Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 17: Tiếp Theo Nên Làm Gì
Miên Y Vệ
08/11/2024
“Đan điền vẫn nguyên vẹn như ban đầu, nhưng nội lực quả thật đã mất hết.”
Lời này vừa ra, những người có mặt lập tức xôn xao.
Phùng Thế Nghĩa vọt tới, giữ chặt mạch môn của Đỗ Cách rồi cẩn thận quan sát, một lát sau, hắn không thể tin nói.
“Sao có thể như thế? Ngay cả đan điền bị vỡ Thiên Ma cũng có thể chữa trị được ư?”
Đan điền được chữa rồi? Từ khoá quả nhiên rất biết làm việc!
Đỗ Cách mừng rỡ, sau đó nhìn mọi người chung quanh, cười nói.
“Chư vị, đến nước này rồi mà vị còn khinh thường Thiên Ma ư? Từ khoá của ta là bảo vệ, là một từ khoá rất khó sử dụng, nếu ta muốn trưởng thành thì cần phải thật lòng suy nghĩ cho đối phương. Nhưng dù thế, tốc độ trưởng thành của ta cũng rất nhanh chóng. Còn những Thiên Ma giống như Phùng Cửu, chỉ cần ăn là có thể trưởng thành hoặc Thiên Ma có từ khoá đơn giản thì tốc độ ấy sẽ nhanh như thế nào? Đợi đến khi bọn họ trưởng thành, Phùng gia thật sự có thể đối kháng với họ ư?”
Nhìn người Phùng gia lâm vào trầm tư, Đỗ Cách bèn rèn sắt khi còn nóng.
“Gia chủ, Phùng gia có thể không cần Thiên Ma, nhưng nhất định không thể không có. Sở dĩ thế gia võ lâm có thể lớn mạnh đều là dựa vào bí tịch võ công, nếu như Phùng gia có Thiên Ma làm khách khanh thì còn lo chuyện thiếu bí tịch ư? Có lẽ chẳng bao lâu nữa Phùng gia sẽ là một Kiều gia tiếp theo, kẻ đứng ra triệu tập đại hội võ lâm chính là Phùng gia chúng ta.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó cao giọng lên.
“Gia chủ, phải biết đầu cơ kiếm lợi!”
Đầu cơ kiếm lợi?
Ánh mắt của Phùng Thế Nhân dao động, hắn đột nhiên nhìn Đỗ Cách, hiển nhiên rằng đã bị lời này thuyết phục.
Đạ mấu!
Phùng Cửu suýt chút nữa là cắn lưỡi, không ngờ tiểu tử này lại có thể bịa chuyện một cách hoàn hảo đến như vậy... chẳng lẽ là đệ tử của Tinh Anh học viện?
…
Phùng Thế Nhân đập nhẹ chén trà lên bàn hai lần ý bảo mọi người trong sảnh im lặng, sau đó hắn nhìn về phía Đỗ Cách, nói!
"Thất tiên sinh, vậy ngươi nói xem tạm thời chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Thứ nhất, phái người đi ra các trấn lớn dò xét những người già yếu bệnh tật, tìm xem có người nào đột nhiên khỏi bệnh hay bất ngờ thay đổi tính cách hay không. Nếu có thì lập tức đưa về, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Sau khi bắt được thì lại thông qua lời nói và hành động phân biệt xem bọn họ có phải là Thiên Ma hay không. Thứ hai, mượn danh tiếng của đại hội võ lâm và danh nghĩa luận bàn tiếp hành thăm dò các môn phái và các đại gia tộc. tìm kiếm xem liệu bên trong họ có Thiên Ma hay không, người nào có thể mời chào thì mời chào, không thể mời thì lập tức giết chết, phải cam đoan rằng chỉ có Phùng gia là duy nhất.”
Đỗ Cách nhanh chóng đưa ra một kiến nghị mà chẳng cần suy nghĩ.
Đỗ Cách nói xong, Phùng Thế Nhân còn chưa tỏ thái độ thì Phùng Vân Kiệt đã đứng lên trước, hắn nhìn Đỗ Cách, khổ sở nói.
"Thất tiên sinh, chỉ sợ là không được, võ công Phùng gia cũng không xuất chúng, nếu như ta xảy ra chuyện gì trước đại hội võ lâm thì sợ rằng ngay cả tư cách tham gia cũng không có. Ngươi không biết đó thôi, môn phái khác đều ước gì có thể mượn danh nghĩa luận bàn để giết chết tuyển thủ của những phái khác. Dù sao trong Kiều gia thánh địa có rất nhiều bảo vật, đủ để thay đổi vận mệnh của một gia tộc..."
Đỗ Cách ngắt lời hắn, hỏi:
"Tam công tử, Phùng gia có bao nhiêu người tham gia đại hội võ lâm?"
Phùng Vân Kiệt đáp.
"Có năm người đủ điều kiện. Trực hệ Phùng gia chỉ có một mình ta, còn bốn người kia là đích truyền của phụ thân và nhị thúc. Thất tiên sinh, đại hội võ lâm là nơi tuyển chọn những nhân tài mới nổi trong giang hồ, giúp bọn họ dương danh thiên hạ, nến độ tuổi hạn chế từ 20 đến 25 tuổi."
"Năm người là giới hạn tham gia tối đa sao?"
Đỗ Cách hỏi.
"Không phải."
Phùng Vân Kiệt trả lời.
"Đại hội võ lâm chỉ giới hạn độ tuổi, không giới hạn số lượng."
"Ta và Phùng Cửu có thể tham gia không?"
Đỗ Cách lại hỏi.
Phùng Vân Kiệt sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người, nói:
"Với tuổi của các ngươi thì đương nhiên là không có vấn đề, nhưng võ nghệ thì sợ rằng ngay cả vòng sơ tuyển cũng không qua được. Kiều gia vì phòng ngừa việc mấy kẻ côn đồ trên giang hồ tham gia đại hội võ lâm, ảnh hưởng đến cuộc thi nên đã tiến hành một cuộc sàng lọc sơ bộ đối với những thí sinh tham gia. Tính ra thì năm người của Phùng gia, chỉ có một mình ta là nắm chắc sẽ thông qua được vòng sơ tuyển này."
Nhớ lại đánh giá của Phùng Tứ về đại hội võ lâm, Đỗ Cách lại hỏi:
"Tam công tử, ở những trận đại hội trước, Phùng gia đã có đệ tử trực hệ nào đạt được thứ hạng tốt, đồng thời tiến vào thánh địa không?"
Một câu nói đâm trúng chỗ đau của người Phùng gia, trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút ngượng ngùng, không ai nói lời nào.
Lời này vừa ra, những người có mặt lập tức xôn xao.
Phùng Thế Nghĩa vọt tới, giữ chặt mạch môn của Đỗ Cách rồi cẩn thận quan sát, một lát sau, hắn không thể tin nói.
“Sao có thể như thế? Ngay cả đan điền bị vỡ Thiên Ma cũng có thể chữa trị được ư?”
Đan điền được chữa rồi? Từ khoá quả nhiên rất biết làm việc!
Đỗ Cách mừng rỡ, sau đó nhìn mọi người chung quanh, cười nói.
“Chư vị, đến nước này rồi mà vị còn khinh thường Thiên Ma ư? Từ khoá của ta là bảo vệ, là một từ khoá rất khó sử dụng, nếu ta muốn trưởng thành thì cần phải thật lòng suy nghĩ cho đối phương. Nhưng dù thế, tốc độ trưởng thành của ta cũng rất nhanh chóng. Còn những Thiên Ma giống như Phùng Cửu, chỉ cần ăn là có thể trưởng thành hoặc Thiên Ma có từ khoá đơn giản thì tốc độ ấy sẽ nhanh như thế nào? Đợi đến khi bọn họ trưởng thành, Phùng gia thật sự có thể đối kháng với họ ư?”
Nhìn người Phùng gia lâm vào trầm tư, Đỗ Cách bèn rèn sắt khi còn nóng.
“Gia chủ, Phùng gia có thể không cần Thiên Ma, nhưng nhất định không thể không có. Sở dĩ thế gia võ lâm có thể lớn mạnh đều là dựa vào bí tịch võ công, nếu như Phùng gia có Thiên Ma làm khách khanh thì còn lo chuyện thiếu bí tịch ư? Có lẽ chẳng bao lâu nữa Phùng gia sẽ là một Kiều gia tiếp theo, kẻ đứng ra triệu tập đại hội võ lâm chính là Phùng gia chúng ta.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó cao giọng lên.
“Gia chủ, phải biết đầu cơ kiếm lợi!”
Đầu cơ kiếm lợi?
Ánh mắt của Phùng Thế Nhân dao động, hắn đột nhiên nhìn Đỗ Cách, hiển nhiên rằng đã bị lời này thuyết phục.
Đạ mấu!
Phùng Cửu suýt chút nữa là cắn lưỡi, không ngờ tiểu tử này lại có thể bịa chuyện một cách hoàn hảo đến như vậy... chẳng lẽ là đệ tử của Tinh Anh học viện?
…
Phùng Thế Nhân đập nhẹ chén trà lên bàn hai lần ý bảo mọi người trong sảnh im lặng, sau đó hắn nhìn về phía Đỗ Cách, nói!
"Thất tiên sinh, vậy ngươi nói xem tạm thời chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Thứ nhất, phái người đi ra các trấn lớn dò xét những người già yếu bệnh tật, tìm xem có người nào đột nhiên khỏi bệnh hay bất ngờ thay đổi tính cách hay không. Nếu có thì lập tức đưa về, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Sau khi bắt được thì lại thông qua lời nói và hành động phân biệt xem bọn họ có phải là Thiên Ma hay không. Thứ hai, mượn danh tiếng của đại hội võ lâm và danh nghĩa luận bàn tiếp hành thăm dò các môn phái và các đại gia tộc. tìm kiếm xem liệu bên trong họ có Thiên Ma hay không, người nào có thể mời chào thì mời chào, không thể mời thì lập tức giết chết, phải cam đoan rằng chỉ có Phùng gia là duy nhất.”
Đỗ Cách nhanh chóng đưa ra một kiến nghị mà chẳng cần suy nghĩ.
Đỗ Cách nói xong, Phùng Thế Nhân còn chưa tỏ thái độ thì Phùng Vân Kiệt đã đứng lên trước, hắn nhìn Đỗ Cách, khổ sở nói.
"Thất tiên sinh, chỉ sợ là không được, võ công Phùng gia cũng không xuất chúng, nếu như ta xảy ra chuyện gì trước đại hội võ lâm thì sợ rằng ngay cả tư cách tham gia cũng không có. Ngươi không biết đó thôi, môn phái khác đều ước gì có thể mượn danh nghĩa luận bàn để giết chết tuyển thủ của những phái khác. Dù sao trong Kiều gia thánh địa có rất nhiều bảo vật, đủ để thay đổi vận mệnh của một gia tộc..."
Đỗ Cách ngắt lời hắn, hỏi:
"Tam công tử, Phùng gia có bao nhiêu người tham gia đại hội võ lâm?"
Phùng Vân Kiệt đáp.
"Có năm người đủ điều kiện. Trực hệ Phùng gia chỉ có một mình ta, còn bốn người kia là đích truyền của phụ thân và nhị thúc. Thất tiên sinh, đại hội võ lâm là nơi tuyển chọn những nhân tài mới nổi trong giang hồ, giúp bọn họ dương danh thiên hạ, nến độ tuổi hạn chế từ 20 đến 25 tuổi."
"Năm người là giới hạn tham gia tối đa sao?"
Đỗ Cách hỏi.
"Không phải."
Phùng Vân Kiệt trả lời.
"Đại hội võ lâm chỉ giới hạn độ tuổi, không giới hạn số lượng."
"Ta và Phùng Cửu có thể tham gia không?"
Đỗ Cách lại hỏi.
Phùng Vân Kiệt sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người, nói:
"Với tuổi của các ngươi thì đương nhiên là không có vấn đề, nhưng võ nghệ thì sợ rằng ngay cả vòng sơ tuyển cũng không qua được. Kiều gia vì phòng ngừa việc mấy kẻ côn đồ trên giang hồ tham gia đại hội võ lâm, ảnh hưởng đến cuộc thi nên đã tiến hành một cuộc sàng lọc sơ bộ đối với những thí sinh tham gia. Tính ra thì năm người của Phùng gia, chỉ có một mình ta là nắm chắc sẽ thông qua được vòng sơ tuyển này."
Nhớ lại đánh giá của Phùng Tứ về đại hội võ lâm, Đỗ Cách lại hỏi:
"Tam công tử, ở những trận đại hội trước, Phùng gia đã có đệ tử trực hệ nào đạt được thứ hạng tốt, đồng thời tiến vào thánh địa không?"
Một câu nói đâm trúng chỗ đau của người Phùng gia, trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút ngượng ngùng, không ai nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.