Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 96: Vòng Tuần Hoàn Ác Tính
Miên Y Vệ
09/11/2024
Phó thủ giận đến phát run:
“Canh bốn tối hôm qua xảy ra chuyện, ngươi chưa từng đặt chân ra khỏi cửa, sao có thể điều tra được hung thủ nhanh như thế?”
Quả nhiên Khâu Phi Bằng đang trốn ở trong Thần Quyền Môn.
Sáng sớm hôm nay Đỗ Cách đã nghe Liễu Thành nói môn chủ Thần Quyền Môn chủ động kết thân với Thế Hành và Khâu Nguyên Lãng, lập tức nghĩ không biết có khi nào mấy người Khâu Phi Bằng trốn ở trụ sở của Thần Quyền Môn không, không ngờ lại bị hắn đoán đúng rồi.
Nhưng thứ Đỗ Cách muốn lại là hiệu quả của việc giữ gìn, thật ra chân tướng là như thế nào cũng không quan trọng, hắn có phải Conan đâu.
Giống như đối phương dùng kế hoạch vụng về để vu oan hắn vậy.
Ở thế giới này, nắm đấm quyết định mọi thứ, không tranh thủ hiện tại thuộc tính còn đang ở đỉnh cao dùng dao sắc chặt đay rối, chấm dứt mọi kế hoạch toan tính nhằm vào hắn.
Chờ thuộc tính bị tụt xuống rồi, chỉ sẽ chỉ rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, đến lúc đó lại muốn làm cái gì thì chỉ e muốn làm cũng không có sức mà làm.
Gặp chiêu nào thì phá chiêu đó?
Đỗ Cách sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc để kẻ địch dắt mũi này.
Đến nỗi hậu quả khi đắc tội tam môn ngũ phái?
Đến cả cửa ải ở trước mặt còn không qua được, làm gì còn có tương lai về sau chứ?
“Không còn lời nào để nói đúng không?”
Phó thủ nói:
“Còn nói cái gì mà Cái Bang và phái Thái Sơn cùng nhau hợp lực tìm được từ trụ sở của chúng ta, thủ đoạn vu oan này của người quá ngây thơ, chờ bị sáu đại môn phái trả thù đi thôi!”
Sắc mặt của Cao Dung và Đinh Vạn Kiệt đồng loạt thay đổi, thầm mắng ngu xuẩn.
“Vậy sao?”
Đỗ Cách nhìn về phía hai người Cao Vạn, chủy thủ trong lòng bàn tay chỉ vào trái tim cửa họ, cười hỏi:
“Cao đạo trưởng, Đinh trưởng lão, có phải đống quần áo của Duy Hòa Bang là do chúng ta cùng nhau tìm được ở trụ sở của mấy người Thần Quyền Môn không?”
Lúc này sắc mặt của phó thủ Thần Quyền Môn lập tức thay đổi, cuống quít nói:
“Hai vị chủ sự, chúng ta có nhiều người như thế, không lẽ còn sợ tên Phùng Thất này sao...”
“Đinh trưởng lão, hôm qua có rất nhiều bá tánh ở Lư Dương Thành đến chỗ ta tố cáo người Cái Bang trộm cướp lừa bán, làm chuyện ác chỉ có hơn chứ không thua kém gì Thiết Chưởng Bang, ta nghĩa dù sao Cái Bang cũng là thành viên của liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự, cho nên mới chừa cho Đinh trưởng lão một chút mặt mũi, muốn để cho trưởng lão tự xử lý ác đồ trong bang của mình, trả lại công bằng cho người bị hại.”
Đỗ Cách nhìn về phía một trong bảy đại trưởng lão của Cái Bang, Đinh Vạn Kiệt nói:
“Nếu bản thân Đinh trưởng lão đã bất chính, không thể xử lý được những chuyện này, vậy Phùng mỗ đành phải mặt dày mà làm thay, giữ gìn thanh danh cho Cái Bang.”
CMN!
Lão tử trở thành thành viên liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự từ lúc nào thế?
Nhìn ánh mắt có thể thay trời hành đạo bất cứ lúc nào của Đỗ Cách.
Cổ họng Đinh Vạn Kiệt khát khô, lão ta liếc nhìn tên ăn xin già đã trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh từ lâu, trong lòng âm thầm hối hận, nếu sớm biết rằng Phùng Thất là một kẻ điên như thế thì không nên đến đây hóng chuyện làm gì, lần này thì hay rồi, hắn ta đã tự biến bản thân thành một trò hề.
“Đinh trưởng lão.”
“Đinh trưởng lão?”
Phó thủ của Thần Quyền Môn và Đỗ Cách đồng thời mở miệng, một người sốt ruột, một người thúc giục.
“Đinh trưởng lão, Phùng Thất đầu tiên là vu oan cho Thần Quyền Môn, sau đó lại bôi nhọ Cái Bang, rõ ràng muốn tiêu diệt từng bộ phần của chúng ta, các vị chủ sự, chúng ta liều mạng với hắn đi!”
Phó thủ Thần Quyền Môn sốt ruột đến mức trán đầy mồ hôi, muốn nhanh chóng tím được động đội.
“Câm mồm.”
Ánh mắt của Đinh Vạn Kiệt nhìn về phía Đỗ Cách càng lúc càng lạnh nhạt, cắn răng nói:
“Phùng bang chủ nói không sai, những bộ quần áo kia đúng là tìm được ở nơi người Thần Quyền Môn nghỉ ngơi, Phùng bang chủ muốn bảo vệ đạo nghĩa võ lâm, bọn trộm cướp xấu xa các ngươi lại âm thầm phá hoại, thật sự không phải ngươi, Đinh mỗ xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!”
Nói xong, mặt lão ta đỏ bừng, không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn về phía phó thủ Thần Quyền Môn.
Lúc này, cái mặt già của lão ta đã mất sạch rồi.
“Đinh trưởng lão?”
Phó thủ Thần Quyền Môn cảm thấy tay chân lạnh căm, nhìn Đinh Vạn Kiệt, lại nhìn Cao Dung, có chút không biết làm sao, hắn ta không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời như thế.
“Ngươi còn lời nào để nói không?”
Đỗ Cách cười cười, nhặt một bộ quần áo Duy Hòa Bang từ dưới đất lên, đặt nó lên trên thi thể của Hà Nguyên An thấm chút máu nói:
“Trên quần áo còn dính vết máu khi các người đánh bá tánh của Lư Dương Thành, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đã có. Bằng chứng như núi, các ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Đệt!
Phòng hội nghị lại rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
“Canh bốn tối hôm qua xảy ra chuyện, ngươi chưa từng đặt chân ra khỏi cửa, sao có thể điều tra được hung thủ nhanh như thế?”
Quả nhiên Khâu Phi Bằng đang trốn ở trong Thần Quyền Môn.
Sáng sớm hôm nay Đỗ Cách đã nghe Liễu Thành nói môn chủ Thần Quyền Môn chủ động kết thân với Thế Hành và Khâu Nguyên Lãng, lập tức nghĩ không biết có khi nào mấy người Khâu Phi Bằng trốn ở trụ sở của Thần Quyền Môn không, không ngờ lại bị hắn đoán đúng rồi.
Nhưng thứ Đỗ Cách muốn lại là hiệu quả của việc giữ gìn, thật ra chân tướng là như thế nào cũng không quan trọng, hắn có phải Conan đâu.
Giống như đối phương dùng kế hoạch vụng về để vu oan hắn vậy.
Ở thế giới này, nắm đấm quyết định mọi thứ, không tranh thủ hiện tại thuộc tính còn đang ở đỉnh cao dùng dao sắc chặt đay rối, chấm dứt mọi kế hoạch toan tính nhằm vào hắn.
Chờ thuộc tính bị tụt xuống rồi, chỉ sẽ chỉ rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, đến lúc đó lại muốn làm cái gì thì chỉ e muốn làm cũng không có sức mà làm.
Gặp chiêu nào thì phá chiêu đó?
Đỗ Cách sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc để kẻ địch dắt mũi này.
Đến nỗi hậu quả khi đắc tội tam môn ngũ phái?
Đến cả cửa ải ở trước mặt còn không qua được, làm gì còn có tương lai về sau chứ?
“Không còn lời nào để nói đúng không?”
Phó thủ nói:
“Còn nói cái gì mà Cái Bang và phái Thái Sơn cùng nhau hợp lực tìm được từ trụ sở của chúng ta, thủ đoạn vu oan này của người quá ngây thơ, chờ bị sáu đại môn phái trả thù đi thôi!”
Sắc mặt của Cao Dung và Đinh Vạn Kiệt đồng loạt thay đổi, thầm mắng ngu xuẩn.
“Vậy sao?”
Đỗ Cách nhìn về phía hai người Cao Vạn, chủy thủ trong lòng bàn tay chỉ vào trái tim cửa họ, cười hỏi:
“Cao đạo trưởng, Đinh trưởng lão, có phải đống quần áo của Duy Hòa Bang là do chúng ta cùng nhau tìm được ở trụ sở của mấy người Thần Quyền Môn không?”
Lúc này sắc mặt của phó thủ Thần Quyền Môn lập tức thay đổi, cuống quít nói:
“Hai vị chủ sự, chúng ta có nhiều người như thế, không lẽ còn sợ tên Phùng Thất này sao...”
“Đinh trưởng lão, hôm qua có rất nhiều bá tánh ở Lư Dương Thành đến chỗ ta tố cáo người Cái Bang trộm cướp lừa bán, làm chuyện ác chỉ có hơn chứ không thua kém gì Thiết Chưởng Bang, ta nghĩa dù sao Cái Bang cũng là thành viên của liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự, cho nên mới chừa cho Đinh trưởng lão một chút mặt mũi, muốn để cho trưởng lão tự xử lý ác đồ trong bang của mình, trả lại công bằng cho người bị hại.”
Đỗ Cách nhìn về phía một trong bảy đại trưởng lão của Cái Bang, Đinh Vạn Kiệt nói:
“Nếu bản thân Đinh trưởng lão đã bất chính, không thể xử lý được những chuyện này, vậy Phùng mỗ đành phải mặt dày mà làm thay, giữ gìn thanh danh cho Cái Bang.”
CMN!
Lão tử trở thành thành viên liên minh Duy Hòa Phối Hợp Phòng Ngự từ lúc nào thế?
Nhìn ánh mắt có thể thay trời hành đạo bất cứ lúc nào của Đỗ Cách.
Cổ họng Đinh Vạn Kiệt khát khô, lão ta liếc nhìn tên ăn xin già đã trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh từ lâu, trong lòng âm thầm hối hận, nếu sớm biết rằng Phùng Thất là một kẻ điên như thế thì không nên đến đây hóng chuyện làm gì, lần này thì hay rồi, hắn ta đã tự biến bản thân thành một trò hề.
“Đinh trưởng lão.”
“Đinh trưởng lão?”
Phó thủ của Thần Quyền Môn và Đỗ Cách đồng thời mở miệng, một người sốt ruột, một người thúc giục.
“Đinh trưởng lão, Phùng Thất đầu tiên là vu oan cho Thần Quyền Môn, sau đó lại bôi nhọ Cái Bang, rõ ràng muốn tiêu diệt từng bộ phần của chúng ta, các vị chủ sự, chúng ta liều mạng với hắn đi!”
Phó thủ Thần Quyền Môn sốt ruột đến mức trán đầy mồ hôi, muốn nhanh chóng tím được động đội.
“Câm mồm.”
Ánh mắt của Đinh Vạn Kiệt nhìn về phía Đỗ Cách càng lúc càng lạnh nhạt, cắn răng nói:
“Phùng bang chủ nói không sai, những bộ quần áo kia đúng là tìm được ở nơi người Thần Quyền Môn nghỉ ngơi, Phùng bang chủ muốn bảo vệ đạo nghĩa võ lâm, bọn trộm cướp xấu xa các ngươi lại âm thầm phá hoại, thật sự không phải ngươi, Đinh mỗ xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!”
Nói xong, mặt lão ta đỏ bừng, không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn về phía phó thủ Thần Quyền Môn.
Lúc này, cái mặt già của lão ta đã mất sạch rồi.
“Đinh trưởng lão?”
Phó thủ Thần Quyền Môn cảm thấy tay chân lạnh căm, nhìn Đinh Vạn Kiệt, lại nhìn Cao Dung, có chút không biết làm sao, hắn ta không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời như thế.
“Ngươi còn lời nào để nói không?”
Đỗ Cách cười cười, nhặt một bộ quần áo Duy Hòa Bang từ dưới đất lên, đặt nó lên trên thi thể của Hà Nguyên An thấm chút máu nói:
“Trên quần áo còn dính vết máu khi các người đánh bá tánh của Lư Dương Thành, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đã có. Bằng chứng như núi, các ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Đệt!
Phòng hội nghị lại rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.