Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 33: May Mà Mình Chưa Tin
Miên Y Vệ
08/11/2024
Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu với ánh mắt đầy thâm ý:
“Ta chưa thức tỉnh, có lẽ là bảo vệ chỉ là biểu hiện, không biến thành hành động. Không biết kỹ năng bảo vệ thì có thể thức tỉnh kỹ năng thăng cấp gì nữa, nếu là kỹ năng phụ trợ thì chán lắm.”
Phùng Cửu cười:
“Thất ca, dù không có kỹ năng thăng cấp thì với tố chất cơ thể và đầu óc của ngươi, có lẽ chen vào mười hạng đầu cũng không thành vấn đề. Thất ca, ta vẫn chưa kịp hỏi, hiện tại ngươi xếp thứ mấy?”
Đỗ Cách mở tư liệu cá nhân ra, nhìn hạng ngất tỏa sáng lấp lánh, thuận miệng đáp:
“Bốn mươi chín.”
Phùng Cửu khựng lại, hắn nhìn Đỗ Cách với ánh mắt hâm mộ, rồi cười gượng, nói:
“Quả nhiên lọt vào top 50, hầy, đúng là không thể ganh đua mù quáng mà! Ta bạt mạng ăn suốt một buổi tối, hành bản thân đến chết đi sống lại, vậy mà thứ hạng cũng mới ngoài hai trăm. Mà ngươi bịp bợm vài câu vu vơ đã vào hạng năm mươi. Xuất phát điểm của những đệ tử ở Bình Dân học viện bọn ta vốn đã thấp hơn đệ tử đến từ Tinh Anh học viện như ngươi rồi, không phải cố gắng là có thể đuổi kịp…”
…
CMN!
Tên này vậy mà lại không phải là đệ tử của Tinh Anh học viện, quả nhiên không thể tin vào cái mồm của hắn được.
May mà mình chưa tin…
Đỗ Cách chửi thầm một tiếng, hỏi:
“Cửu ca, ngươi không phải là đệ tử Tinh Anh học viện à? Hồi trước còn nói sẽ nghĩ cách chuyển ta từ Bình Dân học viện sang Tinh Anh học viện…”
“Thất ca…”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách với ánh mắt bất đắc dĩ:
“Ta thừa nhận trước kia ta lừa ngươi là lỗi của ta, nhưng lần này ta khai hết với ngươi. Ngươi là người tốt, ta còn định dựa hơi ngươi để vào top 10 cơ!”
“Nhưng ta thật sự xuất thân từ Bình Dân học viện.”
Đỗ Cách nói.
“Thất ca, đến lúc này rồi ngươi đừng giả vờ nữa!”
Phùng Cửu lắc đầu cười, hắn giơ gà nướng trong tay lên:
“Đây là cái gì?”
Đỗ Cách trả lời.
“Thế ngươi có muốn ăn không?”
Đỗ Cách lắc đầu.
“Lòi rồi nhé!”
Phùng Cửu há to mồm gặm gà nướng,
“Bình Dân học viện mỗi ngày đều ăn món tổng hợp ít dầu ít muối, nhìn thấy món gà nướng mỹ vị như thế này sao có thể vẫn giữ bình tình được? Chỉ có những đệ tử tinh anh học viện suốt ngày ăn thịt cá như các ngươi mới không cảm thấy hứng thú với mỹ thực trong sân mô phỏng.
Ánh mắt không thể lừa người khác được, cho dù đệ tử của Bình Dân học viện diễn giống đến đâu thì khi đối diện với thức ăn cũng không thể điềm nhiên được như ngươi! Làm gì có đệ tử bình dân nào vừa mới vào sân mô phỏng mà không ăn uống thả cửa trong đó? Ngày hôm qua, ngươi cho ta ăn bánh ngọt là ta đã nhận ra, ngươi thật sự không coi lương thực như lương thực!”
CMN!
Gà nướng thành một món ăn mỹ vị, mọi người đều ăn món tổng hợp…
Rốt cuộc bên ngoài là thế giới như thế nào?
Trước đó Đỗ Cách còn mong chờ thế giới thật, dù sao hắn vẫn luôn ảo tưởng về một thế giới với nền khoa học – công nghệ cực kỳ tiên tiến để có thể chế tạo ra trò chơi chân thật như sân mô phỏng này.
Nhưng trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên không còn mong đợi thế giới bên ngoài nữa, dường như thế giới thật không hề tốt đẹp như hắn tưởng tượng, và có vẻ như môi trường sống vô cùng khắc nghiệt…
Không biết thân phận của người bị hắn xuyên vào là dân thường hay tinh anh?
“Ngươi nói xem, những đệ tử tinh anh các ngươi vốn có cuộc sống đủ đầy, thế mà lại đến cạnh tranh với bọn ta, có phải cuộc thi quan trọng gì đâu, nhường mười hạng đầu cho bọn ta thì có sao? Cuối cùng người được hưởng vẫn là các ngươi thôi…”
Có lẽ bị gợi lên chuyện đau lòng, ngữ khí của Phùng Cửu bỗng thay đổi, khẽ oán giận, khi nhìn đến Đỗ Cách im lặng hồi lâu, hắn chợt nhận ra mình trút giận nhầm đối đối tượng, thế là cười gượng, rồi lúng túng giải thích:
“Thất ca, ta không nói ngươi, ngươi là người tốt, thật lòng chịu truyền thụ cho ta, người ta nói ở đây là những đệ tử tinh anh không coi bọn ta là con người cơ, ngươi không giống họ…”
Sự đối lập giữa dân thường và tinh anh đã nghiêm trọng đến mức đấy rồi sao?!
Đỗ Cách hơi nhíu mày, nghĩ thầm, xem ra mười vị trí đầu tiên của sân mô phỏng không chỉ là vinh dự, mà còn có thể thay đổi số phận.
“Thất ca, ngươi đừng giận. Chuyện ta định nói với ngươi chính là chuyện này. Khi đi ra ngoài lang bạt, ngươi phải ngụy trang kỹ thân phận của mình, đừng lộ liệu như khi ở Phùng phủ.”
Phùng Cửu nói:
“Trong sân mô phỏng, nhiều đệ tử bình dân căm thù đệ tử tinh anh, bất chấp việc mình bị đào thải cũng phải loại bỏ các ngươi, mà ngươi, vừa nhìn đã biết là đệ tử tinh anh, đi ra ngoài chẳng khác nào bia ngắm sống sáng lóa, rất dễ bị ám hại.”
“Ừ, ta biết rồi. Cảm ơn.”
Đỗ Cách gật đầu, nếu trước kia hắn ở đây với tâm thái chơi trò chơi, vậy thì bây giờ, sau khi biết được chân tướng của sân mô phỏng, hắn quyết định nghiêm túc.
Hắn không biết thân phận của mình ở thế giới ngoài là tinh anh hay dân thường.
Tinh anh thì không sao, nhưng nếu là dân thường thì khả năng cao hạng top 10 sẽ thay đổi số phận của hắn.
Hắn không muốn sau khi ra ngoài phải ăn món tổng hợp…
“Ta chưa thức tỉnh, có lẽ là bảo vệ chỉ là biểu hiện, không biến thành hành động. Không biết kỹ năng bảo vệ thì có thể thức tỉnh kỹ năng thăng cấp gì nữa, nếu là kỹ năng phụ trợ thì chán lắm.”
Phùng Cửu cười:
“Thất ca, dù không có kỹ năng thăng cấp thì với tố chất cơ thể và đầu óc của ngươi, có lẽ chen vào mười hạng đầu cũng không thành vấn đề. Thất ca, ta vẫn chưa kịp hỏi, hiện tại ngươi xếp thứ mấy?”
Đỗ Cách mở tư liệu cá nhân ra, nhìn hạng ngất tỏa sáng lấp lánh, thuận miệng đáp:
“Bốn mươi chín.”
Phùng Cửu khựng lại, hắn nhìn Đỗ Cách với ánh mắt hâm mộ, rồi cười gượng, nói:
“Quả nhiên lọt vào top 50, hầy, đúng là không thể ganh đua mù quáng mà! Ta bạt mạng ăn suốt một buổi tối, hành bản thân đến chết đi sống lại, vậy mà thứ hạng cũng mới ngoài hai trăm. Mà ngươi bịp bợm vài câu vu vơ đã vào hạng năm mươi. Xuất phát điểm của những đệ tử ở Bình Dân học viện bọn ta vốn đã thấp hơn đệ tử đến từ Tinh Anh học viện như ngươi rồi, không phải cố gắng là có thể đuổi kịp…”
…
CMN!
Tên này vậy mà lại không phải là đệ tử của Tinh Anh học viện, quả nhiên không thể tin vào cái mồm của hắn được.
May mà mình chưa tin…
Đỗ Cách chửi thầm một tiếng, hỏi:
“Cửu ca, ngươi không phải là đệ tử Tinh Anh học viện à? Hồi trước còn nói sẽ nghĩ cách chuyển ta từ Bình Dân học viện sang Tinh Anh học viện…”
“Thất ca…”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách với ánh mắt bất đắc dĩ:
“Ta thừa nhận trước kia ta lừa ngươi là lỗi của ta, nhưng lần này ta khai hết với ngươi. Ngươi là người tốt, ta còn định dựa hơi ngươi để vào top 10 cơ!”
“Nhưng ta thật sự xuất thân từ Bình Dân học viện.”
Đỗ Cách nói.
“Thất ca, đến lúc này rồi ngươi đừng giả vờ nữa!”
Phùng Cửu lắc đầu cười, hắn giơ gà nướng trong tay lên:
“Đây là cái gì?”
Đỗ Cách trả lời.
“Thế ngươi có muốn ăn không?”
Đỗ Cách lắc đầu.
“Lòi rồi nhé!”
Phùng Cửu há to mồm gặm gà nướng,
“Bình Dân học viện mỗi ngày đều ăn món tổng hợp ít dầu ít muối, nhìn thấy món gà nướng mỹ vị như thế này sao có thể vẫn giữ bình tình được? Chỉ có những đệ tử tinh anh học viện suốt ngày ăn thịt cá như các ngươi mới không cảm thấy hứng thú với mỹ thực trong sân mô phỏng.
Ánh mắt không thể lừa người khác được, cho dù đệ tử của Bình Dân học viện diễn giống đến đâu thì khi đối diện với thức ăn cũng không thể điềm nhiên được như ngươi! Làm gì có đệ tử bình dân nào vừa mới vào sân mô phỏng mà không ăn uống thả cửa trong đó? Ngày hôm qua, ngươi cho ta ăn bánh ngọt là ta đã nhận ra, ngươi thật sự không coi lương thực như lương thực!”
CMN!
Gà nướng thành một món ăn mỹ vị, mọi người đều ăn món tổng hợp…
Rốt cuộc bên ngoài là thế giới như thế nào?
Trước đó Đỗ Cách còn mong chờ thế giới thật, dù sao hắn vẫn luôn ảo tưởng về một thế giới với nền khoa học – công nghệ cực kỳ tiên tiến để có thể chế tạo ra trò chơi chân thật như sân mô phỏng này.
Nhưng trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên không còn mong đợi thế giới bên ngoài nữa, dường như thế giới thật không hề tốt đẹp như hắn tưởng tượng, và có vẻ như môi trường sống vô cùng khắc nghiệt…
Không biết thân phận của người bị hắn xuyên vào là dân thường hay tinh anh?
“Ngươi nói xem, những đệ tử tinh anh các ngươi vốn có cuộc sống đủ đầy, thế mà lại đến cạnh tranh với bọn ta, có phải cuộc thi quan trọng gì đâu, nhường mười hạng đầu cho bọn ta thì có sao? Cuối cùng người được hưởng vẫn là các ngươi thôi…”
Có lẽ bị gợi lên chuyện đau lòng, ngữ khí của Phùng Cửu bỗng thay đổi, khẽ oán giận, khi nhìn đến Đỗ Cách im lặng hồi lâu, hắn chợt nhận ra mình trút giận nhầm đối đối tượng, thế là cười gượng, rồi lúng túng giải thích:
“Thất ca, ta không nói ngươi, ngươi là người tốt, thật lòng chịu truyền thụ cho ta, người ta nói ở đây là những đệ tử tinh anh không coi bọn ta là con người cơ, ngươi không giống họ…”
Sự đối lập giữa dân thường và tinh anh đã nghiêm trọng đến mức đấy rồi sao?!
Đỗ Cách hơi nhíu mày, nghĩ thầm, xem ra mười vị trí đầu tiên của sân mô phỏng không chỉ là vinh dự, mà còn có thể thay đổi số phận.
“Thất ca, ngươi đừng giận. Chuyện ta định nói với ngươi chính là chuyện này. Khi đi ra ngoài lang bạt, ngươi phải ngụy trang kỹ thân phận của mình, đừng lộ liệu như khi ở Phùng phủ.”
Phùng Cửu nói:
“Trong sân mô phỏng, nhiều đệ tử bình dân căm thù đệ tử tinh anh, bất chấp việc mình bị đào thải cũng phải loại bỏ các ngươi, mà ngươi, vừa nhìn đã biết là đệ tử tinh anh, đi ra ngoài chẳng khác nào bia ngắm sống sáng lóa, rất dễ bị ám hại.”
“Ừ, ta biết rồi. Cảm ơn.”
Đỗ Cách gật đầu, nếu trước kia hắn ở đây với tâm thái chơi trò chơi, vậy thì bây giờ, sau khi biết được chân tướng của sân mô phỏng, hắn quyết định nghiêm túc.
Hắn không biết thân phận của mình ở thế giới ngoài là tinh anh hay dân thường.
Tinh anh thì không sao, nhưng nếu là dân thường thì khả năng cao hạng top 10 sẽ thay đổi số phận của hắn.
Hắn không muốn sau khi ra ngoài phải ăn món tổng hợp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.