Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng.
Chương 30: Nhân lương thực cứu trợ, bị báo cáo. .
Nhất Đốn Yếu Cật Thất Oản Bán
26/03/2024
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thời Kiều Kiều nhìn thấy dưới mí mắt anh trai mình có hai quầng thâm to lớn.
Cô sửng sốt một lát, chân thành hỏi: “Anh ơi, anh đã thức cả đêm để đi tìm Diêm Vương gia đấu tay đôi à?”
Câu trả lời là cô lại bị đánh mạnh vào đầu.
Trong lúc giặt giũ, Thời Kiều Kiều còn đang nghĩ đến việc tạm dừng nâng cấp.
Cô không quên dòng chữ nhỏ ở cuối bảng nâng cấp ngày hôm qua.
Kim Ốc đã dùng hết năng lượng có ý nghĩa gì?
Cô có cần bổ sung năng lượng để nâng cấp không?
Làm thế nào cô có thể bổ sung năng lượng?
Hệ thống cũng không có nói cho cô biết.
Thời Kiều Kiều thở dài.
Thôi quên đi, dù sao Kim Ốc bây giờ cũng đủ rồi.
Dường như hệ thống có thể cảm nhận được thái độ không tốt của Thời Kiều Kiều, trong đầu cô lập tức hiện lên bảng nhiệm vụ.
[Lưu ý: Kim Ốc là sản phẩm cao cấp nhất của Beta Star, có nhiều công dụng, hiện tại chỉ trưng bày một phần mười.]
Thời Kiều Kiều sửng sốt, beta star?
Dù biết rằng Kim Ốc không thể là sản phẩm của trái đất nhưng đây là lần đầu tiên cô biết rõ ràng như vậy, rằng nó thực sự có nguồn gốc từ các hành tinh khác!
Beta star?
Chẳng lẽ còn có Shuke Star sao?
Nhưng lại muốn tiến hóa và nâng cấp, cũng phải nói cho cô biết làm thế nào để Kim Ốc hấp thu năng lượng chứ!
Không nói, làm sao cô biết.
Thời Kiều Kiều đang định nghiên cứu một chút, thì bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat từ Vương Giai.
Trong khoảng thời gian này, Vương Giai mỗi ngày đều muốn cho cô một cái gì đó, nhưng cô ngày nào cũng từ chối, nhưng cô không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Vương Giai, mười lần đều thành công.
Mỗi lần mở đồ ăn mà Vương Giai gửi tới, Thời Kiều Kiều lại thấy trong lòng ấm áp.
Có thể thấy, những thứ chuẩn bị cho cô đều được lựa chọn kỹ càng.
Ngoại trừ thực phẩm, còn có các loại thuốc hạ nhiệt, tất cả đều thiếu hụt và giá cao mà lại khó tìm.
Thời Kiều Kiều tìm thấy hai hộp trà thượng hạng được sưu tầm trong phòng làm việc của bá tổng, nhớ ra mẹ Vương thích rượu vang đỏ nên thêm mấy chai rượu vang đỏ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô để thêm một chiếc máy làm kem.
Cô tìm thấy cái này trong phòng trà của một tòa nhà văn phòng, tổng cộng có hai cái.
Đang ăn, Thời Kiều Kiều nhìn thấy bài viết của Vương Giai phát lên vòng bạn bè.
Hình ảnh máy làm kem và bát kem.
Dòng chữ kèm theo là: Kiều Kiều là người chị em tốt nhất trong đời tôi ~
Thời Kiều Kiều mỉm cười tiếp tục lật trang.
Hầu hết đều phàn nàn về việc mất nước và mất điện.
Một số người hét lên trong vòng bạn bè, rằng ngày tận thế đã đến và trái đất sẽ thanh lọc loài người.
Có rất nhiều người bình luận bên dưới.
Thời Kiều Kiều lật hai trang, chợt nhận được tin nhắn Wechat, vừa bấm vào, cô suýt chút nữa nhổ đồ ăn trong miệng vào mặt Mộ Từ.
Đường Vi: (Hình ảnh nồi lẩu tự đun sôi)
Đường Vi: Cảm ơn, tôi mong người hàng xóm tốt bụng của tôi sẽ sống lâu.
12 giờ đêm.
Hai người bọn họ sẵn sàng đi theo đám đông, đi nhận lương thực và nước cứu trợ từ chính phủ.
Khi ra ngoài, Thời Kiều Kiều không quên thoa kem che khuyết điểm lên mặt.
Trong khi những người khác đang đói đến da bọc xương, khuôn mặt của cô thì hồng hào tươi sáng và cô không muốn là người duy nhất trở thành mục tiêu bị nhìn chằm chằm.
Mặc dù tinh thần không thể che giấu, nhưng dù sao ngoại hình cũng dễ ngoại trang sẽ không dễ phát hiện.
Khi đi xuống lầu, hai người gặp Đường Vi.
Đường Vi mở to hai mắt, kinh ngạc chỉ vào mặt bọn họ: "Các người bị sao vậy? Bị bệnh à?"
Thời Kiều Kiều trợn mắt, lấy trong túi ra một tuýp kem che khuyết điểm ném cho anh.
Những thứ này có giá rất cao ở các công ty trang điểm.
Đường Vi dường như đã mở ra cánh cửa, bước vào một thế giới mới, anh nhanh chóng áp dụng, làn da vốn đã đen của anh giờ lại càng đen hơn.
Sau khi đi ra ngoài, ánh mắt của mọi người cũng bớt nhìn ba người họ hơn.
Lúc này, trước cửa siêu thị đã có một hàng dài người xếp hàng.
Tiếng ồn đến rồi đi, giống như ở chợ rau.
Có người nhận được lương thực cứu trợ, liên tục cảm ơn nhưng gia đình họ đã cạn kiệt lương thực, nếu không có chính phủ thì họ thực sự sẽ chết đói rồi.
Một số người đã chửi rủa sau khi nhận được cứu trợ, vì họ cho rằng nó quá ít hoặc vì nó không đủ tốt.
Đến lượt Thời Kiều Kiều, mấy người đứng gần đó đột nhiên hét lớn.
"Các đồng chí cảnh sát, tôi báo cáo rằng những người này không hề thiếu lương thực chút nào."
“Đúng vậy, bọn họ cũng đánh người, vết thương trên mặt tôi là do bọn họ gây ra.”
“Loại người này không đáng được nhận lương thực cứu trợ. Tại sao không chia phần họ bồi thường cho chúng tôi?”
Thời Kiều Kiều liếc nhìn mấy người, bọn họ chính là những người lần trước cùng Hoàng Mao đến mua đồ ăn.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Anh muốn lập đội đến nhà tôi cướp đồ, nhưng không cướp được gì?”
“Ai cướp chứ chúng tôi mua mà.”
Thời Kiều Kiều cười lạnh: "Ai không biết tiền không mua được gì nữa? Cái này khác gì cướp bóc?"
Những người xem cũng chỉ vào một vài người.
"Thật không biết xấu hổ, anh mua đồ của người khác bằng tiền không xài được, còn dám tố cáo người ta."
Một số người nghe vậy thì đỏ mặt và hét lên: “Vậy thì lương thực không thiếu, vậy tại sao phải nhận lương thực cứu trợ?”
Lời này vừa nói ra, sự chú ý của mọi người đều chuyển về phía Thời Kiều Kiều.
Xem ra nếu Thời Kiều Kiều không nhận được thì họ có thể sẻ được nhận thêm.
“Sao vậy, chính mắt anh nhìn thấy nhà ta không thiếu lương thực sao?” Thời Kiều Kiều sắc mặt lạnh lùng nói.
“Trong nhà còn có nuôi thú cưng, thật lãng phí!” Có mấy người tựa hồ đã nắm bắt được dược điểm của Thời Kiều Kiều, liền ôm chặt không buông.
Mộ Từ kéo Thời Kiều Kiều ra sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bọn họ.
Mấy người vốn còn ngẩng đầu lên tìm phiền toái, lúc này bắt gặp ánh mắt Mộ Từ, cảm giác vết thương trên người lại đau nhức, nuốt khan, bất giác co người lại.
Đường Vi cũng tỏ vẻ mỉa mai: "Các người thật vô liêm sỉ. Nuôi thú cưng thì có gì sai? Thú cưng ăn thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, còn các người cũng muốn ăn à? Hơn nữa, tôi không tin những người đến đây nhận lương thực cứu trợ. . . . Ở nhà thậm chí không có một hạt gạo."
Đôi mắt anh quét qua và mọi người đều tránh đi ánh mắt của anh.
Một số người bắt đầu tố cáo một số người: “Ai cũng có phần lương thực cứu trợ, sao người khác lại không nhận được?”
"Vậy thôi, mấy người đàn ông trưởng thành đàng hoàng hơn một chút, suốt ngày nhìn chằm chằm vào, cô gái khác có ý nghĩa gì?"
Các nhân viên phân phối vật tư không hề chú ý đến trò hề này.
Chỉ cần xuất trình CMND để nhận.
Nếu ai đó có thể tự mình tìm được thức ăn, điều đó có nghĩa là người đó có năng lực.
Trên đường trở về, ba người nhìn thấy rất nhiều người đang vội vã đi cùng nhau.
Nhận được lương thực cứu trợ thì dễ nhưng có thể mang về nhà thành công hay không còn tùy thuộc vào khả năng của người đó.
Có khá nhiều người đang chờ để chộm lấy nó giữa chừng.
Sau khi trở về nhà, Thời Kiều Kiều mở trong túi ra xem đồ cứu trợ cho hai người.
Đồ đạc không nhiều, mỗi người có 5 gói mì ăn liền, 7 bánh quy nén và 20 lít nước.
Có người trong nhóm chủ phàn nàn về vận xui của mình, mì ăn liền mà nhà ba người nhận được là gà hầm nấm hoặc bắp cải muối, không ai thích cả.
Có người khoe mình nhận được mì bò chua cay!
Thời Kiều Kiều cũng cảm thấy hôm nay mình và Mộ Từ có chút xui xẻo, mười gói mì ăn liền đều là vị hải sản.
Mộ Từ cất mì đi, "Nếu không thích mùi vị thì khi nấu đừng cho gói gia vị vào. Anh sẽ nấu cho em bằng nguyên liệu làm món lẩu? Còn thêm vài lát thịt bò và thịt viên lẩu nữa nhé? "
Mộ Từ nói xong, Thời Kiều Kiều nuốt nước miếng.
Rất tiếc, cô đột nhiên muốn ăn Malatang ( món này khá phổ biến bên Hàn)!
Nhìn ánh mắt khao khát của Kiều Kiều, Mộ Từ bất lực mỉm cười lấy bếp mini ra.
Nếu bây giờ anh không cho cô thưởng thức, cô sẽ thức dậy giữa giấc ngủ để lén ăn.
Tuy nhiên, bữa ăn này được định sẵn là không ăn được.
Cô sửng sốt một lát, chân thành hỏi: “Anh ơi, anh đã thức cả đêm để đi tìm Diêm Vương gia đấu tay đôi à?”
Câu trả lời là cô lại bị đánh mạnh vào đầu.
Trong lúc giặt giũ, Thời Kiều Kiều còn đang nghĩ đến việc tạm dừng nâng cấp.
Cô không quên dòng chữ nhỏ ở cuối bảng nâng cấp ngày hôm qua.
Kim Ốc đã dùng hết năng lượng có ý nghĩa gì?
Cô có cần bổ sung năng lượng để nâng cấp không?
Làm thế nào cô có thể bổ sung năng lượng?
Hệ thống cũng không có nói cho cô biết.
Thời Kiều Kiều thở dài.
Thôi quên đi, dù sao Kim Ốc bây giờ cũng đủ rồi.
Dường như hệ thống có thể cảm nhận được thái độ không tốt của Thời Kiều Kiều, trong đầu cô lập tức hiện lên bảng nhiệm vụ.
[Lưu ý: Kim Ốc là sản phẩm cao cấp nhất của Beta Star, có nhiều công dụng, hiện tại chỉ trưng bày một phần mười.]
Thời Kiều Kiều sửng sốt, beta star?
Dù biết rằng Kim Ốc không thể là sản phẩm của trái đất nhưng đây là lần đầu tiên cô biết rõ ràng như vậy, rằng nó thực sự có nguồn gốc từ các hành tinh khác!
Beta star?
Chẳng lẽ còn có Shuke Star sao?
Nhưng lại muốn tiến hóa và nâng cấp, cũng phải nói cho cô biết làm thế nào để Kim Ốc hấp thu năng lượng chứ!
Không nói, làm sao cô biết.
Thời Kiều Kiều đang định nghiên cứu một chút, thì bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat từ Vương Giai.
Trong khoảng thời gian này, Vương Giai mỗi ngày đều muốn cho cô một cái gì đó, nhưng cô ngày nào cũng từ chối, nhưng cô không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Vương Giai, mười lần đều thành công.
Mỗi lần mở đồ ăn mà Vương Giai gửi tới, Thời Kiều Kiều lại thấy trong lòng ấm áp.
Có thể thấy, những thứ chuẩn bị cho cô đều được lựa chọn kỹ càng.
Ngoại trừ thực phẩm, còn có các loại thuốc hạ nhiệt, tất cả đều thiếu hụt và giá cao mà lại khó tìm.
Thời Kiều Kiều tìm thấy hai hộp trà thượng hạng được sưu tầm trong phòng làm việc của bá tổng, nhớ ra mẹ Vương thích rượu vang đỏ nên thêm mấy chai rượu vang đỏ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô để thêm một chiếc máy làm kem.
Cô tìm thấy cái này trong phòng trà của một tòa nhà văn phòng, tổng cộng có hai cái.
Đang ăn, Thời Kiều Kiều nhìn thấy bài viết của Vương Giai phát lên vòng bạn bè.
Hình ảnh máy làm kem và bát kem.
Dòng chữ kèm theo là: Kiều Kiều là người chị em tốt nhất trong đời tôi ~
Thời Kiều Kiều mỉm cười tiếp tục lật trang.
Hầu hết đều phàn nàn về việc mất nước và mất điện.
Một số người hét lên trong vòng bạn bè, rằng ngày tận thế đã đến và trái đất sẽ thanh lọc loài người.
Có rất nhiều người bình luận bên dưới.
Thời Kiều Kiều lật hai trang, chợt nhận được tin nhắn Wechat, vừa bấm vào, cô suýt chút nữa nhổ đồ ăn trong miệng vào mặt Mộ Từ.
Đường Vi: (Hình ảnh nồi lẩu tự đun sôi)
Đường Vi: Cảm ơn, tôi mong người hàng xóm tốt bụng của tôi sẽ sống lâu.
12 giờ đêm.
Hai người bọn họ sẵn sàng đi theo đám đông, đi nhận lương thực và nước cứu trợ từ chính phủ.
Khi ra ngoài, Thời Kiều Kiều không quên thoa kem che khuyết điểm lên mặt.
Trong khi những người khác đang đói đến da bọc xương, khuôn mặt của cô thì hồng hào tươi sáng và cô không muốn là người duy nhất trở thành mục tiêu bị nhìn chằm chằm.
Mặc dù tinh thần không thể che giấu, nhưng dù sao ngoại hình cũng dễ ngoại trang sẽ không dễ phát hiện.
Khi đi xuống lầu, hai người gặp Đường Vi.
Đường Vi mở to hai mắt, kinh ngạc chỉ vào mặt bọn họ: "Các người bị sao vậy? Bị bệnh à?"
Thời Kiều Kiều trợn mắt, lấy trong túi ra một tuýp kem che khuyết điểm ném cho anh.
Những thứ này có giá rất cao ở các công ty trang điểm.
Đường Vi dường như đã mở ra cánh cửa, bước vào một thế giới mới, anh nhanh chóng áp dụng, làn da vốn đã đen của anh giờ lại càng đen hơn.
Sau khi đi ra ngoài, ánh mắt của mọi người cũng bớt nhìn ba người họ hơn.
Lúc này, trước cửa siêu thị đã có một hàng dài người xếp hàng.
Tiếng ồn đến rồi đi, giống như ở chợ rau.
Có người nhận được lương thực cứu trợ, liên tục cảm ơn nhưng gia đình họ đã cạn kiệt lương thực, nếu không có chính phủ thì họ thực sự sẽ chết đói rồi.
Một số người đã chửi rủa sau khi nhận được cứu trợ, vì họ cho rằng nó quá ít hoặc vì nó không đủ tốt.
Đến lượt Thời Kiều Kiều, mấy người đứng gần đó đột nhiên hét lớn.
"Các đồng chí cảnh sát, tôi báo cáo rằng những người này không hề thiếu lương thực chút nào."
“Đúng vậy, bọn họ cũng đánh người, vết thương trên mặt tôi là do bọn họ gây ra.”
“Loại người này không đáng được nhận lương thực cứu trợ. Tại sao không chia phần họ bồi thường cho chúng tôi?”
Thời Kiều Kiều liếc nhìn mấy người, bọn họ chính là những người lần trước cùng Hoàng Mao đến mua đồ ăn.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Anh muốn lập đội đến nhà tôi cướp đồ, nhưng không cướp được gì?”
“Ai cướp chứ chúng tôi mua mà.”
Thời Kiều Kiều cười lạnh: "Ai không biết tiền không mua được gì nữa? Cái này khác gì cướp bóc?"
Những người xem cũng chỉ vào một vài người.
"Thật không biết xấu hổ, anh mua đồ của người khác bằng tiền không xài được, còn dám tố cáo người ta."
Một số người nghe vậy thì đỏ mặt và hét lên: “Vậy thì lương thực không thiếu, vậy tại sao phải nhận lương thực cứu trợ?”
Lời này vừa nói ra, sự chú ý của mọi người đều chuyển về phía Thời Kiều Kiều.
Xem ra nếu Thời Kiều Kiều không nhận được thì họ có thể sẻ được nhận thêm.
“Sao vậy, chính mắt anh nhìn thấy nhà ta không thiếu lương thực sao?” Thời Kiều Kiều sắc mặt lạnh lùng nói.
“Trong nhà còn có nuôi thú cưng, thật lãng phí!” Có mấy người tựa hồ đã nắm bắt được dược điểm của Thời Kiều Kiều, liền ôm chặt không buông.
Mộ Từ kéo Thời Kiều Kiều ra sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bọn họ.
Mấy người vốn còn ngẩng đầu lên tìm phiền toái, lúc này bắt gặp ánh mắt Mộ Từ, cảm giác vết thương trên người lại đau nhức, nuốt khan, bất giác co người lại.
Đường Vi cũng tỏ vẻ mỉa mai: "Các người thật vô liêm sỉ. Nuôi thú cưng thì có gì sai? Thú cưng ăn thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó, còn các người cũng muốn ăn à? Hơn nữa, tôi không tin những người đến đây nhận lương thực cứu trợ. . . . Ở nhà thậm chí không có một hạt gạo."
Đôi mắt anh quét qua và mọi người đều tránh đi ánh mắt của anh.
Một số người bắt đầu tố cáo một số người: “Ai cũng có phần lương thực cứu trợ, sao người khác lại không nhận được?”
"Vậy thôi, mấy người đàn ông trưởng thành đàng hoàng hơn một chút, suốt ngày nhìn chằm chằm vào, cô gái khác có ý nghĩa gì?"
Các nhân viên phân phối vật tư không hề chú ý đến trò hề này.
Chỉ cần xuất trình CMND để nhận.
Nếu ai đó có thể tự mình tìm được thức ăn, điều đó có nghĩa là người đó có năng lực.
Trên đường trở về, ba người nhìn thấy rất nhiều người đang vội vã đi cùng nhau.
Nhận được lương thực cứu trợ thì dễ nhưng có thể mang về nhà thành công hay không còn tùy thuộc vào khả năng của người đó.
Có khá nhiều người đang chờ để chộm lấy nó giữa chừng.
Sau khi trở về nhà, Thời Kiều Kiều mở trong túi ra xem đồ cứu trợ cho hai người.
Đồ đạc không nhiều, mỗi người có 5 gói mì ăn liền, 7 bánh quy nén và 20 lít nước.
Có người trong nhóm chủ phàn nàn về vận xui của mình, mì ăn liền mà nhà ba người nhận được là gà hầm nấm hoặc bắp cải muối, không ai thích cả.
Có người khoe mình nhận được mì bò chua cay!
Thời Kiều Kiều cũng cảm thấy hôm nay mình và Mộ Từ có chút xui xẻo, mười gói mì ăn liền đều là vị hải sản.
Mộ Từ cất mì đi, "Nếu không thích mùi vị thì khi nấu đừng cho gói gia vị vào. Anh sẽ nấu cho em bằng nguyên liệu làm món lẩu? Còn thêm vài lát thịt bò và thịt viên lẩu nữa nhé? "
Mộ Từ nói xong, Thời Kiều Kiều nuốt nước miếng.
Rất tiếc, cô đột nhiên muốn ăn Malatang ( món này khá phổ biến bên Hàn)!
Nhìn ánh mắt khao khát của Kiều Kiều, Mộ Từ bất lực mỉm cười lấy bếp mini ra.
Nếu bây giờ anh không cho cô thưởng thức, cô sẽ thức dậy giữa giấc ngủ để lén ăn.
Tuy nhiên, bữa ăn này được định sẵn là không ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.