Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 39: Minh Tranh Dễ Tránh Ám Tiễn Khó Phòng
Miên Y Vệ
08/11/2024
"Có khả năng."
Đỗ Cách gật đầu, hắn vẫn chú ý đến sự thay đổi của tổng số người trong trận mô phỏng.
Từ đêm qua đến bây giờ, trận mô phỏng còn lại hơn 650 tuyển thủ, một đêm đào thải 160 người, không thể không nói, trận mô phỏng thật sự là một cỗ máy xay thịt tàn nhẫn, không hề nhân đạo chút nào.
Cũng chỉ có hắn tương đối nhân từ, giữ lại cho Phùng Cửu một mạng, nếu không thì tối hôm qua Phùng Cửu cũng đã biến thành một thành viên trong số hơn một trăm người biến mất kia rồi.
Với tốc độ như vậy, chưa tới mười ngày nữa trận mô phỏng sẽ không còn lại mấy người.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ tốt đẹp nhất thôi, Đỗ Cách biết càng tiến hành thì tốc độ giảm quân số sẽ càng chậm, những người còn lại đều sẽ là tinh anh, họ sẽ ngụy trang và sẽ quen với cách vận dụng từ khóa mấu chốt của mình.
Phùng Cửu nói thật không sai, hành động tự làm bại lộ bản thân mình thật sự rất ngu xuẩn.
Lúc người khác ở trong chỗ bí mật gần đó, hắn chính là một bia ngắm sống sáng loáng, sẽ bị tất cả mọi người nhằm vào.
Cách đơn giản nhất để trở thành top 10 của trận mô phỏng không phải là vận dụng mấu chốt của mình đến cực hạn, mà là sống sót đến cuối cùng, đào thải tất cả mọi người ra ngoài.
Chỉ để lại mười người, dù không phải top 10 thì cũng là top 10 rồi.
Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, hắn kiêu căng ở Phùng Phủ như vậy, nhất định sẽ có người không kín miệng, tiết lộ hắn và mấu chốt của hắn ra ngoài.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, ai bảo hắn không hiểu quy tắc trò chơi chứ?
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có tới mấy trăm tuyển thủ, thế mà chỉ có hắn là chơi bài ngửa…
Thật đúng là CMN gặp quỷ mà! Điều duy nhất làm cho Đỗ Cách cảm thấy may mắn chính là trận mô phỏng này chỉ đào thải người ra, chứ người không chết được.
Nhưng đã thành người thứ nhất, lại bị đào thải, hắn không vượt qua được khúc mắc trong lòng kia, đây là một người xuyên việt kiêu ngạo, nhất định phải bảo vệ.
Cũng may tin tức ở cổ đại truyền đi khá chậm, đường lại xa nên Đỗ Cách còn có thời gian trì hoãn, cũng không đến mức phải đối mặt mấy trăm kẻ địch ngay tức khắc.
Nếu như chỉ là một người nhảy ra ngoài, Đỗ Cách cảm thấy hẳn là mình có thể ứng phó được, thân phận người xếp hạng thứ nhất của trận mô phỏng cũng không phải chỉ là đồ trang trí.
Chỉ có điều, vẫn phải nghĩ ra cách để tăng cường thực lực mới được, thực lực càng mạnh thì càng an toàn, tốt nhất có thể giống như Võ Thánh Kiều Hòa, trấn áp một thời đại…
…
Đi tới Hưng Ngọc lâu, có tiểu nhị dắt ngựa của mấy người đi, lão bản tự mình đi ra, dẫn mấy người đi vào hậu viện.
Phùng Thế Nghĩa vừa đi vừa hỏi:
"Phùng Trung, người tới vào hôm qua, có thăm dò ra mặt mày như thế nào không?"
"Có."
Phùng Trung nhìn Đỗ Cách một cái rồi gật đầu nói.
Mấy người Đỗ Cách đồng thời dừng bước, nhìn về phía chưởng quỹ.
Phùng Vân Kiệt hỏi:
"Tra được cái gì rồi?"
Phùng Trung quay sang hỏi Đỗ Cách:
"Nhị gia, vị thiếu hiệp này có vẻ hơi lạ mặt, có phải..."
"Đây là Thái thượng trưởng lão - Thất tiên sinh trong phủ chúng ta, chuyện Thiên Ma là do hắn chủ trì."
Phùng Thế Nghĩa trừng mắt liếc hắn ta một cái rồi nói:
"Không cần giấu hắn."
"Phùng Trung xin chào Thái thượng trưởng lão."
Phùng Trung vội vàng ôm quyền với Đỗ Cách, cung kính nói.
"Phùng chưởng quỹ khách khí rồi."
Đỗ Cách cười cười:
"Nói chuyện Thiên Ma chút đi!"
“Nói đến cũng khéo thật, Thiên Ma kia chính là tiểu nhị trong tiệm ta, Vương Tam.”
Phùng Trung nói:
"Mấy ngày trước, Vương Tam bị nhiễm bệnh lao, thầy lang nói không cứu được, bây giờ chỉ có thể ở nhà chờ chết thôi. Đêm qua, khi người trong phủ tới thăm dò thì tôi báo tình hình của hắn lên."
"Kết quả ngài đoán xem, Vương Tam lại nhảy nhót tưng bừng, đang tán tỉnh tiểu nha đầu nhà hàng xóm nữa, thậm chí không còn ho khan một tiếng nào. Bệnh nặng mà lại nhanh chóng khôi phục, tất cả mọi đặc điểm đều phù hợp với đoạt xá của Thiên Ma, cho nên bọn hắn mới bắt Vương Tam trở về."
"Nhưng tên kia rất mạnh miệng, sống chết cũng không thừa nhận mình được đoạt xá, chỉ nói trong nhà có một vị thầy lang ngao du bốn phương đi ngang qua, đâm cho hắn mấy cái châm, bệnh mới khỏi được, còn la hét để bọn ta đi đến miếu tìm đại sư trừ tà cho hắn. Kết quả, trong hàng xóm không ai từng thấy vị thầy lang ngao du bốn phương kia…"
"Bây giờ Vương Tam đang ở đâu?"
Đỗ Cách lập tức cảm thấy hứng thú, cắt ngang lời hắn ta và hỏi.
Phùng Trung nói:
“Điểm huyệt rồi giam trong phòng trọ rồi!”
"Trong nhà điểm danh tìm người, ta cũng không dám thả hắn ra. Nhị gia, Thiên Ma có thật không, một người bị bệnh lao, nói khỏi là khỏi rồi, chuyện này ta suy nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tà tính..."
Đỗ Cách gật đầu, hắn vẫn chú ý đến sự thay đổi của tổng số người trong trận mô phỏng.
Từ đêm qua đến bây giờ, trận mô phỏng còn lại hơn 650 tuyển thủ, một đêm đào thải 160 người, không thể không nói, trận mô phỏng thật sự là một cỗ máy xay thịt tàn nhẫn, không hề nhân đạo chút nào.
Cũng chỉ có hắn tương đối nhân từ, giữ lại cho Phùng Cửu một mạng, nếu không thì tối hôm qua Phùng Cửu cũng đã biến thành một thành viên trong số hơn một trăm người biến mất kia rồi.
Với tốc độ như vậy, chưa tới mười ngày nữa trận mô phỏng sẽ không còn lại mấy người.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ tốt đẹp nhất thôi, Đỗ Cách biết càng tiến hành thì tốc độ giảm quân số sẽ càng chậm, những người còn lại đều sẽ là tinh anh, họ sẽ ngụy trang và sẽ quen với cách vận dụng từ khóa mấu chốt của mình.
Phùng Cửu nói thật không sai, hành động tự làm bại lộ bản thân mình thật sự rất ngu xuẩn.
Lúc người khác ở trong chỗ bí mật gần đó, hắn chính là một bia ngắm sống sáng loáng, sẽ bị tất cả mọi người nhằm vào.
Cách đơn giản nhất để trở thành top 10 của trận mô phỏng không phải là vận dụng mấu chốt của mình đến cực hạn, mà là sống sót đến cuối cùng, đào thải tất cả mọi người ra ngoài.
Chỉ để lại mười người, dù không phải top 10 thì cũng là top 10 rồi.
Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, hắn kiêu căng ở Phùng Phủ như vậy, nhất định sẽ có người không kín miệng, tiết lộ hắn và mấu chốt của hắn ra ngoài.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, ai bảo hắn không hiểu quy tắc trò chơi chứ?
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có tới mấy trăm tuyển thủ, thế mà chỉ có hắn là chơi bài ngửa…
Thật đúng là CMN gặp quỷ mà! Điều duy nhất làm cho Đỗ Cách cảm thấy may mắn chính là trận mô phỏng này chỉ đào thải người ra, chứ người không chết được.
Nhưng đã thành người thứ nhất, lại bị đào thải, hắn không vượt qua được khúc mắc trong lòng kia, đây là một người xuyên việt kiêu ngạo, nhất định phải bảo vệ.
Cũng may tin tức ở cổ đại truyền đi khá chậm, đường lại xa nên Đỗ Cách còn có thời gian trì hoãn, cũng không đến mức phải đối mặt mấy trăm kẻ địch ngay tức khắc.
Nếu như chỉ là một người nhảy ra ngoài, Đỗ Cách cảm thấy hẳn là mình có thể ứng phó được, thân phận người xếp hạng thứ nhất của trận mô phỏng cũng không phải chỉ là đồ trang trí.
Chỉ có điều, vẫn phải nghĩ ra cách để tăng cường thực lực mới được, thực lực càng mạnh thì càng an toàn, tốt nhất có thể giống như Võ Thánh Kiều Hòa, trấn áp một thời đại…
…
Đi tới Hưng Ngọc lâu, có tiểu nhị dắt ngựa của mấy người đi, lão bản tự mình đi ra, dẫn mấy người đi vào hậu viện.
Phùng Thế Nghĩa vừa đi vừa hỏi:
"Phùng Trung, người tới vào hôm qua, có thăm dò ra mặt mày như thế nào không?"
"Có."
Phùng Trung nhìn Đỗ Cách một cái rồi gật đầu nói.
Mấy người Đỗ Cách đồng thời dừng bước, nhìn về phía chưởng quỹ.
Phùng Vân Kiệt hỏi:
"Tra được cái gì rồi?"
Phùng Trung quay sang hỏi Đỗ Cách:
"Nhị gia, vị thiếu hiệp này có vẻ hơi lạ mặt, có phải..."
"Đây là Thái thượng trưởng lão - Thất tiên sinh trong phủ chúng ta, chuyện Thiên Ma là do hắn chủ trì."
Phùng Thế Nghĩa trừng mắt liếc hắn ta một cái rồi nói:
"Không cần giấu hắn."
"Phùng Trung xin chào Thái thượng trưởng lão."
Phùng Trung vội vàng ôm quyền với Đỗ Cách, cung kính nói.
"Phùng chưởng quỹ khách khí rồi."
Đỗ Cách cười cười:
"Nói chuyện Thiên Ma chút đi!"
“Nói đến cũng khéo thật, Thiên Ma kia chính là tiểu nhị trong tiệm ta, Vương Tam.”
Phùng Trung nói:
"Mấy ngày trước, Vương Tam bị nhiễm bệnh lao, thầy lang nói không cứu được, bây giờ chỉ có thể ở nhà chờ chết thôi. Đêm qua, khi người trong phủ tới thăm dò thì tôi báo tình hình của hắn lên."
"Kết quả ngài đoán xem, Vương Tam lại nhảy nhót tưng bừng, đang tán tỉnh tiểu nha đầu nhà hàng xóm nữa, thậm chí không còn ho khan một tiếng nào. Bệnh nặng mà lại nhanh chóng khôi phục, tất cả mọi đặc điểm đều phù hợp với đoạt xá của Thiên Ma, cho nên bọn hắn mới bắt Vương Tam trở về."
"Nhưng tên kia rất mạnh miệng, sống chết cũng không thừa nhận mình được đoạt xá, chỉ nói trong nhà có một vị thầy lang ngao du bốn phương đi ngang qua, đâm cho hắn mấy cái châm, bệnh mới khỏi được, còn la hét để bọn ta đi đến miếu tìm đại sư trừ tà cho hắn. Kết quả, trong hàng xóm không ai từng thấy vị thầy lang ngao du bốn phương kia…"
"Bây giờ Vương Tam đang ở đâu?"
Đỗ Cách lập tức cảm thấy hứng thú, cắt ngang lời hắn ta và hỏi.
Phùng Trung nói:
“Điểm huyệt rồi giam trong phòng trọ rồi!”
"Trong nhà điểm danh tìm người, ta cũng không dám thả hắn ra. Nhị gia, Thiên Ma có thật không, một người bị bệnh lao, nói khỏi là khỏi rồi, chuyện này ta suy nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tà tính..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.