Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 37: Mượn Thế Lực Phùng Gia
Miên Y Vệ
08/11/2024
“Ta công tử, ngươi nói sai rồi. Trăm năm qua chỉ có một Võ Thành xuất hiện, không thể phục chế, nhưng sức mạnh của cá nhân chung quy có hạn, chúng ta phải học cách mượn sức mạnh của tập thể. Chúng ta có thể đi một con đường khác.”
Đỗ Cách nói.
“Sức mạnh của tập thể?”
Phùng Vân Kiệt ngớ ra.
“Đúng vậy.”
Đỗ Cách trả lời:
“Ta định thành lập một tổ chức, vì dân trừ hại, trừng ác dương thiện, dốc sức đả kích thế lực tà ác trong võ lâm, giữ gìn chính nghĩa võ lâm. Tổ chức của chúng ta sẽ thu nạp ngày càng nhiều hiệp khách chính nghĩa, cuối cùng trở nên lớn mạnh. Để cho toàn giang hồ công nhận chúng ta, khi có người công nhận thì thế lực cũng thành lập. Ta đã nghĩ xong tên tổ chức này rồi, tên là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội…”
“Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội?”
Phùng Vân Kiệt sửng sốt.
“Đúng vậy.”
Đỗ Cách nói:
“Bảo vệ hòa bình võ lâm, chủ trương chính nghĩa giang hồ, tên gọi tắt là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội.”
“Vậy thì chúng ta đi đâu hấp dẫn hiệp khách chính nghĩa?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Thất tiên sinh, tổ chức tên là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội đã thoát ly quan hệ với Phùng gia rồi đúng không.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
Giọng của hai người họ gần như vang lên cùng một lúc.
Một giọng nói tràn đầy nghi ngờ, một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.
Phùng Vân Kiệt sực hiểu ra, hắn cau mày nhìn Đỗ Cách.
Trương Hàn liếc Đỗ Cách, lặng lẽ giục ngựa chặn lối đi sau lưng hắn.
Ba người Phùng gia bao vây Đỗ Cách, loáng thoáng ngăn chặn mọi lối thoát của hắn.
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, nói tiếp:
“Thất tiên sinh, không định mượn thế lực của Phùng gia để trục lợi cho mình à?”
“Nhị đương gia, ngươi xem thường ta rồi.”
Đỗ Cách cứ như không hiểu được tình cảnh của mình hiện giờ, hắn cười nói:
“Một thế gia võ lâm, hoặc một môn phái, muốn đặt chân hoặc nổi danh ở thế giới này, dựa vào đâu? Võ công ư?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Đương nhiên, võ công là cái gốc để lập thân, không thể phủ nhận điều này được.”
Đỗ Cách mỉm cười, nói:
“Nhưng ngoại trừ võ công, còn có đặc điểm khác. Ta hỏi các ngươi, tại sao Cái Bang lại là bang phái hàng đầu?”
“Ăn mày trong thiên hạ nhiều?”
Phùng Vân Kiệt nói với vẻ khó hiểu.
“Đúng, đó là một phương diện.”
Đỗ Cách nhìn bọn họ với ánh mắt tán thưởng, rồi hắn nói tiếp:
“Yêu cầu thấp, chỉ cần là ăn mày thì đều có thể gia nhập Cái Bang, đó là sự nhất trí về nghề nghiệp; từ vô đại đến cửu đại, cấp bậc thăng cấp rõ càng, ấy là có con đường thăng cấp thích hợp; sau khi gia nhập Cái Bang, cho dù là dân lưu lạc thì cũng được bảo đảm về điều kiện sống và sự an toàn cơ bản, ấy là hậu cần đến nơi đến chốn…”
Hắn tạm dừng:
“Đó chính là điểm đặc sắc của Cái Bang, khi có người muốn động vào Cái Bang thì phải suy xét xem mình có thể trêu chọc thế lực khổng lồ ấy không. Những môn khác cũng giống như vậy, như phái Thái Sơn, thành viên của bọn họ đều là đạo sĩ, chiếm giữ danh tiếng về tôn giáo, như Tào Bang lũng đoạn vận tải đường thủy vậy. Mà Phùng gia có gì?”
Phùng Vân Kiệt trầm tư.
“Tam công tử, ngươi thậm chí không có được một biệt danh để xưng hô trong chốn giang hồ đúng không?”
Đỗ Cách cười hỏi.
Phùng Vân Kiệt lắc đầu một cách xấu hổ.
“Vậy ngươi có tìm ra được điểm chung của những môn phái có tiếng tăm ấy không?”
Phùng Vân Kiệt lại lắc đầu.
“Đặc sắc, quan niệm, tín ngưỡng.”
Đỗ cách nói:
“Cái Bang duy trì tính hoàn chỉnh của nghề nghiệp, Thái Sơn đảm bảo tính hoàn chỉnh của tín ngưỡng, phái Nga Mi đều là nữ, đảm bảo tính hoàn chỉnh về giới tính; Huyết Đao môn có sát thủ, bảo đảm nhu cầu của những người với tâm lý đặc biệt; những điểm đặc sắc ấy tự nhiên sẽ hấp dẫn nhóm người tương tự gia nhập.
Vì vậy, Phùng gia phải dựng nên đặc sắc của riêng mình, chỉ có như vậy mới coi như đặt bước tiến đầu tiên trên con đường tạo nên gia tộc trăm năm, thậm chí là nghìn năm. Bằng không, cho dù ta lấy được bí tịch cho Phùng gia, chiêu mộ nhiều Thiên Ma thì cũng chỉ là nhà giàu xổi ở huyện thôi. Một cơn bão ập tới, có lẽ chẳng còn sót lại gì cả.”
“Nhưng việc này thì liên quan gì đến Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội? Chúng ta có thể bắt đầu từ Phùng gia mà!”
Phùng Thế Nghĩa nói.
“Nhị đương gia, một gia tộc nho nhỏ khởi xướng lời kêu gọi như thế thì sẽ không thu hút được ai. Nhưng nếu đó là một tổ chức mới xuất hiện thì lại khác.”
Đỗ Cách phấn chấn:
“Đấy gọi là thâu tóm ngược dòng, chia ra để phát triển. Chúng ta làm từ đầu, không dính dáng đến bất kỳ thế lực nào trên giang hồ, sau khi có được danh tiếng và uy tín, Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội được giang hồ công nhận, đến lúc đó Phùng gia lại đi vào, lẽ nào không phải là Phùng gia sao? Đôi khi thế lực lớn không nhất định phải lộ mặt bên ngoài.”
“Quan niệm của Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội là gì?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
Đỗ Cách nói.
“Sức mạnh của tập thể?”
Phùng Vân Kiệt ngớ ra.
“Đúng vậy.”
Đỗ Cách trả lời:
“Ta định thành lập một tổ chức, vì dân trừ hại, trừng ác dương thiện, dốc sức đả kích thế lực tà ác trong võ lâm, giữ gìn chính nghĩa võ lâm. Tổ chức của chúng ta sẽ thu nạp ngày càng nhiều hiệp khách chính nghĩa, cuối cùng trở nên lớn mạnh. Để cho toàn giang hồ công nhận chúng ta, khi có người công nhận thì thế lực cũng thành lập. Ta đã nghĩ xong tên tổ chức này rồi, tên là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội…”
“Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội?”
Phùng Vân Kiệt sửng sốt.
“Đúng vậy.”
Đỗ Cách nói:
“Bảo vệ hòa bình võ lâm, chủ trương chính nghĩa giang hồ, tên gọi tắt là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội.”
“Vậy thì chúng ta đi đâu hấp dẫn hiệp khách chính nghĩa?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Thất tiên sinh, tổ chức tên là Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội đã thoát ly quan hệ với Phùng gia rồi đúng không.”
Phùng Thế Nghĩa nói.
Giọng của hai người họ gần như vang lên cùng một lúc.
Một giọng nói tràn đầy nghi ngờ, một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.
Phùng Vân Kiệt sực hiểu ra, hắn cau mày nhìn Đỗ Cách.
Trương Hàn liếc Đỗ Cách, lặng lẽ giục ngựa chặn lối đi sau lưng hắn.
Ba người Phùng gia bao vây Đỗ Cách, loáng thoáng ngăn chặn mọi lối thoát của hắn.
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, nói tiếp:
“Thất tiên sinh, không định mượn thế lực của Phùng gia để trục lợi cho mình à?”
“Nhị đương gia, ngươi xem thường ta rồi.”
Đỗ Cách cứ như không hiểu được tình cảnh của mình hiện giờ, hắn cười nói:
“Một thế gia võ lâm, hoặc một môn phái, muốn đặt chân hoặc nổi danh ở thế giới này, dựa vào đâu? Võ công ư?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Đương nhiên, võ công là cái gốc để lập thân, không thể phủ nhận điều này được.”
Đỗ Cách mỉm cười, nói:
“Nhưng ngoại trừ võ công, còn có đặc điểm khác. Ta hỏi các ngươi, tại sao Cái Bang lại là bang phái hàng đầu?”
“Ăn mày trong thiên hạ nhiều?”
Phùng Vân Kiệt nói với vẻ khó hiểu.
“Đúng, đó là một phương diện.”
Đỗ Cách nhìn bọn họ với ánh mắt tán thưởng, rồi hắn nói tiếp:
“Yêu cầu thấp, chỉ cần là ăn mày thì đều có thể gia nhập Cái Bang, đó là sự nhất trí về nghề nghiệp; từ vô đại đến cửu đại, cấp bậc thăng cấp rõ càng, ấy là có con đường thăng cấp thích hợp; sau khi gia nhập Cái Bang, cho dù là dân lưu lạc thì cũng được bảo đảm về điều kiện sống và sự an toàn cơ bản, ấy là hậu cần đến nơi đến chốn…”
Hắn tạm dừng:
“Đó chính là điểm đặc sắc của Cái Bang, khi có người muốn động vào Cái Bang thì phải suy xét xem mình có thể trêu chọc thế lực khổng lồ ấy không. Những môn khác cũng giống như vậy, như phái Thái Sơn, thành viên của bọn họ đều là đạo sĩ, chiếm giữ danh tiếng về tôn giáo, như Tào Bang lũng đoạn vận tải đường thủy vậy. Mà Phùng gia có gì?”
Phùng Vân Kiệt trầm tư.
“Tam công tử, ngươi thậm chí không có được một biệt danh để xưng hô trong chốn giang hồ đúng không?”
Đỗ Cách cười hỏi.
Phùng Vân Kiệt lắc đầu một cách xấu hổ.
“Vậy ngươi có tìm ra được điểm chung của những môn phái có tiếng tăm ấy không?”
Phùng Vân Kiệt lại lắc đầu.
“Đặc sắc, quan niệm, tín ngưỡng.”
Đỗ cách nói:
“Cái Bang duy trì tính hoàn chỉnh của nghề nghiệp, Thái Sơn đảm bảo tính hoàn chỉnh của tín ngưỡng, phái Nga Mi đều là nữ, đảm bảo tính hoàn chỉnh về giới tính; Huyết Đao môn có sát thủ, bảo đảm nhu cầu của những người với tâm lý đặc biệt; những điểm đặc sắc ấy tự nhiên sẽ hấp dẫn nhóm người tương tự gia nhập.
Vì vậy, Phùng gia phải dựng nên đặc sắc của riêng mình, chỉ có như vậy mới coi như đặt bước tiến đầu tiên trên con đường tạo nên gia tộc trăm năm, thậm chí là nghìn năm. Bằng không, cho dù ta lấy được bí tịch cho Phùng gia, chiêu mộ nhiều Thiên Ma thì cũng chỉ là nhà giàu xổi ở huyện thôi. Một cơn bão ập tới, có lẽ chẳng còn sót lại gì cả.”
“Nhưng việc này thì liên quan gì đến Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội? Chúng ta có thể bắt đầu từ Phùng gia mà!”
Phùng Thế Nghĩa nói.
“Nhị đương gia, một gia tộc nho nhỏ khởi xướng lời kêu gọi như thế thì sẽ không thu hút được ai. Nhưng nếu đó là một tổ chức mới xuất hiện thì lại khác.”
Đỗ Cách phấn chấn:
“Đấy gọi là thâu tóm ngược dòng, chia ra để phát triển. Chúng ta làm từ đầu, không dính dáng đến bất kỳ thế lực nào trên giang hồ, sau khi có được danh tiếng và uy tín, Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội được giang hồ công nhận, đến lúc đó Phùng gia lại đi vào, lẽ nào không phải là Phùng gia sao? Đôi khi thế lực lớn không nhất định phải lộ mặt bên ngoài.”
“Quan niệm của Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội là gì?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.