Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 93: Con Nhãi Thiên Ma
Miên Y Vệ
09/11/2024
Một lão ăn mày bẩn thỉu ở bên cạnh nhìn thấy nội dung thư mời mà cũng xùy cười một tiếng:
“Số người Phùng Thất có thể sử dụng quá ít, hắn lợi hại đến mấy thì cũng thế nào? Người khác cố ý quấy rối hắn thì Duy Hòa bang kia của hắn không thể duy trì tiếp được nữa. Thiên Ma cũng chỉ như thế, đến thế giới của chúng ta thì phải tuân theo quy tắc của chúng ta.”
“Nếu như Phùng Thất chỉ có chút thủ đoạn ấy thì cũng khiến ta thật sự coi thường hắn.”
Đinh trưởng lão nói:
“Ta luôn cảm thấy hắn sẽ không đơn giản như vậy.”
“Đinh trưởng lão, ngươi lo xa rồi. Nhìn việc làm ngày hôm qua của hắn xem, không dùng bạo lực thì lại vung bạc, thủ đoạn thực sự đơn giản y như mấy tiểu hài, làm việc không để ý đến hậu quả. Theo lời hắn nói thì Thiên Ma nhất định phải làm việc theo thuộc tính của mình, căn bản không thể thực hiện ở nhân gian, quá dễ bị người ta nhìn thấu.”
Lão ăn mày nói:
“Lòng người phức tạp, thẳng tính thì không đi xa được…”
“Lão Lỗ, ngươi cảm thấy ta có nên tới hay không?”
Đinh trưởng lão hỏi.
“Ta cảm thấy nên tới, hắn còn mời người của ba môn năm phái khác nên không có lá gan lớn ta tay với tất cả mọi người đâu.”
Lão ăn mày nói:
“Chế giễu ở trong Lư Dương thành sao thú vị bằng trực tiếp, còn có thể quan sát hắn ở khoảng cách gần để xem đến cùng hắn có bị suy yếu hay không. Trưởng lão, sự hiểu biết của chúng ta đối với Thiên Ma quá ít.”
“Được, lão Lỗ, chúng ta cùng đi đi.”
Đinh trưởng lão cũng đồng ý với quan điểm của lão ăn mày, tươi cười cất thư mời đi:
“Đi xem nhãi con Thiên Ma kia làm cái quái gì?”
…
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra ở mấy môn phái khác.
Mấy môn phái khác ở Lư Dương thành liên lạc qua lại một phen, xác nhận đều nhận được thư mời nên hẹn nhau cùng đi tới Duy Hòa bang.
Ba môn năm phái không cùng một đẳng cấp với Thiết chưởng bang, chỉ mấy phần tử tàn dư của Thiết chưởng bang mà đã giày vò Phùng Thất sứt đầu mẻ trán, nên những người này tin chắc dù Phùng Thất lợi hại đến đâu thì cũng sẽ không trêu chọc nhiều môn phái như vậy cùng một lúc.
Dù sao bọn họ cũng đều dựa lưng vào một vị quái vật khổng lồ.
…
Thanh Giao bang, Huyết Đao môn, Tuyết Sơn phái, Côn Luân phái cách Lư Dương thành quá xa, phạm vi thế lực không mở rộng tới đây. Nói chính xác hơn thì Lư Dương thành chỉ có sáu môn phái bao gồm Cái Bang, Thái Sơn, Hoa Sơn, Nga Mi, Thần Quyền môn và Thiên Sơn môn.
Sáu môn phái có tổng cộng hơn mười người đến, họ ngồi trong phòng nghị sự của Duy Hòa bang mà trò chuyện vui vẻ, trao đổi cái nhìn của nhau đối với Thiên Ma, cũng không hề để lời mời của Phùng Thất ở trong lòng.
Trong chốc lát.
Ba người Đỗ Cách từ ngoài cửa đi vào.
Sắc mặt mấy người Đỗ Cách như thường, chỉ có sắc mặt Liễu Thành hơi khó coi, có thể cảm nhận rõ ràng được rằng hắn đang căng thẳng. Nhưng những người này đều dừng nói chuyện và dồn sự chú ý lên trên người ba tên Đỗ Cách, ngược lại không một ai quan tâm đến một Liễu Thành nho nhỏ.
Cho dù có thấy thì cũng không đáng kể, một tiểu đường chủ vừa mới phản chủ đột nhiên nhận ra lão bản mới của mình không đáng tin cậy, nên sầu lo cũng là chuyện bình thường.
“Bang chủ Duy Hòa bang Phùng Thất bái kiến chư vị.”
Khuôn mặt Đỗ Cách tràn đầy tươi cười, ôm quyền hành lễ về phía mọi người:
“Chư vị tiền bối đại diện cho ba môn năm phái, Duy Hòa bang mới thành lập vốn nên đến nhà thăm hỏi mới đúng. Nhưng mọi người cũng đã nghe thấy chuyện mới xảy ra rồi, Phùng mỗ lần đầu quản lí một môn phái, số thuộc hạ trong tay không đủ dùng, nên khi xử lý những chuyện này khó tránh khỏi sức đầu mẻ trán, bất đắc dĩ mới mời mọi người đến đây, có chỗ nào thất lễ thì mong chư vị tiền bối rộng lượng tha thứ.”
“Không sao.”
Đạo trưởng Thái Sơn phái vung tay, thản nhiên nói:
“Duy Hòa bang tiếp quản thế lực của Thiết chưởng bang, Phùng bang chủ trở thành chủ nhân của Lư Dương thành, nên chúng ta đến đây gặp mặt cũng là điều nên làm.”
“Đạo trưởng khách khí.”
Đỗ Cách ôm quyền đáp lễ, nhìn mọi người ở chung quanh:
“Vẫn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của chư vị?”
“Cao Dung Thái Sơn phái.”
Đạo trưởng Thái Sơn phái nói.
“Đinh Vạn Kiệt Cái Bang.”
Trưởng lão Cái Bang nói.
“Nhiếp Nông Hoa Sơn.”
Chủ sự của Hoa Sơn phái là một người trung niên, chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn Đỗ Cách một cái rồi ôm quyền lấy lệ.
“Hà Nguyên An Thần Quyền môn.”
Chủ sự Thần Quyền môn gần như cũng hơn bốn mươi tuổi, chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo, không cho Đỗ Cách sắc mặt tốt.
Môn chủ của bọn họ có quan hệ thân thiết với Khâu Nguyên Lãng, qua lại mật thiết nhất với Thiết chưởng bang trong số các phái. Phùng Thất chiếm đoạt Thiết chưởng bang với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nên tương đương với việc trêu chọc Thần Quyển môn rồi.
“Số người Phùng Thất có thể sử dụng quá ít, hắn lợi hại đến mấy thì cũng thế nào? Người khác cố ý quấy rối hắn thì Duy Hòa bang kia của hắn không thể duy trì tiếp được nữa. Thiên Ma cũng chỉ như thế, đến thế giới của chúng ta thì phải tuân theo quy tắc của chúng ta.”
“Nếu như Phùng Thất chỉ có chút thủ đoạn ấy thì cũng khiến ta thật sự coi thường hắn.”
Đinh trưởng lão nói:
“Ta luôn cảm thấy hắn sẽ không đơn giản như vậy.”
“Đinh trưởng lão, ngươi lo xa rồi. Nhìn việc làm ngày hôm qua của hắn xem, không dùng bạo lực thì lại vung bạc, thủ đoạn thực sự đơn giản y như mấy tiểu hài, làm việc không để ý đến hậu quả. Theo lời hắn nói thì Thiên Ma nhất định phải làm việc theo thuộc tính của mình, căn bản không thể thực hiện ở nhân gian, quá dễ bị người ta nhìn thấu.”
Lão ăn mày nói:
“Lòng người phức tạp, thẳng tính thì không đi xa được…”
“Lão Lỗ, ngươi cảm thấy ta có nên tới hay không?”
Đinh trưởng lão hỏi.
“Ta cảm thấy nên tới, hắn còn mời người của ba môn năm phái khác nên không có lá gan lớn ta tay với tất cả mọi người đâu.”
Lão ăn mày nói:
“Chế giễu ở trong Lư Dương thành sao thú vị bằng trực tiếp, còn có thể quan sát hắn ở khoảng cách gần để xem đến cùng hắn có bị suy yếu hay không. Trưởng lão, sự hiểu biết của chúng ta đối với Thiên Ma quá ít.”
“Được, lão Lỗ, chúng ta cùng đi đi.”
Đinh trưởng lão cũng đồng ý với quan điểm của lão ăn mày, tươi cười cất thư mời đi:
“Đi xem nhãi con Thiên Ma kia làm cái quái gì?”
…
Cảnh tượng như vậy cũng xảy ra ở mấy môn phái khác.
Mấy môn phái khác ở Lư Dương thành liên lạc qua lại một phen, xác nhận đều nhận được thư mời nên hẹn nhau cùng đi tới Duy Hòa bang.
Ba môn năm phái không cùng một đẳng cấp với Thiết chưởng bang, chỉ mấy phần tử tàn dư của Thiết chưởng bang mà đã giày vò Phùng Thất sứt đầu mẻ trán, nên những người này tin chắc dù Phùng Thất lợi hại đến đâu thì cũng sẽ không trêu chọc nhiều môn phái như vậy cùng một lúc.
Dù sao bọn họ cũng đều dựa lưng vào một vị quái vật khổng lồ.
…
Thanh Giao bang, Huyết Đao môn, Tuyết Sơn phái, Côn Luân phái cách Lư Dương thành quá xa, phạm vi thế lực không mở rộng tới đây. Nói chính xác hơn thì Lư Dương thành chỉ có sáu môn phái bao gồm Cái Bang, Thái Sơn, Hoa Sơn, Nga Mi, Thần Quyền môn và Thiên Sơn môn.
Sáu môn phái có tổng cộng hơn mười người đến, họ ngồi trong phòng nghị sự của Duy Hòa bang mà trò chuyện vui vẻ, trao đổi cái nhìn của nhau đối với Thiên Ma, cũng không hề để lời mời của Phùng Thất ở trong lòng.
Trong chốc lát.
Ba người Đỗ Cách từ ngoài cửa đi vào.
Sắc mặt mấy người Đỗ Cách như thường, chỉ có sắc mặt Liễu Thành hơi khó coi, có thể cảm nhận rõ ràng được rằng hắn đang căng thẳng. Nhưng những người này đều dừng nói chuyện và dồn sự chú ý lên trên người ba tên Đỗ Cách, ngược lại không một ai quan tâm đến một Liễu Thành nho nhỏ.
Cho dù có thấy thì cũng không đáng kể, một tiểu đường chủ vừa mới phản chủ đột nhiên nhận ra lão bản mới của mình không đáng tin cậy, nên sầu lo cũng là chuyện bình thường.
“Bang chủ Duy Hòa bang Phùng Thất bái kiến chư vị.”
Khuôn mặt Đỗ Cách tràn đầy tươi cười, ôm quyền hành lễ về phía mọi người:
“Chư vị tiền bối đại diện cho ba môn năm phái, Duy Hòa bang mới thành lập vốn nên đến nhà thăm hỏi mới đúng. Nhưng mọi người cũng đã nghe thấy chuyện mới xảy ra rồi, Phùng mỗ lần đầu quản lí một môn phái, số thuộc hạ trong tay không đủ dùng, nên khi xử lý những chuyện này khó tránh khỏi sức đầu mẻ trán, bất đắc dĩ mới mời mọi người đến đây, có chỗ nào thất lễ thì mong chư vị tiền bối rộng lượng tha thứ.”
“Không sao.”
Đạo trưởng Thái Sơn phái vung tay, thản nhiên nói:
“Duy Hòa bang tiếp quản thế lực của Thiết chưởng bang, Phùng bang chủ trở thành chủ nhân của Lư Dương thành, nên chúng ta đến đây gặp mặt cũng là điều nên làm.”
“Đạo trưởng khách khí.”
Đỗ Cách ôm quyền đáp lễ, nhìn mọi người ở chung quanh:
“Vẫn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của chư vị?”
“Cao Dung Thái Sơn phái.”
Đạo trưởng Thái Sơn phái nói.
“Đinh Vạn Kiệt Cái Bang.”
Trưởng lão Cái Bang nói.
“Nhiếp Nông Hoa Sơn.”
Chủ sự của Hoa Sơn phái là một người trung niên, chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn Đỗ Cách một cái rồi ôm quyền lấy lệ.
“Hà Nguyên An Thần Quyền môn.”
Chủ sự Thần Quyền môn gần như cũng hơn bốn mươi tuổi, chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo, không cho Đỗ Cách sắc mặt tốt.
Môn chủ của bọn họ có quan hệ thân thiết với Khâu Nguyên Lãng, qua lại mật thiết nhất với Thiết chưởng bang trong số các phái. Phùng Thất chiếm đoạt Thiết chưởng bang với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nên tương đương với việc trêu chọc Thần Quyển môn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.