Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng
Chương 20:
Ái Địa Bát Âm
14/05/2024
Một chuyến ngày hôm nay, cộng thêm phí vận chuyển, tổng cộng đã dùng hết 32 ngàn.
Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, chút vật tư sinh hoạt vụn vặt bình thường nhìn không đáng tiền, vậy mà so với món chính, hoa quả, dầu cộng lại còn tốn nhiều hơn.
Thật là không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, nhiệt độ không khí cũng nóng vô cùng, danh sách đồ phải mua hôm nay cũng kết thúc, Khương Nặc dẫn Lưu Mân vào một nhà hàng gần nhất.
Dưới tác dụng của điều hoà, hai người cảm giác thoải mái dễ chịu hơn không ít, sau khi rót hai cốc trà lạnh lớn, Khương Nặc chọn năm món ngon một lúc.
Cô thực sự đói bụng, hơn nữa nhìn dáng vẻ Lưu Mân, mấy ngày nay chắc chắn chưa được ăn cơm thật ngon.
"Cứ ăn tuỳ ý đi, không cần khách khí."
Qua một đoạn thời gian nữa, những thứ đồ ăn nhìn rất bình thường, rất thường ngày này, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể ăn được.
Sau bữa cơm trưa Khương Nặc dẫn theo Lưu Mân đến nhà kho xem trước một chút, lại thuê cho cô ấy một căn phòng có điều hoà, công việc của Lưu Mân chỉ là phụ trách nhận, kiểm kê hàng hóa đưa tới.
Về phần xuất hàng, dĩ nhiên là miễn đi.
Về mặt tiền lương đãi ngộ, Khương Nặc cũng không cho quá cao, một tuần một ngàn tệ, tiền thuê nhà điện nước đều là cô trả.
Nếu như trong khoảng thời gian này Lưu Mân biểu hiện tốt, vậy thì trước khi tiến vào mạt thế, cô sẽ cho Lưu Mân thêm một khoản tiền nhỏ, để cô ấy về nhà tích trữ nhiều hàng hoá vật tư một chút.
Giai đoạn đầu mạt thế, sống ở nông thôn dễ chịu hơn chút so với thành thị, nhưng cuộc sống dễ chịu đó cũng tương đối ngắn ngủi.
Sắp xếp cẩn thận cho Lưu Mân, Khương Nặc trở lại nhà kho, lượng hàng đầu tiên có thể đến vào buổi chiều, cô cần ở đây chỉ đạo Lưu Mân một chút.
Lúc rảnh rỗi, cô kiểm tra số dư còn lại trên thẻ, còn có hơn 278 ngàn tệ một chút.
Đây là đã bao gồm cả tiền bán nhà, nhưng cũng không còn căn nhà thứ hai nào cho cô bán nữa.
Mà cô còn có rất nhiều vật tư chưa mua, thực phẩm chín, quần áo, hạt giống, phương tiện giao thông, xăng, vũ khí, đồ dùng trong nhà, thậm chí đồ dùng hàng ngày... còn thiếu rất rất nhiều.
Tính đơn giản một chút, lỗ hổng về tiền bạc vẫn rất lớn, phải tiếp tục kiếm tiền!
Nghĩ đến kiếm tiền, Khương Nặc ngay tức khắc lại có sức chiến đấu, sau khi hướng dẫn cho Lưu Mân nhận nhóm vật tư đầu tiên xong, thì trực tiếp trở về công ty.
Uông Tiệm Ly không nghĩ tới cô lại đột nhiên tới, sửng sốt một chút, vô ý thức quay đầu muốn né tránh, Khương Nặc lại chặn đường đi của gã ta, giống như một ác bá.
"Tôi hỏi anh, có phải sếp đang họp không?"
Uông Tiệm Ly nhất thời đề phòng: "Cô kết thúc kỳ nghỉ rồi à?"
"Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi anh có phải hay không?"
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Uông Tiệm Ly tức giận đến mức suýt thì tăng huyết áp, đè thấp tiếng gào lên: "Tiền cũng đã đưa cho cô rồi!"
Khương Nặc liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Tôi tìm sếp, không liên quan gì đến anh, chỉ hỏi anh có phải sếp đang họp không, đừng khiến tâm trạng của tôi không tốt!"
"Không họp! Đang ở văn phòng! Cô hài lòng rồi chứ?"
Vậy thì thật là tốt, Khương Nặc cũng không thèm nhìn Uông Tiệm Ly nữa, trực tiếp đi đến văn phòng của Dương Thành Quân, để lại Uông Tiệm Ly uất hận trừng mắt nhìn cô.
Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, chút vật tư sinh hoạt vụn vặt bình thường nhìn không đáng tiền, vậy mà so với món chính, hoa quả, dầu cộng lại còn tốn nhiều hơn.
Thật là không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, nhiệt độ không khí cũng nóng vô cùng, danh sách đồ phải mua hôm nay cũng kết thúc, Khương Nặc dẫn Lưu Mân vào một nhà hàng gần nhất.
Dưới tác dụng của điều hoà, hai người cảm giác thoải mái dễ chịu hơn không ít, sau khi rót hai cốc trà lạnh lớn, Khương Nặc chọn năm món ngon một lúc.
Cô thực sự đói bụng, hơn nữa nhìn dáng vẻ Lưu Mân, mấy ngày nay chắc chắn chưa được ăn cơm thật ngon.
"Cứ ăn tuỳ ý đi, không cần khách khí."
Qua một đoạn thời gian nữa, những thứ đồ ăn nhìn rất bình thường, rất thường ngày này, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể ăn được.
Sau bữa cơm trưa Khương Nặc dẫn theo Lưu Mân đến nhà kho xem trước một chút, lại thuê cho cô ấy một căn phòng có điều hoà, công việc của Lưu Mân chỉ là phụ trách nhận, kiểm kê hàng hóa đưa tới.
Về phần xuất hàng, dĩ nhiên là miễn đi.
Về mặt tiền lương đãi ngộ, Khương Nặc cũng không cho quá cao, một tuần một ngàn tệ, tiền thuê nhà điện nước đều là cô trả.
Nếu như trong khoảng thời gian này Lưu Mân biểu hiện tốt, vậy thì trước khi tiến vào mạt thế, cô sẽ cho Lưu Mân thêm một khoản tiền nhỏ, để cô ấy về nhà tích trữ nhiều hàng hoá vật tư một chút.
Giai đoạn đầu mạt thế, sống ở nông thôn dễ chịu hơn chút so với thành thị, nhưng cuộc sống dễ chịu đó cũng tương đối ngắn ngủi.
Sắp xếp cẩn thận cho Lưu Mân, Khương Nặc trở lại nhà kho, lượng hàng đầu tiên có thể đến vào buổi chiều, cô cần ở đây chỉ đạo Lưu Mân một chút.
Lúc rảnh rỗi, cô kiểm tra số dư còn lại trên thẻ, còn có hơn 278 ngàn tệ một chút.
Đây là đã bao gồm cả tiền bán nhà, nhưng cũng không còn căn nhà thứ hai nào cho cô bán nữa.
Mà cô còn có rất nhiều vật tư chưa mua, thực phẩm chín, quần áo, hạt giống, phương tiện giao thông, xăng, vũ khí, đồ dùng trong nhà, thậm chí đồ dùng hàng ngày... còn thiếu rất rất nhiều.
Tính đơn giản một chút, lỗ hổng về tiền bạc vẫn rất lớn, phải tiếp tục kiếm tiền!
Nghĩ đến kiếm tiền, Khương Nặc ngay tức khắc lại có sức chiến đấu, sau khi hướng dẫn cho Lưu Mân nhận nhóm vật tư đầu tiên xong, thì trực tiếp trở về công ty.
Uông Tiệm Ly không nghĩ tới cô lại đột nhiên tới, sửng sốt một chút, vô ý thức quay đầu muốn né tránh, Khương Nặc lại chặn đường đi của gã ta, giống như một ác bá.
"Tôi hỏi anh, có phải sếp đang họp không?"
Uông Tiệm Ly nhất thời đề phòng: "Cô kết thúc kỳ nghỉ rồi à?"
"Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi anh có phải hay không?"
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Uông Tiệm Ly tức giận đến mức suýt thì tăng huyết áp, đè thấp tiếng gào lên: "Tiền cũng đã đưa cho cô rồi!"
Khương Nặc liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Tôi tìm sếp, không liên quan gì đến anh, chỉ hỏi anh có phải sếp đang họp không, đừng khiến tâm trạng của tôi không tốt!"
"Không họp! Đang ở văn phòng! Cô hài lòng rồi chứ?"
Vậy thì thật là tốt, Khương Nặc cũng không thèm nhìn Uông Tiệm Ly nữa, trực tiếp đi đến văn phòng của Dương Thành Quân, để lại Uông Tiệm Ly uất hận trừng mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.