Chương 32: Luân Hãm Đếm Ngược
Hắc Ám Gia Tử
21/04/2023
Khu an toàn thứ tư, khách sạn Lệ Hoa, khách sạn năm sao ở Vũ Thành này hiện là sở chỉ huy quân sự và trụ sở của khu an toàn thứ tư.
Đúng lúc này, trong phòng họp lớn ở tầng mười, tất cả những nhân vật đứng đầu khu an toàn thứ tư đều có mặt. Bao gồm tư lệnh tối cao khu an toàn thứ tư Đổng Hưng Thịnh, chỉ huy bảy trung đoàn trực thuộc, còn có nguyên thị trưởng Vũ Thành và một số quan chức.
Trên tường treo một tấm bản đồ của Vũ Thành, bốn khu vực được đánh dấu bằng đường màu xanh lá cây, đây rõ ràng là bốn khu vực an toàn của Vũ Thành. Bên ngoài các khu vực an toàn đều được đánh dấu bằng màu đỏ nguy hiểm, một số khu vực còn được sơn màu đỏ thẫm hoặc thậm chí đen.
Điều đó đại diện cho một khu vực nguy hiểm tuyệt đối.
Hiển nhiên, ai cũng có thể nhận thấy được vùng màu đỏ đang lan rộng, bên ngoài bốn khu an toàn cũng từ từ bị siết chặt.
"Tất cả mọi người, lần này là cuộc họp bí mật, nội dung chỉ có tất cả mọi người ở đây biết, không được truyền ra ngoài." Đổng Hưng Thịnh nghiêm nghị nói."
30 năm quân lữ tạo cho ông một khí thế uy nghiêm, âm thanh giọng nói to lớn vang dội, nó có thể đến tai mọi người mà không cần sử dụng loa.
"Tôi tin rằng mọi người đã nhìn thấy tình hình hiện tại từ bản đồ này. Ngày càng có nhiều khu vực bị quái vật chiếm đóng. Khu vực chân không mà pháo binh của chúng tôi ban đầu dọn sạch xung quanh khu vực an toàn cũng đã dần bị xói mòn và bị quái vật chiếm đóng. Không ngoa chút nào nhưng kể cả vùng an toàn thứ tư của chúng ta, chúng đều là những hòn đảo bị mắc kẹt, không có viện trợ nước ngoài, không có lương thực và quan trọng nhất là không có đủ đạn dược để bảo vệ vùng an toàn, và nói một cách chiến lược vùng an toàn hiện tại thực ra không an toàn, khi chúng ta hết đạn dược khu vực an toàn chắc chắn sẽ sụp đổ!”
Giọng nói của Đổng Hưng Thịnh như một nhát búa nặng nề, đánh thẳng vào dây thần kinh của mọi người.
"Thế còn các khu an toàn thứ nhất, thứ hai và thứ ba? Họ làm thế nào?" Một quan chức hỏi.
Lúc này, phía sau Đổng Hưng Thịnh, trung đoàn trưởng Đoạn Quốc Nghị nói: "Chúng tôi đã liên hệ với ba khu an toàn khác rồi, nói trắng ra, bây giờ chúng ta đang ở trong khu an toàn thứ tư, lương thực dù có tiết kiệm đến đâu cũng chỉ đủ dùng trong một tuần trở xuống.”
"Làm sao có thể? Chúng ta hạ lệnh trưng thu lương thực, lại còn đột kích vào một nhà kho dự trữ lương thực..." Một quan chức địa phương vội vàng nói.
"Nhưng chúng ta có 80 vạn miệng ăn, một chút lương thực đó chỉ như muối bỏ bể!" Đoạn Quốc Nghị nói.
"Vậy chúng ta không thể thoát ra khỏi vòng vây đi ra ngoài để kiếm thức ăn sao. Có rất nhiều kho lương thực cấp quốc gia ở Vũ Thành. Chỉ một kho lương thực là đủ để nuôi sống hàng triệu người trong hơn một năm. Các vị là những người lính, các vị nên gánh lấy trách nhiệm này. "
" Nhưng những nhà kho đó ở trong khu vực bị chiếm đóng, không chỉ có trùng nhân mà còn có những loài quái vật đáng sợ khác. Chư vị có còn nhớ người đá khổng lồ xâm chiếm tuyến phòng thủ phía đông vài ngày trước không? Tất cả binh lính của một đại đội đều thiệt mạng và năm xe tăng bị mất, nếu không có thức tỉnh giả bí ẩn và mạnh mẽ xuất hiện đánh lui người đá khổng lồ, khu an toàn thứ tư đã bị không tồn tại. Chư vị, quân nhân chúng tôi cũng là người, hẳn là lưng đeo trách nhiệm chúng tôi sẽ không thoái thác, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, an toàn khu đã không còn thích hợp ở lại lâu hơn nữa.”
Đoạn Quốc Nghị nói xong, liếc nhìn sư trưởng Đổng Hưng Thịnh, sau đó đứng dậy nói: “Vì vậy, chúng tôi quyết định ly khai khỏi thành phố, thời gian quyết định là nữa tháng sau!"
Hiện trường đột nhiên chìm vào im lặng, ngay sau đó có mấy vị quan viên đứng lên nói:
"Đây là quân đội các ngươi quyết định sao? Nhưng ngươi vừa nói bên ngoài có quái vật, vậy ngươi tự tin đột phá sao? Tôi nghĩ tốt hơn là nên chờ xem tình hình. Hãy tổ chức một đội cảm tử khác đi đến khu vực bị chiếm đóng để lấy một số thức ăn và quay trở lại. Đúng rồi, không phải quân đội các vị đã thành lập một đội thức tỉnh nào đó sao? Hãy để bọn họ đi, ngoài ra còn có thức tỉnh giả cường đại thần bí, người đã đẩy lùi người đá khổng lồ. Nếu tìm thấy tìm thấy được anh ta, sự an toàn của khu vực an toàn của chúng ta càng bảo đảm hơn sao!"
Những quan chức này rõ ràng là đại biểu cho một thái độ, cũng rõ ràng có không ít người giữ thái độ này. Theo ý của bọn họ, nếu bọn họ thật sự đột phá, nếu gặp phải nguy hiểm, quân đội nhất định sẽ không quan tâm bọn họ, thậm chí có thể bị coi là pháo hôi, thay vì như vậy, tốt hơn nên ở trong khu an toàn
" Ngu xuẩn!"
Lúc này, một người ngồi phía sau Đổng Hưng Thịnh và Đoạn Quốc Nghị đột nhiên lên tiếng, người này mặc quân phục rằn ri, nhưng vóc dáng to lớn ngồi ở chỗ đó giống như một con gấu khổng lồ.
Đây là đội trưởng của đội thức tỉnh số 1, Rìu vương, cũng là cường giả số 1 được công nhận trong khu vực an toàn này, dựa vào danh tính này anh ta cũng đủ tư cách để tham gia vào cuộc họp kiểu này
Trên người Rìu vương tản ra một khí thế bất đồng với người khác, lời vừa thốt ra khiến mọi người sững sờ, mặc dù anh ta vừa mới mắng người.
"Rìu vương, mày... mày... mày có ý gì?"
Vị quan nói trước cảm thấy hơi xấu hổ vì bị xúc phạm, cũng dám to gan hỏi ngược lại, nhưng vì hồi hộp nên hơi lắp bắp.
Ai ngờ được Rìu vương to như đầu gấu lại cười khinh thường, không thèm trả lời.
"Được rồi " Đổng Hưng Thịnh lúc này mới xua tay nói:" Tình huống đã nói rất rõ ràng. Với tư cách là chỉ huy cao nhất của khu an toàn số 4, tôi hiện tại ra lệnh cho toàn bộ nhân sự chuẩn bị đột phá. Tôi sẽ cử kế hoạch đột phá đến tay các vị sau. Ngoài ra, để đảm bảo sự thành công của cuộc đột phá, quân đội đã quyết định trong vài ngày sẽ đưa đội thức tỉnh tiến vào kho lương thực trong khu vực bị chiếm đóng để lấy thức ăn. Kế hoạch lần này liên quan đến sinh tử của tất cả các vị và 80 vạn dân tị nạn, vì vậy chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. "
Cuộc họp quán triệt mệnh lệnh dưới sự cường thế của sư trưởng Đổng Hưng Thịnh, không ai dám phản đối kể cả nguyên thị trưởng Vũ Thành. Thời kỳ này quân đội có được sức mạnh tuyệt đối, thậm chí nắm quyền sinh sát trong tay.
Một giờ sau, tại văn phòng tạm thời của Đổng Hưng Thịnh, Đoạn Quốc Nghị, vị tướng tài ba của ông đã báo cáo cho ông ta nhiều trường hợp khẩn cấp khác nhau trong khu vực an toàn trong vài ngày qua.
"Chúng ta còn rất ít đạn pháo, nhưng vẫn còn một số đạn. Ngoài ra, trước đây binh lính được ăn hai bữa một ngày, nhưng giờ phải giảm bớt, chỉ còn duy trì một bữa mỗi ngày. Tôi nghe nói đã có binh lính và lực lượng cảnh sát dùng súng đạn trong tay đổi cho thường dân để lấy lương thực... "
Đoạn Quốc Nghị đứng thẳng, tay trái cầm quân hàm. Không nghi ngờ gì trên nét mặt tỏa ra một tia xấu hổ ở anh ấy, anh ta là một người lính thực thụ.
"Quốc Nghị, trong lúc khó khăn cũng có quy luật, có một số việc không thể ngăn cản, nhưng cái gì nên kiểm soát thì vẫn phải kiểm soát. Còn tình hình ở điểm phân phối lương thực thì sao?"
"Cuộc sống của thường dân khổ lắm, phân phát thức ăn của họ ngày nào cũng chỉ được nửa bát cơm canh, cơm ngày càng ít, không đủ ăn, người ta chết đói, tử vong mỗi ngày, tình hình đã đến mức nguy cấp. "
" Còn thức tỉnh giả thì sao? "
"Đãi ngộ của bọn họ là mức cao nhất trong toàn bộ khu vực an toàn, và một số người đã lần lượt được thức tỉnh trong vài ngày qua. Dựa vào phần đãi ngộ này, tôi chắc chắn sẽ thu phục được tất cả những thức tỉnh giả trong vùng an toàn."
"Còn người đã đẩy lùi người đá khổng lồ thì sao? Có tin tức gì không? "
"Cái này..."
Đoạn Quốc Nghị không thốt nên lời khi nghe câu hỏi của sư trưởng. Không có nghi ngờ gì về việc thức tỉnh giả đã đẩy lùi người đá khổng lồ vài ngày trước có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng rõ ràng trong số những thức tỉnh giả mà anh ta tuyển dụng được, dường như không có người nào như vậy.
Bất lực, Đoạn Quốc Nghị chỉ có thể nói ra sự thật: “Tôi còn chưa tìm được, nhưng Rìu vương nói nếu lúc đó anh ta có mặt cũng có thể đẩy lui người đá khổng lồ!”
Đổng Hưng Thịnh gật đầu, hơi hơi xoa xoa lông mày mệt mỏi, nhìn thấy Đoạn Quốc Nghị vẫn đứng như trời trồng, ông xua tay ra hiệu cho anh ngồi xuống.
"Quốc Nghị, anh là thủ hạ cũ của tôi. Tôi đã già, chỉ mong có thể đem người thoát ra khỏi vùng an toàn còn sống. Đây là trách nhiệm của tôi với tư cách là một người lính. Hơn nữa, tôi biết rằng thế giới sắp thay đổi hoàn cảnh, trong tương lai nhất định sẽ trở thành thế giới của những thức tỉnh giả như Rìu vương. Tôi biết anh cũng là một người có tiềm năng thức tỉnh, tuy tốc độ chậm hơn họ, nhưng không sao cả, tôi đã triệu tập một nhóm những nhà khoa học giỏi nhất, sắp tới sẽ nghiên cứu những con người và lá bài đã thức tỉnh đó và cũng có một số đột phá, nếu... Ý tôi là nếu tôi chết ở Vũ Thành, những nhà khoa học đó và kết quả nghiên cứu của họ sẽ được giao cho anh! "
Đúng lúc này, trong phòng họp lớn ở tầng mười, tất cả những nhân vật đứng đầu khu an toàn thứ tư đều có mặt. Bao gồm tư lệnh tối cao khu an toàn thứ tư Đổng Hưng Thịnh, chỉ huy bảy trung đoàn trực thuộc, còn có nguyên thị trưởng Vũ Thành và một số quan chức.
Trên tường treo một tấm bản đồ của Vũ Thành, bốn khu vực được đánh dấu bằng đường màu xanh lá cây, đây rõ ràng là bốn khu vực an toàn của Vũ Thành. Bên ngoài các khu vực an toàn đều được đánh dấu bằng màu đỏ nguy hiểm, một số khu vực còn được sơn màu đỏ thẫm hoặc thậm chí đen.
Điều đó đại diện cho một khu vực nguy hiểm tuyệt đối.
Hiển nhiên, ai cũng có thể nhận thấy được vùng màu đỏ đang lan rộng, bên ngoài bốn khu an toàn cũng từ từ bị siết chặt.
"Tất cả mọi người, lần này là cuộc họp bí mật, nội dung chỉ có tất cả mọi người ở đây biết, không được truyền ra ngoài." Đổng Hưng Thịnh nghiêm nghị nói."
30 năm quân lữ tạo cho ông một khí thế uy nghiêm, âm thanh giọng nói to lớn vang dội, nó có thể đến tai mọi người mà không cần sử dụng loa.
"Tôi tin rằng mọi người đã nhìn thấy tình hình hiện tại từ bản đồ này. Ngày càng có nhiều khu vực bị quái vật chiếm đóng. Khu vực chân không mà pháo binh của chúng tôi ban đầu dọn sạch xung quanh khu vực an toàn cũng đã dần bị xói mòn và bị quái vật chiếm đóng. Không ngoa chút nào nhưng kể cả vùng an toàn thứ tư của chúng ta, chúng đều là những hòn đảo bị mắc kẹt, không có viện trợ nước ngoài, không có lương thực và quan trọng nhất là không có đủ đạn dược để bảo vệ vùng an toàn, và nói một cách chiến lược vùng an toàn hiện tại thực ra không an toàn, khi chúng ta hết đạn dược khu vực an toàn chắc chắn sẽ sụp đổ!”
Giọng nói của Đổng Hưng Thịnh như một nhát búa nặng nề, đánh thẳng vào dây thần kinh của mọi người.
"Thế còn các khu an toàn thứ nhất, thứ hai và thứ ba? Họ làm thế nào?" Một quan chức hỏi.
Lúc này, phía sau Đổng Hưng Thịnh, trung đoàn trưởng Đoạn Quốc Nghị nói: "Chúng tôi đã liên hệ với ba khu an toàn khác rồi, nói trắng ra, bây giờ chúng ta đang ở trong khu an toàn thứ tư, lương thực dù có tiết kiệm đến đâu cũng chỉ đủ dùng trong một tuần trở xuống.”
"Làm sao có thể? Chúng ta hạ lệnh trưng thu lương thực, lại còn đột kích vào một nhà kho dự trữ lương thực..." Một quan chức địa phương vội vàng nói.
"Nhưng chúng ta có 80 vạn miệng ăn, một chút lương thực đó chỉ như muối bỏ bể!" Đoạn Quốc Nghị nói.
"Vậy chúng ta không thể thoát ra khỏi vòng vây đi ra ngoài để kiếm thức ăn sao. Có rất nhiều kho lương thực cấp quốc gia ở Vũ Thành. Chỉ một kho lương thực là đủ để nuôi sống hàng triệu người trong hơn một năm. Các vị là những người lính, các vị nên gánh lấy trách nhiệm này. "
" Nhưng những nhà kho đó ở trong khu vực bị chiếm đóng, không chỉ có trùng nhân mà còn có những loài quái vật đáng sợ khác. Chư vị có còn nhớ người đá khổng lồ xâm chiếm tuyến phòng thủ phía đông vài ngày trước không? Tất cả binh lính của một đại đội đều thiệt mạng và năm xe tăng bị mất, nếu không có thức tỉnh giả bí ẩn và mạnh mẽ xuất hiện đánh lui người đá khổng lồ, khu an toàn thứ tư đã bị không tồn tại. Chư vị, quân nhân chúng tôi cũng là người, hẳn là lưng đeo trách nhiệm chúng tôi sẽ không thoái thác, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, an toàn khu đã không còn thích hợp ở lại lâu hơn nữa.”
Đoạn Quốc Nghị nói xong, liếc nhìn sư trưởng Đổng Hưng Thịnh, sau đó đứng dậy nói: “Vì vậy, chúng tôi quyết định ly khai khỏi thành phố, thời gian quyết định là nữa tháng sau!"
Hiện trường đột nhiên chìm vào im lặng, ngay sau đó có mấy vị quan viên đứng lên nói:
"Đây là quân đội các ngươi quyết định sao? Nhưng ngươi vừa nói bên ngoài có quái vật, vậy ngươi tự tin đột phá sao? Tôi nghĩ tốt hơn là nên chờ xem tình hình. Hãy tổ chức một đội cảm tử khác đi đến khu vực bị chiếm đóng để lấy một số thức ăn và quay trở lại. Đúng rồi, không phải quân đội các vị đã thành lập một đội thức tỉnh nào đó sao? Hãy để bọn họ đi, ngoài ra còn có thức tỉnh giả cường đại thần bí, người đã đẩy lùi người đá khổng lồ. Nếu tìm thấy tìm thấy được anh ta, sự an toàn của khu vực an toàn của chúng ta càng bảo đảm hơn sao!"
Những quan chức này rõ ràng là đại biểu cho một thái độ, cũng rõ ràng có không ít người giữ thái độ này. Theo ý của bọn họ, nếu bọn họ thật sự đột phá, nếu gặp phải nguy hiểm, quân đội nhất định sẽ không quan tâm bọn họ, thậm chí có thể bị coi là pháo hôi, thay vì như vậy, tốt hơn nên ở trong khu an toàn
" Ngu xuẩn!"
Lúc này, một người ngồi phía sau Đổng Hưng Thịnh và Đoạn Quốc Nghị đột nhiên lên tiếng, người này mặc quân phục rằn ri, nhưng vóc dáng to lớn ngồi ở chỗ đó giống như một con gấu khổng lồ.
Đây là đội trưởng của đội thức tỉnh số 1, Rìu vương, cũng là cường giả số 1 được công nhận trong khu vực an toàn này, dựa vào danh tính này anh ta cũng đủ tư cách để tham gia vào cuộc họp kiểu này
Trên người Rìu vương tản ra một khí thế bất đồng với người khác, lời vừa thốt ra khiến mọi người sững sờ, mặc dù anh ta vừa mới mắng người.
"Rìu vương, mày... mày... mày có ý gì?"
Vị quan nói trước cảm thấy hơi xấu hổ vì bị xúc phạm, cũng dám to gan hỏi ngược lại, nhưng vì hồi hộp nên hơi lắp bắp.
Ai ngờ được Rìu vương to như đầu gấu lại cười khinh thường, không thèm trả lời.
"Được rồi " Đổng Hưng Thịnh lúc này mới xua tay nói:" Tình huống đã nói rất rõ ràng. Với tư cách là chỉ huy cao nhất của khu an toàn số 4, tôi hiện tại ra lệnh cho toàn bộ nhân sự chuẩn bị đột phá. Tôi sẽ cử kế hoạch đột phá đến tay các vị sau. Ngoài ra, để đảm bảo sự thành công của cuộc đột phá, quân đội đã quyết định trong vài ngày sẽ đưa đội thức tỉnh tiến vào kho lương thực trong khu vực bị chiếm đóng để lấy thức ăn. Kế hoạch lần này liên quan đến sinh tử của tất cả các vị và 80 vạn dân tị nạn, vì vậy chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. "
Cuộc họp quán triệt mệnh lệnh dưới sự cường thế của sư trưởng Đổng Hưng Thịnh, không ai dám phản đối kể cả nguyên thị trưởng Vũ Thành. Thời kỳ này quân đội có được sức mạnh tuyệt đối, thậm chí nắm quyền sinh sát trong tay.
Một giờ sau, tại văn phòng tạm thời của Đổng Hưng Thịnh, Đoạn Quốc Nghị, vị tướng tài ba của ông đã báo cáo cho ông ta nhiều trường hợp khẩn cấp khác nhau trong khu vực an toàn trong vài ngày qua.
"Chúng ta còn rất ít đạn pháo, nhưng vẫn còn một số đạn. Ngoài ra, trước đây binh lính được ăn hai bữa một ngày, nhưng giờ phải giảm bớt, chỉ còn duy trì một bữa mỗi ngày. Tôi nghe nói đã có binh lính và lực lượng cảnh sát dùng súng đạn trong tay đổi cho thường dân để lấy lương thực... "
Đoạn Quốc Nghị đứng thẳng, tay trái cầm quân hàm. Không nghi ngờ gì trên nét mặt tỏa ra một tia xấu hổ ở anh ấy, anh ta là một người lính thực thụ.
"Quốc Nghị, trong lúc khó khăn cũng có quy luật, có một số việc không thể ngăn cản, nhưng cái gì nên kiểm soát thì vẫn phải kiểm soát. Còn tình hình ở điểm phân phối lương thực thì sao?"
"Cuộc sống của thường dân khổ lắm, phân phát thức ăn của họ ngày nào cũng chỉ được nửa bát cơm canh, cơm ngày càng ít, không đủ ăn, người ta chết đói, tử vong mỗi ngày, tình hình đã đến mức nguy cấp. "
" Còn thức tỉnh giả thì sao? "
"Đãi ngộ của bọn họ là mức cao nhất trong toàn bộ khu vực an toàn, và một số người đã lần lượt được thức tỉnh trong vài ngày qua. Dựa vào phần đãi ngộ này, tôi chắc chắn sẽ thu phục được tất cả những thức tỉnh giả trong vùng an toàn."
"Còn người đã đẩy lùi người đá khổng lồ thì sao? Có tin tức gì không? "
"Cái này..."
Đoạn Quốc Nghị không thốt nên lời khi nghe câu hỏi của sư trưởng. Không có nghi ngờ gì về việc thức tỉnh giả đã đẩy lùi người đá khổng lồ vài ngày trước có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng rõ ràng trong số những thức tỉnh giả mà anh ta tuyển dụng được, dường như không có người nào như vậy.
Bất lực, Đoạn Quốc Nghị chỉ có thể nói ra sự thật: “Tôi còn chưa tìm được, nhưng Rìu vương nói nếu lúc đó anh ta có mặt cũng có thể đẩy lui người đá khổng lồ!”
Đổng Hưng Thịnh gật đầu, hơi hơi xoa xoa lông mày mệt mỏi, nhìn thấy Đoạn Quốc Nghị vẫn đứng như trời trồng, ông xua tay ra hiệu cho anh ngồi xuống.
"Quốc Nghị, anh là thủ hạ cũ của tôi. Tôi đã già, chỉ mong có thể đem người thoát ra khỏi vùng an toàn còn sống. Đây là trách nhiệm của tôi với tư cách là một người lính. Hơn nữa, tôi biết rằng thế giới sắp thay đổi hoàn cảnh, trong tương lai nhất định sẽ trở thành thế giới của những thức tỉnh giả như Rìu vương. Tôi biết anh cũng là một người có tiềm năng thức tỉnh, tuy tốc độ chậm hơn họ, nhưng không sao cả, tôi đã triệu tập một nhóm những nhà khoa học giỏi nhất, sắp tới sẽ nghiên cứu những con người và lá bài đã thức tỉnh đó và cũng có một số đột phá, nếu... Ý tôi là nếu tôi chết ở Vũ Thành, những nhà khoa học đó và kết quả nghiên cứu của họ sẽ được giao cho anh! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.