược lại đưa ánh mắt dời về phía Tào tiến sĩ, bởi vì cô tin tưởng, thời điểm Phan Hiểu Huyên nói lời này với mình thì cô ta cũng đã nghe được.
Quả nhiên, tiến sĩ Tào đứng ở nơi đó, thu hồi nụ cười, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, cũng không cùng Vệ Lam nói tiếp, mà trực tiếp ra cửa, xuống lầu.
Bạch Thất thu thập xong túi ngủ cùng bẫy muỗi các loại đồ đạc, cầm chén nước đi đến. Một bên đưa tới, một bên tiếp nhận bánh bao trong tay Đường Nhược: “Phải đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn sáng.”
Cứ như vậy, hai người Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên rửa mặt tại ban công trên gian phòng tầng hai.
Đây là một tòa nhà hai tầng ở nông thôn, bên ngoài có tường vây, lúc đứng trên ban công tầng hai, vẫn có thể trông thấy sự tình khác bên ngoài, đương nhiên, phía lầu hai khác cũng có thể thấy bọn họ ở đây.
“Ai ai… Cậu xem cậu xem…” Đột nhiên, Phan HIểu Huyên dung khuỷu tay chạm Đường Nhược đứng ở một bên.
Đường Nhược chuyển mắt nhìn lại, thấy Phan Hiểu Huyên miệng đầy bọt kem đánh răng, lại đối với mình mồm miệng nói không rõ, không khỏi đưa ly nước trong tay mình cho cô: “Cậu muốn nói với mình, là vừa rồi cậu nuốt phải kem đánh răng à?”
Phan Hiểu Huyên trực tiếp dùng mu bàn tay lau bọt kem đánh răng bên ngoài miệng, hất đầu sang bên cạnh:”Cậu quản bọt kem đánh răng cái gì ah, mau xem bên kia, bên kia bên kia…”
Đường Nhược:…”
Cô gái à, chẳng lẽ cô không phát hiện ra từ lúc hai ta thân thiết hơn thì cô ngày càng phóng khoáng rồi đó.
Đường Nhược nhìn cái tay đầy bọt vô cùng thê thảm, yên lặng tránh đi, sau đó cũng nhìn theo phương hướng Phan Hiểu Huyên chỉ.
Đó là cái sân bên cạnh bọn họ, rất nhiều người ở trong sân rửa mặt, hoặc nấu bữa sáng, hoặc ăn sáng…
Nhưng mà, có một đám người ở trong sân tranh luận cái gì. Nhìn kỹ cô gái bị vây ở giữa một chút…
Đột nhiên Đường Nhược phát hiện ra, cô thấy được một cô gái kỳ ba, Tô Tiêm Ảnh.
Cô ta đang được một người đàn ông ôm vào trong ngực, rơi lệ đầy mặt.
Mà người đàn ông mặt mũi tràn đầy đau lòng ôm chặt lấy cô ta, cùng người ở phía trước giằng co.
Cùng bọn họ giằng co là một người phụ nữ chùng 30 tuổi, mặt mũi hung dữ chỉ trích cái gì.
So sánh bộ dáng của người phụ nữ kia với Tô Tiêm Ảnh đang thút thít nỉ non, càng thêm nổi bật dáng người nhu nhược của Tô Tiêm Ảnh.
Kỳ thật Đường Nhược có tinh thần lực, nghe thấy đối thoại bên kia cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng hiển nhiên cô không cần làm loại chuyện này.
Chỉ thấy Phan Hiểu Huyên miệng đầy bọt kem đánh răng đứng đó phiên dịch: “Tô Tiêm Ảnh, mày đoạt ai không được tại sao lại tới đoạt chồng của tao, mày không chịu được cô đơn à… Lão nương không đánh chết mày thì tao không gọi XXX… Mày có bản lĩnh trốn ah… Mày đồ hồ ly tinh… Mày là đồ đàn bà không biết xấu hổ, mỗi ngày bán thân mà sống, mày…”
Đường Nhược:”…”
Phan Hiểu Huyên tiếp tục:”Bây giờ là Phạm Vân Giang nói: Cô không nên nói lung tung, Tiêm Ảnh chỉ có một người đàn ông là tôi, cô cứ ngậm máu phun người như thế, coi chừng tôi tát một cái đánh chết cô, cô mới là tiện nhân, Tiêm Ảnh là cô gái đơn thuần, thiện lương nhất mà tôi từng gặp…”
Đường Nhược:”…”
“Kế tiếp Tô Tiêm Ảnh nói: Anh Vân Giang, anh không nên tranh chấp với bọn họ, em thanh giả tự thanh, chỉ cần anh tin tưởng em không có làm việc đó, em đã đủ hài long, em may mắn cỡ nào mới có thể kết bạn với anh, thích anh, sau đó ở bên anh …”
Đường Nhược:”…”
“Tiếp theo là Phạm Vân Giang nói…”
Đường Nhược cảm giác nếu mình nghe tiếp, khẳng định phải chịu trọng thương, vì vậy lên tiếng nói sang chuyện khác: “Hiểu Huyên, cậu hiểu môi ngữ à?”
Phan Hiểu Huyên cầm bàn chải đánh răng, tiếp tục hoàn thành đại kế đánh răng:” Loại chuyện này cần biết môi ngữ làm gì ah, chỉ cần nhìn xem đều có thể đoán được, trước cậu… Úc, không, là lúc ở đại học F, bạn gái Phạm Vân Giang với Tô cô nương toàn như thế, giống như đúc đấy, kế tiếp Tô cô nương sẽ nói cô gái kia mang ra chứng cớ, nói mình lúc nào câu dẫn bạn trai cô ta, nếu như không có chứng cớ, cô ta sẽ đi XX cục cáo cô gái kia phỉ bang, còn khởi tố cô ấy…”
Đường Nhược:”…”
Giống như ngực bị trúng tên, rớt vạn điểm HP.
Dùng xong bữa sang, tiếp tục đi ra.
Bên Tô cô nương, các cô cũng chỉ đứng trên ban công nhìn một trận đùa giỡn miễn phí mà thôi, không gợn nổi sóng lớn.
Ngược lại là Phan Hiểu Huyên chắc nén giận Tô cô nương lâu rồi, hơn nữa bởi vì hai người đã trải qua tuồng của Tô cô nương, kèm thêm người vốn dĩ phải là đối tượng tranh cãi với Tô cô nương nay lại trở thành người xem như mình thì Phan Hiểu Huyên cảm thấy hai người có điểm giống nhau kỳ lạ.
Cho nên, cô xem hết tuồng vui này vẫn rất hưng phấn theo từ trong phòng ra đến xe, kéo tay Đường Nhược đi trên đoạn đường này.
“Cậu xem cậu xem, những binh lính kia giống như bị muỗi cắn vậy, mặt sưng cả lên …”
“Còn có, cậu xem, bên trên chồng chất nốt muỗi đốt, thật đáng thương…”
“Ài, có người còn gãi rách cả ra, mặt đầy sẹo thì sao bây giờ, hiện tại mời dị năng Trị liệu đến chữa một lần nhưng là rất quý đấy…”
Hiện tại mặt mày xấu xí cũng không có phiền toái như trước tận thế còn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, giờ chỉ cần một hệ trị liệu là xong không lưu lại sẹo.
Trên đường đi Đường Nhược đều lẳng lặng nghe, đợi lúc mình muốn lên xe, đột nhiên mỉm cười, rất khuynh thành rồi nói: “Hiểu Huyên, rốt cục mình tin cậu là con ruột của chú Phan rồi.”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Úc!
Rãnh máu đã cạn, đập phát chết luôn rồi!
Đối với sự kiện con muỗi này, Đường Nhược vẫn còn có chút lo lắng, tranh thủ lúc ở trong xe kể chuyện này cho Bạch Thất nghe.
Bạch Thất nghe xong, từ từ nói: “Buổi tối mấy người chúng ta đừng tách ra, không để cho người khác lại gần.”
Đường Nhược đã hiểu: “Ý anh là, những người bị mấy con muỗi kia đốt sẽ lây virus, biến thành Zombie?”
Bạch Thất nói: “Sau tận thế xác thực có thể như vậy, nhưng tình huống bây giờ anh cũng không rõ ràng lắm, cái virus gây bệnh này cũng muốn đạt tới lượng nhất định mới có thể, trước mắt mà nói, anh cững không thể trăm phần trăm khẳng định.”
Điền Hải xoay đầu lại: “Anh Bạch, ý của anh là về sau chúng ta pó tay với mấy con muỗi này ư, thế nhưng mà muỗi nhỏ như vậy, lại để cho người khó lòng phòng bị, nên làm cái gì bây giờ?”
Bạch Thất nói: “Dị năng giả cũng không cần quá lo lắng, mọi người phát sốt xong đã cải biến thể chất, cho nên chỉ cần không phải bị cắn tổn thương quá nặng, tìm dị năng giả Trị liệu trị hết một lần là được.”
Bạch Thất vừa nói như vậy, bọn họ mới có chút yên lòng.
Nhưng mà quân đội cũng không phải tất cả đều thức tỉnh dị năng giả, hiện tại trong đội ngũ 1200 chiến sĩ ở bên trong chỉ có 200 dị năng giả, còn lại đều là binh lính bình thường.
Ba người đợi ở trong xe gần một giờ, lại thấy xe quân đội ở phía trước còn không có dấu hiệu khởi động.
Dị năng giả ở đằng sau đều xuống xe hỏi thăm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.