Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 83: Nói Dối Không Chớp Mắt
Miên Y Vệ
09/11/2024
Vừa đấm vừa xoa, vừa ban ơn vừa uy hiếp, Đỗ Cách dùng lòng dạ Bồ Tát và thủ đoạn lỗi lạc ổn định thế cục của Thiết Chưởng Bang.
Tối hôm qua, đại phu lại bị gọi đến chẩn đoán tình trạng vết thương cho phụ thân con lão bang chủ, đại phu vừa chẩn bệnh vừa lẩm bẩm:
“Cứ tiếp tục thế này thì thành tàn phế thôi, cần gì chứ? Quý trọng thân thể của mình không tốt hơn sao?”
Đỗ Cách đi đến bên cạnh đại phu, hỏi:
“Đại phu, Khâu bang chủ còn có khả năng cứu chữa không?”
“Khâu bang chủ cường tráng, cứu thì cứu được, nhưng cần phải dưỡng bệnh ít nhất hai năm mới có thể khôi phục.”
Đại phu nhìn Đỗ Cách, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng hắn vẫn trả lời một cách thành thật:
“Dù cứu được thì võ công của lão bang chủ cũng không thể khôi phục như ban đầu.”
“Cứu, dốc toàn lực cứu chữa, nhất định phải cứu sống phụ thân con họ. Không có lão bang chủ thì không có Duy Hòa Bang hiện tại. Phùng Thất không phải người tà ác, ta tuân theo chính nghĩa dừng chân ở nhân gian, không làm việc ác như giết người cướp của được. Lão bang chủ hiểu lầm ta rồi!”
Đỗ Cách nhìn Khâu Nguyên Lãng với ánh mắt thương tiếc, rồi hắn chắp tay với đại phu và nói:
“Đại phu, nhất định phải cứu sống lão bang chủ, ta muốn hắn nhìn thấy Thiết Chưởng Bang hắn vất vả thành lập không biến mất, mà chỉ thay đổi tên, hơn nữa sẽ càng ngày càng phồn thịnh trước sự bảo vệ của ta.”
Làm sao ngươi có thể nói dối không chớp mắt như thế hả?
Cứu sống họ là để kiềm chế mấy đứa nhi tử của Khâu Nguyên Lãng!
Khóe mắt của đại phu giật nhẹ, hắn thờ dài bất đắc dĩ, tuy hắn nhìn thấu mọi việc, nhưng một thầy thuốc muốn sống lâu thì điều quan trọng nhất là đừng quan tâm chuyện không nên quan tâm. Vì thế hắn cúi đầu chữa trị vết thương cho phụ thân con Khâu Nguyên Lãng:
“Ta biết rồi.”
Ở một phía khác, Liễu Thành sai người mang từng rương vàng bạc đến, hắn mở nắp rương, bày ra trước mặt mọi người hào quang lóng lánh, Thiết Chưởng Bang lũng đoạn thủy vận, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Có tiền mua tiên cũng được, có tiền có thể khiến người khác kêu oan.
Từ xưa đến nay, bị oan mắc vạ chỉ khiến người ta cửa nát nhà tan, chưa bao giờ có chuyện nhờ đó mà phát tài.
Nhưng dân chúng ở thế giới này bị ức hiếp trong thời gian dài, ngoại trừ ông cụ què lần trước có thù sâu oán nặng thì đối với những người khác mà nói, bạc là thứ tốt, có thể xoa dịu mọi vết thương.
Huống hồ Đỗ Cách quyết đoán thừa nhận hắn là bang chủ Duy Hòa Bang ngay trước mặt mọi người, hiển nhiên không chỉ tạo dựng danh tiếng rồi đi, mà còn cho họ một viên thuốc an thần.
Dân chúng vừa mới sợ hãi chạy đi lại ùn ùn kéo đến, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn trước.
Đỗ Cách vui sướng làm quan thanh liêm một lần nữa, phân phát vàng bạc cho những người bị hại, hưởng thụ lợi ích nhờ bảo vệ hòa bình mang lại.
…
“Lão Viên, thấy rõ không?”
Bảy trưởng lão của Cái Bang hỏi ăn xin trung niên bên cạnh:
“Phùng Thất dùng thân pháp gì đạp bay Khâu Phi Long?”
Tầm mắt của ăn xin tên là lão Viên vẫn luôn quan sát Đỗ Cách, hắn lắc đầu:
“Đinh trưởng lão, với năng lực của ngài còn không thấy rõ thì làm sao ta thấy được. Ta chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, hắn đã vọt phi qua rồi, có lẽ hắn là ma quỷ thật đây! May mà người trêu chọc hắn là Thiết chưởng Bang, nếu không hắn nhằm vào chúng ta thì với bản lĩnh của hắn, phân đàn ở Lư Dương thành này ngoài trưởng lão ngài đây ra, e rằng không một ai có thể thoát khỏi tay hắn.”
“Ngươi đánh giá cao ta quá rồi, đến cả Khâu Nguyên Lãng còn bại bởi hắn thì ta làm sao có thể thắng được?”
Vẻ mặt của Đinh trưởng lão cực kỳ nghiêm túc, xen lẫn vẻ vui mừng:
“Nhưng với võ công của hắn, có lẽ hắn chướng mắt một phân đàn nho nhỏ của chúng ta.”
“Dù hắn để mắt thì cũng không dám dây vào chúng ta đâu. Dù sao chúng ta là đại bang phái số một thiên hạ, trêu chọc chúng ta thì dựa vào số người đè chết hắn.”
Lão Viên nói.
“Thiết Chưởng Bang lắm người như thế mà đã đè chết hắn chưa?”
Đinh trưởng lão hừ lạnh:
“Khâu Nguyên Lãng sống hay chết còn chưa rõ, bang phái như rắn mất đầu, Thiết Chưởng Bang lớn mạnh thế kia mà vẫn thay hình đổi dạng vì dăm ba câu của hắn đấy thôi. Khi tu luyện võ công đến trình độ như hắn, không thể dùng số lượng người đông đảo đè chết hắn được nữa. Vốn dĩ ta còn nửa tin nửa ngờ về việc họ có phải Thiên Ma hay không, bây giờ thì chắc chắn tám chín phần mười rồi.”
“Đúng vậy, người bình thường không thể nào làm được như vậy, cái kẻ đùa bỡn nhân tâm đi cùng hắn cũng là một kẻ điên.”
Lão Viên nói:
“Còn cả Phùng Thất, trông hắn giống như đang mua chuộc lòng người, nhưng việc hắn làm đâu phù hợp với lẽ thường. Khi Võ thánh nhân Kiều Hòa nổi danh, hắn toàn kết bạn với môn phái giang hồ, nhưng Phùng Thất lại ra tay giúp dân chúng, thế thì được ích lợi gì? Một khi gặp nguy hiểm, những người dân bình thường ấy có thể góp sức mình giúp đỡ hắn sao? Có lẽ chỉ có thuộc tính bảo vệ mà hắn nói mới có thể giải thích cho những hành động của hắn, dù hắn muốn làm hoàng đế thì cũng phải có được sự ủng hộ của tam môn ngũ phái trước đã!”
Tối hôm qua, đại phu lại bị gọi đến chẩn đoán tình trạng vết thương cho phụ thân con lão bang chủ, đại phu vừa chẩn bệnh vừa lẩm bẩm:
“Cứ tiếp tục thế này thì thành tàn phế thôi, cần gì chứ? Quý trọng thân thể của mình không tốt hơn sao?”
Đỗ Cách đi đến bên cạnh đại phu, hỏi:
“Đại phu, Khâu bang chủ còn có khả năng cứu chữa không?”
“Khâu bang chủ cường tráng, cứu thì cứu được, nhưng cần phải dưỡng bệnh ít nhất hai năm mới có thể khôi phục.”
Đại phu nhìn Đỗ Cách, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng hắn vẫn trả lời một cách thành thật:
“Dù cứu được thì võ công của lão bang chủ cũng không thể khôi phục như ban đầu.”
“Cứu, dốc toàn lực cứu chữa, nhất định phải cứu sống phụ thân con họ. Không có lão bang chủ thì không có Duy Hòa Bang hiện tại. Phùng Thất không phải người tà ác, ta tuân theo chính nghĩa dừng chân ở nhân gian, không làm việc ác như giết người cướp của được. Lão bang chủ hiểu lầm ta rồi!”
Đỗ Cách nhìn Khâu Nguyên Lãng với ánh mắt thương tiếc, rồi hắn chắp tay với đại phu và nói:
“Đại phu, nhất định phải cứu sống lão bang chủ, ta muốn hắn nhìn thấy Thiết Chưởng Bang hắn vất vả thành lập không biến mất, mà chỉ thay đổi tên, hơn nữa sẽ càng ngày càng phồn thịnh trước sự bảo vệ của ta.”
Làm sao ngươi có thể nói dối không chớp mắt như thế hả?
Cứu sống họ là để kiềm chế mấy đứa nhi tử của Khâu Nguyên Lãng!
Khóe mắt của đại phu giật nhẹ, hắn thờ dài bất đắc dĩ, tuy hắn nhìn thấu mọi việc, nhưng một thầy thuốc muốn sống lâu thì điều quan trọng nhất là đừng quan tâm chuyện không nên quan tâm. Vì thế hắn cúi đầu chữa trị vết thương cho phụ thân con Khâu Nguyên Lãng:
“Ta biết rồi.”
Ở một phía khác, Liễu Thành sai người mang từng rương vàng bạc đến, hắn mở nắp rương, bày ra trước mặt mọi người hào quang lóng lánh, Thiết Chưởng Bang lũng đoạn thủy vận, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Có tiền mua tiên cũng được, có tiền có thể khiến người khác kêu oan.
Từ xưa đến nay, bị oan mắc vạ chỉ khiến người ta cửa nát nhà tan, chưa bao giờ có chuyện nhờ đó mà phát tài.
Nhưng dân chúng ở thế giới này bị ức hiếp trong thời gian dài, ngoại trừ ông cụ què lần trước có thù sâu oán nặng thì đối với những người khác mà nói, bạc là thứ tốt, có thể xoa dịu mọi vết thương.
Huống hồ Đỗ Cách quyết đoán thừa nhận hắn là bang chủ Duy Hòa Bang ngay trước mặt mọi người, hiển nhiên không chỉ tạo dựng danh tiếng rồi đi, mà còn cho họ một viên thuốc an thần.
Dân chúng vừa mới sợ hãi chạy đi lại ùn ùn kéo đến, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn trước.
Đỗ Cách vui sướng làm quan thanh liêm một lần nữa, phân phát vàng bạc cho những người bị hại, hưởng thụ lợi ích nhờ bảo vệ hòa bình mang lại.
…
“Lão Viên, thấy rõ không?”
Bảy trưởng lão của Cái Bang hỏi ăn xin trung niên bên cạnh:
“Phùng Thất dùng thân pháp gì đạp bay Khâu Phi Long?”
Tầm mắt của ăn xin tên là lão Viên vẫn luôn quan sát Đỗ Cách, hắn lắc đầu:
“Đinh trưởng lão, với năng lực của ngài còn không thấy rõ thì làm sao ta thấy được. Ta chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, hắn đã vọt phi qua rồi, có lẽ hắn là ma quỷ thật đây! May mà người trêu chọc hắn là Thiết chưởng Bang, nếu không hắn nhằm vào chúng ta thì với bản lĩnh của hắn, phân đàn ở Lư Dương thành này ngoài trưởng lão ngài đây ra, e rằng không một ai có thể thoát khỏi tay hắn.”
“Ngươi đánh giá cao ta quá rồi, đến cả Khâu Nguyên Lãng còn bại bởi hắn thì ta làm sao có thể thắng được?”
Vẻ mặt của Đinh trưởng lão cực kỳ nghiêm túc, xen lẫn vẻ vui mừng:
“Nhưng với võ công của hắn, có lẽ hắn chướng mắt một phân đàn nho nhỏ của chúng ta.”
“Dù hắn để mắt thì cũng không dám dây vào chúng ta đâu. Dù sao chúng ta là đại bang phái số một thiên hạ, trêu chọc chúng ta thì dựa vào số người đè chết hắn.”
Lão Viên nói.
“Thiết Chưởng Bang lắm người như thế mà đã đè chết hắn chưa?”
Đinh trưởng lão hừ lạnh:
“Khâu Nguyên Lãng sống hay chết còn chưa rõ, bang phái như rắn mất đầu, Thiết Chưởng Bang lớn mạnh thế kia mà vẫn thay hình đổi dạng vì dăm ba câu của hắn đấy thôi. Khi tu luyện võ công đến trình độ như hắn, không thể dùng số lượng người đông đảo đè chết hắn được nữa. Vốn dĩ ta còn nửa tin nửa ngờ về việc họ có phải Thiên Ma hay không, bây giờ thì chắc chắn tám chín phần mười rồi.”
“Đúng vậy, người bình thường không thể nào làm được như vậy, cái kẻ đùa bỡn nhân tâm đi cùng hắn cũng là một kẻ điên.”
Lão Viên nói:
“Còn cả Phùng Thất, trông hắn giống như đang mua chuộc lòng người, nhưng việc hắn làm đâu phù hợp với lẽ thường. Khi Võ thánh nhân Kiều Hòa nổi danh, hắn toàn kết bạn với môn phái giang hồ, nhưng Phùng Thất lại ra tay giúp dân chúng, thế thì được ích lợi gì? Một khi gặp nguy hiểm, những người dân bình thường ấy có thể góp sức mình giúp đỡ hắn sao? Có lẽ chỉ có thuộc tính bảo vệ mà hắn nói mới có thể giải thích cho những hành động của hắn, dù hắn muốn làm hoàng đế thì cũng phải có được sự ủng hộ của tam môn ngũ phái trước đã!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.