Đô thịKhoa họcQuân sựDị GiớiKhoa HuyễnNgôn TìnhHệ thốngXuyên NhanhDị NăngTruyện SủngNữ CườngHài HướcĐiền VănMạt ThếHiện Đại
Dịch giả: Summer Endless
0
Đang cập nhật
23:50:44 12/07/2024
Tận Thế Thiên Tai Bận Rộn Trữ Hàng, Người Khác Trữ Lương Còn Ta Thu Tiền Thuê Nhà
– Văn án –
[Thiên Tai - Bán Hàng - Xây Dựng - Thăng Cấp Kinh Doanh]
[Ô Nhiễm Hạt Nhân + Bức Xạ Hạt Nhân + Mưa Lũ + Hạn Hán + Động Thực Vật Biến Dị + Động Đất Sóng Thần]
Thẩm Nhược Nhiễm nằm mơ cũng muốn có một căn nhà của riêng mình, vì thế cô mua nhà sớm, rồi một này nọ đột tử ở công ty khi đang tăng ca kiếm tiền trả nợ.
Từ đó về sau, thế giới xuyên nhanh nhiều thêm một người chuyên bảo đảm giấc ngủ, từ chối làm thêm giờ chống lại tình trạng kiệt quệ lao động.
Khi thông quan 100 lần nhiệm vụ xuyên nhanh thời tận thế, Thẩm Nhược Nhiễm thành công về hưu, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy gọi cô.
Tuy nhiên, giấc mộng tan vỡ khi Thẩm Nhược Nhiễm ngoài ý muốn bị cuốn vào thế giới tận thế do nước thải hạt nhân dẫn đến thiên tai, mà hệ thống khốn nạn cưỡng chế trói định cô dưới dạng phần thưởng về hưu, đương nhiên kèm theo không gian vô hạn cùng với một tòa lầu.
Thẩm Nhược Nhiễm: “Cảm ơn lời mời, nhưng không cần đâu.”
Một tháng sau, lũ lụt tấn công ngôi sao L, động vật biến đổi, thực vật tuyệt chủng, con người đang gặp nguy hiểm.
Chỉ có một nơi yên bình, trong tòa nhà cao chót vót, ở đây đầy đủ mọi người từ các ngành nghề khác nhau, bữa nào cũng có thịt ăn, buổi tối lại được ngủ ngon giấc.
Nhưng phương thức kiếm tiền thuê nhà rất kỳ quái, bà chủ cũng không cho phép bọn họ kiếm tiền thuê nhà quá độ.
– Vở kịch nhỏ –
Tầng 21 đèn đuốc sáng trưng, các giáo sư tiến hành thử nghiệm đề kháng hạt nhân hết lần này đến lần khác.
Đúng 20 giờ, tầng 21 đúng giờ cúp điện.
Đầu sỏ gây chuyện Thẩm Nhược Nhiễm: “Đã nói với mọi người rất nhiều lần rồi, quy định của tòa nhà không được tăng ca, tăng ca một giờ, tiền thuê nhà tăng gấp đôi.”
Các giáo sư: “...”
Trong buổi họp báo toàn cầu vài năm sau, phóng viên đặt câu hỏi: “Giáo sư Khang, anh có tiện nói về quá trình nghiên cứu chế tạo áo chống hạt nhân của mình không?”
Giáo sư Khang mỉm cười: “Khi đó mỗi ngày tôi chỉ nghĩ, hôm nay nhất định phải nghiên cứu được cái gì đó trước tám giờ tối.”