Tận Thế Thiên Tai Bận Rộn Trữ Hàng, Người Khác Trữ Lương Còn Ta Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 1: Ngoài Ý Muốn Đến Tận Thế
Thập Nhất Hữu Thành
07/07/2024
Thiếu nữ tóc đen dựa vào thanh đao thời Đường, ngồi phịch trên sàn nhà, mồ hôi đổ xuống ướt đẫm tóc.
[Chúc mừng ký chủ Thẩm Nhược Nhiễm hoàn thành cấp bậc khó khăn nhất -- lần thứ 100 nhiệm vụ xuyên nhanh -- tiêu diệt toàn bộ zombie trong thành phố zombie không người, hành trình xuyên nhanh sắp kết thúc, đang sắp xếp một thế giới thích hợp để định cư.]
Thẩm Nhược Nhiễm thở phào một hơi thật dài, cuối cùng cũng được giải phóng, cô đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Ở một nơi nào đó trong vũ trụ, các hạt truyền tải bất ngờ bị dịch chuyển, cảm giác ánh sáng bị ảnh hưởng rất lớn.
Hệ thống trước màn hình giật mình, nó nó đang đưa ký chủ đi đâu vậy?
Hình như lại là thế giới tận thế, nguyên nhân là có một quốc gia cố ý xả nước thải hạt nhân, phá hoại hệ thống biển và hệ sinh thái, gây rối loạn chức năng tuần hoàn nước, quay ngược tấn công con người.
Một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên ập tới, Thẩm Nhược Nhiễm mất đi ý thức, khi cô tỉnh lại, xung quanh đã đổi sang một nơi khác.
Cô nằm trên tấm ván giường đơn sơ còn kém chất lượng, xung quanh chất đầy những thùng giấy và đồ uống chai lọ bỏ đi.
Không gian vô cùng chật hẹp, lối đi nhỏ chỉ đủ cho một người đi lại, mùi thối rữa lên men trong phòng vô cùng khó ngửi.
Thẩm Nhược Nhiễm không nói gì, cắn chặt răng, sự tu dưỡng tốt giúp cô kìm nén cơn giận sắp bùng phát, ánh mắt không có bất kỳ độ ấm nào: “Hệ thống, đây là phần thưởng sau khi kết thúc nhiệm vụ xuyên nhanh, mi cho ta ư?”
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Thẩm Nhược Nhiễm, cô sẽ được sống quãng đời còn lại trong biệt thự nghỉ dưỡng ven biển.
Kết quả là phải sống ở khu ổ chuột của người nghèo trong thế giới hòa bình.
Cô không muốn trải qua cuộc sống làm việc quá sức đến teo chỉ để kiếm tiền mua nhà nữa đâu!
Hệ thống, người vô cùng quen thuộc tính cách ký chủ của mình, sống lưng chợt lạnh lẽo, như có một con dao vô hình kề lên cổ nó, âm u.
Khi ban hành mệnh lệnh, giọng nói không khỏi run rẩy: [Xin… xin lỗi, ký chủ, trong quá trình truyền tải bỗng nhiên có lỗi, thế giới này vẫn là thế giới tận thế, nhưng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những gì ký chủ đã trải qua, chủ yếu là thảm họa thiên nhiên mà thôi.]
“…”
Hệ thống khóc không ra nước mắt, dường như nó càng nói, ký chủ càng giận hơn.
Đã từng chứng kiến ký chủ nhà mình nổi giận vài lần ở tận thế, hệ thống lén lút cởi bỏ trói định với Thẩm Nhược Nhiễm.
Mong chủ thần phù hộ, nó vẫn còn là hệ thống trẻ tuổi, còn chưa muốn chết đâu huhu.
“Cho nên, hệ thống mi tính toán xử lý chuyện này như thế nào?”
Thẩm Nhược Nhiễm chầm chậm nhả ra từng chữ, bắt đầu khởi động tay chân, đây là động tác làm nóng người theo thói quen của cô trước khi chiến đấu.
Nếu hệ thống nói ra điều gì khiến cô không hài lòng, cô chỉ có thể áp dụng biện pháp thích hợp.
Hệ thống: “!!!”
[Chúc mừng ký chủ Thẩm Nhược Nhiễm hoàn thành cấp bậc khó khăn nhất -- lần thứ 100 nhiệm vụ xuyên nhanh -- tiêu diệt toàn bộ zombie trong thành phố zombie không người, hành trình xuyên nhanh sắp kết thúc, đang sắp xếp một thế giới thích hợp để định cư.]
Thẩm Nhược Nhiễm thở phào một hơi thật dài, cuối cùng cũng được giải phóng, cô đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Ở một nơi nào đó trong vũ trụ, các hạt truyền tải bất ngờ bị dịch chuyển, cảm giác ánh sáng bị ảnh hưởng rất lớn.
Hệ thống trước màn hình giật mình, nó nó đang đưa ký chủ đi đâu vậy?
Hình như lại là thế giới tận thế, nguyên nhân là có một quốc gia cố ý xả nước thải hạt nhân, phá hoại hệ thống biển và hệ sinh thái, gây rối loạn chức năng tuần hoàn nước, quay ngược tấn công con người.
Một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên ập tới, Thẩm Nhược Nhiễm mất đi ý thức, khi cô tỉnh lại, xung quanh đã đổi sang một nơi khác.
Cô nằm trên tấm ván giường đơn sơ còn kém chất lượng, xung quanh chất đầy những thùng giấy và đồ uống chai lọ bỏ đi.
Không gian vô cùng chật hẹp, lối đi nhỏ chỉ đủ cho một người đi lại, mùi thối rữa lên men trong phòng vô cùng khó ngửi.
Thẩm Nhược Nhiễm không nói gì, cắn chặt răng, sự tu dưỡng tốt giúp cô kìm nén cơn giận sắp bùng phát, ánh mắt không có bất kỳ độ ấm nào: “Hệ thống, đây là phần thưởng sau khi kết thúc nhiệm vụ xuyên nhanh, mi cho ta ư?”
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Thẩm Nhược Nhiễm, cô sẽ được sống quãng đời còn lại trong biệt thự nghỉ dưỡng ven biển.
Kết quả là phải sống ở khu ổ chuột của người nghèo trong thế giới hòa bình.
Cô không muốn trải qua cuộc sống làm việc quá sức đến teo chỉ để kiếm tiền mua nhà nữa đâu!
Hệ thống, người vô cùng quen thuộc tính cách ký chủ của mình, sống lưng chợt lạnh lẽo, như có một con dao vô hình kề lên cổ nó, âm u.
Khi ban hành mệnh lệnh, giọng nói không khỏi run rẩy: [Xin… xin lỗi, ký chủ, trong quá trình truyền tải bỗng nhiên có lỗi, thế giới này vẫn là thế giới tận thế, nhưng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những gì ký chủ đã trải qua, chủ yếu là thảm họa thiên nhiên mà thôi.]
“…”
Hệ thống khóc không ra nước mắt, dường như nó càng nói, ký chủ càng giận hơn.
Đã từng chứng kiến ký chủ nhà mình nổi giận vài lần ở tận thế, hệ thống lén lút cởi bỏ trói định với Thẩm Nhược Nhiễm.
Mong chủ thần phù hộ, nó vẫn còn là hệ thống trẻ tuổi, còn chưa muốn chết đâu huhu.
“Cho nên, hệ thống mi tính toán xử lý chuyện này như thế nào?”
Thẩm Nhược Nhiễm chầm chậm nhả ra từng chữ, bắt đầu khởi động tay chân, đây là động tác làm nóng người theo thói quen của cô trước khi chiến đấu.
Nếu hệ thống nói ra điều gì khiến cô không hài lòng, cô chỉ có thể áp dụng biện pháp thích hợp.
Hệ thống: “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.