Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 29: Sao Có Thể Trở Thành Thiên Hạ Vô Địch Ngay Được?
Miên Y Vệ
08/11/2024
Dựa vào tốc độ và sức mạnh, Đỗ Cách có thể miễn cưỡng chiến thắng trưởng tử Phùng gia, Phùng Vân Minh, ngươi đã tập võ hơn hai mươi năm, tam công tử Phùng Vân Kiệt cũng chỉ có thể đánh với hắn ba chiêu.
Nhưng gặp được mấy người Phùng Thế Nghĩa có nội lực thâm hậu thì Đỗ Cách lập tức rơi xuống hạ phong ngay.
Bởi vì nội lực cũng sẽ làm tăng lên sức mạnh và tốc độ, càng miễn bàn đến mấy người Phùng Thế Nghĩa còn có mấy chục năm kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu, hai thứ này không phải chỉ dựa vào tố chất cơ thể là có thể đền bù...
Đương nhiên, tiền đề là đối phương còn chưa sử dụng công pháp khinh công.
Một khi họ chạy tới chạy lui, Đỗ Cách sẽ không làm gì được họ, cho dù tố chất cơ thể có mạnh hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được pháp tắc vật lý, nhưng nội lực lại có thể.
Nội lực khốn nạn!
Nhưng mà khi Phùng Vân Minh dùng khinh công đánh với Đỗ Cách, phần lớn đều chỉ dùng để né tránh
Các giác quan của Đỗ Cách đều rất nhanh nhạy, tốc độ còn nhanh, cho dù họ có bay lên thì muốn đánh hắn cũng không dễ dàng gì.
Có lẽ thế giới này có võ công có thể làm chân khí phóng ra ngoài, nhưng hiển nhiên một gia tộc nhỏ như Phùng gia sẽ không có được nó.
Dưới tình huống ai cũng không đánh lại ai, chỉ có thể thi đấu sức chịu đựng, vậy thì Đỗ Cách vẫn chiếm ưu thế, thế giới thấp võ, không có ai có thể bay trên trời mãi được, huống chi khinh công còn khá tốn nội lực.
Dựa theo lý luận, khi gặp được đối thủ giống như con khỉ thế này, chỉ cần Đỗ Cách sẵn sàng lãng phí thời gian thì người thắng vẫn cứ là hắn...
Nhưng hiển nhiên đây không phải là kết quả mà Đỗ Cách muốn.
Trong lúc đánh nhau, người khác bay vèo vèo trên trời, hắn lại chỉ có thể chạy dưới đất đuổi theo, không ưu nhã chút nào.
Hắn không muốn làm một chiếc xe tăng lục địa, nếu muốn làm thì cũng phải làm một cỗ máy toàn năng hải lục không mới được.
…
Nhìn người Phùng gia ở trong sân, Đỗ Cách thầm thở dài, xem ra, nếu muốn lăn lộn trong thế giới này thì nhất định phải lên kế hoạch học võ mới được.
Ai mà biết hắn sẽ ở lại trong khu mô phỏng này bao lâu chứ?
Đương nhiên.
Cũng không thể bỏ qua giữ gìn và đâm sau lưng, đó là căn bản để hắn an cư lạc nghiệp, hắn vẫn chưa khai thác hết toàn bộ hai từ khóa này...
Lấy được hạng nhất của khu mô phỏng, Đỗ Cách vốn dĩ có chút lâng lâng, bắt đầu có chút khinh thường anh hùng trong thiên hạ, nhưng sau khi tỉ thí xong lần này, hắn lại điều chỉnh lại tâm thái, không kiêu ngạo không sốt ruột, trở nên khiêm tốn cẩn thận.
Đến cả thôn trưởng của thôn tân thủ còn đánh không lại, có gì hay mà kiêu ngạo chứ?
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, hắn mới xuyên không đến đây được ba bốn tiếng đồng hồ, sao có thể trở thành thiên hạ vô địch ngay được chứ?
...
Lại không ngờ rằng, Đỗ Cách không hài lòng về bản thân, nhưng mắt của mấy người Phùng Thế Nhân đã đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu từ lâu.
Nhất là sau khi họ nghiệm chứng trong cơ thể của Đỗ Cách không có nội lực, ánh mắt hâm mộ ghen tị hận kia giống như muốn nuốt sống Đỗ Cách.
Trời thấy còn thương.
Họ cực khổ luyện công hai ba mươi năm, lại còn không bằng Thiên Ma lải nhải hai canh giờ, chỉ hai canh giờ thôi, vậy mà đã từ một tên ma ốm biến thành kỳ tài có thiên phú luyện võ dị bẩm...
Phùng Thất làm cái gì?
Ngoại trừ vạch ra một tương lai sáng lạn cho họ ra, hắn chưa từng làm cái gì khác, điểm quan trọng nhất trong kế hoạch còn cần người Phùng gia họ đi chấp hành.
Kết quả thì sao?
Phùng gia chưa nhìn thấy bất cứ lợi ích gì, thực lực của Phùng Thất lại tăng vèo vèo lên, họ phải đi tìm ai để lý luận đây?
...
Nhưng thông qua lần thi đấu này, người Phùng gia cũng coi như hiểu biết toàn diện về Thiên Ma, đúng như những gì Đỗ Cách nói, Thiên Ma – đầu cơ trục lơi.
Lòng tin tăng cao, mấy người Phùng gia cũng dần thả lỏng lòng đề phòng với Đỗ Cách.
Đây là kết quả do họ kiểm tra ra được.
Trong quá trình thi đấu, Phùng Vân Minh dựa theo kế hoạch, giả vờ bị thất thủ.
Tình hình ngay lúc đó chính là kệ đựng binh khí đã bị ngã trong lần thi đấu trước đó, một cây trường thương trên kệ dựng thẳng lên đối diện với phần lưng Đỗ Cách, Phùng Vân Minh giơ chưởng nhào về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách tránh ra, Phùng Vân Minh đã dồn hết toàn lực chắc chắn sẽ đâm thẳng vào trường thương chết mất.
Đỗ Cách không tránh né thì nhất định sẽ phải chịu một chưởng của Phùng Vân Minh, rất có khả năng sẽ bị chưởng lực của Phùng Vân Minh đẩy vào trường thương kia.
Sự thật chứng minh.
Đỗ Cách thật sự đã phát huy từ khóa giữ gìn đến cực hạn.
Lúc đó hắn đã né tránh, nhưng sau khi hắn nhận ra tình huống phía sau, lập tức không hề do dự mà chạy ngược trở về, cản ở giữa Phùng Vân Minh và trường thương, bị Phùng Vân Minh đánh một chưởng, dùng hành động để xóa bỏ mọi nghi ngờ của người Phùng gia đối với hắn...
Nhưng gặp được mấy người Phùng Thế Nghĩa có nội lực thâm hậu thì Đỗ Cách lập tức rơi xuống hạ phong ngay.
Bởi vì nội lực cũng sẽ làm tăng lên sức mạnh và tốc độ, càng miễn bàn đến mấy người Phùng Thế Nghĩa còn có mấy chục năm kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu, hai thứ này không phải chỉ dựa vào tố chất cơ thể là có thể đền bù...
Đương nhiên, tiền đề là đối phương còn chưa sử dụng công pháp khinh công.
Một khi họ chạy tới chạy lui, Đỗ Cách sẽ không làm gì được họ, cho dù tố chất cơ thể có mạnh hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được pháp tắc vật lý, nhưng nội lực lại có thể.
Nội lực khốn nạn!
Nhưng mà khi Phùng Vân Minh dùng khinh công đánh với Đỗ Cách, phần lớn đều chỉ dùng để né tránh
Các giác quan của Đỗ Cách đều rất nhanh nhạy, tốc độ còn nhanh, cho dù họ có bay lên thì muốn đánh hắn cũng không dễ dàng gì.
Có lẽ thế giới này có võ công có thể làm chân khí phóng ra ngoài, nhưng hiển nhiên một gia tộc nhỏ như Phùng gia sẽ không có được nó.
Dưới tình huống ai cũng không đánh lại ai, chỉ có thể thi đấu sức chịu đựng, vậy thì Đỗ Cách vẫn chiếm ưu thế, thế giới thấp võ, không có ai có thể bay trên trời mãi được, huống chi khinh công còn khá tốn nội lực.
Dựa theo lý luận, khi gặp được đối thủ giống như con khỉ thế này, chỉ cần Đỗ Cách sẵn sàng lãng phí thời gian thì người thắng vẫn cứ là hắn...
Nhưng hiển nhiên đây không phải là kết quả mà Đỗ Cách muốn.
Trong lúc đánh nhau, người khác bay vèo vèo trên trời, hắn lại chỉ có thể chạy dưới đất đuổi theo, không ưu nhã chút nào.
Hắn không muốn làm một chiếc xe tăng lục địa, nếu muốn làm thì cũng phải làm một cỗ máy toàn năng hải lục không mới được.
…
Nhìn người Phùng gia ở trong sân, Đỗ Cách thầm thở dài, xem ra, nếu muốn lăn lộn trong thế giới này thì nhất định phải lên kế hoạch học võ mới được.
Ai mà biết hắn sẽ ở lại trong khu mô phỏng này bao lâu chứ?
Đương nhiên.
Cũng không thể bỏ qua giữ gìn và đâm sau lưng, đó là căn bản để hắn an cư lạc nghiệp, hắn vẫn chưa khai thác hết toàn bộ hai từ khóa này...
Lấy được hạng nhất của khu mô phỏng, Đỗ Cách vốn dĩ có chút lâng lâng, bắt đầu có chút khinh thường anh hùng trong thiên hạ, nhưng sau khi tỉ thí xong lần này, hắn lại điều chỉnh lại tâm thái, không kiêu ngạo không sốt ruột, trở nên khiêm tốn cẩn thận.
Đến cả thôn trưởng của thôn tân thủ còn đánh không lại, có gì hay mà kiêu ngạo chứ?
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, hắn mới xuyên không đến đây được ba bốn tiếng đồng hồ, sao có thể trở thành thiên hạ vô địch ngay được chứ?
...
Lại không ngờ rằng, Đỗ Cách không hài lòng về bản thân, nhưng mắt của mấy người Phùng Thế Nhân đã đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu từ lâu.
Nhất là sau khi họ nghiệm chứng trong cơ thể của Đỗ Cách không có nội lực, ánh mắt hâm mộ ghen tị hận kia giống như muốn nuốt sống Đỗ Cách.
Trời thấy còn thương.
Họ cực khổ luyện công hai ba mươi năm, lại còn không bằng Thiên Ma lải nhải hai canh giờ, chỉ hai canh giờ thôi, vậy mà đã từ một tên ma ốm biến thành kỳ tài có thiên phú luyện võ dị bẩm...
Phùng Thất làm cái gì?
Ngoại trừ vạch ra một tương lai sáng lạn cho họ ra, hắn chưa từng làm cái gì khác, điểm quan trọng nhất trong kế hoạch còn cần người Phùng gia họ đi chấp hành.
Kết quả thì sao?
Phùng gia chưa nhìn thấy bất cứ lợi ích gì, thực lực của Phùng Thất lại tăng vèo vèo lên, họ phải đi tìm ai để lý luận đây?
...
Nhưng thông qua lần thi đấu này, người Phùng gia cũng coi như hiểu biết toàn diện về Thiên Ma, đúng như những gì Đỗ Cách nói, Thiên Ma – đầu cơ trục lơi.
Lòng tin tăng cao, mấy người Phùng gia cũng dần thả lỏng lòng đề phòng với Đỗ Cách.
Đây là kết quả do họ kiểm tra ra được.
Trong quá trình thi đấu, Phùng Vân Minh dựa theo kế hoạch, giả vờ bị thất thủ.
Tình hình ngay lúc đó chính là kệ đựng binh khí đã bị ngã trong lần thi đấu trước đó, một cây trường thương trên kệ dựng thẳng lên đối diện với phần lưng Đỗ Cách, Phùng Vân Minh giơ chưởng nhào về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách tránh ra, Phùng Vân Minh đã dồn hết toàn lực chắc chắn sẽ đâm thẳng vào trường thương chết mất.
Đỗ Cách không tránh né thì nhất định sẽ phải chịu một chưởng của Phùng Vân Minh, rất có khả năng sẽ bị chưởng lực của Phùng Vân Minh đẩy vào trường thương kia.
Sự thật chứng minh.
Đỗ Cách thật sự đã phát huy từ khóa giữ gìn đến cực hạn.
Lúc đó hắn đã né tránh, nhưng sau khi hắn nhận ra tình huống phía sau, lập tức không hề do dự mà chạy ngược trở về, cản ở giữa Phùng Vân Minh và trường thương, bị Phùng Vân Minh đánh một chưởng, dùng hành động để xóa bỏ mọi nghi ngờ của người Phùng gia đối với hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.