Chương 10:
Đoàn Sủng Ngư
14/12/2024
Thấy mọi người đã im lặng, thống lĩnh cấm quân hừ một tiếng, ra lệnh dịch soa thi hành xăm hình đối với tất cả người nhà họ Tô.
Hai dịch soa, một người có nhiệm vụ giữ phạm nhân, một người có nhiệm vụ khắc chữ.
Đừng mong dịch soa sẽ làm nhẹ tay hay dùng thuốc gây tê. Là phạm nhân thì phải chịu đựng sự tàn bạo.
Hơn nữa, đó là một cây kim sắt đã rỉ sét, không biết đã dùng trên bao nhiêu người tội nhân.
"Khốn kiếp!"
Tô Họa bị ép phải quỳ trong đám đông, nhìn cây kim sắt trong tay dịch soa, không nhịn được mắng một câu.
Không chỉ việc bị khắc chữ lên trán sẽ khiến người ta mất đi diện mạo, mà còn đeo lên một vết nhục suốt đời.
Cây kim sắt rỉ sét ấy, nếu chọc vào người, còn có thể lây nhiễm vi khuẩn uốn ván.
Nhiễm uốn ván trong thời cổ đại có thể chết người!
Hơn nữa, không biết bao nhiêu phạm nhân đã từng dùng cây kim này, có thể sẽ có nguy cơ nhiễm bệnh qua vết thương đó.
Ai cũng biết, nam nhân đều thích tìm hoa hỏi liễu, không biết có phải trước đó đã có một tên phạm nhân nào đó mắc bệnh hoa liễu hay không. Nếu đúng thì cây kim này có thể đã lây bệnh cho không ít người.
Tô Họa mặc dù là người dị năng chữa lành, tất cả có cách đối phó với xăm hình!
Nhưng nàng không thể chịu đựng được cảnh người khác dùng kim đâm vào mặt mình, điều này quá nhục nhã!
Ánh mắt Tô Họa sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào thống lĩnh cấm quân, trong mắt ẩn chứa một tia sắc bén như dao.
Muốn đâm kim vào mặt nàng sao? Vậy thì ngại quá, dùng mạng ngươi để đổi đi!
Nàng là ai? Truyền nhân của y học trung cổ lánh đời, có khả năng cứu người, cũng có thể lấy mạng người.
"Tam tỷ đừng sợ! Chỉ cần còn mạng, chúng ta sẽ sống tốt!"
Tô Tự Cẩm quỳ trước Tô Họa, thân hình run rẩy như lá rụng trong gió, có vẻ sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, Tô Họa vội vàng an ủi.
Tô Tự Cẩm cùng chỉ thiếu một tuổi nữa là đến tuổi cập kê, xinh đẹp như hoa, da trắng nõn nà, vừa đến tuổi cập kê, đối với tỷ ấy, việc bị khắc chữ là thảm hoạ.
Tô Họa không không đành lòng để gương mặt này Tô Tự Cẩm bị phá hủy.
"Họa tỷ nhi, là lỗi của vi nương, vi nương nên nghe lời con..."
Thẩm Kiều Kiều nghe thấy tiếng gọi, quay lại, đôi mắt đẫm lệ.
Con của bà bị khắc chữ không có gì đáng sợ. Nhưng các con bà sẽ bị đánh dấu nhục nhã suốt đời, cuộc đời này coi như kết thúc.
Giờ bà rất hối hận vì không nghe lời Tô Họa là rời khỏi Tô gia. Bảo vệ nhi nữ của mình chưa chắn không phải sự báo ân tốt nhất đối với trượng phu.
Càng nghĩ bà càng hối hận, cảm thấy mình đã kéo các con vào tai hoạ này.
"Đều là lỗi của vi nương, vi nương xin lỗi các con, là vi..."
"Nương! Đừng nói những lời vô ích!" Tô Họa cắt ngang lời bà, dặn dò: "Các người phải nghe lời con, khi bị khắc chữ, đừng phản kháng, như vậy sẽ đỡ đau đớn hơn! Cứ giữ mạng sống quan trọng nhất, những nhục nhã hôm nay... "
Ta sẽ trả lại gấp mười lần!
Tô Họa không nói tiếp, chỉ nhanh chóng nắm lấy một viên đá nhỏ trong bồn hoa khi không ai chú ý và giấu vào tay áo.
Nàng vốn không phải loại người dễ bị người khác xâu xé, sẽ không để thù hận kéo dài. Những ai làm hại nàng, nàng sẽ trả thù ngay lập tức.
Hai dịch soa, một người có nhiệm vụ giữ phạm nhân, một người có nhiệm vụ khắc chữ.
Đừng mong dịch soa sẽ làm nhẹ tay hay dùng thuốc gây tê. Là phạm nhân thì phải chịu đựng sự tàn bạo.
Hơn nữa, đó là một cây kim sắt đã rỉ sét, không biết đã dùng trên bao nhiêu người tội nhân.
"Khốn kiếp!"
Tô Họa bị ép phải quỳ trong đám đông, nhìn cây kim sắt trong tay dịch soa, không nhịn được mắng một câu.
Không chỉ việc bị khắc chữ lên trán sẽ khiến người ta mất đi diện mạo, mà còn đeo lên một vết nhục suốt đời.
Cây kim sắt rỉ sét ấy, nếu chọc vào người, còn có thể lây nhiễm vi khuẩn uốn ván.
Nhiễm uốn ván trong thời cổ đại có thể chết người!
Hơn nữa, không biết bao nhiêu phạm nhân đã từng dùng cây kim này, có thể sẽ có nguy cơ nhiễm bệnh qua vết thương đó.
Ai cũng biết, nam nhân đều thích tìm hoa hỏi liễu, không biết có phải trước đó đã có một tên phạm nhân nào đó mắc bệnh hoa liễu hay không. Nếu đúng thì cây kim này có thể đã lây bệnh cho không ít người.
Tô Họa mặc dù là người dị năng chữa lành, tất cả có cách đối phó với xăm hình!
Nhưng nàng không thể chịu đựng được cảnh người khác dùng kim đâm vào mặt mình, điều này quá nhục nhã!
Ánh mắt Tô Họa sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào thống lĩnh cấm quân, trong mắt ẩn chứa một tia sắc bén như dao.
Muốn đâm kim vào mặt nàng sao? Vậy thì ngại quá, dùng mạng ngươi để đổi đi!
Nàng là ai? Truyền nhân của y học trung cổ lánh đời, có khả năng cứu người, cũng có thể lấy mạng người.
"Tam tỷ đừng sợ! Chỉ cần còn mạng, chúng ta sẽ sống tốt!"
Tô Tự Cẩm quỳ trước Tô Họa, thân hình run rẩy như lá rụng trong gió, có vẻ sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, Tô Họa vội vàng an ủi.
Tô Tự Cẩm cùng chỉ thiếu một tuổi nữa là đến tuổi cập kê, xinh đẹp như hoa, da trắng nõn nà, vừa đến tuổi cập kê, đối với tỷ ấy, việc bị khắc chữ là thảm hoạ.
Tô Họa không không đành lòng để gương mặt này Tô Tự Cẩm bị phá hủy.
"Họa tỷ nhi, là lỗi của vi nương, vi nương nên nghe lời con..."
Thẩm Kiều Kiều nghe thấy tiếng gọi, quay lại, đôi mắt đẫm lệ.
Con của bà bị khắc chữ không có gì đáng sợ. Nhưng các con bà sẽ bị đánh dấu nhục nhã suốt đời, cuộc đời này coi như kết thúc.
Giờ bà rất hối hận vì không nghe lời Tô Họa là rời khỏi Tô gia. Bảo vệ nhi nữ của mình chưa chắn không phải sự báo ân tốt nhất đối với trượng phu.
Càng nghĩ bà càng hối hận, cảm thấy mình đã kéo các con vào tai hoạ này.
"Đều là lỗi của vi nương, vi nương xin lỗi các con, là vi..."
"Nương! Đừng nói những lời vô ích!" Tô Họa cắt ngang lời bà, dặn dò: "Các người phải nghe lời con, khi bị khắc chữ, đừng phản kháng, như vậy sẽ đỡ đau đớn hơn! Cứ giữ mạng sống quan trọng nhất, những nhục nhã hôm nay... "
Ta sẽ trả lại gấp mười lần!
Tô Họa không nói tiếp, chỉ nhanh chóng nắm lấy một viên đá nhỏ trong bồn hoa khi không ai chú ý và giấu vào tay áo.
Nàng vốn không phải loại người dễ bị người khác xâu xé, sẽ không để thù hận kéo dài. Những ai làm hại nàng, nàng sẽ trả thù ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.