Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 81: Cơ Hội
Miên Y Vệ
09/11/2024
Đỗ Cách ngước mắt lên.
Cánh tay cầm dao của Vương Tam nhuộm đỏ máu tươi, Liễu Diệp Đao đã sớm rơi xuống đất.
Lúc này, hắn dường như đã phát cuồng, đang ôm chặt đầu Khâu Nguyên Lãng để phát tiết cảm xúc của mình. Cái tay lành lặn còn lại thì giật băng vải trên người của Khâu Nguyên Lãng ra rồi quấn lấy vết thương của mình một cách lung tung.
“Vì sao? Ta rõ ràng đã cho ngươi cơ hội..."
Khâu Nguyên Lãng gào thét rồi giãy dụa một cách thống khổ. Vẻ mặt của hắn giống một đứa trẻ đang sợ hãi, không ngừng đánh vào lưng của Vương Tam, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
“Không cần, buông ta ra, cái tên tà ma ngươi mau buông ta ra, để cho ta đi..."
Khâu Phi Long giơ đao xông về phía Vương Tam, hắn muốn cứu phụ thân mình.
Nhìn thấy Khâu Phi Long, ánh mắt Vương Tam đỏ bừng. hắn dùng sức ôm Khâu Nguyên Lãng lên rồi chặn ngay trước mặt mình, sau đó nhe răng cười nói:
"Bảo bối, ngay cả ngươi cũng muốn giết ta sao?”
Vương Tam đã bị Khâu Nguyên Lãng đánh tới nội thương, lúc há miệng thì có thể thấy một mồm máu tươi.
Kỹ năng ‘Kiều chi sợ hãi’ đã giúp dáng vẻ hiện tại của hắn càng thêm đáng sợ, Khưu Phi Long bị doạ đến hết hồn, cộng thêm việc phụ thân mình đang bị Vương Tam đưa ra làm lá chắn nên tay chợt mềm nhũn, trường đao trên tay rơi xuống đất.
“Đừng!”
Mắt thấy cục diện vốn tốt đẹp lại bị Khâu Phi Long phá hư, Đỗ Cách giận tới ứa gan. Hắn kéo cổ Phùng Trung rồi phát động ‘Đâm Sau Lưng’, lao nhanh về phía Khâu Phi Long.
Rầm!
Hắn đá Khâu Phi Long bay xa năm thước, máu tươi phun trào trên không trung. Hắn ngã xuống đất, giãy dụa mấy cái rồi nằm im, chẳng rõ sống chết.
Khâu Nguyên Lãng bị ‘Kiều chi sợ hãi’ ảnh hưởng, hơn nữa còn bị Vương Tam xé rách miệng vết thương, vừa đau vừa sợ nên cũng hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, những người còn lại của Thiết Chưởng bang đang định xông lên vây lấy Vương Tam đều sững sốt.
Họ nơm nớp lo sợ nhìn Đỗ Cách và Vương Tam, không ai dám động, cũng không ai dám chạy.
Dân chúng vừa rồi còn đang kêu oan không dám tới gần, chỉ đứng ở xa nhìn về phía này.
Đỗ Cách buông cổ Phùng Trung ra, đi tới đón Khâu Nguyên Lãng từ trong tay Vương Tam rồi giơ cao lên:
"Nếu muốn bảo vệ chính nghĩa thì cần phải có thủ đoạn lôi đình, mọi người đừng sợ, phụ thân con Khâu gia làm xáo trộn trật tự đã bị chúng ta bắt giữ.”
“Khâu Nguyên Lãng là cựu bang chủ Thiết Chưởng bang, cao thủ nhất lưu tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm bây giờ lại giống như một miếng vải rách, bị ta tuỳ ý đùa bỡn trong tay. Khâu Phi Long luyện võ công hơn ba mươi năm, dưới tay ta lại không chịu nổi một hiệp. Vì vậy, các ngươi còn đang lo lắng cái gì? Sợ hai tên phế vật này quật khởi, thống trị vận mệnh của các ngươi một lần nữa ư?”
“Lúc đầu, hắn bị ta dùng kiếm uy hiếp, các ngươi lo sợ cũng là chuyện bình thường. nhưng bây giờ hắn đã trở thành một tên sắp chết, các ngươi còn sợ cái gì?”
“Các ngươi hẳn là đang sợ mình không có huyết tính, sợ rằng mình không thể tin vào thứ chính nghĩa mềm yếu. Nhưng bây giờ, ở đây có ta, nếu các ngươi còn không tự cứu thì tương lai, trên đời này còn ai có thể cứu các ngươi? Các hương thân. Đừng khiến trái tim chính nghĩa của ta trở nên lạnh giá. Hôm nay, ta sẽ thu kiếm lại, đồng thời sẽ để Khâu Nguyên Lãng ở tại chỗ này, để ta xem ai dám đến cứu hắn.”
“Đến đi, người nào trong lòng có hận, có gan thì đến đây, ta sẽ giúp các ngươi giải oan, chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ chính nghĩa này đến tận cùng.”
"Liễu Thành, đừng giả chết ở bên kia nữa, lại đây bảo vệ trật tự, thuận tiện tìm người xem phụ thân con Khâu gia còn có thể cứu không?”
Không cần dùng kiếm để kiềm chế Khâu Nguyên Lãng, sức mạnh của Đỗ Cách dần trở nên thông thuận. Hắn ném Khâu Nguyên Lãng lên bàn rồi bệ vệ ngồi ở phía sau.
"Sững sờ làm gì? Xếp hàng, thẩm án, từ giờ trở đi không còn Thái Thượng trưởng lão gì hết, chỉ có bang chủ Duy Hoà bang là ta.”
Bang chúng của Thiết Chưởng bang đang bị sung là nha dịch bị khí thế của Đỗ Cách làm chấn động. Cả đám cầm gậy ngắn, vội vàng chạy về vị trí rồi nhanh chóng khôi phục trật tự.
Hàn Tá, Khâu Mộc Thiên mượn cơ hội xin lỗi đã đến Lư Dương thành thương nghị đối sách chưa về, Khâu Phi Long thì chưa rõ sống chết, cao tầng của Thiết Chưởng bang chỉ còn lại một Liễu Thành. Hắn đối diện với ánh mắt của Đỗ Cách từ xa, trong lòng run lên, ngoan ngoãn đi về rồi quỳ gối ôm quyền với Đỗ Cách.
“Đường chủ Tiềm Long Đường Duy Hoà Bang Liễu Thành bái kiến bang chủ.”
Đây là đầu hàng!
Mắt Đỗ Cách sáng lên, quả nhiên chỉ dựa vào việc uy hiếp là không được. một khi hắn còn giữ Khâu Nguyên Lãng lại thì cũng chính là cho họ một hy vọng có thể lật ngược tình thế, khiến họ nghĩ rằng mình không thể khống chế được toàn cục.
Chỉ có chặt đứt tâm tư của họ, để cho họ không còn đường lui thì hắn mới có thể thật sự nắm lực lượng này vào tay để sử dụng.
Cánh tay cầm dao của Vương Tam nhuộm đỏ máu tươi, Liễu Diệp Đao đã sớm rơi xuống đất.
Lúc này, hắn dường như đã phát cuồng, đang ôm chặt đầu Khâu Nguyên Lãng để phát tiết cảm xúc của mình. Cái tay lành lặn còn lại thì giật băng vải trên người của Khâu Nguyên Lãng ra rồi quấn lấy vết thương của mình một cách lung tung.
“Vì sao? Ta rõ ràng đã cho ngươi cơ hội..."
Khâu Nguyên Lãng gào thét rồi giãy dụa một cách thống khổ. Vẻ mặt của hắn giống một đứa trẻ đang sợ hãi, không ngừng đánh vào lưng của Vương Tam, lời nói cũng trở nên lộn xộn.
“Không cần, buông ta ra, cái tên tà ma ngươi mau buông ta ra, để cho ta đi..."
Khâu Phi Long giơ đao xông về phía Vương Tam, hắn muốn cứu phụ thân mình.
Nhìn thấy Khâu Phi Long, ánh mắt Vương Tam đỏ bừng. hắn dùng sức ôm Khâu Nguyên Lãng lên rồi chặn ngay trước mặt mình, sau đó nhe răng cười nói:
"Bảo bối, ngay cả ngươi cũng muốn giết ta sao?”
Vương Tam đã bị Khâu Nguyên Lãng đánh tới nội thương, lúc há miệng thì có thể thấy một mồm máu tươi.
Kỹ năng ‘Kiều chi sợ hãi’ đã giúp dáng vẻ hiện tại của hắn càng thêm đáng sợ, Khưu Phi Long bị doạ đến hết hồn, cộng thêm việc phụ thân mình đang bị Vương Tam đưa ra làm lá chắn nên tay chợt mềm nhũn, trường đao trên tay rơi xuống đất.
“Đừng!”
Mắt thấy cục diện vốn tốt đẹp lại bị Khâu Phi Long phá hư, Đỗ Cách giận tới ứa gan. Hắn kéo cổ Phùng Trung rồi phát động ‘Đâm Sau Lưng’, lao nhanh về phía Khâu Phi Long.
Rầm!
Hắn đá Khâu Phi Long bay xa năm thước, máu tươi phun trào trên không trung. Hắn ngã xuống đất, giãy dụa mấy cái rồi nằm im, chẳng rõ sống chết.
Khâu Nguyên Lãng bị ‘Kiều chi sợ hãi’ ảnh hưởng, hơn nữa còn bị Vương Tam xé rách miệng vết thương, vừa đau vừa sợ nên cũng hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, những người còn lại của Thiết Chưởng bang đang định xông lên vây lấy Vương Tam đều sững sốt.
Họ nơm nớp lo sợ nhìn Đỗ Cách và Vương Tam, không ai dám động, cũng không ai dám chạy.
Dân chúng vừa rồi còn đang kêu oan không dám tới gần, chỉ đứng ở xa nhìn về phía này.
Đỗ Cách buông cổ Phùng Trung ra, đi tới đón Khâu Nguyên Lãng từ trong tay Vương Tam rồi giơ cao lên:
"Nếu muốn bảo vệ chính nghĩa thì cần phải có thủ đoạn lôi đình, mọi người đừng sợ, phụ thân con Khâu gia làm xáo trộn trật tự đã bị chúng ta bắt giữ.”
“Khâu Nguyên Lãng là cựu bang chủ Thiết Chưởng bang, cao thủ nhất lưu tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm bây giờ lại giống như một miếng vải rách, bị ta tuỳ ý đùa bỡn trong tay. Khâu Phi Long luyện võ công hơn ba mươi năm, dưới tay ta lại không chịu nổi một hiệp. Vì vậy, các ngươi còn đang lo lắng cái gì? Sợ hai tên phế vật này quật khởi, thống trị vận mệnh của các ngươi một lần nữa ư?”
“Lúc đầu, hắn bị ta dùng kiếm uy hiếp, các ngươi lo sợ cũng là chuyện bình thường. nhưng bây giờ hắn đã trở thành một tên sắp chết, các ngươi còn sợ cái gì?”
“Các ngươi hẳn là đang sợ mình không có huyết tính, sợ rằng mình không thể tin vào thứ chính nghĩa mềm yếu. Nhưng bây giờ, ở đây có ta, nếu các ngươi còn không tự cứu thì tương lai, trên đời này còn ai có thể cứu các ngươi? Các hương thân. Đừng khiến trái tim chính nghĩa của ta trở nên lạnh giá. Hôm nay, ta sẽ thu kiếm lại, đồng thời sẽ để Khâu Nguyên Lãng ở tại chỗ này, để ta xem ai dám đến cứu hắn.”
“Đến đi, người nào trong lòng có hận, có gan thì đến đây, ta sẽ giúp các ngươi giải oan, chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ chính nghĩa này đến tận cùng.”
"Liễu Thành, đừng giả chết ở bên kia nữa, lại đây bảo vệ trật tự, thuận tiện tìm người xem phụ thân con Khâu gia còn có thể cứu không?”
Không cần dùng kiếm để kiềm chế Khâu Nguyên Lãng, sức mạnh của Đỗ Cách dần trở nên thông thuận. Hắn ném Khâu Nguyên Lãng lên bàn rồi bệ vệ ngồi ở phía sau.
"Sững sờ làm gì? Xếp hàng, thẩm án, từ giờ trở đi không còn Thái Thượng trưởng lão gì hết, chỉ có bang chủ Duy Hoà bang là ta.”
Bang chúng của Thiết Chưởng bang đang bị sung là nha dịch bị khí thế của Đỗ Cách làm chấn động. Cả đám cầm gậy ngắn, vội vàng chạy về vị trí rồi nhanh chóng khôi phục trật tự.
Hàn Tá, Khâu Mộc Thiên mượn cơ hội xin lỗi đã đến Lư Dương thành thương nghị đối sách chưa về, Khâu Phi Long thì chưa rõ sống chết, cao tầng của Thiết Chưởng bang chỉ còn lại một Liễu Thành. Hắn đối diện với ánh mắt của Đỗ Cách từ xa, trong lòng run lên, ngoan ngoãn đi về rồi quỳ gối ôm quyền với Đỗ Cách.
“Đường chủ Tiềm Long Đường Duy Hoà Bang Liễu Thành bái kiến bang chủ.”
Đây là đầu hàng!
Mắt Đỗ Cách sáng lên, quả nhiên chỉ dựa vào việc uy hiếp là không được. một khi hắn còn giữ Khâu Nguyên Lãng lại thì cũng chính là cho họ một hy vọng có thể lật ngược tình thế, khiến họ nghĩ rằng mình không thể khống chế được toàn cục.
Chỉ có chặt đứt tâm tư của họ, để cho họ không còn đường lui thì hắn mới có thể thật sự nắm lực lượng này vào tay để sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.