Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng
Chương 31:
Ái Địa Bát Âm
15/05/2024
Phản ứng đầu tiên của Khương Nặc khi xuống xe là nóng, hơi nóng đập thẳng vào mặt khiến hô hấp của cô cũng chậm lại.
Lấy điện thoại di động ra xem thử, nhiệt độ không khí đã vượt quá 44 độ.
Đồng thời còn nhận được một loạt tin tức đưa tới, đều là “Cục khí tượng thành phố cảnh báo nhiệt độ cao”, “Nhiệt độ trong thành phố cao nhất trong vòng ba mươi năm qua”…
Nhà ga không bật điều hòa, tất cả hành khách từ trên tàu đi xuống hoặc là không ngừng há miệng phàn nàn, hoặc là nóng đến mức không còn sức để nói, chỉ không ngừng uống nước. Khương Nặc cũng không lập tức rời đi mà mua ba chai nước suối. Dưới nhiệt độ cao, tuyến mồ hôi của con người sẽ hoạt động hết công suất, giảm bớt rất nhiều độ ẩm, bởi vậy việc bổ sung nước mọi lúc là rất quan trọng.
Cô mở một chai ra uống hết, hai chai còn lại thừa dịp không ai chú ý liền trực tiếp ném vào trong không gian. Đây là thói quen gần đây của cô, mua cái gì cũng tiện tay mua thêm mấy cái để tích trữ.
Lại mua mấy cái ô che nắng ở lối vào nhà ga, hiện tại tia tử ngoại vô cùng độc ác, không chỉ nóng mà còn gây tổn thương cho da. Đến thời mạt thế dù cũng rất thiết thực, thuận tay mua rồi thuận tay cất.
Đi ra khỏi cửa nhà ga, ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta không mở mắt ra được.
Khương Nặc rảo bước đến ga tàu điện ngầm, dọc theo đường đi mọi người cũng không có chút hăng hái nào. Những nơi công cộng đều đang bị giới hạn dùng điện. Các nhà ga, trung tâm thương mại, nhà hàng đều không bật điều hòa, người đi dạo bên ngoài đã ít đi rất nhiều.
Trở lại tiểu khu, còn chưa tới gần đã thấy ngoài cửa lớn ầm ĩ nháo nhào, một đống người chen chúc nhau.
Lúc này trời đã chạng vạng, những người bán hàng rong với những chiếc xe nhỏ nối tiếp nhau dựng sạp hàng bên lề đường. Các loại rác rưởi, khói dầu tràn ngập đường phố bên ngoài tiểu khu. Việc quản lý tài sản công cộng ở tiểu khu Khương Nặc sống quanh năm rất tồi tệ, dân cư sống xung quanh ngư long hỗn tạp, môi trường lộn xộn nhếch nhác.
Lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, ở cổng chính bị đám người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Khương Nặc không nhìn thấy gì, chỉ nghe mấy người ở trung tâm đang mở miệng chửi bới dữ dội.
Khương Nặc không có tâm tình tham gia náo nhiệt, lách qua đám người quyết đoán về nhà.
Mở cửa, chú chó Husky mấy ngày không gặp cùng với không khí mát lạnh trong phòng đồng loạt lao tới.
“Gâu ~”
“Suỵt ——” Tâm tình Khương Nặc dễ chịu hơn không ít, xoa đầu nó giống như dạy bảo: “Ngoan nào, đừng có sủa, không phải tao về đây rồi sao?”
Vào cửa đặt túi xách và dù xuống, đã thấy Vu Nhược Hoa đứng trước cửa sổ phòng khách đang nhìn xuống cửa lớn tiểu khu, ngay cả khi Khương Nặc trở về cũng không chú ý.
“Mẹ, dưới lầu xảy ra chuyện gì à?” Khương Nặc hỏi.
Lúc này Vu Nhược Hoa mới quay đầu lại, tám chuyện với Khương Nặc: “Con cũng thấy rồi à? Chính là mấy người bày quầy bán hàng đó giành vị trí nên đánh nhau.”
Nhìn một hồi, Vu Nhược Hoa lại cảm thấy không có ý nghĩa, thở dài phàn nàn với Khương Nặc: “Con nói xem, đã lâu thật lâu rồi mà ngày nào cũng ồn ào như vậy. Cách đây không lâu ban quản lý thành phố tới đuổi đi một đợt rồi, được một hai ngày rồi lại quay lại, cả đêm đến rạng sáng mẹ cũng không được ngủ ngon.”
“Không phải chúng ta đã nộp phí bảo vệ quản lý sao? Không ai quản à?”
“Quản gì mà quản, làm gì thì họ cũng đến chen chúc ở cửa tiểu khu thôi. Mấy lần có ban quản lý tới đuổi cho có, kết quả người của ban quản lý vừa quay đầu đi thì bọn họ lại quay vào.”
Lấy điện thoại di động ra xem thử, nhiệt độ không khí đã vượt quá 44 độ.
Đồng thời còn nhận được một loạt tin tức đưa tới, đều là “Cục khí tượng thành phố cảnh báo nhiệt độ cao”, “Nhiệt độ trong thành phố cao nhất trong vòng ba mươi năm qua”…
Nhà ga không bật điều hòa, tất cả hành khách từ trên tàu đi xuống hoặc là không ngừng há miệng phàn nàn, hoặc là nóng đến mức không còn sức để nói, chỉ không ngừng uống nước. Khương Nặc cũng không lập tức rời đi mà mua ba chai nước suối. Dưới nhiệt độ cao, tuyến mồ hôi của con người sẽ hoạt động hết công suất, giảm bớt rất nhiều độ ẩm, bởi vậy việc bổ sung nước mọi lúc là rất quan trọng.
Cô mở một chai ra uống hết, hai chai còn lại thừa dịp không ai chú ý liền trực tiếp ném vào trong không gian. Đây là thói quen gần đây của cô, mua cái gì cũng tiện tay mua thêm mấy cái để tích trữ.
Lại mua mấy cái ô che nắng ở lối vào nhà ga, hiện tại tia tử ngoại vô cùng độc ác, không chỉ nóng mà còn gây tổn thương cho da. Đến thời mạt thế dù cũng rất thiết thực, thuận tay mua rồi thuận tay cất.
Đi ra khỏi cửa nhà ga, ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta không mở mắt ra được.
Khương Nặc rảo bước đến ga tàu điện ngầm, dọc theo đường đi mọi người cũng không có chút hăng hái nào. Những nơi công cộng đều đang bị giới hạn dùng điện. Các nhà ga, trung tâm thương mại, nhà hàng đều không bật điều hòa, người đi dạo bên ngoài đã ít đi rất nhiều.
Trở lại tiểu khu, còn chưa tới gần đã thấy ngoài cửa lớn ầm ĩ nháo nhào, một đống người chen chúc nhau.
Lúc này trời đã chạng vạng, những người bán hàng rong với những chiếc xe nhỏ nối tiếp nhau dựng sạp hàng bên lề đường. Các loại rác rưởi, khói dầu tràn ngập đường phố bên ngoài tiểu khu. Việc quản lý tài sản công cộng ở tiểu khu Khương Nặc sống quanh năm rất tồi tệ, dân cư sống xung quanh ngư long hỗn tạp, môi trường lộn xộn nhếch nhác.
Lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, ở cổng chính bị đám người vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Khương Nặc không nhìn thấy gì, chỉ nghe mấy người ở trung tâm đang mở miệng chửi bới dữ dội.
Khương Nặc không có tâm tình tham gia náo nhiệt, lách qua đám người quyết đoán về nhà.
Mở cửa, chú chó Husky mấy ngày không gặp cùng với không khí mát lạnh trong phòng đồng loạt lao tới.
“Gâu ~”
“Suỵt ——” Tâm tình Khương Nặc dễ chịu hơn không ít, xoa đầu nó giống như dạy bảo: “Ngoan nào, đừng có sủa, không phải tao về đây rồi sao?”
Vào cửa đặt túi xách và dù xuống, đã thấy Vu Nhược Hoa đứng trước cửa sổ phòng khách đang nhìn xuống cửa lớn tiểu khu, ngay cả khi Khương Nặc trở về cũng không chú ý.
“Mẹ, dưới lầu xảy ra chuyện gì à?” Khương Nặc hỏi.
Lúc này Vu Nhược Hoa mới quay đầu lại, tám chuyện với Khương Nặc: “Con cũng thấy rồi à? Chính là mấy người bày quầy bán hàng đó giành vị trí nên đánh nhau.”
Nhìn một hồi, Vu Nhược Hoa lại cảm thấy không có ý nghĩa, thở dài phàn nàn với Khương Nặc: “Con nói xem, đã lâu thật lâu rồi mà ngày nào cũng ồn ào như vậy. Cách đây không lâu ban quản lý thành phố tới đuổi đi một đợt rồi, được một hai ngày rồi lại quay lại, cả đêm đến rạng sáng mẹ cũng không được ngủ ngon.”
“Không phải chúng ta đã nộp phí bảo vệ quản lý sao? Không ai quản à?”
“Quản gì mà quản, làm gì thì họ cũng đến chen chúc ở cửa tiểu khu thôi. Mấy lần có ban quản lý tới đuổi cho có, kết quả người của ban quản lý vừa quay đầu đi thì bọn họ lại quay vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.