Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 63: Tiếng Kêu Thảm Thiết
Miên Y Vệ
09/11/2024
Khâu Nguyên Lãng yên lặng nhìn Đỗ Cách từ biệt Phùng Thế Nghĩa, khi Đỗ Cách xoay người đi, vẻ hờ hững chợt hiện lên trong mắt hắn.
Tầm nhìn sau lưng của Đỗ Cách bắt giữ được ánh mắt ấy, hắn thầm than thở, quả nhiên người có thể quản lý một bang phái, chỉ với một phần tình báo đã phái người đi Hưng Ngọc lâu giết người không dễ đối phó, chỉ sợ khi mình vào Thiết Chưởng Bang còn phải bị gặng hỏi một đợt.
Những câu hỏi xoáy không ngừng khiến người ta phiền chán…
Phương pháp trưởng thành của từ khóa quá bị động, phải nghĩ cách đột phá.
Khi Đỗ Cách xoay người lại, vẻ ung dung đã treo trên khuôn mặt, hắn tra kiếm vào vỏ:
“Khâu bang chủ, ta và Phùng gia không còn dây mơ rễ má gì với nhau nữa, từ nay về sau ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ Khâu bang chủ, bảo vệ Thiết Chưởng Bang.”
“Tốt lắm.”
Khâu Nguyên Lãng gật đầu, hắn nghiêng người, giơ tay ý bảo:
“Thất tiên sinh, mời.”
“Mời bang chủ đi trước.”
Đỗ Cách hơi nghiêng người, nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Thuộc tính của ta là bảo vệ, đương nhiên phải bảo vệ sự uy phong của bang chủ, không dám vượt trước.”
Khâu Nguyên Lãng sửng sốt, sau đó hắn cười sang sảng, xoay người đi vào trước:
“Được, đi theo ta.”
Ngay khoảnh khắc hắn xoay người đi, Đỗ Cách lập tức kích hoạt đâm sau lưng, bám lên lưng Khâu Nguyên Lãng như u hồn.
Phập, phập, phập, phập!
Phi đao hắn vẫn luôn giữ trong lòng bàn tay đâm liên tiếp lên lưng Khâu Nguyên Lãng.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khâu Nguyên Lãng luyện Thiết Chưởng chứ không phải Thiết Bố Sam.
Hắn không ngờ Đỗ Cách sẽ tập kích bất ngờ vào lúc này, cũng không ngờ đối phương lại tập kích nhanh đến vậy, đến khi hắn hoàn hồn, lưng hắn đã trúng vài đao. Hắn nổi cơn tam bành, nhào về phía trước, cố gắng hất Đỗ Cách sau lưng mình ra.
Nhưng Đỗ Cách không cho Khâu Nguyên Lãng cơ hội ấy, nhân lúc hắn tiến về phía trước, cánh tay của Đỗ Cách vòng ra trước ôm cổ Khâu Nguyên Lãng, treo trên người hắn như gấu túi.
Lực sát thương của phi đao không bằng trường kiếm, ngoại trừ hai nhát đau đầu tiên đâm khá sâu, sau đó Khâu Nguyên Lãng vận nội lực khiến cơ bắp trở nên cứng rắn, những nhát đao sau tuy đâm được vào cơ thể hắn nhưng cũng không sâu.
Tuy vậy, hai nhát đao đầu đã khiến hắn bị thương nặng, sau khi dùng xảo kình cũng không hất Đỗ Cách bám trên lưng xuống được, hắn gầm lên rồi nắm lấy cánh tay Đỗ Cách ôm cổ mình, rắc một tiếng giòn giã, xương cẳng tay của Đỗ Cách đã bị bẻ gãy, cánh tay nát bét.
Đỗ Cách chịu đựng đau đớn, vẫn giữ chặt cổ Khâu Nguyên Lãng, đâm phi đao trên tay trái lên lưng trái của đối phương, động tác cực nhanh và liên tục, chỉ trong nháy mắt hắn đã đâm thủng một lỗ trên lưng Khâu Nguyên Lãng, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Hắn vừa đâm, vừa nói:
“Thiết Chưởng Bang lũng đoạn thủy vận, vào nhà cướp bóc, cướp của giết người, không biết đã giết hại bao nhiêu mạng người, một đấng nam nhi như Phùng Thất ta đây sao có thể bảo vệ bang phái xấu xa như vậy, hôm nay hy sinh cái mạng này cũng phải vì dân trừ hại, bảo vệ đạo nghĩa giang hồ, muốn dân trăm họ…”
Khi ở Phùng gia, hắn bịa ra lý luận Thiên Ma, đích xác có độ trưởng thành khả quan, nhưng đồng thời, thuộc tính cũng bị Phùng gia hạn chế, sau khi Phùng Thế Nghĩa tuyên bố vạch rõ giới hạn với hắn trước mặt bao người, thuộc tính của hắn cũng giảm theo, chắc hẳn điều này có liên quan đến thân phận của Phùng Thế Nghĩa cùng với tình cảnh của Phùng gia hiện nay…
Đỗ Cách không biết cơ chế quyết định của sân mô phỏng là thế nào, nhưng nếu số phận của mình có thể bị ảnh hưởng bởi quyết định của người khác dễ dàng, vậy tức là hắn đang đi sai đường.
Phùng gia là vậy, Thiết Chưởng Bang cũng thế.
Dù hắn thật sự có thể dùng tài ăn nói và lợi ích của mình để trói chặt mình với Khâu Nguyên Lãng thì sao chứ?
Một ngày nào đó trong tương lai khi biến cố tương tự như Phùng Trung xuất hiện, hắn tin Khâu Nguyên Lãng chắc chắn sẽ vứt bỏ hắn ngay lập tức, giống như Phùng Thế Nghĩa…
Đỗ Cách không định mắc phải sai lầm như thế lần thứ hai.
Nếu bảo vệ một tập thể sẽ dẫn đến việc số phận thoát khỏi khống chế, vậy thì nắm giữ số phận trong tay mình, không bảo vệ một gia tộc hay một bang phái nữa, mà bảo vệ một tư tưởng hoặc tín ngưỡng rộng hơn.
Có lẽ con đường này sẽ khó đi hơn, nhưng chỉ cần thành công, không một ai có thể chi phối số phận của hắn nữa.
…
Khi Đỗ Cách hô xong đoạn này một cách hùng hồn, cánh tay bị Thiết Chưởng của Khâu Nguyên Lãng bẻ gãy cả hắn nhanh chóng lành lặn lại như cũ, thuộc tính cá nhân cũng tăng vọt, rốt cuộc hắn dùng hành động thực tế để bảo vệ đạo nghĩa võ lâm, đồng thời thành công đâm lén sau lưng Khâu Nguyên Lãng vừa mới thu nhận hắn.
Trưởng thành gấp đôi, vui sướng gấp đôi.
…
CMN!
Chuyện gì thế?
Vương Tam lại há hốc mồm vì kinh ngạc, bảo là nhân cơ hội gia nhập Thiết Chưởng Bang cơ mà?
Làm cái quái gì vậy?
Không đẩy mình vào bước đường cùng thì ngươi khó chịu đúng không!
Tầm nhìn sau lưng của Đỗ Cách bắt giữ được ánh mắt ấy, hắn thầm than thở, quả nhiên người có thể quản lý một bang phái, chỉ với một phần tình báo đã phái người đi Hưng Ngọc lâu giết người không dễ đối phó, chỉ sợ khi mình vào Thiết Chưởng Bang còn phải bị gặng hỏi một đợt.
Những câu hỏi xoáy không ngừng khiến người ta phiền chán…
Phương pháp trưởng thành của từ khóa quá bị động, phải nghĩ cách đột phá.
Khi Đỗ Cách xoay người lại, vẻ ung dung đã treo trên khuôn mặt, hắn tra kiếm vào vỏ:
“Khâu bang chủ, ta và Phùng gia không còn dây mơ rễ má gì với nhau nữa, từ nay về sau ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ Khâu bang chủ, bảo vệ Thiết Chưởng Bang.”
“Tốt lắm.”
Khâu Nguyên Lãng gật đầu, hắn nghiêng người, giơ tay ý bảo:
“Thất tiên sinh, mời.”
“Mời bang chủ đi trước.”
Đỗ Cách hơi nghiêng người, nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Thuộc tính của ta là bảo vệ, đương nhiên phải bảo vệ sự uy phong của bang chủ, không dám vượt trước.”
Khâu Nguyên Lãng sửng sốt, sau đó hắn cười sang sảng, xoay người đi vào trước:
“Được, đi theo ta.”
Ngay khoảnh khắc hắn xoay người đi, Đỗ Cách lập tức kích hoạt đâm sau lưng, bám lên lưng Khâu Nguyên Lãng như u hồn.
Phập, phập, phập, phập!
Phi đao hắn vẫn luôn giữ trong lòng bàn tay đâm liên tiếp lên lưng Khâu Nguyên Lãng.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khâu Nguyên Lãng luyện Thiết Chưởng chứ không phải Thiết Bố Sam.
Hắn không ngờ Đỗ Cách sẽ tập kích bất ngờ vào lúc này, cũng không ngờ đối phương lại tập kích nhanh đến vậy, đến khi hắn hoàn hồn, lưng hắn đã trúng vài đao. Hắn nổi cơn tam bành, nhào về phía trước, cố gắng hất Đỗ Cách sau lưng mình ra.
Nhưng Đỗ Cách không cho Khâu Nguyên Lãng cơ hội ấy, nhân lúc hắn tiến về phía trước, cánh tay của Đỗ Cách vòng ra trước ôm cổ Khâu Nguyên Lãng, treo trên người hắn như gấu túi.
Lực sát thương của phi đao không bằng trường kiếm, ngoại trừ hai nhát đau đầu tiên đâm khá sâu, sau đó Khâu Nguyên Lãng vận nội lực khiến cơ bắp trở nên cứng rắn, những nhát đao sau tuy đâm được vào cơ thể hắn nhưng cũng không sâu.
Tuy vậy, hai nhát đao đầu đã khiến hắn bị thương nặng, sau khi dùng xảo kình cũng không hất Đỗ Cách bám trên lưng xuống được, hắn gầm lên rồi nắm lấy cánh tay Đỗ Cách ôm cổ mình, rắc một tiếng giòn giã, xương cẳng tay của Đỗ Cách đã bị bẻ gãy, cánh tay nát bét.
Đỗ Cách chịu đựng đau đớn, vẫn giữ chặt cổ Khâu Nguyên Lãng, đâm phi đao trên tay trái lên lưng trái của đối phương, động tác cực nhanh và liên tục, chỉ trong nháy mắt hắn đã đâm thủng một lỗ trên lưng Khâu Nguyên Lãng, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Hắn vừa đâm, vừa nói:
“Thiết Chưởng Bang lũng đoạn thủy vận, vào nhà cướp bóc, cướp của giết người, không biết đã giết hại bao nhiêu mạng người, một đấng nam nhi như Phùng Thất ta đây sao có thể bảo vệ bang phái xấu xa như vậy, hôm nay hy sinh cái mạng này cũng phải vì dân trừ hại, bảo vệ đạo nghĩa giang hồ, muốn dân trăm họ…”
Khi ở Phùng gia, hắn bịa ra lý luận Thiên Ma, đích xác có độ trưởng thành khả quan, nhưng đồng thời, thuộc tính cũng bị Phùng gia hạn chế, sau khi Phùng Thế Nghĩa tuyên bố vạch rõ giới hạn với hắn trước mặt bao người, thuộc tính của hắn cũng giảm theo, chắc hẳn điều này có liên quan đến thân phận của Phùng Thế Nghĩa cùng với tình cảnh của Phùng gia hiện nay…
Đỗ Cách không biết cơ chế quyết định của sân mô phỏng là thế nào, nhưng nếu số phận của mình có thể bị ảnh hưởng bởi quyết định của người khác dễ dàng, vậy tức là hắn đang đi sai đường.
Phùng gia là vậy, Thiết Chưởng Bang cũng thế.
Dù hắn thật sự có thể dùng tài ăn nói và lợi ích của mình để trói chặt mình với Khâu Nguyên Lãng thì sao chứ?
Một ngày nào đó trong tương lai khi biến cố tương tự như Phùng Trung xuất hiện, hắn tin Khâu Nguyên Lãng chắc chắn sẽ vứt bỏ hắn ngay lập tức, giống như Phùng Thế Nghĩa…
Đỗ Cách không định mắc phải sai lầm như thế lần thứ hai.
Nếu bảo vệ một tập thể sẽ dẫn đến việc số phận thoát khỏi khống chế, vậy thì nắm giữ số phận trong tay mình, không bảo vệ một gia tộc hay một bang phái nữa, mà bảo vệ một tư tưởng hoặc tín ngưỡng rộng hơn.
Có lẽ con đường này sẽ khó đi hơn, nhưng chỉ cần thành công, không một ai có thể chi phối số phận của hắn nữa.
…
Khi Đỗ Cách hô xong đoạn này một cách hùng hồn, cánh tay bị Thiết Chưởng của Khâu Nguyên Lãng bẻ gãy cả hắn nhanh chóng lành lặn lại như cũ, thuộc tính cá nhân cũng tăng vọt, rốt cuộc hắn dùng hành động thực tế để bảo vệ đạo nghĩa võ lâm, đồng thời thành công đâm lén sau lưng Khâu Nguyên Lãng vừa mới thu nhận hắn.
Trưởng thành gấp đôi, vui sướng gấp đôi.
…
CMN!
Chuyện gì thế?
Vương Tam lại há hốc mồm vì kinh ngạc, bảo là nhân cơ hội gia nhập Thiết Chưởng Bang cơ mà?
Làm cái quái gì vậy?
Không đẩy mình vào bước đường cùng thì ngươi khó chịu đúng không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.