Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 49: Tốc Chiến Tốc Thắng
Miên Y Vệ
08/11/2024
A!
Một tiếng hét thảm vang lên, máu tươi nhuộm đỏ song cửa sổ.
Cùng lúc đó, hành tung bị bại lộ, bên ngoài đột nhiên rối loạn.
Bên cạnh truyền đến tiếng phá cửa sổ ầm ầm, Đỗ Cách xông ra ngoài hành lang, không để ý đến Phùng Vân Kiệt, đá văng cửa phòng Vương Tam, tông mạnh.
Vương Tam không có lòng cảnh giác bằng Đỗ Cách, trúng khói mê bị hôn mê, lúc này đã bị một tên mặc đồ đen, phóng ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Cách giơ tay lên quăng một thanh phi đao ra.
Người mặc đồ đen kia đang khiêng Vương Tam, lại đưa lưng về phía Đỗ Cách, hơn nữa hắn ta cũng hoàn toàn không ngờ đến có người quăng ám khí trong bóng đêm, cho nên không kịp tránh né, phi đao quăng trúng giữa lưng, hét thảm lên, ngã nhào xuống đất.
Đỗ Cách vừa mới chuẩn bị bước sang đó quan sát tình huống của Vương Tam.
Đột nhiên hồ sơ cá nhân của hắn lại chớp tắt liên tục.
Hắn vươn tay click mở hồ sơ cá nhân.
Những mục khác đền không có bất cứ thay đổi gì, nhưng ở mục kỹ năng thăng cấp lại có thêm dữ liệu mới:
Đâm Mạnh Sau Lưng: Khi ngươi tấn công người khác từ phía sau sẽ được gia tăng tốc độ, thuộc tính càng cao, tỉ lệ trúng đích sẽ tăng thêm.
...
Má ơi?
Kỹ năng thăng cấp không phải chỉ có một, mà có thể liên tục khai thác thêm sao?
Chỉ cần phù hợp với điều kiện thì sẽ có kỹ năng mới xuất hiện?
Đỗ Cách sững sờ, sau đó mừng như điên, nếu biết trước như thế thì hắn đã cầm đao đâm người khác từ phía sau lưng từ lâu rồi.
Đâm mạnh sau lưng tuy rằng có hạn chế về phương hướng tấn công, nhưng lại không giống như hai kỹ năng thuần phụ trợ trước đó, ít nhiều gì cũng có tăng thêm một chút ít lực tấn công.
Kỹ năng này quá tốt!
Có người ở bên ngoài cửa sổ nghe được tiếng động ở trong phòng, chui đầu vào quan sát, Đỗ Cách giơ tay ném một thanh phi đao ra, người nọ lập tức rụt đầu lại, trốn đi, hiển nhiên công phu cao hơn người trong phòng nhiều.
Đúng lúc này.
Bên ngoài hoàn toàn rối loạn.
Giọng nói hoảng sợ của Phùng Thế Nghĩa vang lên:
“Thiết Sa Chưởng? Các ngươi là người của Thiết Chưởng Bang? Phùng gia không có oán không có thù với các ngươi, tại sao lại tấn công Hưng Ngọc Lâu chứ?
“Tốc chiến tốc thắng, ngoại trừ Thiên Ma ra, không được để bất cứ người nào còn sống.”
Một âm thanh xa lạ khác truyền đến, ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ có đuốc được thắp lên, chiếu sáng cả bóng đêm.
Thiết Chưởng Bang?
Thiên Ma?
Quả nhiên là nhằm vào họ, thế lực của Phùng gia quá nhỏ, bình thường không có ai để ý đến, muốn bại lộ thì cũng không thể nào nhanh như thế.
Có gián điệp!
Đỗ Cách lập tức suy đoán cẩn thận nguyên nhân, hắn bước về phía trước vài bước, túm lên Vương Tam đang nằm dưới đất, thuận tay lại lấy thanh phi đao ghim trên lưng người mặc áo đen ra, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Dù bên ngoài càng nguy hiểm hơn, nhưng trong phòng này đầy khói mê, không thể ở lại lâu, tuy rằng ngũ cảm của hắn được tăng cao, nhưng vẫn cần phải thở, có thể nín thở lâu như thế cũng đã rất siêu rồi.
Hành lang của khách điếm.
Hai thúc tử Phùng Thế Nghĩa và ba đệ tử đích truyền Phùng gia đang cùng mười mấy người mặc đồ đen đánh nhau, đau khổ giãy dụa, mỗi người đều có vết thương, hai đệ tử đích truyền phụ trách tuần tra giữa đêm đã ngã trong vũng máu từ lâu rồi.
Đối phương quá đông, võ công lại cao hơn người Phùng gia rất nhiều, ngoại trừ Phùng Thế Nghĩa ra, những người còn lại của Phùng gia đều bị đánh te tua tơi tả.
Trong khoảng thời gian Đỗ Cách chạy đến, lại có một đệ tử đích truyền của Phùng gia kêu thảm, chết ở hành lang.
Hành lang quá hẹp, cả đám người chen chúc bên nhau, quăng phi đao sẽ rất dễ ngộ thương đến người nhà, Đỗ Cách quyết đoán quăng Vương Tam xuống đất, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào phía sau lưng của một người mặc đồ đen đang tấn công Phùng Vân Kiệt, đâm mạnh.
Người mặc đồ đen được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đôi bên phối hợp hoàn mỹ, người mặc đồ đen ở bên cạnh thấy Đỗ Cách rút kiếm, lập tức rời khỏi vòng chiến, chặn Đỗ Cách lại giúp đồng đội.
Nhưng tốc độ của Đâm mạnh sau lưng quá nhanh, hắn ta vừa mới lui ra sau, Đỗ Cách đã giống như ma quỷ mà dán sát ở phía sau đồng đội của hắn ta, thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua người kia.
Hắn ta đột nhiên trừng to hai mắt:
“Đường chủ, có cao thủ.”
Nghe thế, những người mặc áo đen đang bao vây tấn công những người khác đột nhiên chia nhỏ vài người ra, bao vây về hướng Đỗ Cách, dự định xử lý hắn trước.
Đỗ Cách thầm mắng xui xẻo, đột nhiên rút ra trường kiếm, nhìn những người mặc đồ đen đang vây về phía này, nhanh chóng nói:
“Không thể giết ta, ta là Thiên Ma, phải giữ người sống.”
Mấy người mặc áo đen ở đối diện hình như không ngờ đối phương lại nhát gan đến thế, đột ngột sững sờ ngay tại chỗ.
Một người mặc đồ đen trong số đó nhìn Đỗ Cách nói:
“Nếu ngươi đã là Thiên Ma thì lập tức buông kiếm xuống, ta tha cho ngươi một con đường sau.”
Đỗ Cách đột nhiên nhìn ra sau lưng hắn ta, gương mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Một tiếng hét thảm vang lên, máu tươi nhuộm đỏ song cửa sổ.
Cùng lúc đó, hành tung bị bại lộ, bên ngoài đột nhiên rối loạn.
Bên cạnh truyền đến tiếng phá cửa sổ ầm ầm, Đỗ Cách xông ra ngoài hành lang, không để ý đến Phùng Vân Kiệt, đá văng cửa phòng Vương Tam, tông mạnh.
Vương Tam không có lòng cảnh giác bằng Đỗ Cách, trúng khói mê bị hôn mê, lúc này đã bị một tên mặc đồ đen, phóng ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Cách giơ tay lên quăng một thanh phi đao ra.
Người mặc đồ đen kia đang khiêng Vương Tam, lại đưa lưng về phía Đỗ Cách, hơn nữa hắn ta cũng hoàn toàn không ngờ đến có người quăng ám khí trong bóng đêm, cho nên không kịp tránh né, phi đao quăng trúng giữa lưng, hét thảm lên, ngã nhào xuống đất.
Đỗ Cách vừa mới chuẩn bị bước sang đó quan sát tình huống của Vương Tam.
Đột nhiên hồ sơ cá nhân của hắn lại chớp tắt liên tục.
Hắn vươn tay click mở hồ sơ cá nhân.
Những mục khác đền không có bất cứ thay đổi gì, nhưng ở mục kỹ năng thăng cấp lại có thêm dữ liệu mới:
Đâm Mạnh Sau Lưng: Khi ngươi tấn công người khác từ phía sau sẽ được gia tăng tốc độ, thuộc tính càng cao, tỉ lệ trúng đích sẽ tăng thêm.
...
Má ơi?
Kỹ năng thăng cấp không phải chỉ có một, mà có thể liên tục khai thác thêm sao?
Chỉ cần phù hợp với điều kiện thì sẽ có kỹ năng mới xuất hiện?
Đỗ Cách sững sờ, sau đó mừng như điên, nếu biết trước như thế thì hắn đã cầm đao đâm người khác từ phía sau lưng từ lâu rồi.
Đâm mạnh sau lưng tuy rằng có hạn chế về phương hướng tấn công, nhưng lại không giống như hai kỹ năng thuần phụ trợ trước đó, ít nhiều gì cũng có tăng thêm một chút ít lực tấn công.
Kỹ năng này quá tốt!
Có người ở bên ngoài cửa sổ nghe được tiếng động ở trong phòng, chui đầu vào quan sát, Đỗ Cách giơ tay ném một thanh phi đao ra, người nọ lập tức rụt đầu lại, trốn đi, hiển nhiên công phu cao hơn người trong phòng nhiều.
Đúng lúc này.
Bên ngoài hoàn toàn rối loạn.
Giọng nói hoảng sợ của Phùng Thế Nghĩa vang lên:
“Thiết Sa Chưởng? Các ngươi là người của Thiết Chưởng Bang? Phùng gia không có oán không có thù với các ngươi, tại sao lại tấn công Hưng Ngọc Lâu chứ?
“Tốc chiến tốc thắng, ngoại trừ Thiên Ma ra, không được để bất cứ người nào còn sống.”
Một âm thanh xa lạ khác truyền đến, ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ có đuốc được thắp lên, chiếu sáng cả bóng đêm.
Thiết Chưởng Bang?
Thiên Ma?
Quả nhiên là nhằm vào họ, thế lực của Phùng gia quá nhỏ, bình thường không có ai để ý đến, muốn bại lộ thì cũng không thể nào nhanh như thế.
Có gián điệp!
Đỗ Cách lập tức suy đoán cẩn thận nguyên nhân, hắn bước về phía trước vài bước, túm lên Vương Tam đang nằm dưới đất, thuận tay lại lấy thanh phi đao ghim trên lưng người mặc áo đen ra, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Dù bên ngoài càng nguy hiểm hơn, nhưng trong phòng này đầy khói mê, không thể ở lại lâu, tuy rằng ngũ cảm của hắn được tăng cao, nhưng vẫn cần phải thở, có thể nín thở lâu như thế cũng đã rất siêu rồi.
Hành lang của khách điếm.
Hai thúc tử Phùng Thế Nghĩa và ba đệ tử đích truyền Phùng gia đang cùng mười mấy người mặc đồ đen đánh nhau, đau khổ giãy dụa, mỗi người đều có vết thương, hai đệ tử đích truyền phụ trách tuần tra giữa đêm đã ngã trong vũng máu từ lâu rồi.
Đối phương quá đông, võ công lại cao hơn người Phùng gia rất nhiều, ngoại trừ Phùng Thế Nghĩa ra, những người còn lại của Phùng gia đều bị đánh te tua tơi tả.
Trong khoảng thời gian Đỗ Cách chạy đến, lại có một đệ tử đích truyền của Phùng gia kêu thảm, chết ở hành lang.
Hành lang quá hẹp, cả đám người chen chúc bên nhau, quăng phi đao sẽ rất dễ ngộ thương đến người nhà, Đỗ Cách quyết đoán quăng Vương Tam xuống đất, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào phía sau lưng của một người mặc đồ đen đang tấn công Phùng Vân Kiệt, đâm mạnh.
Người mặc đồ đen được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đôi bên phối hợp hoàn mỹ, người mặc đồ đen ở bên cạnh thấy Đỗ Cách rút kiếm, lập tức rời khỏi vòng chiến, chặn Đỗ Cách lại giúp đồng đội.
Nhưng tốc độ của Đâm mạnh sau lưng quá nhanh, hắn ta vừa mới lui ra sau, Đỗ Cách đã giống như ma quỷ mà dán sát ở phía sau đồng đội của hắn ta, thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua người kia.
Hắn ta đột nhiên trừng to hai mắt:
“Đường chủ, có cao thủ.”
Nghe thế, những người mặc áo đen đang bao vây tấn công những người khác đột nhiên chia nhỏ vài người ra, bao vây về hướng Đỗ Cách, dự định xử lý hắn trước.
Đỗ Cách thầm mắng xui xẻo, đột nhiên rút ra trường kiếm, nhìn những người mặc đồ đen đang vây về phía này, nhanh chóng nói:
“Không thể giết ta, ta là Thiên Ma, phải giữ người sống.”
Mấy người mặc áo đen ở đối diện hình như không ngờ đối phương lại nhát gan đến thế, đột ngột sững sờ ngay tại chỗ.
Một người mặc đồ đen trong số đó nhìn Đỗ Cách nói:
“Nếu ngươi đã là Thiên Ma thì lập tức buông kiếm xuống, ta tha cho ngươi một con đường sau.”
Đỗ Cách đột nhiên nhìn ra sau lưng hắn ta, gương mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.