Chương 17: Thịnh Nộ
Hắc Ám Gia Tử
21/04/2023
Thấy cửa phòng 502 vẫn không có động tĩnh gì, gã thanh niên tên Chuột tức giận mà nói: "Quân ca, người ở đây không biết xấu hổ, đợi lát nữa mở cửa ra, anh phải cho bọn họ biết chút màu đỏ a”.
Trước kia tên Chuột đã hỗn cùng Vương Tiểu Quân, hắn cũng là kẻ tàn nhẫn.
Vương Tiểu Quân cũng cười lạnh vài tiếng định phô trương sức mạnh trước mặt thủ hạ, hắn nắm chặt tay lại nện vào cửa an ninh.
Liền nghe thấy tiếng vang lớn, cửa an ninh liền bị móp một mảnh nhỏ, phải biết nó làm bằng sắt, thập phần kiên cố, thế nhưng bị Vương Tiểu Quân đấm lõm, cú này nếu đánh lên người thì chắc chắn gãy vài chiếc xương.
Lý Hạ ở sau cánh cửa sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi khẩu súng trong tay xuống đất, cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, trong lòng hỗn loạn một hồi, nhưng trong lòng tuy hoảng sợ nhưng không mất bình tĩnh, cô biết rõ không được mở cửa vào lúc này.
Tất cả những người sống trong tiểu khu này đều biết tầm quan trọng của thực phẩm.
Bọn Chuột cùng đồng bọn ở bên ngoài đều trợn mắt há mồm, đều biết Vương Tiểu Quân lợi hại nhưng không ngờ lại có uy lực như vậy, cả đám đồng loạt hoan hô.
Vương Tiểu Quân và đồng bọn đang đại nháo ngoài hành lang, nhưng không ai dám nói gì.
Gọi cảnh sát?
Thôi, điện thoại sớm không thể dùng, có tin đồn cảnh sát cũng hỗn loạn lắm, điện thoại nếu thông được thì áng chừng cũng không có người đến quản.
Trong những ngày qua, hầu hết các phương tiện liên lạc đều hỏng hóc, giao thông cơ bản tê liệt, ngoại trừ quân đội có sức cơ động mạnh, ngay cả cảnh sát và quan chức chính quyền địa phương cũng chỉ có thể trốn ở nhà chờ tin tức từ quân đội.
Vì vậy, Vương Tiểu Quân và đồng bọn không có gì phải sợ hãi.
“Chuột, đi tìm búa!”
Sau khi thể hiện sức mạnh của mình, Vương Tiểu Quân đã đạt được mục đích lập uy của mình liền hung ác ra lệnh, tên Chuột và mấy đàn em trai nhìn thấy đại ca của mình hung mãnh như vậy liền phấn khích như được đánh tiết gà, gã tên Chuột chạy ngay xuống lầu.
Lý Hạ đương nhiên nghe vào trong tai những cuộc đối thoại này, hiện tại cô vô cùng hoảng sợ.
Cánh cửa chống trộm khá chắc chắn này không biết có chống được người bên ngoài không, nếu không lỡ chúng đột nhập vào thì sẽ ra sao?
Nghĩ đến kết quả bọn chúng xông vào, Lý Hạ rùng mình một cái.
Kết quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, nếu như cho chúng vào, vật tư mà Ngô Minh tích cóp đến một hạt cơm cũng không còn.
“Không được, tuyệt đối không cho bọn chúng tiến vào!”
Lúc này Lý Hạ nắm chặt khẩu 95 trong tay, đây là thứ duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Trong vài phút, Lý Hạ tưởng chừng như đã trôi qua vài năm, cô nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu của tên xã hội đen gọi là Chuột.
Một lúc sau, qua mắt mèo Lý Hạ thấy tên Chuột này lấy ra một cái búa lớn, phía sau hắn là năm sáu người cùng vẻ mặt hung ác, hiển nhiên bọn họ đều ở trong một nhóm.
“Quân ca!”
Tên chuột kính cẩn đưa cây búa lớn nặng hơn 20 ký cho Vương Tiểu Quân, người này nhấc búa lên một cách nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Vương Tiểu Quân trợn to hai mắt, bắp thịt cánh tay phải lại phồng lên vung tay đập mạnh vào cửa bảo vệ.
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bảo vệ lõm vào một mảng lớn, khung cửa vương vãi bụi bậm, trên tường rìa có nhiều vết nứt, rất nhiều khối xi măng rơi xuống.
Tên Chuột và những thằng khác lập tức hò hét trợ uy, bọn côn đồ theo sau hắn là tân binh, thấy Quân ca hung mãnh quá nên tất cả khăng khăng trung thành với Quân ca bằng cả trái tim của mình.
Trong nhà, Lý Hạ núp sau cánh cửa chĩa súng vào cánh cửa an ninh chìm trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt, cô bắt đầu nghi ngờ dù có súng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn một băng nhóm cùng hung cực ác.
Hơn nữa, nàng chưa từng giết ai, trong tay cầm súng chỉ là để cho tâm lý thoải mái một chút.
BANG!
Một lần nữa, khung cửa chống trộm đã bị đập cong lộ ra một số kẽ hở, có vẻ như nếu bị đập thêm năm sáu lần nữa thì cánh cửa chống trộm sẽ phải bị hủy bỏ.
Không nói đến Lý Hạ, những người hàng xóm ở tầng năm lúc này đều trốn trên giường, sắc mặt tái nhợt, không ai dám quan tâm đến chuyện làm ăn này, vạn nhất đắc tội đến nhóm xã hội đen đó thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, không ai đi lo lắng cho người khác, ai cũng có lòng ích kỷ, vì vậy chúng ta nên quan tâm đến bản thân mình trước.
Vương Tiểu Quân nhìn vào trong nhà qua khe hở bị đập nát, thấy bên trong quả nhiên có rất nhiều thức ăn trên bàn, lại thật sự nhìn thấy chân của một người phụ nữ sau cánh cửa, trong lòng càng thêm tin tưởng vào ngôi nhà này.
Tiếp đó, hắn ta điên cuồng đập cửa, cuối cùng cũng đập vỡ cánh cửa chống trộm đã bị móp méo biến dạng, Vương Tiểu Quân cùng người của hắn ta lao vào nhà.
...
Khi quay trở lại tiểu khu, Ngô Minh đã rất ngạc nhiên, giờ đây toàn bộ tiểu khu bao gồm cả những con đường và ngõ nhỏ xung quanh, đã hoàn toàn trở thành một nơi trú ẩn. Họ đều là những người tị nạn, nhiều người đang dựng lều, báo chí và quần áo cuộn tròn trên mặt đất, cỏ xanh gọn gàng ngăn nắp đã đầy phân, khi gió thổi qua bốc ra mùi hôi thối.
Tất cả các loại tiếng ồn, tất cả các loại hỗn loạn, nó đơn giản là bức tranh sống động nhất về ngày tận thế.
Ngô Minh thở dài, thầm nghĩ kiếp trước mình không phải là một trong những người này sao, mỗi ngày đều vô cùng sợ hãi, không biết khi nào sẽ có quái vật giết chết mình.
Bây giờ hơn 80 phần trăm toàn bộ Vũ Thành đầy trùng nhân và nhiều loại quái vật khác nhau, khi đang vội vã quay lại, Ngô Minh đã tận mắt chứng kiến cảnh bảy tám con trùng nhân dạng thứ hai lật úp hai cỗ xe xuống đất, binh lính bên trong đương nhiên nhất định phải chết. Phòng tuyến của quân đội đã bị trận mưa thiên thạch phá bỏ hoàn toàn, sau khi rút lui hết lần này tới lần khác, họ chỉ có thể đóng quân ở một vài khu vực nhỏ, và những khu vực nhỏ này trở thành một số ít 'khu vực an toàn' trong toàn bộ Vũ Thành. Sở dĩ Ngô Minh chọn thuê nhà trong tiểu khu này là vì anh biết rằng đây sẽ là một trong những khu vực an toàn cuối cùng trước khi Vũ Thành thất thủ.
Nơi đây vừa nhỏ lại vừa nhiều người, tự nhiên sẽ hỗn loạn như vậy.
Trong tình hình hiện tại, chính quyền quá bận rộn, không thể tự lo được cho mình, còn có người chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự, nhưng đối mặt với quá nhiều người tị nạn thì cũng như muối bỏ bể.
Về phần rời khỏi Vũ Thành, Ngô Minh biết hiện tại không thể, bên ngoài Vũ Thành đều có quái vật, trước khi một số lớn thức tỉnh giả xuất hiện, không thể một mình xông ra ngoài sức mạnh của quân đội.
Vừa nghĩ tới những chuyện này, Ngô Minh liền đi về chỗ ở của mình, nhưng vừa bước lên lầu anh liền cau mày.
Đúng lúc này, trước cửa chính có mấy người đàn ông to lớn vẻ mặt hung tợn đang canh giữ không cho phép ai đến gần.
Ngô Minh trong lòng lập tức có cảm giác không ổn, anh đi vài bước liền đến cửa chính.
“Dừng lại!”
Một người đàn ông mặc áo khoác cứng cáp, cao ít nhất 1,85 mét chặn Ngô Minh lại: “Quân Ca đang làm việc bên trong, người khác không được phép tiến vào!”
Người đàn ông này tự nhiên là thuộc hạ của Vương Tiểu Quân, trong khu vực này tên của Vương Tiểu Quân là uy lực răn đe, không ai dám không cho hắn ta mặt mũi.
Bất quá, Ngô Minh lạnh lùng nói: "Cái gì Quân ca, ta không quen biết, tránh ra, ta sống ở chỗ này!"
"Tiểu tử, ngươi bị điếc à? Ngươi còn không biết quân ca sao, lăn nhanh lên, bằng không lão tử sẽ cho ngươi phóng huyết"
1 gã lưu manh khác lập tức rút chủy thủ quơ quơ trước mặt Ngô Minh.
Ngô Minh cau mày muốn nói gì đó, nhưng một người đàn ông trung niên nhiệt tình ở phía sau sợ Ngô Minh chịu thiệt thòi nên đi tới, nhỏ giọng kéo anh ta:
"Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính, người bình thường chúng ta không thể chọc vào bọn chúng, bọn nó còn dám giết người, nghe lời tôi, đừng có bốc đồng”.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của trung niên nhân Ngô Minh biết rằng có rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi anh ta rời đi trong hai ngày qua.
Lúc này tiếng hét của một người phụ nữ đột nhiên phát ra từ trong tòa nhà, Ngô Minh vừa nghe thấy thì biến sắc vội vàng chạy vào trong tòa nhà ngay lập tức. Tên côn đồ đối diện mắng to 1 tiếng cầm dao găm đâm thẳng vào Ngô Minh.
Tên côn đồ này cũng đánh nhau vô số ra tay vô cùng tàn nhẫn, con dao này trực tiếp đâm vào lá lách của Ngô Minh, nếu bị đâm trúng hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ. Tiếng hét mà Ngô Minh nghe thấy vừa rồi là của Lý Hạ, anh biết có chuyện không hay, còn đối phương không phải thiện nhân nên không nương tay chút nào mà đấm thẳng 1 quyền.
Phải biết rằng Ngô Minh bây giờ đã là thức tỉnh giả thực sự, ngay khi đấm ra, sức nổ chắc chắn hơn 100 ký, tốc độ cực nhanh, nhát dao tên lưu manh còn chưa đâm tới đã bị Ngô Minh đấm thẳng vào mặt.
Lực lượng khổng lồ lập tức đánh gãy sống mũi gã ta, xương gãy đâm thẳng vào não khiến gã ta ngã xuống đất mất mạng ngay tại chỗ, bọn côn đồ khác nhìn thấy uy thế này, lại nhìn thấy cặp mắt đằng đằng sát khí của Ngô Minh thì trong lòng toát ra một cỗ hàn khí không dám ngăn cản nữa.
Ngô Minh mặc kệ đám tiểu tạp chủng này mà lao nhanh lên tầng năm, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến anh ta nổi giận.
Trước kia tên Chuột đã hỗn cùng Vương Tiểu Quân, hắn cũng là kẻ tàn nhẫn.
Vương Tiểu Quân cũng cười lạnh vài tiếng định phô trương sức mạnh trước mặt thủ hạ, hắn nắm chặt tay lại nện vào cửa an ninh.
Liền nghe thấy tiếng vang lớn, cửa an ninh liền bị móp một mảnh nhỏ, phải biết nó làm bằng sắt, thập phần kiên cố, thế nhưng bị Vương Tiểu Quân đấm lõm, cú này nếu đánh lên người thì chắc chắn gãy vài chiếc xương.
Lý Hạ ở sau cánh cửa sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi khẩu súng trong tay xuống đất, cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, trong lòng hỗn loạn một hồi, nhưng trong lòng tuy hoảng sợ nhưng không mất bình tĩnh, cô biết rõ không được mở cửa vào lúc này.
Tất cả những người sống trong tiểu khu này đều biết tầm quan trọng của thực phẩm.
Bọn Chuột cùng đồng bọn ở bên ngoài đều trợn mắt há mồm, đều biết Vương Tiểu Quân lợi hại nhưng không ngờ lại có uy lực như vậy, cả đám đồng loạt hoan hô.
Vương Tiểu Quân và đồng bọn đang đại nháo ngoài hành lang, nhưng không ai dám nói gì.
Gọi cảnh sát?
Thôi, điện thoại sớm không thể dùng, có tin đồn cảnh sát cũng hỗn loạn lắm, điện thoại nếu thông được thì áng chừng cũng không có người đến quản.
Trong những ngày qua, hầu hết các phương tiện liên lạc đều hỏng hóc, giao thông cơ bản tê liệt, ngoại trừ quân đội có sức cơ động mạnh, ngay cả cảnh sát và quan chức chính quyền địa phương cũng chỉ có thể trốn ở nhà chờ tin tức từ quân đội.
Vì vậy, Vương Tiểu Quân và đồng bọn không có gì phải sợ hãi.
“Chuột, đi tìm búa!”
Sau khi thể hiện sức mạnh của mình, Vương Tiểu Quân đã đạt được mục đích lập uy của mình liền hung ác ra lệnh, tên Chuột và mấy đàn em trai nhìn thấy đại ca của mình hung mãnh như vậy liền phấn khích như được đánh tiết gà, gã tên Chuột chạy ngay xuống lầu.
Lý Hạ đương nhiên nghe vào trong tai những cuộc đối thoại này, hiện tại cô vô cùng hoảng sợ.
Cánh cửa chống trộm khá chắc chắn này không biết có chống được người bên ngoài không, nếu không lỡ chúng đột nhập vào thì sẽ ra sao?
Nghĩ đến kết quả bọn chúng xông vào, Lý Hạ rùng mình một cái.
Kết quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, nếu như cho chúng vào, vật tư mà Ngô Minh tích cóp đến một hạt cơm cũng không còn.
“Không được, tuyệt đối không cho bọn chúng tiến vào!”
Lúc này Lý Hạ nắm chặt khẩu 95 trong tay, đây là thứ duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Trong vài phút, Lý Hạ tưởng chừng như đã trôi qua vài năm, cô nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu của tên xã hội đen gọi là Chuột.
Một lúc sau, qua mắt mèo Lý Hạ thấy tên Chuột này lấy ra một cái búa lớn, phía sau hắn là năm sáu người cùng vẻ mặt hung ác, hiển nhiên bọn họ đều ở trong một nhóm.
“Quân ca!”
Tên chuột kính cẩn đưa cây búa lớn nặng hơn 20 ký cho Vương Tiểu Quân, người này nhấc búa lên một cách nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Vương Tiểu Quân trợn to hai mắt, bắp thịt cánh tay phải lại phồng lên vung tay đập mạnh vào cửa bảo vệ.
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bảo vệ lõm vào một mảng lớn, khung cửa vương vãi bụi bậm, trên tường rìa có nhiều vết nứt, rất nhiều khối xi măng rơi xuống.
Tên Chuột và những thằng khác lập tức hò hét trợ uy, bọn côn đồ theo sau hắn là tân binh, thấy Quân ca hung mãnh quá nên tất cả khăng khăng trung thành với Quân ca bằng cả trái tim của mình.
Trong nhà, Lý Hạ núp sau cánh cửa chĩa súng vào cánh cửa an ninh chìm trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt, cô bắt đầu nghi ngờ dù có súng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn một băng nhóm cùng hung cực ác.
Hơn nữa, nàng chưa từng giết ai, trong tay cầm súng chỉ là để cho tâm lý thoải mái một chút.
BANG!
Một lần nữa, khung cửa chống trộm đã bị đập cong lộ ra một số kẽ hở, có vẻ như nếu bị đập thêm năm sáu lần nữa thì cánh cửa chống trộm sẽ phải bị hủy bỏ.
Không nói đến Lý Hạ, những người hàng xóm ở tầng năm lúc này đều trốn trên giường, sắc mặt tái nhợt, không ai dám quan tâm đến chuyện làm ăn này, vạn nhất đắc tội đến nhóm xã hội đen đó thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, không ai đi lo lắng cho người khác, ai cũng có lòng ích kỷ, vì vậy chúng ta nên quan tâm đến bản thân mình trước.
Vương Tiểu Quân nhìn vào trong nhà qua khe hở bị đập nát, thấy bên trong quả nhiên có rất nhiều thức ăn trên bàn, lại thật sự nhìn thấy chân của một người phụ nữ sau cánh cửa, trong lòng càng thêm tin tưởng vào ngôi nhà này.
Tiếp đó, hắn ta điên cuồng đập cửa, cuối cùng cũng đập vỡ cánh cửa chống trộm đã bị móp méo biến dạng, Vương Tiểu Quân cùng người của hắn ta lao vào nhà.
...
Khi quay trở lại tiểu khu, Ngô Minh đã rất ngạc nhiên, giờ đây toàn bộ tiểu khu bao gồm cả những con đường và ngõ nhỏ xung quanh, đã hoàn toàn trở thành một nơi trú ẩn. Họ đều là những người tị nạn, nhiều người đang dựng lều, báo chí và quần áo cuộn tròn trên mặt đất, cỏ xanh gọn gàng ngăn nắp đã đầy phân, khi gió thổi qua bốc ra mùi hôi thối.
Tất cả các loại tiếng ồn, tất cả các loại hỗn loạn, nó đơn giản là bức tranh sống động nhất về ngày tận thế.
Ngô Minh thở dài, thầm nghĩ kiếp trước mình không phải là một trong những người này sao, mỗi ngày đều vô cùng sợ hãi, không biết khi nào sẽ có quái vật giết chết mình.
Bây giờ hơn 80 phần trăm toàn bộ Vũ Thành đầy trùng nhân và nhiều loại quái vật khác nhau, khi đang vội vã quay lại, Ngô Minh đã tận mắt chứng kiến cảnh bảy tám con trùng nhân dạng thứ hai lật úp hai cỗ xe xuống đất, binh lính bên trong đương nhiên nhất định phải chết. Phòng tuyến của quân đội đã bị trận mưa thiên thạch phá bỏ hoàn toàn, sau khi rút lui hết lần này tới lần khác, họ chỉ có thể đóng quân ở một vài khu vực nhỏ, và những khu vực nhỏ này trở thành một số ít 'khu vực an toàn' trong toàn bộ Vũ Thành. Sở dĩ Ngô Minh chọn thuê nhà trong tiểu khu này là vì anh biết rằng đây sẽ là một trong những khu vực an toàn cuối cùng trước khi Vũ Thành thất thủ.
Nơi đây vừa nhỏ lại vừa nhiều người, tự nhiên sẽ hỗn loạn như vậy.
Trong tình hình hiện tại, chính quyền quá bận rộn, không thể tự lo được cho mình, còn có người chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự, nhưng đối mặt với quá nhiều người tị nạn thì cũng như muối bỏ bể.
Về phần rời khỏi Vũ Thành, Ngô Minh biết hiện tại không thể, bên ngoài Vũ Thành đều có quái vật, trước khi một số lớn thức tỉnh giả xuất hiện, không thể một mình xông ra ngoài sức mạnh của quân đội.
Vừa nghĩ tới những chuyện này, Ngô Minh liền đi về chỗ ở của mình, nhưng vừa bước lên lầu anh liền cau mày.
Đúng lúc này, trước cửa chính có mấy người đàn ông to lớn vẻ mặt hung tợn đang canh giữ không cho phép ai đến gần.
Ngô Minh trong lòng lập tức có cảm giác không ổn, anh đi vài bước liền đến cửa chính.
“Dừng lại!”
Một người đàn ông mặc áo khoác cứng cáp, cao ít nhất 1,85 mét chặn Ngô Minh lại: “Quân Ca đang làm việc bên trong, người khác không được phép tiến vào!”
Người đàn ông này tự nhiên là thuộc hạ của Vương Tiểu Quân, trong khu vực này tên của Vương Tiểu Quân là uy lực răn đe, không ai dám không cho hắn ta mặt mũi.
Bất quá, Ngô Minh lạnh lùng nói: "Cái gì Quân ca, ta không quen biết, tránh ra, ta sống ở chỗ này!"
"Tiểu tử, ngươi bị điếc à? Ngươi còn không biết quân ca sao, lăn nhanh lên, bằng không lão tử sẽ cho ngươi phóng huyết"
1 gã lưu manh khác lập tức rút chủy thủ quơ quơ trước mặt Ngô Minh.
Ngô Minh cau mày muốn nói gì đó, nhưng một người đàn ông trung niên nhiệt tình ở phía sau sợ Ngô Minh chịu thiệt thòi nên đi tới, nhỏ giọng kéo anh ta:
"Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính, người bình thường chúng ta không thể chọc vào bọn chúng, bọn nó còn dám giết người, nghe lời tôi, đừng có bốc đồng”.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của trung niên nhân Ngô Minh biết rằng có rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi anh ta rời đi trong hai ngày qua.
Lúc này tiếng hét của một người phụ nữ đột nhiên phát ra từ trong tòa nhà, Ngô Minh vừa nghe thấy thì biến sắc vội vàng chạy vào trong tòa nhà ngay lập tức. Tên côn đồ đối diện mắng to 1 tiếng cầm dao găm đâm thẳng vào Ngô Minh.
Tên côn đồ này cũng đánh nhau vô số ra tay vô cùng tàn nhẫn, con dao này trực tiếp đâm vào lá lách của Ngô Minh, nếu bị đâm trúng hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ. Tiếng hét mà Ngô Minh nghe thấy vừa rồi là của Lý Hạ, anh biết có chuyện không hay, còn đối phương không phải thiện nhân nên không nương tay chút nào mà đấm thẳng 1 quyền.
Phải biết rằng Ngô Minh bây giờ đã là thức tỉnh giả thực sự, ngay khi đấm ra, sức nổ chắc chắn hơn 100 ký, tốc độ cực nhanh, nhát dao tên lưu manh còn chưa đâm tới đã bị Ngô Minh đấm thẳng vào mặt.
Lực lượng khổng lồ lập tức đánh gãy sống mũi gã ta, xương gãy đâm thẳng vào não khiến gã ta ngã xuống đất mất mạng ngay tại chỗ, bọn côn đồ khác nhìn thấy uy thế này, lại nhìn thấy cặp mắt đằng đằng sát khí của Ngô Minh thì trong lòng toát ra một cỗ hàn khí không dám ngăn cản nữa.
Ngô Minh mặc kệ đám tiểu tạp chủng này mà lao nhanh lên tầng năm, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến anh ta nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.